chương 43/ 746

"Thật sao? Chết?" Một âm thanh băng lạnh như địa ngục từ trong miệng Phong Vân Vô Kị phát ra, Mặc Phi Tư hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con người trước mặt đột nhiên ngưỡng đầu, dưới mái tóc đen dài, lộ ra một đôi mắt sáng rực, lạnh lẽo.

Một dòng máu đỏ từ trên trán Phong Vân Vô Kị chảy xuống, cả mái tóc bắt đầu tung bay. Mặc Phi Tư đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, con người trước mắt kia, thân thể gần như hoàn toàn nát vụn, chỗ nào cũng có vết máu, bên sườn thậm chí có nhiều chiếc xương gãy trắng nhởn đâm lộ ra từ trong thân thể.

Một cảm giác bất an đột nhiên dâng lên trong tim Mặc Phi Tư, nhìn đôi mắt quật cường mà kiên nhẫn, có cảm giác có chỗ nào đó không thoả, còn chưa đợi hắn hồi tỉnh lại, Mặt Phi Tư liền giật mình phát giác 'Bất Diệt Ma Diễm' nhập vào cơ thể con người hèn kém trước mắt như muối bỏ bể biến mất không tung tích, không chỉ như vậy, con người trước mắt , đôi tay mềm rũ kia đột nhiên nhanh như chớp đặt lên trên ngực Mặc Phi Tư.

Sát khí mạnh mẽ từ trên thân con người trước mắt phát ra, Mặc Phi Tư chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy vô cớ, nhìn con người trước mắt, nhìn đôi mắt vô cùng băng lạnh, trong tim Mặc Phi Tư gào thét: "Không thể nào, ta là ma tướng của Ma giới , sao có khả năng sợ một tên người hèn kém được?"

Bất Diệt Ma Diễm tăng thêm số lượng hùng dũng nhập vào cơ thể Phong Vân Vô Kị , nhưng kết quả không thể cải biến, không quản hắn phát ra bao nhiêu ma khí, hoàn toàn không có một chút ma khí nào từ cơ thể Phong Vân Vô Kị thoát ra, thân thể không những không gãy vỡ thêm, ngược lại bộ ngực nguyên lõm sâu từ trước đã bắt đầu khôi phục, từng chiếc xương gãy lộ ra ngoài thân thể trong tiếng rôp rốp đã thu lại vào trong cơ thể.

"Hấp !"

"Tinh!"

"Đại!"

"Pháp!"

Phong Vân Vô Kị từ trong miệng dần phát ra bốn chữ ấy, mỗi lần phát ra một chữ, cả mặt đất đều bắt đầu chấn động, còn có một luồng ma khí dày từ bên dưới da hiện ra, mỗi chữ phát ra, ma khí dày thêm một phần, đến chữ thứ bốn thì, trước thân Phong Vân Vô Kị , ma khí kì dị dày đặc hình thành một cái lốc xoáy hơi thành hình, cấp tốc bắt đầu chuyển động.

"Ngươi! Đây là cái công pháp gì!" Mặc Phi Tư sắc mặt đã biến đổi, ma tướng luôn coi con người như cỏ rác, lúc đối diện một kẻ tù nhân, không ngờ lại bàng hoàng sợ hãi. Ma khí ngưng tụ trong cơ thể đến cực hạn, dưới tác dụng của cơn lốc kì dị kia, từng phần tuôn ra từ trong các lỗ chân lông, từng chút, từng luồng nhập vào trung tâm của nguyên khí hình cơn lốc, sau đó tiến vào cơ thể Phong Vân Vô Kị .

"Ngươi! ....." Mặc Phi Tư đôi mắt mở trừng giân dữ, tay phải ngón cong thành trảo, chầm chậm từng chút một hướng tới cổ họng Phong Vân Vô Kị , ma khí trong cơ thể hắn, lúc này như đê vỡ, ngăn cũng ngăn không nổi tràn vào cơ thể Phong Vân Vô Kị .

Một cảm giác sung sướng thoả thuê tràn vào trong lòng, cảm thụ công lực không ngừng gia tăng, Phong Vân Vô Kị không chịu nổi phát ra một tiếng thét dài, chân khí trong cơ thể Mặc Phi Tư càng bằng tốc độ gấp chục lần tràn vào cơ thể Phong Vân Vô Kị .

Phụt! Mặc Phi Tư cắn lưỡi phun ra một ngụm máu, gào lên: "Mẹ kiếp, nhanh lại giúp tao, tên tiểu tử này có cổ quái!"

Không cần hắn nói, các ma tộc lớn mạnh khác đã sớm luôn dùng ma thức tra xét khu vực không gian này, theo dõi sát cuộc chiến, đến khi nhìn thấy Mặc Phi Tư hai người bất động,còn nhầm tưởng rằng Mặc Phi Tư đã chiếm thượng phong, khống chế được tính mạng của tên tiểu tử loài người, không ngờ, chớp mắt, Mặc Phi Tư đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, gào thét.

Ở nơi cửa thuỷ lao, dưới sự bảo vệ của một đám ma tộc, một thiếu niên anh tuấn thẳng người đứng đó, trước người y, một tên pháp sư áo đen trên miệng đang lầm rầm niệm một đợt chú ngữ, trước thân người đám ma tộc, một khung cảnh màu đen thuần tuý do ma pháp hình thành bồng bềnh trên không trung.

Thiếu niên đó chính là Ma giới nhị hoàng tử, cúi đầu nhìn cánh tay non nớt mới mọc ra dưới ống tay áo, nhị hoàng tử hung tợn nhìn chằm chằm con người trong gương, giọng tàn nhẫn : "Mấy tháng này bị phụ hoàng ép tu luyện Hoàng Ma Quyết, chưa động đến ngươi, tính ngươi may mắn. Hiện tại đã đến lúc thu thập ngươi - một tên người ti tiện, dám thương hại đến thân thể của ta, thật không thể tha thứ."

Ống tay áo khẽ vung, đối với ma tộc bên cạnh quát lên: "Bọn ngươi mấy tên lên đi, thu thập hắn, nhớ lấy, nhất định phải lưu một hơi thở.Bản vương lưu y còn hữu dụng.

Bên thân hai tên ma tộc cánh dơi ứng tiếng, dang rộng đôi cánh vẫy động vài cái, liền như điện xẹt lướt đến chỗ Mặc Phi Tư.

Hơn ba mươi sáu vạn khẩu quyết ma công mới diễn luyện xong không lâu, một môn ma công mới thành hình đã hiện lên trong não Phong Vân Vô Kị , môn ma công này còn chỉ là phôi thai, còn nhiều chỗ đang đợi hoàn thiện, nhưng dù chỉ là một sơ bản, uy lực mạnh mẽ đã ẩn ước hiện ra. Nguồn truyện: Truyện FULL

Âm thanh khổng lồ phía trên thuỷ lao đã sớm làm kinh động cả loài người trong thuỷ lao dưới đất, khi từng đạo thần thức quét qua không trung phía trên ngàn thước, thấy được khung cảnh ấy thì, đều ngây ngốc. Ở nơi này trước giờ chưa từng phát sinh qua chuyện như vậy, trừ đoạn thời gian mới bắt đầu.

"Không được! Ngươi như vậy hại chết mọi người!" Một đạo thần thức trong não Phong Vân Vô Kị lưu lại tin tức nói.

"Ngươi sao lại như vậy! Ngươi muốn thành tội nhân của dân tộc sao?" Lại là tin tức từ một đạo thần thức truyền đến.

"Chúng ta một khi tiến vào nơi này, là quyết không thể nghĩ cách thoát ra, vì cả chủng tộc, ngươi phải quỳ xuống, hướng ma tộc đầu hàng."

'Hấp Tinh Đại Pháp' do hàng vạn ma công ngưng luyện mà thành có chứa ảnh hưởng tâm tính đến kinh người, nếu là lúc trước, Phong Vân Vô Kị có thể còn trầm mặc, nhưng hiện tại, tính cách của Phong Vân Vô Kị , dưới ảnh hưởng của ma quyết cổ quái, đã biến trở nên có khuynh hướng tà ác cùng tàn bạo.

"Ta chịu đủ rồi! Ta chịu tất cả đủ rồi! Cái gì mà hoà bình của chủng tộc! Cái gì mà tội nhân của dân tộc! Ta không quan tâm! Ta muốn giết! Giết! Giết hết tất cả ma tộc ta nhìn thấy!" Tiếng thét của Phong Vân Vô Kị vang vọng trong cả thuỷ lao dưới đất, như tiếng sấm ì ầm vang động.

"Các ngươi, hiện tại hiến tế cho ta đi! Dâng lên sinh mệnh và năng lượng của ma tộc ti bỉ các ngươi!" Phong Vân Vô Kị cười độc ác, đột nhiên một quyền đánh ra, đem Mặc Phi tư lún sâu vào đất đá vài nghìn thước. Máu ma tộc màu tím, vung vãi tung toé.

Các một khoảng hai tên ma tộc cánh dơi gào lớn, phá ra từng lớp đất đá, đứng cách Phong Vân Vô Kị không xa.

"Chết đi, con người ti bỉ!" Hai tên ma tộc hai chân dang rộng, giữa hai bàn tay, hai khối cầu lớn chừng cái bát ngưng tụ trong lòng bàn tay, xung quanh khối cầu, từng vết nứt không gian màu đen không ngừng xuất hiện rồi biến mất.

Trong tiếng hét lớn, hai khối cầu đen ngòm mang theo tiếng lôi điện, đánh tới Phong Vân Vô Kị , nơi đi qua, không gian từng phần vỡ vụn, đất đá từng mảng từng mảng nát vụn rơi lả tả .....

Bình luận





Chi tiết truyện