chương 593/ 746

Tại các nơi thuộc Thái Cổ, những người đang ngóng nhìn trận chiến giữa người và thần linh này đều kêu vang. Đế Thích Thiên gọi nhân vật kinh khủng mang theo oán niệm mạnh mẽ và lực lượng hủy diệt, từ trên trời giáng xuống trước mắt này là Chủ Thần thứ mười bốn. Nếu đã là Chủ Thần, năng lực có cường đại cũng là chuyện bình thường. Nhưng điều khiến cho mọi người thật sự kinh hãi lại là năng lực không phải của người do tên Đế Thích Thiên ngang trời xuất thế này triển lộ ra.

Thần thức của mọi người bao trùm khu vực này, cũng cảm ứng được những ngọn núi chung quanh Ma vực vốn không hề chuyển động, bao gồm cả thân núi dưới lòng đất. Tất cả ngọn núi xuất hiện ở sau người Chủ Thần thứ mười bốn đều là sản phẩm do tên tộc nhân gọi là Đế Thích Thiên này thao túng quy tắc diễn sinh ra, hoàn toàn là tạo vật đột nhiên xuất hiện. Những ngọn núi bị Chủ Thần thứ mười bốn phá nát này không hề có một cây cỏ dại nào, mặt ngoài núi đá lập lòe ánh sáng như thần binh lợi khí. Nhưng trong cảm giác của mọi người, những ngọn núi này lại không đơn giản là mặt ngoài thoạt nhìn giống như đúc bằng sắt thép. Trên thực tế, những ngọn núi này vốn là do thép tinh chế tạo thành. Nếu không phải hắc ám thần lực trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn tự động bộc phát, trong nháy mắt phá nát những ngọn núi, trong trời đất này hẳn là sẽ vang lên những tiếng sắt thép va chạm.

Mạnh mẽ như các trưởng lão Bắc Hải lại có thể nhìn thấy sâu hơn một chút.

Chủ Thần thứ mười bốn Bị Đế Thích Thiên đánh bay, giữa không trung vẫn luôn cố gắng vùng vẫy, muốn ổn định thân thể lại. Nhưng bất kể hắn cố gắng như thế nào, những vết gợn không gian thật nhỏ bên cạnh mà người thường khó mà phát giác vẫn kéo thân thể hắn bay đi. Đây là năng lực mà chỉ có người hiểu biết cực kỳ sâu sắc về hệ thống không gian quy tắc mới có thể thi triển được.

- Lý giải của Đế Thích Thiên về hệ thống quy tắc đã đạt đến cực hạn mà loài người có thể đạt tới. Cho dù là các Chí Tôn, về mặt quy tắc cũng không thể nào hiểu sâu hơn y được.

Trên cát sỏi trắng bạc ở phía bắc, một vị trưởng lão Bắc Hải râu tóc bạc trắng, người mặc áo bào xanh thở dài nói:

- Thành tựu của y về hệ thống không gian quy tắc càng làm người ta kinh hãi. Mặc dù trước đây rất lâu, lần đó y xuất thế ngang trời, đã triển lộ ra khả năng khống chế không gian quy tắc mạnh mẽ vượt qua sự tưởng tượng của người, nhưng không ngờ khả năng của y đã đạt tới mức độ này, ngay cả Chủ Thần ở trước mặt cũng khó mà thoát khỏi khả năng khống chế không gian của y.

- Theo ta biết, hai loại quy tắc không gian và thời gian chính là lực lượng mà trước mắt chưa có Chủ Thần nào khống chế được. Về mặt lý giải không gian quy tắc, Đế Thích Thiên đã gần đến cảnh giới cao nhất. Tuy nói trong tộc nhân chúng ta, không biết có bao nhiêu người khống chế được không gian quy tắc, nhưng có thể đạt tới cảnh giới nhập vi như Đế Thích Thiên thì lại có một không hai.

Cách đó không xa, đại trưởng lão mặc một bộ trường bào cổ xưa suy nghĩ nói:

- Nếu như không phải vì thu nạp thần lực to lớn trong chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn, khiến cho tâm thần bị tổn thương, với năng lực của Đế Thích Thiên có lẽ sẽ trở thành một Không Gian Chủ Thần của tộc ta.

Đại trường lão dứt lời, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối sâu sắc. Các trưởng lão Bắc Hải khác cũng trầm mặc không nói, trong lòng nặng trĩu. So với những người khác, đám trưởng lão Bắc Hải vẫn luôn đứng ở quyền lực trung tâm của Thái Cổ, cũng biết rất nhiều chuyện của Thái Cổ. Đối với bọn họ, sự tồn tại Đế Thích Thiên và bộ tộc thủ hộ này vốn chẳng phải là bí mật gì.

Mà hôm nay, Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên xuất hiện tại Thái Cổ, đoạt lại chiếc đầu. Hành động này giống như một khối đá đè nặng trong lòng những trưởng lão này, làm cho bọn họ không thể không bắt đầu suy nghĩ đến tình hình của bốn tộc hiện giờ. Mặc dù rất muốn hỗ trợ một phần sức lực để tiêu diệt Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng trong lòng tất cả trưởng lão đều hiểu rõ, đám người mình là có lòng nhưng không có sức. Không chỉ như vậy, toàn bộ Thái Cổ hiện nay, ngoại trừ bốn Chí Tôn ngủ say và Kiếm Thần thì không người nào có tư cách tham gia vào trận chiến với Chủ Thần thứ mười bốn này. Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng năng lượng tinh thần cấp độ Chủ Thần của Chủ Thần thứ mười bốn cũng đủ tiêu diệt bất kỳ năng lượng tinh thần cấp thấp nào khác. Nếu như lỗ mãng gia nhập vào trận chiến này, chỉ sợ còn chưa ra tay thì đã vì địch ý trong lòng, bị Chủ Thần thứ mười bốn dùng ý niệm giết chết trong nháy mắt.

"Ầm ầm ầm!"

Tiếng nổ kịch liệt ở phía xa khiến cho đám trưởng lão Bắc Hải tạm thời đè xuống suy nghĩ trong lòng từng người, một lần nữa chú ý đến tình hình chiến đấu. Đưa mắt nhìn, sau khi liên tục bay ra gần vạn trượng, thân thể cao lớn của Chủ Thần thứ mười bốn đụng vào một ngọn núi to lớn đột nhiên xuất hiện trên cát sỏi màu bạc trắng tại Ma vực.

Ngọn núi khổng lồ này cao gần vạn trượng, cắm vào tận mây, phần nền nhô lên mấy ngàn dặm. Vừa xuất hiện liền giống như một con thú lớn màu đen đang rình mồi, vắt ngang trên mặt đất trống trải này, bóng râm chiếu xuống kéo dài mấy vạn trượng. Thân thể cao lớn của Chủ Thần thứ mười bốn nghiêng ngiêng cắm sâu vào ngọn núi màu đen có thể nói là hùng vĩ này. Vô số đá vụn màu đen lóe lên ánh sáng lạnh quay cuồng trên không, từ dưới thân thể Chủ Thần thứ mười bốn ào ào lăn xuống. Đá vụn va chạm trên thân núi phát ra thanh âm như kim loại, truyền đi thật xa.

Đối diện với Chủ Thần thứ mười bốn, Đế Thích Thiên lại là áo quần không tổn hao gì, chắp tay đứng ở trước tòa thành cổ xưa. Thoạt nhìn giống như lực lượng hủy diệt kia quấn lấy Đế Thích Thiên, đẩy hắn bay ra xa, nhưng sự thật là Đế Thích Thiên lại dựa vào lý giải cực sâu đối với đạo của quy tắc, xảo diệu qua lại như con thoi trong năng lượng hủy diệt, giảm tổn thương đến mức thấp nhất.

Nhìn từ bên ngoài, thứ duy nhất có thể chứng minh Đế Thích Thiên bị Chủ Thần thứ mười bốn công kích là vết máu nhàn nhạt nơi khóe miệng, cùng với ánh mắt hơi suy yếu.

Trong trời đất, những luồng thần thức kia phát ra từng đợt khí tức vui mừng. Chính mắt nhìn thấy Đế Thích Thiên và Chủ Thần thứ mười bốn chiến đấu, cuối cùng Đế Thích Thiên lại chiếm được lợi thế, đám nhân tộc Thái Cổ ở các nơi đều hưng phấn không thôi, gần như muốn kêu to thành tiếng.

Khi nhân tộc Thái Cổ ở các phương đang quan sát trận chiến này thở phào nhẹ nhõm, Cổ Vu và Thánh Giả trong hư không phía xa lại nhíu mày.

- Đế Thích Thiên vẫn bị thua.

Những nếp nhăn đan xen khắp nơi trên mặt Cổ Vu khẽ nhúc nhích:

- Thoạt nhìn bề ngoài Đế Thích Thiên giống như không bị thương chút nào, nhưng dù sao ý thức cấp độ Chủ Thần vẫn không phải là thứ mà y có thể đối phó được. Một chiêu vừa rồi Chủ Thần thứ mười bốn căn bản không hề bị thương, nhưng Đế Thích Thiên thì lại bị tổn thương thần thức.

Khác với võ giả, cặp mắt của Cổ Vu có thể nhìn thấu linh hồn đối phương. Cho dù là võ giả hay pháp giả tu luyện đạo của linh hồn, về mặt này cũng không thể nào mạnh hơn Cổ Vu được. Hơn nữa cả những tì vết cực nhỏ trên linh hồn cũng không gạt được cặp mắt của y.

- Trạng thái của Chủ Thần thứ mười bốn có gì đó không đúng.

Thánh Giả đột nhiên nói.

- Thế nào?

Thân thể Cổ Vu run lên, giật mình nhìn Thánh Giả.

- Khó mà nói rõ…

Chân mày Thánh Giả hơi nhíu lại:

- Theo lý thuyết, Hiên Viên Chí Tôn đã chết, ba Chí Tôn còn lại ngủ say, Tứ Tượng đại trận không thể thành hình, tác dụng ngăn cách thần lực Chủ Thần thứ mười bốn của kết giới Thái Cổ là có hạn. Nhưng Chủ Thần thứ mười bốn không biết là do trong lòng sợ hãi hay là gì khác, hình như còn không quen thuộc cách sử dụng lực lượng của mình, giống như một đứa con nít đang làm quen với sức mạnh của nó vậy.

Cổ Vu nghe vậy liền nhìn lại hướng Chủ Thần thứ mười bốn, trong lòng cũng không khỏi dâng lên nghi hoặc như vậy. Thánh Giả cũng không biết, trong lúc vô tình y đã đoán trúng.

Chủ Thần thứ mười bốn vừa mới sinh ra đã bị bình hành pháp tắc xé rách thân thể, chia cắt năng lượng. Từ khi bị phong ấn tại Cửu U hắn đã chìm vào ngủ say. Mà sau khi tỉnh lại, toàn bộ Ma Giới gần như không có kẻ nào có thể chống lại khí tức hủy diệt do hắn phát ra. Mạnh mẽ như đám người An Đức Liệt và Tâm Ma, mặc dù thực lực không bằng Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng vẫn chưa tới mức không thể phản kháng. Nguyên chân chính là khi đối mặt với uy nghiêm kinh khủng mênh mông như sao trời của Chủ Thần thứ mười bốn, bọn họ căn bản không thể chịu nổi, bởi vì lực lượng tâm thần của hai bên chênh lệch quá lớn. Tình huống này khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn một đường đi tới, gần như không gặp phải bất kỳ đối thủ nào đáng để hắn ra tay. Cho đến khi Chủ Thần thứ mười bốn gặp phải Đế Thích Thiên với lực lượng gần như đạt tới đỉnh cao của thân thể loài người, hắn mới gặp phải phiền toái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chủ Thần thứ mười bốn cũng không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đấu nào từ cấp độ Chủ Thần trở xuống. Trên thực tế linh hồn tà ác có năng lực chiến đấu rất mạnh ở mặt này, nhưng kinh nghiệm chiến đấu trong linh hồn này là một quá trình tích lũy. Đối với Chủ Thần thứ mười bốn, muốn dung hợp kinh nghiệm chiến đấu này vào thân thể, trở thành bản năng thì cần phải có thời gian.

"Sạt sạt!"

Ở phía đông Ma vực, trên ngọn núi to lớn vắt ngang trong trời đất, hai cánh tay của Chủ Thần thứ mười bốn tạo thành hình chữ nhất in sâu vào trong lòng núi cứng rắn bỗng chuyển động vài cái. Từng chùm đá vụn dọc theo thân núi rào rào rơi xuống.

"Ầm!"

Sau một tiếng vang lớn, hơn nửa thân thể đen kịt của Chủ Thần thứ mười bốn Chủ Thần dùng sức giãy giụa, cuối cùng từ trong thân núi vươn ra. Mí mắt mở lớn, một trận ánh sáng chói lọi từ trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn bắn ra, dưới trời đất mờ mịt giống như hai ngọn đèn pha.

Nửa thân thể to lớn in vào trong lòng núi, còn một nửa thân thể khác lộ ra tại trong không khí, Chủ Thần thứ mười bốn cứ như vậy không nhúc nhích, từ khoảng cách mấy vạn trượng nhìn chằm chằm vào Đế Thích Thiên ở phía xa. Từ trong thân thể hắn dần dần tỏa ra những đoàn sương mù màu xám. Nơi sương mù này thổi qua, thân núi cứng như sắt thép liền phát ra tiếng xèo xèo như bị a xít tưới vào, bốc lên một trận khói xanh lượn lờ.

"Ong!"

Mặt đất rung chuyển. Sâu trong lòng đất, từng luồng lực lượng chí âm chí tà bị dẫn dắt, xuyên qua tầng tầng đất đá, hóa thành những tia sương mù từ dưới đất tràn ra. Toàn bộ Ma vực trong nháy mắt đã bị một biển khói nồng nặc bao trùm.

"Ầm ầm!"

Trên bầu trời mây đen sôi trào. Tầng mây dày nặng càng ngày càng thấp. Trong sóng mây cuồn cuộn như biển cả giống như có ngàn vạn con giao long đang quấn lấy nhau.

"Đùng!"

Một tia chớp to lớn xẹt qua phía trên ngọn núi sừng sững ở phía đông Ma vực, dọc theo một tuyến đường ngoằn ngoèo xuyên qua biển mây, sau đó lướt qua bầu trời tòa thành cổ xưa tại Ma vực. Khi tia chớp kia lướt qua hư không, trên ngọn núi mà Chủ Thần thứ mười bốn đâm vào, những ánh chiếu tia chớp như rồng bay dọc theo thân núi nhẵn bóng đi qua từng mỏm núi, từ đỉnh kéo dài đến chân núi. Đối diện với ngọn núi là Đế Thích Thiên tóc dài tung bay, trong cặp mắt vốn đã ảm đạm đi không ít chợt lóe lên một tia sáng còn chói lọi hơn so với ánh chớp.

Sau khi tia chớp lướt qua là bóng tối còn tối hơn so với màn đêm. Toàn bộ Ma vực đột nhiên chìm vào trong bóng tối tuyệt vọng, trong đó còn có một đoàn khí tức nguy cơ nhanh chóng sinh trưởng, lan ra khắp nơi.

Bình luận





Chi tiết truyện