chương 293/ 746

"Ầm ầm!"

Một tiếng sấm vang lên trên bầu trời âm u của Đao vực, điện hoa cuồn cuộn lan về bốn phía. Bên dưới những tầng mây, từng trận cuồng phong gào thét, cảnh tượng giống như sơn vũ dục lai phong mãn lâu *.

* Cơn giông trước lúc mưa nguồn: Ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh hay biến động.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời. Phía trên, một cao thủ Thần cấp của Đao vực đang ẩn thân trong những tầng mây, cảnh giác quan sát động tĩnh của Chiến tộc.

Phong Vân Vô Kỵ một đường theo gió bước nhanh về hướng trung tâm Đao vực. Đi được không xa, trước một tòa cung điện đổ nát, hắn nhìn thấy Quân Thiên Thương đang ngồi trên mặt đất, vẻ mặt có chút chán chường. Khuôn mặt nho nhã trong ấn tượng của hắn lúc này lại tăng thêm vài phần phong trần, còn có vài phần tiều tụy, nhưng khóe miệng vẫn như trước ẩn chứa một nụ cười thản nhiên, làm cho người ta trấn định.

- Ngươi đã đến rồi!

Quân Thiên Thương nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, nở một nụ cười. Quanh người hắn, vài cao thủ Thần cấp của Đao vực cũng ngẩng đầu nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Bên trái Quân Thiên Thương, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy một người đã lâu không gặp, nhưng lại rất quen thuộc, đó là Đao Thần.

- Đúng vậy!

Phong Vân Vô Kỵ hờ hững gật đầu, sau đó quay sang Đao Thần gật đầu. Đao Thần cũng gật đầu đáp lễ.

- Hình như ngươi vừa mới trải qua một trường đại chiến?

Phong Vân Vô Kỵ nhìn Quân Thiên Thương lên tiếng.

- Ừm!

Quân Thiên Thương gật đầu, thản nhiên nói:

- Cao thủ Chiến tộc quá nhiều, một số lực lượng tiềm tàng cũng đã hiển hiện ra. Đao vực mặc dù đã tồn tại thời gian rất lâu, nhưng vẫn không lâu bằng Chiến tộc. Nhớ đến năm đó, Chiến tộc tại Thần Ma chi chiến cũng rất có thanh danh…

Dường như không muốn nói thêm, Quân Thiên Thương quay đầu nhìn về phía Thái Huyền, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc:

- Đây chính là trợ lực mà ngươi nói?

- Đúng vậy!

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:

- Chúng ta cũng xem như là đồng môn sư huynh đệ.

Thái Huyền nhìn chằm chằm vào Quân Thiên Thương, trong mắt lộ ra thần sắc cổ quái, đột nhiên kinh ngạc nói:

- Là ngươi?

- Không sai, là ta…

Quân Thiên Thương mỉm cười nói:

- Bây giờ ngươi mới nhận ra sao?

- Hai người biết nhau?

- Hừ!

Thái Huyền hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không có ấn tượng tốt đối với Quân Thiên Thương .

- Nếu như ngươi đã là đồng môn với Kiếm Thần, vậy thì cũng không cần tính toán so đo, canh cánh trong lòng như vậy!

Thái Huyền hờ hững quay đầu đi.

"Hừ!"

Vài tiếng hừ tức giận vang lên. Phía sau Quân Thiên Thương, vài cao thủ Thần cấp đều trừng mắt nhìn Thái Huyền.

- Chỉ bằng các ngươi cũng dám vô lễ với bổn tọa!

Thái Huyền biến sắc, giận dữ nói, đồng thời vung tay lên. Một vòng sáng mờ mịt lướt qua, vài cao thủ Thần cấp kia lập tức biến mất không thấy…

"Phịch phịch!"…

Một khắc sau, vài tên cao thủ Thần cấp lại từ trong hư không bị ném ra, thần sắc cực kỳ chật vật, y phục trên người cũng bị rách nát khắp nơi.

"Cheng!"

Một luồng sáng lạnh xẹt qua không gian. Trong hư không, đao khí bừng lên, từng phiến ánh đao hình vảy lóe lên.

Ngay lúc này, hai ngón tay trắng nõn bỗng nhiên vươn ra, nhẹ nhàng kẹp lấy thân đao đã rút ra một nửa.

- Thu đao lại!

Quân Thiên Thương lãnh đạm nhìn thoáng qua Đao Thần, lên tiếng.

- Vâng thưa chủ công!

Tay phải của Đao Thần thu lại, trường đao sáng như tuyết đã rút ra một nửa liền quay vào vỏ.

- Một chút hiểu lầm mà thôi, đều đã qua rồi.

Quân Thiên Thương vén vạt áo đứng lên, liếc mắt nhìn Thái Huyền, lại nhìn Phong Vân Vô Kỵ nói:

- Năm đó khi Luân Hồi của ta mới hữu thành, vừa lúc gặp phải hắn, liền dùng hắn thử một phen.

Phong Vân Vô Kỵ chợt hiểu ra. Dựa vào phong cách tự cao tự đại của Thái Huyền năm đó, một đường gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, đụng phải những cao thủ này, bị đùa giỡn một phen, trong lòng căm tức cũng là chuyện bình thường. Chỉ là không biết hiện tại Thái Huyền và Quân Thiên Thương còn có cách biệt bao nhiêu.

Trong lòng suy nghĩ, hắn không khỏi liếc mắt nhìn qua Thái Huyền.

- Không cần nhìn ta!

Thái Huyền lạnh lùng nói:

- Năm đó ta vừa mới đến gần cánh cửa Thần cấp…

Quân Thiên Thương chỉ cười mà không đáp, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về trận doanh của Chiến tộc ở phương xa, trên mặt hiện lên thần sắc ưu tư:

- Kiếm Thần có thể mời được một vị cao thủ Thần cấp hậu kỳ tương trợ, tất nhiên là chuyện tốt, nhưng tình hình vẫn không lạc quan như trước. Hiện tại Chiến Đế vẫn còn chưa xuất thủ…

Phong Vân Vô Kỵ biến sắc:

- Đến bây giờ Chiến Đế còn chưa xuất thủ, vậy mà Đao vực đã lâm vào hoàn cảnh như vậy sao?

Quân Thiên Thương ngẩng đầu, như có thâm ý nói:

- Chiến tộc là vì có Chiến Đế mà tồn tại, nhưng Chiến tộc cũng không chỉ có một mình Chiến Đế.

- Chiến tộc thế mạnh, cao thủ Thần cấp hậu kỳ có đến mười người, không bao gồm Chiến Đế bên trong, còn thần cấp trung kỳ thì có rất nhiều. Nếu như không có Luân Hồi quyết ảo diệu của chủ công, chỉ sợ Đao vực từ lâu đã diệt vong rồi.

Đao Thần lúc này bỗng lên tiếng.

Đao Thần trên người mặc một bộ bào xanh, nhưng đao khí mờ mịt lại khiến cho hình dáng toàn thân hắn trở nên mơ hồ, có một loại cảm giác nhìn không rõ.

Từ trên người của Đao Thần, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được đao khí nồng đậm, toàn thân giống như không một tấc nào là không phải do đao khí tạo thành. Ngay cả y bào cũng giống như được làm từ vô số đao mang sáng rực. Ánh mắt nhìn về phía trước, giống như bên người không một thứ gì có thể khiến cho hắn chú ý.

- Đao Thần là thuộc hạ mạnh nhất của ta, cho nên năm đó ta mới giao Đao vực cho hắn. Không lâu trước, đao đạo của hắn cuối cùng đã đại thành.

Quân Thiên Thương giải thích.

[Thiếu]

Nói về tu vi đao đạo, phóng mắt Thái Cổ chỉ sợ không có mấy người có thể xưng hùng với hắn. Còn Quân Thiên Thương mặc dù là chúa tể chân chính của Đao vực, nhưng dường như vẫn chưa từng tu luyện đao đạo, cũng không biết là vì nguyên nhân gì. Có điều lúc này đang đối đầu kẻ địch hùng mạnh, Phong Vân Vô Kỵ cũng không có tâm tư để hỏi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Còn có thể chống đỡ bao lâu? Hy vọng mấy phần?

Quân Thiên Thương rung động y bào, đứng chắp tay, ánh mắt lướt qua không gian nhìn về phía trên trận doanh Chiến tộc, thản nhiên nói:

- Khi trời sáng, Chiến tộc sẽ một lần nữa phát động tấn công. Về phần có thể chống đỡ bao lâu… khi nào Chiến Đế xuất thủ, cũng sẽ là lúc Đao vực tan biến.

Phong Vân Vô Kỵ yên lặng, một lát sau mới lên tiếng:

- Lời nói của Chiến Đế là sự thật… ngươi chưa chiến thì đã bại rồi?

Sắc mặt của Quân Thiên Thương vẫn bình tĩnh, giống như nước trong một giếng sâu:

- Cho dù là bại, cũng chưa chắc là bại vì Chiến Đế. Hắn nói quả thật không sai, Luân Hồi quyết trời sinh có sơ hở. Đối phó với những kẻ công lực thấp hơn ta, nó có thể nói là hoàn mỹ, nhưng nếu đối phó với những người công lực tương đương với ta, thậm chí là cao hơn, Luân Hồi quyết nhiều nhất chỉ có thể vây khốn đối phương trong chốc lát. Luân Hồi quyết… vốn không phải là công pháp giết người.

- Hiện tại ngươi và ta hãy thương nghị một chút làm sao đối phó với Chiến tộc! Còn về phần Chiến Đế, tu vi hắn có thể rất cao, nhưng hẳn là không cao đến mức không thể chiến đấu được.

Phong Vân Vô Kỵ đứng bên người Quân Thiên Thương, cũng nhìn về hướng Chiến tộc, lãnh đạm nói.

- Nếu như ngày mai Chiến tộc tấn công, ta có thể ngăn chặn được những chiến tướng kia. Nhưng một khi Chiến Đế ra tay, cũng chỉ có thể nhờ ngươi đối phó.

Quân Thiên Thương trầm mặc chốc lát, sau đó nghiêm túc nói.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng giật mình, quay đầu nhìn thoáng qua Quân Thiên Thương, lại phát hiện Quân Thiên Thương không hề có ý đùa cợt.

- Nếu là đổi lại, ta đối phó với Chiến Đế, ngươi ngăn cản những chiến tướng kia, ngươi có tự tin không?

Quân Thiên Thương nói.

Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó kiên quyết nói:

- Không thể! Nếu như cộng thêm những cao thủ Thần cấp hậu kỳ, ta căn bản không thể ngăn cản được.

- Tình huống chính là như vậy.

Nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng Quân Thiên Thương bỗng thu liễm lại, chuyển thành vẻ mặt nghiêm túc:

- Đao Thần có thể miễn cưỡng đối phó với ba cao thủ Thần cấp hậu kỳ, nhưng điều kiện là trước tiên hắn phải cuốn được đối phương vào lĩnh vực. Còn trợ lực mà ngươi mang đến…

Ánh mắt của hắn căn bản không hề dừng lại trên người Phá Ma, trực tiếp nhìn vào Thái Huyền:

- Hắn chắc là có thể đối phó được một chiến tướng Thần cấp hậu kỳ, nhiều hơn thì không thể. Đao vực ta chỉ có ba Thần cấp hậu kỳ, đó là ta, Đao Thần, còn một người nữa hiện nay đang trong lúc nguy cấp, căn bản giúp không được gì. Cho nên, những người còn lại chỉ có thể nhờ ngươi ứng phó. Nói cách khác, cho dù không phải đối mặt với mười cao thủ Thần cấp hậu kỳ, chí ít ngươi cũng phải đối phó với sáu tên… Ngươi có tự tin không?

Một loại cảm giác trầm trọng dâng lên, lời nói Quân Thiên Thương giống như một tảng đá đè nặng trong lòng Phong Vân Vô Kỵ.

- Luân Hồi quyết mà ta tu luyện vốn là một tuyệt học vây khốn người. Linh hồn không ở, thân thể cũng tự nhiên giống như chết đi. "Luân Hồi quyết" một khi thi triển ra, mọi người trong phạm vi nhất định đều sẽ bị ảnh hưởng, cho nên…

- Ta hiểu rồi!

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu.

- Ta có thể ngăn cản tất cả cao thủ Chiến tộc bên ngoài, thế nhưng về phần Chiến Đế, chỉ có thể nhờ ngươi đối phó.

Quân Thiên Thương nói như đinh đóng cột.

Luận về tu vi, bất kể là Thái Huyền đã khôi phục thực lực hay Đao Thần đều không kém hơn so với Phong Vân Vô Kỵ, tại trình độ tu vi nhất định còn cao hơn cả hắn. Nhưng không biết vì sao, Quân Thiên Thương hết lần này tới lần khác lại chỉ định, chỉ có hắn mới có thể đối phó được với Chiến Đế, mà Chiến Đế cũng chỉ có thể do hắn đối phó.

Vấn đề này Phong Vân Vô Kỵ vẫn nghi hoặc không thôi, những thủy chung vẫn không nhận được đáp án từ Quân Thiên Thương…

- Ngươi còn có thời gian nửa ngày. Trong khoảng thời gian này, ngươi có thể mau chóng hồi phục thực lực, cũng có thể cố gắng đề cao thực lực.

Quân Thiên Thương nói:

- Sau đó chính là tử chiến.

Không biết vì sao, trong lời nói của Quân Thiên Thương, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được một loại cảm giác bất tường.

"Có thể sâu trong nội tâm của hắn từ lâu đã dự liệu được kết cục của Đao vực rồi." Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ.

- Cứ theo lời ngươi nói đi!

Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói, trong lòng cũng hiểu rõ, tình huống hiện nay chỉ có thể như vậy mà thôi.

Nói xong, hắn liền khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ. Những người còn lại trong lòng đều cảm thấy nặng nề, từng người tìm một địa phương, an tĩnh ngồi xuống, lẳng lặng điều tức. Tất cả đều hiểu rõ, khi trời sáng chính là một trường ác chiến.

Trong ánh lửa chập chờn, tà áo màu xanh của Quân Thiên Thương lay động, một quyển sách rơi vào trong tay trái, sau đó liền ngồi đọc trong ánh lửa mập mờ…

"Muốn đối phó với Chiến Đế, thực lực của ta vẫn còn kém xa." Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ: "Thực lực, ta cần phải nhanh chóng đề cao thực lực!"

Phong Vân Vô Kỵ từ từ nhắm mắt lại, chìm vào bên trong ý thức hải vô tận…

Bình luận





Chi tiết truyện