chương 23/ 746

"Ngươi là Phong Vân Vô Kị ?" Phong Vân Vô Kị vừa qua một ngọn thanh sơn, trước mắt đầy bóng người ,hon mười nam tử thân mặc bạch y,khuôn mặt lạnh lùng đột ngột xuất hiện.

"Các ngươi là ai?Sao lại chặn đường của ta?" Phong Vân Vô Kị quát lên.

Mười hai người tự động phân ra, ẩn ước chặn hết đường thoát của Phong Vân Vô Kị . "Không sai,đại ca,theo lời đồn,Huyền Minh Quyển có lẽ không nghi ngờ gì đang ở trong tay y." Một nam tử áo trắng khác nhìn qua Phong Vân Vô Kị nói to.

"Huyền Minh Quyển,các ngươi vì Huyền Minh Quyển mà đến?" Phong Vân Vô Kị kinh nghi nói.

"Không sai, quả nhiên là y!" Người đứng đầu một tiếng quát to, mười hai người thân hình vội bắn ra,bao vây lấy Phong Vân Vô Kị .Hự lên một tiếng,mười vị người Đao vực áo choàng tung bay,cơ thể phát ra từng đạo khí tức bá đạo, mười hai cỗ đao khí vô hình tung hoành đan xen, hoàn toàn bao vây không gian hoạt động của Phong Vân Vô Kị .

Áp lực vô hình,như ngọn núi Thái sơn đè trên vai, cường hoành đè Phong Vân Vô Kị xuống.

"A!" Phong Vân Vô Kị quát to một tiếng,vô hạn kiếm ý từ trong cơ thể phóng ra,cố gắng chống cự đao khí của mười hai người.

"Hự!Xuống đi!" Mười hai người không biết vô sỉ lấy nhiều đánh ít, đột ngột kêu to một tiếng, toàn lực phóng ra đao khí, mang theo Phong Vân Vô Kị rơi xuống mặt đất.

Ầm! Như sao băng rơi, mười ba người rơi xuống mặt đất làm nổ một khối đất lớn.

"Ngươi đừng hi vọng chạy thoát,việc người Đao vực muốn làm, trước giờ không ai có thể chống lại!" Đao đạo cao thủ Vi Đạo nhìn thẳng Phong Vân Vô Kị , quát lạnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Các ngươi muốn làm gì?" Phong Vân Vô Kị giận dữ quát, mười hai người nguyên công lực không thấp hơn y, lại liên thủ, căn bản y không có cách chống lại, dưới đất lúc này, đôi chân của Phong Vân Vô Kị đã ngập vào trong đất, đao khí cùng kiếm khí khống chế lẫn nhau, làm y không thể thoát thân ra ngoài.

"Bốp!bốp!" Một trận vỗ tay từ bên cạnh truyền lại, mọi người ngẩng đầu nhìn,thấy một nam tử khuôn mặy tuấn tú đang chầm chậm từ không trung đi xuống: "Người Đao vực quả nhiên là thủ đoạn tốt,lần này vì Huyền Minh Quyển, không ngờ phái đi Đao vực thập nhị cương tiền đến bắt một người mới luyện võ chưa nổi 3 năm, ha ha...quả nhiên là thủ đoạn tốt."

"Người Ma vực?Các ngươi đến làm gì?" Trong mười hai người đi ra một nam tử lông mày dày, mắt to, phẫn nộ nhìn người mới đến.

"Các ngươi làm cái gì,bọn ta muốn làm cái ây.Nam tử này, Ma vực bọn ta cũng muốn."

"Cút!" Đao đạo cao thủ uy mạnh quát to một tiếng,tay phảỉ đã án trên vỏ đao,dừng lại một chút nói: "Hoặc giả, tử!"

Chữ tử vừa nói ra, mười hai người đồng thời tản rộng ra,vẫn vây lấy Phong Vân Vô Kị bên trong, cùng lúc mười hai đạo hàn quang từ trong vỏ đao loé lên, vô thất đao luyện thẳng hướng Ma vực thần bí cao thủ cùng 6 nam tử sau lưng y bổ tới.

Ma vực nam tử sắc mặt biến đổi, quát lên: "Nhanh lùi lại!" Chân đan xen vội vàng , hướng về phía sau lùi lại, cùng lúc một quyền đánh ra, một đạo khói đen như thuỷ triều kéo tới từ đầu quyền đánh ra, thẳng tới mười hai đạo vô thất đao khí đi tới.

Xoẹt xoẹt!Vô thất đao khí như cắt vải cắt đứt đám khói màu đen, tiếp tục bổ tới phía trước, nhưng trải qua cản trở của khói đen, 6 người Ma vực đã tranh thủ chút thời gian, tránh khỏi phạm vi của đao thế.

Ầm ầm ầm!

Đất đá vỡ nát, sau lưng 6 người Ma vực,trên nham thể cứng rắn lưu lại mười hai vết đao dài.

Một cỗ khí tức cường tuyệt cùng khí thế lăng uyên (*) Từ trong hư vô chợt nổi lên, bao trùm không gian của mọi người .Mười hai người Đao vực cùng có cảm giác,cùng lúc ngẩng đầu nhìn hướng về một ngọn núi cao lớn.

Một nam tử tóc dài ngồi trên một khối đá lớn, thân thể nghiêng về phía trước,đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới,áo choàng dài phủ kín thân trong gió như bướm bay lượn.

"Phong ma?!!" Đao vực thập nhị cương sắc mặt biến đổi mạnh,kêu lên kinh hoàng: "Ngươi sao lại ở đây!"

Phong ma tu luyện một bộ Phong ma thiên hạ quyết, võ công đã đến cảnh giới xuất thần nhập hoá, trong Ma vực có danh vọng, người này xuất hiện, Đao vực thập nhị cương tự thấy không phải đối thủ, trong lòng có ý muốn lùi.

"A a...là Đao vực phải không?" Phong ma một tay vuốt tóc,trên miệng lộ ra một nụ cười nhạt: "Muốn cùng Ma vực chúng ta cướp người ,bằng vào vài người các ngươi chỉ sợ chưa đủ tư cách."

Nói xong,từ trên không trung nhẹ nhàng nhảy xuống, Đao vực thập nhị cương sắc mặt kịch biến,mọi người liếc qua nhau,cùng lúc xuất thủ, mười hai đạo vô thất trường hồng thẳng hướng đỉnh núi lao tới.

Phong ma cười lạnh lẽo,thân ở trên không, nhẹ nhàng quay một cái, lướt tránh qua đao khí, quay một vòng nữa, hoá thành một cơn cuồng phong từ trên đỉnh núi thổi xuống.

Mười hai đao thủ cho dù dùng đao như thế nào, vô pháp chém trúng nam tử thân là cuồng phong.

Ngọn gió sắc bén như một con rắc bạc, nhanh chóng lướt một vòng qua cổ mười hai người ,sau đó xuất hiện lại sau lưng mười hai người.

"Khách khách!...Mùi vị thật không tồi à!" Nam tử đó đưa ngón trỏ tay phải vào miệng,mút lấy một cách hưởng thụ,cùng lúc phát ra tiếng cười lạnh.

Phốc!Phốc!...

Mười hai người không cử động,đang giữ tư thế bổ ra đao khí,thân thể khẽ rung,tiếp đó từng dòng máu từ trong lỗ chân lông toàn thân phụt ra,trong tíc tắc đã nhuộm đỏ y phục trắng bạch.Mười hai hán tử mắt mở trừng trừng,nhìn trời như không dám tin,thẳng người ngã xuống.

"Phong ma thiên hạ quyết, dẫn công lực của đối thủ làm bạo huyết khí trong cơ thể, xuất thủ nặng bao nhiêu, thụ thương nặng bấy nhiêu." Nam tử ấy quay người lại, nhìn Phong Vân Vô Kị : "Huyền Minh Quyển,đưa ta!"

Mười hai nam tử ép Phong Vân Vô Kị từ trên không rơi xuống,không ngờ lại bị người đàn ông danh xưng Phong ma một chiêu giết sạch,điều này làm Phong Vân Vô Kị như không dám tin vào mắt mình.Nhìn nụ cười thân thiện của Phong ma, Phong Vân Vô Kị trong lòng bất giác lạnh sống lưng.

Võ công lợi hại, Phong Vân Vô Kị tự thấy không phải đối thủ, từ trong người lấy ra Huyền Minh Quyển hạ,ngón giữa chỉ quyển sách làm người Đao vực cùng Ma vực đánh nhau vỡ đầu chảy máu, ung dung nói: "Huyền Minh Quyển hả?Đưa ngươi cũng được , chỉ cần ngươi trả lời ta một câu hỏi."

Khi Phong Vân Vô Kị bỏ Huyền Minh Quyển ra thì trong mắt Phong ma loé lên một tia nhìn tham lam.

"Không cần đưa hắn!" Một nam tử vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Phong Vân Vô Kị ,trầm giọng nói.

Phong Vân Vô Kị cật kinh,sau lưng lúc nào có người,y căn bản không phát giác,đến lúc người này cất tiếng, y mới biết.

"Đại Tự Tại tán nhân?!Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của Ma vực bọn ta?!" Phong ma nghe thấy nổi giận.

Nam tử kia từ từ đi đến trước Phong Vân Vô Kị , y mặc một bộ y phuc cũ màu trắng, đi chân trần, đầu trọc lóc,tướng mạo rất phổ thông,trên dưới toàn thân, không có một chút khí chất cao thủ,nơi xuất chúng nhất,chỉ có đôi mắt y, nơi đó có cỗ khí tức tự nhiên dễ gần.

"Người Ma vực,hành sự tàn bạo,toàn bằng ý thích, vị tiểu bằng hữu này ngàn vạn lần không thể đưa Huyền Minh Quyển cho bọn họ, không thì sẽ gây ra hoạ lớn." Đại Tự Tạo tán nhân cung tay với Phong Vân Vô Kị , nhẹ giọng nói.

"Là ngươi tìm cái chết!" Phong ma tức giận quát lên một tiếng, thân hoá thành gió, biến mất trong không trung.

"Đại tự tại bất động căn bổn ấn pháp!" Đại Tự Tại tán nhân hai tay bắt chéo, thân thể hơi cong, quát lên, áo choàng màu nâu xỉn như bằng sắt đột ngột thẳng băng,một cỗ chân khí vô hình từ cơ thể y phát ra tạo ở bên ngoài một đồ hình phòng ngự bát giác kì quái.

Vào lúc Đại Tự Tại tán nhân khởi động Đại tự tại căn bổn ấn do y tự sáng tạo thì, Phong Vân Vô Kị có một cảm giác kì quái: nam tử trông không hợp mắt trước mặt như liền cùng mặt đất, y cùng mặt đất như lìền vào một thể, y là đất, đất cũng là y,không thể lay động phân hào.

Tiếng gió gào thét,trong không trung đan xen với nhau, nơi đi qua, ngay mặt đất phía dưới cũng có xuất hiện các rãnh nứt.Nhưng không kể Phong ma tìm kiếm như thế nào, vẫn không thể tìm được sơ hở trên người của Đại Tự Tại tán nhân.

"Bỏ đi, ta không thể phá Đại tự tại bất động căn bổn ấn của ngươi, Huyền Minh Quyển ngươi lấy thì lấy đi, người Ma vực bọn ta tuỳ lúc sẽ đến, hừ hừ, hẹn gặp lại, hi vọng lần sau gặp ngươi, ngươi vẫn còn mạng..." Tiếng của Phong ma càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất vô thanh vô tức.

Bình luận





Chi tiết truyện