chương 395/ 746

Phong Tôn có một bộ công pháp đặc thù, có thể khống chế tất cả tộc nhân của Phong tộc, đây cũng là điểm mà Phong Vân Vô Kỵ lo lắng. Dựa vào bộ công pháp này, Phong Tôn hoàn toàn có thể khống chế sự sống chết của tất cả tộc nhân Phong tộc trong một phạm vi nhất định, cũng nhờ nó mà hắn có thể giữ vững địa vị thống trị trong trong Phong tộc.

Có thể phá giải được bộ công pháp này hay không quan hệ rất lớn đến việc xây dựng lại Phong tộc, cũng là mấu chốt để xác định địa vị tộc trưởng của U Nhược công chúa. Vì vậy sau khi bị cuốn vào lĩnh vực, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ ngược lại rất bình tĩnh. Hắn vẫn luôn chờ một cơ hội, và hiện tại cơ hội đó đã đến. Lực lượng thần thức khổng lồ trực tiếp phá hủy tầng tầng bảo hộ trong đầu Phong Tôn, đâm thẳng vào trong ý thức hải không gian.

- A!

Phong Tôn hét thảm một tiếng, mái tóc dài trong nháy mắt trở nên thẳng tắp, từng sợi bay lượn.

"Phụt!"

Một chùm máu tươi từ trong cơ thể Phong Tôn bắn ra, khuếch tán đến phạm vi hai trượng quanh người. Phong Tôn ngửa đầu lên trời, hai mắt lồi lên, con ngươi đen kịt. Khó dùng lời nói rõ sự thống khổ đang dằn vặt thần kinh của hắn. Hắn không thể tin được nhìn Phong Vân Vô Kỵ phía xa, trong mắt tràn đầy sự kinh khủng.

Thân hình Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi bay lên, vẻ mặt lạnh lùng như một vị thần linh, trong lòng hoàn toàn bị một loại tâm trạng như "thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu" * bao trùm, vô hỉ vô bi, chỉ có vô tận lạnh lùng và bình tĩnh. từ trong cơ thể hắn bắn ra đích thần thức là khổng lồ như vậy, thế cho nên từng cỗ lực lượng tinh thần hình thành mắt thường có thể thấy được đích cơn lốc màu bạc. Tại trong hư không tung hoành, cơn lốc màu bạc khổng lồ hạch tâm đem Phong Tôn bao trùm bên trong, điểm sáng màu bạc rải toàn bộ không gian.

* Trời đất bất nhân, xem vạn vật như chó lợn.

"Bùng!"

Một tiếng nổ vang lên từ sâu trong lòng đất. Giữa lúc đám người Tây Môn Y Bắc đang lo lắng an nguy của Phong Vân Vô Kỵ, một vầng sáng lĩnh vực lờ mờ dùng tốc đột mắt thường có thể nhìn thấy từ lòng đất hiện lên, sau đó nhanh chóng mở rộng. Mỗi người đều cảm giác được sự bất ổn của lĩnh vực này, một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng, tất cả võ giả ở gần đều vội vã lao về các hướng, cố gắng rời xa lĩnh vực đang phát ra ánh sáng chói mắt này.

- A…

Tiếng kêu thảm thiết từ trong khe hở của lĩnh vực phát ra, thanh âm như một lưỡi dao sắc bén cắt qua bầu trời, vang vọng khắp nơi.

Lĩnh vực không ngừng phình lên sau đó co rút lại, giống như có thứ gì đang cố gắng từ trong lĩnh vực phá kén thoát ra, chính loại lực lượng này đã khiến cho toàn bộ lĩnh vực đều trở nên bất ổn.

Trong sơn dã rậm rạp, lĩnh vực sáng ngời này nhất thời trở thành thứ nổi bật nhất trong bóng tối.

Ánh sáng vạn trượng bắn ra chiếu sáng thân thể mọi người thành nửa trắng nửa đen, quang minh và hắc ám không ngừng lập lờ.

Từ sau khi Phong Vân Vô Kỵ bị Phong Tôn cuốn vào lĩnh vực, Tây Môn Y Bắc và A Khách La vẫn đứng đối diện với nhau, không ai dám tùy tiện xuất thủ trước. Một bên khác, Độc Cô Vô Thương đang chìm sâu vào một khối mây mù hình vòng xoáy, thân thể như ẩn như hiện. Đối diện với hắn, đệ nhị cao thủ của Thiên Ma tộc không ngừng vận chuyển khí thế toàn thân áp bức về phía đối phương. Nhưng Độc Cô Vô Thương lại giống như một hồ nước sâu, mặc cho khí thế của đối phương mạnh mẽ ra sao đều bị tiêu trừ vô thanh vô tức. Nhất thời tên đệ nhị cao thủ của Thiên Ma cũng không dám tiếp tục tùy tiện ra tay.

Khi đạo lĩnh vực từ trong lòng đất xuất hiện, bốn người dường như đều cảm nhận thứ gì, trong lòng chấn động: "Lực lượng tinh thần thật cường đại!"

- A!

Bên trong Phong chi lĩnh vực, Phong Tôn không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể cũng bắt đầu biến đổi. Áo bào trắng dưới tác dụng của cơn lốc màu bạc cường đại hóa thành mảnh nhỏ, từng phiến rải rác quanh thân hư bươm bướm. Thân thể của hắn dần dần hóa thành những điểm sáng phiêu tán giữa hư không.

- Phong Vân Vô Kỵ! Nếu như ngươi muốn đọ lực lượng tinh thần, ta sẽ bồi tiếp ngươi.

Dứt lời, thân hình của Phong Tôn đột nhiên trở nên nửa trong suốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- A…

Một tiếng gầm vang lên. Thân thể Phong Tôn như một chiếc lò xo không ngừng duỗi về phía trên. Những sợi tóc trở nên như tơ tằm, một sợi phân thành mấy chục sợi dài nhỏ, kéo dài trong trong không khí phía sau. Những sợi tóc phủ kín phạm vi mấy chục trượng đột nhiên rung lên, sau đó từ màu đen biến thành màu trắng bệch.

- Trong lĩnh vực của ta, ta chính là thần. Thần thức của ngươi rất cường đại, nhưng bổn tọa so với ngươi còn mạnh hơn.

Phong Tôn gầm lên, thân thể không ngừng vươn cao, trong khoảnh khắc đã cao đến mấy chục trượng, giống như một ma thần từ trên cao nhìn xuống Phong Vân Vô Kỵ. bốn phía tiếng gió gào thét, đập vào mắt đều là cát vàng mờ mịt.

Ngay khi Phong Tôn nói những lời này, Phong Vân Vô Kỵ bỗng có cảm giác khác thường, thần thức lập tức đảo qua, lại phát hiện sắc mặt của những trưởng lão Phong tộc kia đột nhiên trở nên cứng đờ, từng luồng gió xoáy từ trong cơ thể bọn họ tại tràn ra. Trong ánh mắt của hắn, tất cả những trưởng lão kia đều hóa thành từng luồng khí lưu phiêu tán giữa hư không, tại nơi mà bọn họ biến mất xuất hiện những người như thực như hư lơ lửng trong hư không, tướng mạo hoàn toàn bất đồng với ban đầu, thân hình một người đều vô cùng to lớn.

[Thiếu một đoạn]

"Ầm…"

Phong Tôn không hề kháng cự, phần ngực lập tức nứt ra. Nhưng rất nhanh, khói mây từ bốn phía lại hội tụ về, phần ngực rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu.

"Không thể để cho hắn thi triển hoàn tất công pháp kia!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ, thân thể lập tức nhoáng lên, muốn lao đến Phong Tôn, không ngờ dưới chân lại truyền đến một luồng kình lực kéo ngược trở về. Những sợi tơ đâm vào mắt cá chân kéo căng ra, giống như không còn lại một chút dư địa nào. Ngay khi hắn cố gắng vọt lên, từng cơn đau bỗng nhiên truyền đến, giống hư toàn bộ linh hồn đều bị những đoạn dây dưới chân kéo ra khỏi thân thể. Những sợi dây đó không chỉ xuyên vào trong da thịt mà còn xuyên thủng cả linh hồn, đem linh hồn của hắn nới liền với những đoạn dây cổ quái này.

- Ma!

Phong Tôn im lặng liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái, đồng thời nói ra chữ thứ hai. Một luồng khí tức màu xám từ trong cơ thể của hắn tuôn ra. Bên trong lĩnh vực đột nhiên trở nên u ám.

- Hừ!

Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn những sợi dây đang trói chặt mình, mái tóc dài vũ động. Tay áo bào vung lên, từ trong tay áo rộng thùng thình, một đạo cầu vồng màu đen mang theo tiếng rít chấn nhiếp nhân tâm bắn ra. Tay phải của hắn duỗi ra, không thừa không thiếu một phần, vừa vặn nắm lấy chuôi Đệ Ngũ Kiếm Đảm. Ngay khi năm ngón tay thon dài nắm vào chuôi kiếm, một đạo kiếm khí sắc bén bỗng từ mũi kiếm bắn ra, kéo dài gần trăm trượng. Từng sợi kinh mạch nửa trong suốt xuất hiện quanh người, nguyên khí hùng hậu trong lĩnh vực điên cuồng tràn vào trong những kinh mạch này, sau đó lại chuyển hóa thành kiếm nguyên thuần khiết nhất nhập vào Đệ Ngũ Kiếm Đảm.

"Phừng!"

Kiếm khí trên thân Đệ Ngũ Kiếm Đảm bừng lên, tại mũi kiếm hình thành một kiếm hình to lớn sáng rực gần trăm trượng. Kiếm khí hùng hậu như một phiến đại dương mênh mông bao trùm cả Phong Tôn vào bên trong.

- Đi đi!

Phong Vân Vô Kỵ dùng ý ngự kiếm, điều khiển Đệ Ngũ Kiếm Đảm, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa phá không bay ra. Kiếm khí cắt qua bầu trời, từ phía trên mạnh mẽ đánh xuống đỉnh đầu của Phong Tôn.

- Thiên Hạ!

Phong Tôn vả mặt nghiêm nghị, mắt thấy kiếm khí từ trên đỉnh đầu chém xuống, hắn đột nhiên giơ một tay lên quá, nghênh tiếp kiếm khí kinh người phía trên.

"Ầm ầm!"

Thân thể Phong Tôn bị kiếm khí khổng lồ ẩn chứa trên Đệ Ngũ Kiếm Đảm đánh vào trong lòng đất, toàn bộ hai chân đều lún sâu không thấy, nhưng phía trên đỉnh đầu, kiếm khí sáng ngời do Đệ Ngũ Kiếm Đảm phát ra cũng bị bị ngăn cản lại. Kiếm khí sắc bén không ngừng phun ra nuốt vào, cắt phá thân thể Phong Tôn thành trăm ngàn vết thương, nhưng rất nhanh những vết thương này lại khép vào.

- Quyết!

Một chữ cuối cùng vừa nói ra, tứ phương, từng gã trưởng lão Phong tộc lập tức vọt lên, hóa thành một đạo lưu quang nhập vào trong thân thể to lớn.

Một cỗ khí tức khổng lồ kinh người xuất hiện trong phiến lĩnh vực này, bên trong ẩn chứa lực lượng tinh thần vô cùng hùng hậu, ngay cả lực lượng tinh thần của Phong Vân Vô Kỵ cũng không sánh bằng.

Mấy chục trưởng lão Phong tộc đã sống cả vài tỷ năm, lực lượng tinh thần của bọn họ hoàn toàn bị Phong Tôn dùng công pháp đặc thù hấp thu hợp nhất.

So với Thái Cổ nhân loại, nếu như nói thần thức của những võ giả kia hùng hậu như sông lớn, vậy thì lực lượng tinh thần của Phong Vân Vô Kỵ chính là biển rộng mênh mông. Bất cứ một ai muốn so đấu thần thức với sợ rằng đều phải thua. Thế nhưng lực lượng tinh thần của hắn mặc dù cường đại, cũng chỉ là so sánh với một người mà thôi. Lực lượng tinh thần của hắn có lẽ mạnh hơn mười vị trưởng lão của Phong tộc, nhưng nếu là mấy chục người thì sao?

Ngay khi một chữ cuối cùng của "Phong Ma Thiên Hạ quyết" từ trong miệng Phong Tôn phát ra, trời đất đều trở nên tối sầm, gió cát gào thét. Trong tiếng gió vù vù, thân thể của Phong Tôn bỗng nhiên sụp xuống, hóa thành từng luồng sương mù màu xám bắn nhanh về phía Phong Vân Vô Kỵ. Từ bầu trời quan sát xuống, từng luồng sương mù màu xám tựa như một thác nước to lớn, mà Phong Vân Vô Kỵ lại đang đứng thẳng tại đầu cuối của thác nước này.

"Ầm!"

Y bào vỡ tan, một vệt máu xuất hiện nơi khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời trên mặt hiện ra thần sắc cực kỳ thống khổ. Luồng sương mù như đao kiếm không chỉ cắt qua cơ thể hắn mà còn thương tổn đến linh hồn. Đây là một cơn lốc linh hồn.

Cơn lốc rợp trời kín đất bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ. Mỗi một tiếng rít qua đi, trên người hắn lại có thêm một vết thương. Lực lượng tinh thần vốn hùng hậu, đứng trước Phong chi lĩnh vực do Phong Tôn liên hợp rất nhiều trưởng lão bày ra, đột nhiên trở nên vô cùng nhỏ bé.

- Phong Vân Vô Kỵ, không phải tinh thần lực của ngươi rất khổng lồ sao? Không phải ngươi cho rằng Phong tộc ta sợ nhất những người như các ngươi sao? Ngươi cho rằng lực lượng thần thức của ngươi là vô địch sao? Ha ha ha… Chờ thu thập ngươi xong, bổn tọa sẽ đi thu thập tiểu nha đầu U Nhược kia. Phong chi lĩnh vực này vốn là chuẩn bị dành cho Chiến Đế, nhưng thời gian tên gia hỏa đó bước vào Thần cấp đã rất lâu, muốn gạt hắn vào lĩnh vực quả thật không phải chuyện dễ dàng, không nghĩ tới trước tiên lại dùng để đối phó với ngươi… Có điều tất cả đều như nhau, kẻ nào dám cản đường của ta, ta sẽ giết hết. Phong Thần cản đường ta, ta đã giết hắn; ngươi cản đường ta, ta liền giết ngươi. Chờ giết ngươi xong lại giết U Nhược, giết U Nhược xong lại giết Chiến Đế, đến lúc đó toàn bộ Thái Cổ sẽ do ta khống chế. Ha ha ha…

Phong Tôn điên cuồng cười lớn. Bên trong lĩnh vực cách biệt này, dã tâm cường liệt của hắn hoàn toàn triển lộ ra.

Tập hợp lực lượng tinh thần của đông đảo lão quái vật Phong tộc vô cùng cường đại. Để đối phó với cỗ lực lượng đáng sợ này, Phong Vân Vô Kỵ đã liên tiếp giải khai hơn mười đạo tinh thần phong ấn, nhưng dù vậy hắn vẫn không phải là đối thủ của Phong Tôn. Từng đạo khí lưu xuyên qua thân thể, tiếng xương cốt rạn nứt và huyết nhục vỡ tan rõ ràng bên tai, sự thống khổ mãnh liệt tràn ngập thể xác và tinh thần. Lực lượng tinh thần của Phong Tôn giống như một bàn tay khổng lồ vô hình nắm chặt linh hồn của hắn, như muốn đem linh hồn hoàn chỉnh của hắn từ trong thể xác kéo ra…

Trong ý thức hải, một phong ấn cuối cùng, cũng là phong ấn lớn nhất lẳng lặng nằm ở một góc. Thần niệm dừng lại một lát tại phong ấn này, chần chờ hồi lâu, Phong Vân Vô Kỵ vẫn quyết định không giải khai.

- Hay là, ta nên cho ngươi thêm một kình lực đi!

Trong tiếng gió mờ mịt, giọng của Phong Tôn như ẩn như hiện, phiêu hốt bất định. Bốn phía cuồng phong nổi dậy, một cỗ thần thức u ám khổng lồ từ đỉnh đầu phủ xuống.

"Phụt!"

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt rút đi sạch sẽ, cặp mắt mở thật lớn, trong con ngươi một phiến mờ mịt. Tại hai bờ vai của hắn, một đôi bàn tay to lớn màu xanh nhạt đang chậm rãi kéo về phía trên. Theo hai bàn tay kia kéo lên, một cái bóng màu xanh không có ngũ quan chậm rãi từ trong cơ thể hắn thoát ra. Bóng xanh cực lực giãy dụa, thế nhưng lực lượng ẩn chứa trong bàn tay lại vô cùng kinh khủng.

Máu loãng không ngừng từ khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ chảy ra, khí tức sinh mệnh từ trong cơ thể không ngừng rời đi.

- Ngươi sẽ không thực hiện được…

Một thanh âm cực nhỏ phiêu đãng cách mặt đất vài thước, thấp đến mức gần như không thể nghe được.

- Cái gì?

Phong Tôn giật mình.

Trong hư không, tất cả thần thức thuộc về Phong Vân Vô Kỵ bỗng như thủy triều nhập vào trong cơ thể hắn. Theo thần thức trở về, linh hồn vốn gần như bị rút ra khỏi thể xác cũng trở nên ngưng kết lại, chậm rãi dung hợp làm một với thân thể.

"Bình!"

Mặt đất chấn động. Phong Tôn ngẩn người nhìn Phong Vân Vô Kỵ giống như một lão tăng nhập định, chậm rãi ngồi xếp bằng, đầu hơi cúi xuống. Một luồng tóc đen từ trên vai trượt xuống, phất qua bên trán, sau đó liền bất động. Tất cả khí tức thuộc về con người từ trong cơ thể hắn hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung. Trong thế giới thần thức, tồn tại ở đó không phải một người mà lại không khác gì một tảng đá.

"Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào giờ khắc này hắn còn muốn minh tưởng sao?" Phong Tôn tại hư không quan sát Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng càng trở nên tàn nhẫn, lực lượng tinh thần hùng hậu từ bốn phía mạnh mẽ công kích về phía đối phương.

"Phụt!"

Áo bào trắng rách nát trên người Phong Vân Vô Kỵ bị khí lưu quát qua lập tức phất lên. Bên dưới y bào, một luồng sương máu nhàn nhạt từ những lổ nhỏ trên khắp toàn thân bắn ra, nhưng bản thân hắn vẫn không hề nhúc nhích.

Một luồng khí lưu lướt qua, thân hình của Phong Tôn lại hiển hiện ra, đôi mắt mở lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ vẫn không nhúc nhích giống như một lão tăng nhập định,.

"Làm sao có thể?" Phong Tôn trong lòng gầm lên: "Đây rốt cuộc là công phu gì?"

Thân thể Phong Tôn lay động, lại hóa thành một luồng khí lưu quét về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Thần thức hùng hậu khiến cho thiên địa biến sắc lại mạnh mẽ công kích vào thân thể Phong Vân Vô Kỵ đang hơi nghiêng về phía trước.

"Phụt!"

Lại một chùm sương máu từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ bắn ra, nhưng thân thể hắn vẫn như trước không nhúc nhích.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Tình huống dị thường này khiến cho Phong Tôn cũng không thể bảo trì bình tĩnh, một vẻ tàn nhẫn hiện lên trên mặt, hắn lập tức đem tất cả thần thức tụ thành một đường, đánh thẳng vào trong ý thức hải của Phong Vân Vô Kỵ…

Bên ngoài lĩnh vực, mọi người chỉ cảm thấy lĩnh vực kia sau khi biến mất một lát đột nhiên lại xuất hiện, chỉ là lần này màu sắc của lĩnh vực đã biến thành đen kịt, sau đó lại lần nữa biến mất. Biểu hiện quái dị này khiến cho tất cả đều cảm thấy khó hiểu.

oOo

Trong hư không, Độc Cô Vô Thương và nhân vật số hai của Thiên Ma tộc giao đấu với nhau, còn Tây Môn Y Bắc thì lại ôm kiếm đứng đối diện với A Khách La.

Tây Môn Y Bắc rõ ràng cảm giác được, cao thủ Thiên Ma Tộc toàn thân được bao bọc trong khải giáp trước mặt sinh ra sát ý và hận ý nồng đậm với mìnhh, còn có một vẻ sợ hãi nhàn nhạt mà hắn cực lực ẩn dấu. Từ khi kẻ này vừa xuất hiện, Tây Môn Y Bắc đã phát giác lực chú ý của hắn vẫn luôn tập trung vào mình, giống như đã từng có cừu hận gì đó.

Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng với tính cách của Tây Môn Y Bắc đương nhiên sẽ không hỏi nguyên nhân bên trong. Mà A Khách La đối với một kiếm kia của Tây Môn Y Bắc đến bây giờ vẫn sợ hãi không thôi.

"Một kiếm kia căn bản không phải loại cao thủ cấp bậc này có thể phát ra… Thật đáng sợ!" A Khách La nghĩ lại còn thấy rùng mình. Hắn đã tra xét rất rõ ràng sâu cạn của người trước mắt, nhưng thực lực mà đối phương biểu hiện ra lại hoàn toàn vượt xa đánh giá của hắn.

Trong mơ hồ, A Khách La nhớ lại một khắc khi Tây Môn Y Bắc xuất kiếm. Nhanh, nhanh đến mức không thể hình dung. Trước mặt Tây Môn Y Bắc, hắn ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, đây là một chuyện vô cùng nhục nhã. Nếu như không có năng lực huyền diệu của Thiên Ma giáp, chỉ sợ hắn đã sớm bị một kiếm kia chém thành thây vụn.

"Không thể tha thứ… Ta nhất định phải giết hắn!"

[Thiếu một đoạn]

Một bên khác, đệ nhị cao thủ của Thiên Ma tộc nhìn thấy A Khách La vẫn chưa động thủ như kế hoạch, tức giận quát lên.

- Đó là bởi vì hắn sợ.

Một giọng nói trẻ tuổi bỗng vang lên.

- Kẻ nào? Ra đây cho bổn tọa!

Bị người vạch trần tâm tư, A Khách La nổi trận lôi đình, trầm giọng quát lớn.

Một bóng đen xuyên qua dãy núi, ngoằn ngoèo trườn trên mặt đất, dừng lại cách người A Khách La không xa. Bóng đen kia gặp gió liền lớn lên. Sau một lát, một gã thiếu niên mặt mày thanh tú, sắc mặt có chút trắng bệch từ trong bóng đen hất tay áo bước ra, khóe miệng đỏ tươi mang theo vẻ tươi cười tà dị. Nhìn thấy nụ cười này, ngay cả A Khách La trong lòng cũng cảm thấy rùng mình, cực kỳ khó chịu.

- Ngươi là người phương nào?

A Tu La ma kiếm trong tay A Khách La phát ra tiếng "ong ong" khát máu, lộ rõ sát khí trong lòng hắn.

- Ta à?

Thiếu niên liếc nhìn A Khách La một cái, cười tà dị, trực tiếp đi về phía Tây Môn Y Bắc:

- Tây Môn Y Bắc ! Ha ha! Nghĩ không ra chúng ta lại gặp nhau.

- Chúng ta đã từng gặp nhau sao?

Tây Môn Y Bắc thản nhiên nói.

- Ha!

Thiếu niên cười lạnh một tiếng, vạt áo bào màu đen đung đưa, thỉnh thoảng lộ ra bàn chân bên dưới:

- Ngươi đúng là quý nhân hay quên. Một lần đó, ta vốn tưởng rằng sẽ khiến cho người ta suốt đời nhớ kỹ.

Tây Môn Y Bắc nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, đôi mắt như sao trời đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm nào thiếu niên:

- Là ngươi! Chiến Ma?

- Cuối cùng người cũng nhớ ra rồi.

Vẻ tươi cười trên khóe miệng thiếu niên liền biến mất, lạnh lùng nói.

- Quả nhiên là ngươi!

Tâm cảnh như nước của Tây Môn Y Bắc đã không còn có thể bảo trì bình tĩnh, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén. Một cỗ khí tức hủy diệt như thực chất thấu thể xuất ra, cuồn cuộn trong phạm vi mười trượng bên ngoài cơ thể. Thần thức khổng lồ phá không xuất ra, tập trung vào Chiến Ma đã hóa thành bộ dáng thiếu niên. Gần như đồng thời, thần thức của Chiến Ma cũng tập trung vào Tây Môn Y Bắc.

- Khốn khiếp!

A Khách La giận đến tím mặt. Hai người này có thể nói đều là hậu bối của hắn, thời gian tu luyện cũng tuyệt không lâu như hắn - chí ít A Khách La cho rằng là như thế - nhưng bọn họ lại không hề để để hắn vào mắt, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

- Chiến Ma? Bổn tọa mặc kệ ngươi là Chiến Ma hay là Chiến Thần, hắn…

A Khách La chỉ vào Tây Môn Y Bắc:

- Bổn tọa đã chọn, không kẻ nào được nhúng tay !

- Ngươi cho rằng khoác cái mai rùa đó lên người thì không ai làm gì được sao?

Chiến Ma quay đầu lại, cười khẩy nói.

- Không cần nhiều lời vô ích, tiêu diệt luôn cả tiểu tử này một thể!

Cao thủ số hai của Thiên Ma tộc không nhịn được quát lớn, sau đó đột ngột từ mặt đất vọt lên, hóa thành một bóng ma to lớn dữ tợn, mang theo ma khí cuồn cuộn đánh về phía Độc Cô Vô Thương đang đứng trên một đỉnh núi khác…

- Im đi!

A Khách La gầm lên một tiếng, sau đó thân hình chuyển động, như chim cắt lướt qua giữa không trung. A Tu La kiếm vẽ ra một vệt sáng màu đỏ chém về phía Chiến Ma…

Một nụ cười nhạt hiện lên trên khóe miệng thiếu niên, từng luồng sương đen từ ngực hắn tràn ra, thân hình đột nhiên biến mất. Cách đó không xa, ánh mắt của Tây Môn Y Bắc chợt lóe sáng, nhìn chằm chằm vào một bóng đen đột ngột từ trong sương đen trườn ra, bắn thẳng về phía bóng người phản chiếu trên mặt đất của A Khách La

"Vút vút!"

Tiếng vung đao vang lên. Dưới ánh trăng ảm đạm, Tây Môn Y Bắc rõ ràng nhìn thấy cái bóng của A Khách La in trên mặt đất bị vật sắc cắt thành khối, tiếp đó một tiếng hét thảm vang lên.

"A…"

Con ngươi của Tây Môn Y Bắc hơi co lại, tay phải đặt trên chuôi kiếm bỗng nhiên nắm chặt, chân khí toàn thân vận chuyển, kiếm khí hùng hậu từ trong cơ thể phát ra. Bên dưới chân, từng mảng lớn mặt đất sụp đổ, hóa thành một phiến tử địa. Trên người hắn, dùng trán làm trung tâm, một nửa là quang minh, còn một nửa là hắc ám…

Bình luận





Chi tiết truyện