chương 80/ 746

Trong nhiều ngày liên tiếp, Phong Vân Vô Kị đi dạo khắp cả Thái Cổ nhằm truy tìm những yêu thú cường đại, những nơi đi qua nhất định thây chất thành đống, dần về sau này, do Phong Vân Vô Kị đồ sát quá nhiều yêu thú nên trên thân thể cũng triêm nhiễm khí tức của nó, càng dần về sau, khi Phong Vân Vô Kị còn chưa kịp tiếp cận thì một vài yêu thú có linh trí liêng lập tức ngửi thấy mùi vị hunh ác riêng của yêu thú mà trên thân thể của nhân loại không thể nào có được, liền liều mạng bỏ chạy.

Đối với một số ít yêu thú yếu nhược, Phong Vân Vô Kị chẳng thèm nhìn tới, bọn chúng bỏ chạy thì mặc chúng, nhưng những yêu thú cường đại có tu vi độ ngàn vạn năm tuy nhiên còn ở cách đó mấy vạn dặm nhưng thần thức càng lúc càng cường đại của Phong Vân Vô Kị đã bắm chắc lấy bọn chúng.

Lợi dụng lực bài xích của thế giới này, thông qua khoảng thời gian khổ tu kéo dài, sớm đã khiến cho cảnh giới kiếm hoàng của Phong Vân Vô Kị càng thêm vững chắc, khoảng cách vạn dặm chỉ một loáng là tới, không có bất kì yêu thu ngàn vạn năm nào có thể đào thoát được.

Mỗi một khi hấp thu lấy tinh hoa của một yêu thú ngàn vạn năm, Phong Vân Vô Kị liền phát xuất ra một kiếm, quang hoa mang theo đó càng lúc càng cường đại, tùy kiếm phát ra thì tiếng rì rầm của sấm chớp cũng càng lúc càng lớn, sau mấy ngày liên tục khổ luyện không ngừng nghỉ, Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên là đã cảm giác thấy bản thân sắp thành công rồi.

Nếu Tây Môn Y Bắc có mặt tại nơi này thì nhất định cũng giật mình không thôi, trảm phá bình chướng của không gian để mở ra vị diện thông đạo, mức độ tiêu hao chân lực chỉ có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung. Nhưng Phong Vân Vô Kị thân hoài một bộ công quyết doạt lấy thiên địa tạo hóa - "Hấp Tinh Đại Pháp", mấy trăm vạn nhân tộc đã hi sinh tại Ma Giới, mấy chục vạn phần công quyết của ma công mới có thể đánh đổi lại được phần "Hấp Tinh Đại Pháp", có uy lực như thế cũng là điều tất nhiên.

Sẹt oành!

Một đạo thiểm điện bổ dọc hư không, tạo nên một khe hở thông hồng trong các đám mây, thiên địa đột nhiên bừng sáng, sau đó lại trở về như cũ, trong sát na ánh điện quang đó lóe lên, cơn mưa tầm tã ập xuống đại địa thương mang, một nam tử ôm kiếm đứng thẳng trên mặt đất, ở bên cạnh thân thể của y là một bộ xương khô của một yêu thú đang nằm lẫn trong đất đá, bạch cốt âm sâm trông chẳng khác gì vật sống, nước mưa đập lên bộ xương khô đó vang lên tanh tách, bên trên bộ xương đó bùng phát tầng tầng bạch vụ.

Phong Vân Vô Kị mái tóc dài ướt hết, dọc theo thân thể mà hạ xuống, nước mưa không ngừng đập xuống trán, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, trong vòng mười thước căn bổn vô pháp nhìn rõ mọi vật.

Một loại cảm giác cường liệt từ trầm tẩm trong tang tạng của Phong Vân Vô Kị, đó là một loại cảm giác trùng động muốn mau chóng xuất thủ, Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên là đã có cảm giác rồi, một loại cảm giác sắp thành công, nhưng y vẫn cực lực ức chế tùng động xuất thủ, cảm giác kì quái trong lồng ngực càng lúc càng bành trướng, tựa hôg như muốn nổ tung ra.

Xuy!

Thời gian như chạy chậm lại cả mấy vạn lần, một đạo kiếm quang tinh tế từ trong lồng ngực Phong Vân Vô Kị xuất ra, đạo kiếm quang tinh tế kia không ngừng khuếch tán -- cường đại, mũi kiếm đột phá không gian đi tới, mũi kiếm từng chút từng chút đột phá không gian, mỗi khi tiến lên phía trước một phần, chu thân sản sinh quang mang rự sáng càng cường đại thêm một phần. Nơi trường kiếm đi qua, không gian liền như mặt nước gợn sóng mà ba động, sau khi trường kiếm tiến được một xích thì thân kiếm bạo phát đoàn quang mang đã bao bọc lấy toàn bộ thân kiếm, quang mang sáng rực trong đêm trông chẳng khác gì vầng thái dương nổ tung ra, phát xuất quang mang chói mắt, trong vòng mấy trăm dặm trở thành một phiến trong suốt, sáng rực.

Tùy theo trường kiếm phàn phần tiến về phía trước, thân kiếm dần dần biến mất, phảng phật như đã tiến nhập vào trong khôn ggian khác rồi vậy, tiếp theo đó là chuôi kiếm cuãng biến mất một phần, không gian ba động càng lúc càng cường đại hơn một phần, còn quang mang trên trường kiếm lại càng không ngừng bạo trướng, rốt cuộc trước thân thể của Phong Vân Vô Kị liền hiện ra một điểm xoáy màu đen, càn lúc càng lớn, càn lúc càng rộng, cương phong cuồng bạo từ trong lòng động không ngừng thổi ra.

Bồ đồ màu trắng của Phong Vân Vô Kị kêu lên phành phạch trong gió, nghênh đón lấy cương phong từ trong lòng động phất ra, rồi đột nhiên cười lên ha hả. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Ha ha ha…. Ta rốt cuộc cũng thành công rồi!

Lúc này Phong Vân Vô Kị một tay cầm kiếm, một tay dặt lên trên ngực mà án giữ, một kiếm vừa rồi đã không chỉ tiêu hao hơn một nữa hân khí trong nội thể của y, thật sự tiêu hao phần lớn chân khí trong cơ thể, cho nên bây giờ Phong Vân Vô Kị cơ hồ muốn di chuyển một bước cũng rất là khó khăn.

Cái hắc động kia thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, một đầu kia của hắc động cũng ẩn ước phát ra ánh sáng, nhưng tịnh không có bất kì thứ gì từ trong đầu bên đó chạy qua.

Thân thể mặc dù vô cùng hư nhược, bây giờ có lẽ chỉ cần một đầu hung thú trăm vạn năm cũng có thể dẽ dàng tiêu diệt Phong Vân Vô Kị, bất quá diều may mắn là trong vòng ngàn dặm quanh đây – nhưng yêu thú trăm vạn năm sớm đã bị y tiêu diệt sạch sẽ, còn những yêu thú trăm vạn năm cũng đã bị mùi huyết tinh trên thân thể của y khiến cho bỏ chạy tứ tán, lí nào lại dám đến gần.

Ở bên cạnh vị diện thông đạo dạng lốc xoáy, Phong Vân Vô Kị nằm ngửa lên trên mặt đất, hai tay đặt ở sau đầu, mặt nhìn lên trên thiên không, rồi lại cười lên ha hả, ấu nhiều ngày gian khổ, lúc này rốt cuộc cũng được hồi báo rồi….

Sau nhiều lần thử nghiệm, Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng nắm được cách mở ra vị diện thông đạo, trước mắt cái duy nhất còn chưa thí nghiệm là làm sao để xác định chính xác vị diện.

Phong Vân Vô Kị quay lại kiếm các không lâu, Trì Thương liền đột nhiên đi đến nghênh đón, trong tay đưa ra một bức thư: "Đây là bức thu của Tây môn tiền bối phân phù con sau một đoạn thời gian thì đưa cho sự phụ."

Phong Vân Vô Kị cầm lấy rồi đọc lướt qua, bên trên chỉ có một hang nhỏ: "Hồi ức về khí tức của vị diện."

Phong Vân Vô Kị dùng ngón tay giữa nhẹ nhàng búng vào bức thư một cái, bức thư đó liền hoá thành cát bụi tan biến trong gió.

"Ta hiểu rồi, Trì Thương, cho gọi ba người trong đợt phi thăng cuối cùng, hơn nữa cần phải là người có uy vọng nhất trong môn phái đi tới đây. Ta cần có chuyện nhờ đến bọn họ giúp đỡ."

"Đệ tử hiểu rồi, đệ tử sẽ đi làm ngay."

Phong Vân Vô Kị sớm đã khảo lự chu toàn, dù sao thì cũng đã phi thăng hơn bốn trăm năm, những người biết được thân phận cơ hồ như đã chết hết rồi, nên rất khó chứng minh than phận của mình, nhưng có những môn nhân mới phi thăng để chứng minh thân phận, thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng rồi, dựa vào thân phận sáng tạo ra "Diệt Ma Tâm Kinh", thiết nghĩ sẽ có rất nhiều người sẽ nghe bản thân nói.

Rất nhanh sau đó, Trì Thương đã dẫn ba gã đệ tử đến, mỗi người đều là những thiên tài, y nhiên vẫn bảo trì dung mạo ba bốn chục tuổi. Phong Vân Vô Kị đem tình huống đại khái nói rõ ra cho cả ba người nghe, tính danh của ba người phân biệt là: Mạc Li Dạ - tiền chưởng môn nhân của Bắc Băng Kiếm Phái, Lãnh Nhược Sương - tiền chưởng môn nhân của Mộ Tử Kiếm Phái và Cổ Nguyệt Thiên - tiền nhiệm chưởng môn nhân của Nam Tinh Kiếm Phái.

Bắc Băng Kiếm Phái, Mộ Tử Kiếm Phái, Nam Tinh Kiếm Phái đều là những đại môn phái hiện tại ở vị diện của Phong Vân Vô Kị.

Cơ hồ tất cả các môn phái đều giảng dạy về chuyện tôn sư trọng đạo, sau khi Phong Vân Vô Kị đề xuất yêu cầu này ra, ba người đều nhiệt tình đáp ứng, lí nào lại có đạo lí cự tuyệt.

Ngày đó rốt cục cũng tới, dưới sự chú mục của chúng đệ tử Kiếm Các, vẫn là nơi sau khi phi thăng đặt chân đến. Phong Vân Vô Kị chém ra một kiếm, quang mang rực sang hoành không loé lên, một hắc động xoáy thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

"Trì Thương, mọi chuyện của Kiếm Vực ta giao hết cho con, không lâu nữa ta sẽ trở về …." Phong Vân Vô Kị hướng phía Trì Thương mà phân phù, thấy Trì Thương gật đầu thì mới dẫn ba người bọn Cổ Nguyệt Thiên đạp nhập vào trong vị diện thông đạo, động hkẩu sau lưng dần dần khép lại ….

Bình luận





Chi tiết truyện