chương 261/ 746

Ma giới.

Một đường dọc theo những nơi Phong Vân Vô Kỵ đi qua, tàn chi, huyết vụ, cỏ khô, sụp đổ trở thành chủ đề duy nhất. Cho dù cảnh tượng ban đầu ra sao, cho dù những thi thể sắc mặt mang theo vẻ sợ hãi trên đất là thủ hạ của Ma Hoàng hay Ma Đế, hiện tại trong thân thể bọn chúng đã không còn sinh cơ, trở thành tế phẩm trên con đường đi đến Sát Lục chi chủ của Phong Vân Vô Kỵ.

Vài ngày đầu tiên, tiểu tổ năm người truy tung còn có thể phát giác ra sát khí lưu lại trong hư không, nhưng càng về sau sát khí lại càng mờ nhạt.

- Tư Khảo Đặc, có chút vấn đề!

Mỹ nữ ma tộc có mái tóc dài màu xanh biếc ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào một thi thể nằm trong vũng máu:

- Sát khí của hắn đang tăng trưởng với tốc độ kinh người, ngươi hãy nhìn trên trán của những kẻ này!

Tư Khảo Đặc, tên ma tộc có thân hình cao hơn hai trượng, cộng thêm hai chiếc sừng nhọn uốn lượn trên đầu liền thu hồi bước chân vốn đang bước qua cỗ thi thể kia. Đôi mắt màu tím chợt lóe sáng nhìn chằm chằm vào cổ thi thể dưới chân, thân thể khẽ run lên. Trên khuôn mặt trắng bệch của thi thể mang theo vẻ sợ hãi, ở giữa trán, từ một lỗ thủng nhỏ đang chảy ra một thứ vật chất giống như dịch thể mà lại như không phải, đó chính là óc của ma tộc.

Tất cả đều hít sâu một hơi, sau đó lại xem xét thêm vài thi thể khác, toàn bộ đều giống nhau như đúc. Vài ngày ban đầu, đa số ma tộc bị giết chết đều là huyết dịch trong cơ thể bắn ra tạo thành huyết vụ tràn ngập không trung, trên người đầy những vết thương. Nhưng cho đến hiện tại, những thi thể đều không còn thảm trạng giống như lúc trước, toàn thân chỉ có một vết thương nhỏ, giống như bị một cây kim nhỏ dài đâm xuyên qua trán, một chiêu lấy mạng. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nhưng có vài điểm vẫn không hề thay đổi. Những nơi mà Phong Vân Vô Kỵ nơi đi qua đều trở thành tu la địa ngục, cho dù mỗi thi thể đều chỉ có một vết thương như vậy. Sau mỗi lần giết chóc, hắn đều lưu lại một vết nứt không gì sánh được trên mặt đất…

- Tình huống này so với ghi chép trước đây hình như có chút không giống!

Tư Khảo Đặc đứng dậy, nói với bốn người phía sau.

Tên ma tộc có cặp mắt màu tím, vóc người gần giống như nhân loại liền sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:

- Tạm thời không thể khẳng định được. Trong ma tộc chúng ta, những kẻ tu luyện ma công giết chóc cũng có không ít. Có thể lần này đã đoán sai, thế nhưng chúng ta cần phải chú ý đến tất cả những loại ma công lấy sát khí làm đặc trưng.

- Rõ thưa đại nhân!

Bốn ma tộc còn lại cung kính nói.

- Bích Nhĩ Lệ! Ngươi hãy trở về đem những phát hiện này báo cho Thiết Nhĩ Mạn đại nhân biết! Hiện nay đánh giá về mục tiêu thứ 2047554 là cực kỳ nguy hiểm, đề nghị phái thêm một số cao thủ đến!

Tên nam tử kia nói với mỹ nữ tóc xanh cầm trường cung.

- Rõ thưa Bội Lý Tư đại nhân!

Mỹ nữ ma tộc kia chắp tay cúi đầu nói, sau đó xoay người đi về hướng những ngọn núi cao âm u đen kịt…

Đợi sau khi bóng dáng của ả biến mất, tên ma tộc gọi là Bội Lý Tư kia đột nhiên lên tiếng:

- Ngươi có thể ra được rồi!

Chung quanh vẫn yên lặng không hề có một tiếng động.

- Bội Lý Tư đại nhân, ngài…

Tư Khảo Đặc xoay người nhìn tên ma tộc có vòc dáng nhân loại kia, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Bội Lý Tư giơ một tay lên, ra hiệu cho Tư Khảo Đặc dừng lại, sau đó lẳng lặng nhìn về phía trước, lãnh đạm nói:

- Ta nghĩ mình đã làm theo ý nguyện của ngươi. Ngươi có thể buông tha cho Bích Nhĩ Lệ không?

Mặt đất phía trước bỗng nhiên nứt ra, một cỗ khí tức cường đại bộc phát, tiếng đất đá từ hai bên rơi xuống không ngừng vang lên. Tiếp đó Phong Vân Vô Kỵ thân mặc hắc bào chậm rãi từ trong khe sâu xuất hiện. Bên dưới hắc bào, một bàn chân vươn ra đạp lên mặt đất bên cạnh khe nứt, phát ra thanh âm giòn giã.

- Ngươi phát hiện ra ta khi nào?

Chiếc mũ trùm đầu rũ xuống, bóng tối che khuất khuôn mặt, nhất thời không thể thấy được thần sắc của Phong Vân Vô Kỵ. Nhưng mỗi người đều cảm giác được sát khí cẩn tàng cực độ trong giọng nói của hắn.

- Hừ! Ngươi kiêu ngạo cái gì, có biết chúng ta là ai không?

Một tên ma tộc khác bên cạnh Tư Khảo Đặc giận dữ quát lên.

- Không nên…

Tên ma tộc gọi là Bội Lý Tư vội vã kêu lên, nhưng đã muộn.

"Hừ!"

Một tiếng hừ lạnh vang lên, sau đó chỉ thấy đầu của Phong Vân Vô Kỵ khẽ động, quay sang tên ma tộc vừa lên tiếng, lạnh lùng nói:

- Trước mặt bổn tọa đâu có phần cho loại kiến hôi như ngươi xen vào!

Tên ma tộc gọi là Bội Lý Tư nhìn nam tử toàn thân bao phủ trong hắc bào trước mặt, trong lòng thở dài: "Có lẽ lần này chúng ta truy tung hắn căn bản là một quyết định sai lầm!"

- Bỉ Nhĩ Mạn, ngươi sao vậy?

Người mặc hắc bào trước mặt là mục tiêu truy tung. Trực giác khiến cho Tư Khảo Đặc có một cảm giác bất an và nguy hiểm. Nhưng sau một tiếng hừ lạnh, đồng bạn phía sau không hề có động thái gì, mà người mặc hắc bào cũng không xuất thủ.

- Đừng hỏi nữa!

Ánh mắt của Bội Lý Tư nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Kỵ, nhưng lời này lại nói với Tư Khảo Đặc.

Nghe vậy, Tư Khảo Đặc càng có một cảm giác bất an mãnh liệt, liền đưa tay đẩy tên đồng bạn kia…

"Rầm!"

Thân hình cao lớn như cọc gỗ ngã thẳng xuống đất, một thứ gì đó cực nhỏ nơi mi tâm rơi xuống, lộ ra một lỗ thủng lớn bằng ngón tay út. Một chất sền sệt từ trong lỗ thủng chảy xuống đầy khuôn mặt đang gục trong lớp bụi.

……

Phong Vân Vô Kỵ xuyên qua bóng tối bên dưới chiếc mũ trùm đầu nhìn ba người còn sót lại, cười lạnh nói:

- Từ lần trước bổn tọa đã phát hiện đám các ngươi bám theo. Bổn tọa vốn chẳng muốn vì đám sâu bọ các ngươi mà ảnh hưởng đến việc luyện công, cho nên tha cho các ngươi một con đường sống. Đó là cơ hội tốt nhất để các ngươi giữ mạng, nhưng các ngươi đã từ bỏ nó, vậy thì không thể trách ta!

- Đừng truy sát nàng ta! Chúng ta tùy ngươi xử trí!

Bội Lý Tư ngẩng đầu nói.

- Trả lời vấn đề ta vừa hỏi, ngươi phát hiện ra bổn tọa khi nào?

- Mới vừa rồi!

Bội Lý Tư trầm mặc một chút, sau đó lên tiếng:

- Bọn họ có lẽ không hiểu rõ việc này, nhưng ta thì biết, ngươi chính là Sát Lục chi chủ. Những ghi chép về Sát Lục chi chủ ta hầu như đều đã xem qua, thậm chí còn dựa vào cơ sở này để sáng tạo ra một loại pháp môn có thể đề cao trình độ mẫn cảm đối với sát khí. Vì vậy ngươi không thể gạt được ta… Chỉ cần ngươi đảm bảo trong vòng sáu ngày không truy sát Bích Nhĩ Lệ, ta sẽ nói cho ngươi biết pháp môn này. Hơn nữa còn cho ngươi biết một loại pháp môn khác, khi ngươi đạt đến Sát lục ma quyết tầng thứ hai, có thể dùng nó để tránh khỏi ánh mắt của Hắc Ám Quân Chủ.

- Đây là một giao dịch sao?

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, nhưng trong lòng cũng đã động tâm. Trong thời gian gần đây hắn cảm giác được thực lực tăng lên không ít. Mặc dù Sát Lục ma quyết còn chưa đạt đến tầng thứ hai, nhưng càng giết chóc về sau, hắn càng cảm nhận được sự ảo diệu của Sát Lục ma quyết vẫn còn rất nhiều…

Theo như lời của Sát Lục chi hồn, nhiều đời chủ nhân như vậy nhưng chưa một ai có thể ẩn giấu được. Hầu hết sau khi có được Sát Lục chiến giáp không lâu liền bị Hắc Ám Quân Chủ truy sát, trong việc này nhất định có chút bí ẩn. Hắc Ám Quân Chủ nhát định vô cùng mẫn cảm đối với khí tức của Sát Lục chi chủ. Trước mắt bản thân tạm thời còn chưa cần lo lắng đến Hắc Ám Quân Chủ, chỉ cần cẩn thận một chút ứng phó với đám sâu bọ bên dưới. Nhưng thời gian lâu dài, theo sự tăng tiến của Sát Lục ma quyết nhất định sẽ phải chính thức đối mặt với Hắc Ám Quân Chủ.

Chí ít nếu như có thể hiểu được lực lượng của các Hắc Ám Quân Chủ, nhất định sẽ có cách ứng phó với sự truy sát của chúng. Phong Vân Vô Kỵ cũng không muốn để lộ thân phận Sát Lục chi chủ của mình.

- Kiến nghị không tệ, đồng ý!

Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói. Hắn vừa dứt lời, hai tiếng ngã nặng nề bỗng vang lên. Sắc mặt Bội Lý Tư rốt cuộc cũng biến đổi.

Tư Khảo Đặc và một tên ma tộc khác, trước mặt Phong Vân Vô Kỵ căn bản không có sức phản kháng, lần lượt bị sát khí như thực chất từ trong cơ thể bắn ra giết chết.

- Ha ha ha…

Phong Vân Vô Kỵ cười lớn, tay phải từ bên dưới hắc bào vươn ra gạt chiếc mũ trùm đầu xuống, hiện ra khuôn mặt có chút trắng bệch:

- Ta chỉ đáp ứng cùng ngươi giao dịch, không bao gồm bọn chúng!

Nhìn thấy khuôn mặt kia, Bội Lý Tư khẽ biến sắc. Khuôn mặt này thật sự quá giống nhân loại.

Sau đó, Phong Vân Vô Kỵ liền mang theo tên ma tộc gọi là Bội Lý Tư này tiếp tục hành trình giết chóc. Sau sáu ngày, hắn vẫn giữ lời không hề truy sát ả ma tộc gọi là Bích Nhĩ Lệ kia. Thế nhưng kết quả lại khiến cho hắn vô cùng tức giận…

Cách khu vực của một Ma Đế khác khoảng chừng trăm dặm, Phong Vân Vô Kỵ và Bội Lý Tư đứng bên dưới một sườn núi.

Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ cực kỳ âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bội Lý Tư, giận dữ nói:

- Ngươi nói tất cả đều là giả?

- Đúng vậy! Ta cũng chẳng có pháp môn gì, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi, vết tích ngươi lưu lại nhiều lắm!

Bội Lý Tư có vẻ rất trấn định.

Khuôn mặt của Phong Vân Vô Kỵ hơi co quắp lại. Hắn hít sâu một hơi, kìm nén sự giận dữ trong lòng, lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn chết sao? Chẳng lẽ ngươi làm như vậy chỉ vì nữ tử ma tộc gọi là Bích Nhĩ Lệ kia?

- Không sai! Thuận tiện cũng muốn kiến thức một chút tử địch của Hắc Ám Quân Chủ trong truyền thuyết rốt cuộc như thế nào!

Bội Lý Tư thản nhiên nói.

Bên dưới hắc bào, Phong Vân Vô Kỵ nắm chặt chuôi của Kiếp Ma đao.

- Ngươi khiến cho ta rất tức giận, phi thường thất vọng…

Phong Vân Vô Kỵ dữ tợn nói, nhìn chằm chằm vào Bội Lý Tư. Sát ý hùng hậu khiến cho Bội Lý Tư cảm giác được dường như bị một vật sắc cắt vào, vài giọt dịch thể từ trên mặt rơi xuống, sau đó trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn. . .

"Quả nhiên… đã bị thương!" Bội Lý Tư khẽ vươn tay ra, cuối cùng lại thu về. Không cần chạm vào hắn cũng biết trên mặt đã bị thương.

- Động thủ đi… nếu như ngươi cảm thấy tôn nghiêm bị sỉ nhục!

Một loại cảm giác cổ quái dâng lên trong lòng. Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên xoay người bước đi. "Cheng" một tiếng, Kiếp Ma đao hóa thành một vầng sáng từ bên dưới hắc bào xuất ra.

- Ta sẽ không giết ngươi… Từ nay ngươi sẽ là người hầu của bổn tọa!

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo bào đi nhanh về hướng lãnh địa ma tộc dày đặc, lại là một cuộc giết chóc…

Phía sau, Bội Lý Tư vẫn không nhúc nhích, cũng không hề có ý định chạy trốn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói: "Trốn tránh tạm thời, có thể duy trì bao lâu?"

Trong tai nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết từ phía trước vang lên, Bội Lý Tư hờ hững nói: "Ta tạm thời đã giúp ngươi tránh khỏi ánh mắt của Hắc Ám Quân Chủ. Giết chóc vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới có thể kết thúc. Nhưng sau này…"

oOo

Thái Cổ.

Gần như ngay khi Đệ Nhất phân thần cầm Kiếp Ma đao đi về phía xa, một gã đệ tử Chiến tộc lại đi đến Kiếm các…

Bình luận





Chi tiết truyện