chương 670/ 746

Nghe Phong Vân Vô Kỵ gọi, trên mặt Thánh Giả và Cổ Vu đều lộ vẻ mỉm cười, cung kính nói:

- Xin tuân theo ý chỉ của Tân Tổ!

- Xin tuân theo ý chỉ của Chí Tôn!

Sau đó áo bào khẽ phất lên, đạp bước đi về hướng dốc núi. Các trưởng lão Bắc Hải và trưởng lão thánh thú cũng đồng thanh đáp lời, bước theo phía sau.

Tóc bạc bên tai khẽ phất phơ, Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, bước chân như nước chảy mây trôi đi về hướng Thánh sơn chọc trời cách đó không xa. Trong mắt đám Bắc Hải tù đồ loé lên ánh máu, quanh người huyết khí như thủy triều, rung dây xích im lặng bước theo sau.

Không gian ngàn trượng trong phút chốc trở nên trống rỗng. Đám Bắc Hải tù đồ không nói tiếng nào đi theo phía sau Phong Vân Vô Kỵ. Phía trước bóng người chợt lóe lên, Phong Vân Vô Kỵ đã đặt chân lên đỉnh Thánh sơn, đứng ở ven rìa quảng trường Thánh điện, quay lưng về phía mọi người, mái tóc bạc như tơ tản ra sau lưng. Đám Bắc Hải tù đồ cũng không suy nghĩ nhiều, tâm thần vừa động, áo bào đen tung bay, liền như loài chim đêm từ không trung đáp xuống. Không ngờ trước khi hai chân bọn họ chạm đất, trước mắt chợt lóe lên một luồng sáng trắng chói mắt, bên trong có một cặp mắt lạnh nhạt đột ngột nhìn vào.

- Nếu như đã khó khắc chế, vậy thì không cần khắc chế nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Giọng nói lãnh đạm in vào trong tai đám Bắc Hải tù đồ. Trong ánh sáng trắng bạc, mọi người chỉ nhìn thấy hai ống tay áo bào, sau đó bên trong tay áo bỗng có hai bàn tay trắng ngần vươn về phía bọn họ, nhìn giống như chậm nhưng thực sự lại nhanh.

Đám Bắc Hải tù đồ từ đầu đến giờ vẫn không gì nói gì, nguyên nhân là vì phải cực khổ áp chế tâm ma và dục vọng tàn bạo trong cơ thể, không thể phân tâm được. Phong Vân Vô Kỵ là Đệ Ngũ Chí Tôn cao quý, mọi người vốn không ngờ hắn lại đột nhiên ra tay, do đó không kịp phòng bị. Khi cảm giác được áp lực mạnh mẽ đến từ Kiếm Thần, bọn họ nhất thời lại khó áp chế được khí huyết nóng rực trong cơ thể.

- Gào!

"Rào rào!"

Tên Bắc Hải tù đồ mặc áo bào đen đứng trước nhất run rẩy, chợt ngẩng đầu lên, từng sợi tóc đen to dài tung bay trong hư không như dã thú. Áo bào đen trên người y phồng lên, ma khí màu đỏ cuồn cuộn từ trong cơ thể bắn ra, loáng thoáng mang theo tiếng gầm thét của hung thú. Phía trên Thánh điện vốn bình tĩnh nhất thời giống như hóa thành Tu La địa ngục.

- Dừng tay!

- Không được!

Trong số Bắc Hải tù đồ, cũng không phải tất cả mọi người đều bị tâm ma khống chế. Ba tên Bắc Hải tù đồ khí tức mạnh mẽ thấy thế liền quát một tiếng, trong lòng cực kỳ nóng nảy. Cổ tay của bọn họ nổi lên gân xanh như rắn quấn vào nhau, trong con ngươi hiện đầy tơ máu, nhưng vẫn giữ được một phần thần trí thanh tỉnh, cũng không bị Tâm Ma chiếm đoạt. Chân nguyên trong cơ thể bọn họ bừng lên, thân hình nhoáng một cái, lập tức lao đến ngăn cản mấy tên Bắc Hải tù đồ trước mắt không chịu nổi tâm ma hành hạ đã mất đi khống chế. Nhưng bởi vì bị tâm ma điều khiển, những người này nào còn phân biệt được tộc nhân hay gì khác, liền gào lên một tiếng, toàn thân sương máu quay cuồng, đồng thời hai cánh tay mở ra, chụp thẳng về phía mấy tên Bắc Hải tù đồ ngăn cản phía trước này.

Đều là Bắc Hải tù đồ, đều từng là nhân vật tung hoành một đời, thực lực cũng không chênh nhau bao nhiêu. Đối mặt với mấy tên đồng bạn nhập ma toàn lực công kích, ba tên Bắc Hải tù đồ kia phải tốn sức không ít, trong lòng đã loáng thoáng không áp chế được khí huyết lưu động.

- Không cần khắc chế, để bản tọa tới giúp các ngươi!

Sau lưng lại vang lên một giọng nói lãnh đạm. Lời còn chưa dứt, ba tên Bắc Hải tù đồ vốn đang kiềm chế tâm thần, duy trì một điểm linh trí, lúc này bỗng cảm giác được một luồng khí tức mãnh liệt không thể địch nổi tràn đến. Hai mặt thụ địch, bọn họ cũng không thể tiếp tục khống chế, một điểm thanh tỉnh trong mắt nhanh chóng bị che phủ. Trong miệng gào thét một tiếng, sống lưng của bọn họ cong lên như hung thú, bỗng nhiên xoay người lại tấn công Phong Vân Vô Kỵ.

"Ầm!"

Mây đen cuồn cuộn, những tia chớp màu đỏ xẹt qua hư không. Hơn mười tên Bắc Hải tù đồ đứng giữa không trung tạo thành nửa vòng tròn bên vách đá Thánh điện, khí tức trong cơ thể nhấp nhô như hung thú, những sợi xích màu đỏ trên người lớn bằng nắm tay vung vẩy trong hư không.

- Gào!

Sau một tiếng gầm, hơn mười bóng người liền hóa thành những tia chớp bắn nhanh về phía Phong Vân Vô Kỵ. Bên ngoài cơ thể bọn họ, từng vòng lĩnh vực màu đỏ tràn đầy khí tức tàn bạo nhanh như chớp tỏa ra, đan xen trong hư không.

- A!

Ở phía sau, tất cả trưởng lão Bắc Hải đều kinh hãi thất sắc, không nghĩ tới đám Bắc Hải tù đồ vào lúc này lại đột nhiên ra tay, liền từ xa hét lớn:

- Không được!

Bọn họ muốn can thiệp nhưng lại không thể. Mỗi tên Bắc Hải tù đồ đều là thiên tài trác tuyệt, thực lực cao hơn trưởng lão Bắc Hải nhiều, bọn họ làm sao có thể phản ứng kịp. Lúc này người duy nhất có thể nhúng tay vào chỉ có Tây Môn Y Bắc và Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương đi theo phía sau.

"Keng!"

Gần như theo bản năng, thiết kiếm trong tay Tây Môn Y Bắc phát ra một tiếng kêu réo rắt, muốn từ trong vỏ kiếm thoát ra. Nhưng sau khi nhìn lướt qua tình huống trên Thánh sơn, Tây Môn Y Bắc chớp mắt một cái, thiết kiếm lại như tia chớp thu về trong vỏ kiếm. Độc Cô Vô Thương ở bên cạnh cũng chỉ khẽ nhíu mày một cái, vẫn tiếp tục bước về hướng Thánh sơn.

Ở ven rìa Thánh sơn, Phong Vân Vô Kỵ áo trắng tóc trắng, ánh mắt lãnh đạm, trên mặt nhìn không ra biểu tình, từng sợi tóc dài như tơ tản ra. Trong hư không thủy triều máu dâng trào, loáng thoáng mang theo tiếng sấm. Dưới địch ý do Phong Vân Vô Kỵ chủ động phát ra, hơn mười tên Bắc Hải tù đồ thực lực vô cùng mạnh mẽ đã mất đi khống chế, đồng loạt phát động tấn công. Chỉ trong khoảnh khắc, hơn mười đôi tay mang theo ánh máu vô tận đã chụp về phía Phong Vân Vô Kỵ.

Đệ Ngũ Chí Tôn là người ra tay trước, trông thấy đám Bắc Hải tù đồ bị khí tức của mình dẫn dắt mất đi khống chế, hai tay vốn đã vươn ra lại nhanh như chớp thu về trong tay áo, sau đó chắp lại sau người. Trong mắt hắn khôi phục vẻ lãnh đạm, bất động nhìn vào hư không phía trên, đối với công kích của hơn mười tên Bắc Hải tù đồ lại giống như không nhìn thấy. Nhưng đám Bắc Hải tù đồ nào quan tâm được nhiều như vậy. Trong tiếng hư không bị xé rách, quanh người Phong Vân Vô Kỵ đã có thêm hơn mười bóng người cao lớn, tàn ảnh chuyển động, hơn mười đôi tay như kìm sắt đã chụp vào trên người hắn.

"Rào rào!"

Những sợi dây xích to lớn vung mạnh trong hư không. Toàn bộ không gian đều rung động dưới công kích của đám Bắc Hải tù đồ, ngay cả mặt đất dưới chân cũng hơi rung lên, mảng lớn đá vụn từ bên ngoài thân núi Thánh sơn tróc ra.

Ngay khi năm ngón tay của đám Bắc Hải tù đồ bắt được Phong Vân Vô Kỵ, chân nguyên ma đạo và huyết kình liền điên cuồng đánh vào trong cơ thể hắn. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn không nhúc nhích, giống như không hề phát giác ra. Cho đến khi trong tai nghe được tiếng xích sắt, hắn mới dường như khôi phục tinh thần lại, mí mắt chớp một cái, ánh mắt như tia chớp quét qua đám Bắc Hải tù đồ trên mặt lộ ra vẻ thống khổ ở chung quanh, thở dài một tiếng nói:

- Cái gọi là tâm ma vốn là một thể hai mặt, cũng chính là mình. Tâm ma tức là bản thân, khổ tu hàng tỉ năm cũng không thể nào dứt bỏ, vậy thì không bằng hãy chấp nhận nó. Để ta giúp các ngươi thoát khỏi bể khổ của tâm ma đi!

Giọng nói hùng hồn như chuông lớn vang vọng giữa trời đất. Lời còn chưa dứt, cũng không thấy Phong Vân Vô Kỵ có động tác gì, vẫn mặc cho cánh tay của đám Bắc Hải tù đồ chụp lấy thân thể, trong cơ thể hắn bỗng tỏa ra một vầng bóng mờ nhàn nhạt như có sinh mệnh, cuốn lên trong hư không, tràn qua thân thể hơn mười tên Bắc Hải tù đồ. Đám Bắc Hải tù đồ vốn cực kỳ cuồng bạo này lại đột nhiên bất động.

"Rào rào!"

Mây đen tan đi, ánh máu tiêu tán, trời đất trở nên rõ ràng. Ở ven rìa Thánh sơn, đám Bắc Hải tù đồ mạnh mẽ lại không nhúc nhích giống như tượng gỗ, khí tức linh hồn trong cơ thể bọn họ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại áo bào rộng thùng thình tung bay trong gió.

- Chí Tôn?

Các trưởng lão Bắc Hải vội vã bước lên Thánh sơn, nhìn thấy tình hình kỳ dị trước mắt cũng ngẩn ra.

Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm, vươn một tay ra phất phất, lạnh nhạt nói:

- Không cần lo lắng, thần thức của bọn họ đã được ta đưa vào biển ý thức. Sau lần này bọn họ sẽ không còn bị tâm ma hành hạ nữa.

Phong Vân Vô Kỵ dựa vào năng lượng tinh thần mạnh mẽ của hắn, cường hành loại bỏ phòng ngự của đám Bắc Hải tù đồ, cuốn tâm thần của bọn họ vào trong thế giới tinh thần vô biên vô tận của mình. Thần thông bậc này, cũng chỉ có cường độ tinh thần của Phong Vân Vô Kỵ vượt xa bất kỳ cao thủ Thần cấp hậu kỳ nào mới có thể làm được.

Cũng không để ý nhiều đến các trưởng lão Bắc Hải, tay áo bào của Phong Vân Vô Kỵ khẽ phất lên, tay phải như ngọc từ trong tay áo vươn ra, trong lòng bàn tay có một đoàn ánh sáng trắng bạc lập loè, trong nháy mắt tỏa ra. Thân thể hơn mười tên Bắc Hải tù đồ lập tức bị cuốn vào bên trong Thế Giới của hắn.

Bước chân khẽ động, bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng trở nên nhạt đi trong mắt mọi người, giống như bước vào một thế giới khác biến mất không còn thấy.

- Đây là…

- Không cần lo lắng, Chí Tôn làm như vậy nhất định là có chủ trương.

Một trưởng lão Bắc Hải khác nói.

Trong Thế Giới của Thái Cổ Kiếm Thần.

Trời đất mênh mông. Bóng người chợt lóe lên, Kiếm Thần áo trắng vẻ mặt lạnh lùng bỗng xuất hiện giữa không trung. Tay áo của hắn cuốn lên, thân thể của đám Bắc Hải tù đồ liền được thả ra, rơi xuống trên một ngọn núi chọc trời.

- Ngao!

- Kéc!

Xa xa bỗng vang lên tiếng phượng kêu và tiếng rồng ngâm. Ven rìa Thế Giới mênh mông, hai con thú to lớn một đỏ rực, một trắng như sương, thân dài mấy ngàn vạn cây số gầm thét quấn vào nhau trong hư không. Nơi đi qua khiến cho những đỉnh núi lớn liên tiếp sụp đổ, núi sông nổ tan, sau người chỉ còn lại những mảng lửa nóng và sông băng. Đó là Tổ Loan và Tổ Ly bị Phong Vân Vô Kỵ thu vào trong Thế Giới tại kiếp nạn của Mạt Lệ.

Phong Vân Vô Kỵ vừa xuất hiện trong Thế Giới, hai thần thú cấp bậc tổ tiên mạnh mẽ này liền cảm nhận được khí tức của kẻ thù, từ xa xa gầm lên một tiếng, lập tức bỏ qua đối phương, hóa thành dòng lửa và băng sương cuồn cuộn lao về phía Phong Vân Vô Kỵ.

- Nghiệt súc, các ngươi còn không phục sao?

Phong Vân Vô Kỵ chân đạp hư không, lãnh đạm nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng băng lửa to lớn từ phía xa nhanh chóng lướt đến.

Không thấy hắn có động tác gì, hai hung thú tuyệt thế sinh ra tại hỗn độn, coi trời bằng vung, thực lực vô cùng mạnh mẽ lúc đầu vốn lao nhanh như chớp, nhưng càng đến gần hắn thì tốc độ lại càng chậm, trong khoảnh khắc đã mất đi hóa thân băng tuyết và rồng lửa, hiện ra thân thể to lớn.

Tổ Loan kia chỉ cần máu tươi cũng đã tạo ra không biết bao nhiêu Ly Loan của Thái Cổ. Hai cánh có kim quang lưu động, mây lửa đầy trời, thân dài mấy ngàn vạn cây số, đôi cánh mở ra cũng gần ngàn vạn cây số, che trời phủ đất, khí thế không gì sánh được. Ly Loan là hung vật của Thái Cổ, vốn rất khó thuần phục, huống hồ là Tổ Loan còn cao hơn một bậc, cũng là hung vật tuyệt đỉnh có một không hai giữa giữa vũ trụ.

Chỉ là giờ phút này, Tổ Loan lại giống như phái chịu đựng thống khổ to lớn, cánh và vuốt không ngừng quờ quạng trong hư không, trên chiếc đầu to lớn lông vũ bay tán loạn, giống như trước mặt nó có một vách chắn vô hình to lớn. Không chỉ có Tổ Loan, kể cả Tổ Ly kia cũng kêu lên trầm thấp, mặc dù không gặp phải bất kỳ công kích nào, nhưng dưới lớp vảy lớn như chiếc chậu lại chảy ra máu tươi nhễ nhại.

Bình luận





Chi tiết truyện