chương 294/ 746

Thời gian nửa đêm có thể làm được chuyện gì? Có thể đề cao được bao nhiêu công lực? Hoặc là có thể đề cao công lực hay không? Nếu như nửa đêm cũng có thể khiến cho công lực tinh tiến, như vậy mấy chục ức năm qua, võ công của vô số nhân tộc đã đề thăng đến cảnh giới nào?

Đáp án này không ai biết, Phong Vân Vô Kỵ cũng không biết, lúc này hắn chỉ biết phải cố gắng đề cao võ công của mình, cho dù chỉ là một chút.

Tất cả sở học bình sinh và những công quyết đã từng tiếp xúc lần lượt hiện lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, Hấp Tinh đại pháp, Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, Bắc Minh thần công, Hàn Băng quyết, Hoàng Kim chiến quyết, Thái Cực kiếm đạo, Tây Môn khoái kiếm, Sát Lục kiếm đạo, Độc Cô Cửu Kiếm, hơn ba mươi sáu vạn phần ma quyết…

Còn có một phần Hiên Viên Đế Tâm thần công.

Những thứ có thể nắm giữ được cơ bản đều đã nắm giữ. Những thứ còn lại, hoặc là tình huống kiếm thể không cho phép, hoặc là đã bị những phân thần khác sở hữu, hoặc là chỉ có giá trị tham khảo, hoặc là một chút thời gian căn bản không thể tiến triển được gì.

Đến cuối cùng, trong đầu hắn chỉ còn lại "Hiên Viên Đế Tâm quyết".

Trong đầu vừa nghĩ đến mấy chữ này, lập tức một thiên văn tự màu vàng từ sâu trong ý thức hải hiện lên, mỗi một chữ đều lay động giống như từng cá thể.

Cả thiên tâm quyết mấy vạn chữ tối nghĩa lần lượt lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn cẩn thận nghiên cứu tâm pháp của Chí Tôn này. Cái gọi là xem qua một lần là nhớ, đối với người thường mà nói có vẻ như là một điều không tưởng, nhưng đối với những cao thủ đã tu luyện qua võ học Thái Cổ thì lại là chuyện bình thường, Phong Vân Vô Kỵ hiển nhiên càng là nhân tài kiệt xuất.

Có điều sau khi Phong Vân Vô Kỵ xem qua một lượt, đang chuẩn bị nghiên cứu thâm ý bên trong, đột nhiên lại phát hiện một sự tình không thể tin được. Trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, Hiên Viên Đế Tâm quyết vừa xem qua một lần bỗng nhiên không hề có chút ấn tượng nào.

"Làm sao có thể?" Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi, liền cẩn thận truy tìm bên trong biển ký ức, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì, giống như hắn căn bản chưa từng đọc qua Hiên Viên Đế Tâm quyết.

Phong Vân Vô Kỵ không thể tin, dựa vào tu vi của mình hôm nay, một thiên khẩu quyết vừa mới chảy qua trong đầu lại không lưu lại một chút ấn tượng nào.

Trong đầu một lần nữa lướt qua mấy chữ "Hiên Viên Đế Tâm quyết", một thiên khẩu quyết vạn chữ màu vàng nhỏ lại từ sâu trong ý thức hiện lên, bày ra "trước mắt". Một lần nữa xem qua tâm quyết, Phong Vân Vô Kỵ lại phát hiện giống như lần đầu tiên nhìn thấy thiên khẩu quyết này, trong lòng tràn đầy cảm giác mới mẻ.

Mấy vạn chữ của tâm quyết từ trong đầu chảy qua. Khi Phong Vân Vô Kỵ hồi tưởng lại, muốn tỉm hiểu chân ý bên trong, thình lình lại phát hiện trong đầu trống rỗng, không có bất cứ tin tức gì, duy nhất lưu lại cũng chỉ có năm chữ "Hiên Viên Đế Tâm quyết" kia mà thôi.

Một lần, hai lần, ba lần… Bất luận Phong Vân Vô Kỵ thử bao nhiêu lần, cuối cùng cũng phát hiện trong đầu trống rỗng, không có bất cứ tin tức gì về Hiên Viên Đế Tâm quyết.

"Hiên Viên Đế Tâm quyết tất có ảo diệu!" Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ chợt lóe lên một tia sáng.

Nếu như không thể dò xét ảo diệu bên trong, Phong Vân Vô Kỵ cũng không cưỡng cầu, đồng thời trong lòng hiểu rõ. Từ sau khi có được Hiên Viên Đế Tâm quyết hắn vẫn chưa từng nghiên cứu ảo diệu bên trong, sợ rằng không chỉ quên mất một cách đơn giản như vậy.

Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi mở mắt ra. Phía xa xa, một vầng trắng bạc chậm rãi từ phía chân trời nhô lên, bầu trời càng ngày càng sáng…

"Phù!"…

Thái Huyền thở một hơi, mở mắt ra, trong mắt chợt lóe sáng. Khuôn mặt hồng nhuận khiến cho người ta không thể tìm thấy một chút liên hệ nào giữa nam tử tuấn lãng này và bộ xương khô giãy dụa trong cát vàng mênh mông. Trên người hắn có một loại tự tin mãnh liệt và khí tức bá đạo.

- Chiến tộc muốn xuất thủ rồi!

Giọng nói của Đao Thần bỗng vang lên.

Tất cả đều mở mắt nhìn về phía xa. Từng cỗ khí tức cường đại từ chung quanh trận doanh của Chiến tộc hội tụ về phía trung ương. Tại nơi mà khí tức di động, trên bều trời, khói mây biến ảo cũng theo đó mà tụ lại.

"Ầm ầm!"

Một trận âm hưởng thật lớn vang lên. Tại trung ương của trận doanh Chiến tộc, một tòa cung điện chạm băng thật lớn chậm rãi nhô lên. Vài cao thủ Chiến tộc nâng tòa băng cung to lớn trong suốt lấp lánh tiến về phía trước, chung quanh còn có rất nhiều chiến tướng Thần cấp của Chiến tộc. Đông đảo đệ tử Chiến tộc vươn người dậy, tự động tách ra thành một con đường để cho cung điện to lớn đi qua.

Trong tiếng "ầm ầm", một đám chiến tướng theo băng cung đi đến, sau đó là những Chiến tộc áo trắng tay cầm chiến đao. Không có tiếng người huyên náo, chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề. Một cỗ sóng khí kinh người từ phía xa tràn đến.

Dùng mắt thường có thể nhìn thấy, bên bờ thế lực của Chiến tộc, một tầng hoa sóng do băng sương cấu thành xoay chuyển, bốc lên cao mấy chục trượng, tràn về hướng Đao vực. Mỗi khi tràn tới một chút, nhiệt độ không khí của Đao vực lại giảm đi không ít, trời đất trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Theo bước chân của Chiến tộc đến gần, bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện những hoa tuyết thật nhỏ…

Xa xa, xuyên thấu qua những vách tường của cung điện, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy được Chiến Đế thần sắc hờ hững đang ngồi xếp bằng bên trong, trên người mặc đế bào màu bạc, đầu đội đế quan, thắt lưng đeo chiến đao tuyết trắng, nhìn thẳng về phía trước.

- Quân Thiên Thương! Thời gian Chiến Đế ước định đã đến, các ngươi suy nghĩ ra sao?

Một giọng nói lạnh lẽo từ phía xa vang lên. Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, phát hiện giọng nói này cũng không phải do Chiến Đế phát ra, mà là từ một gã trưởng giả trung niên mặc áo trắng phía trước Chiến Đế cung. Từ trên người hắn, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được một khí tức của bậc trí giả.

Phong Vân Vô Kỵ lặng lẽ quay đầu lại hỏi:

- Hắn là ai?

- Thủ hạ của Chiến Đế, đệ nhất chiến tướng, danh hiệu là Chiến Chuyết!

Quân Thiên Thương trả lời.

Dứt lời, Quân Thiên Thương chậm rãi vươn một tay ra. Khi bàn tay vươn ra hết mức, bỗng nhiên từ quyền hóa thành chỉ, dùng sức rung lên, Chung quanh bỗng nhiên vang lên một trận hò hét như biển gầm.

Tiếp đó, toàn bộ Đao vực đều chuyển động. Các chiến sĩ tinh nhuệ của Đao vực từ bốn phía hội tụ về, giống như hình thành một đại trận.

Quân Thiên Thương đứng thẳng giữa mấy chục vạn người, giống như thiên thần, chậm rãi nói:

- Chiến đi!

- Nếu như ngươi muốn chiến, vậy thì sẽ cho ngươi chiến!

"Huýt!"

Một tiếng huýt phá không vang lên. Trong tiếng huýt, một cây chiến kỳ màu trắng cắt qua hư không, lướt qua không gian trùng trùng, tại không trung vẽ nên một vòng cung, sau đó nghiêng nghiêng bay về phía Đao vực. Tại khoảnh khắc khi chiến kỳ rơi xuống đất, luồng sóng băng sương bỗng nhiên gia tốc, trong nháy mắt bao phủ lấy chiến kỳ. Tòan bộ chiến kỳ nhiễm sương đông lại, đứng thẳng bên trong gió lạnh, sừng sững bất động…

"Ầm ầm!"

Phía bên kia, mấy chục vạn Chiến tộc như hóa thành như thủy triều nhanh chóng tràn về hướng Đao vực. Mặt đất chấn động, chiến ý cường liệt hóa thành một con rắn lớn thẳng đến tận trời…

- Chiến!

Quân Thiên Thương vung tay lên, vô số chiến sĩ Đao vực lập tức hét một lên tiếng, lao về hướng Chiến tộc…

Gần như ngay khi đệ tử Đao vực xông lên, Đao Thần vẫn đứng yên bất động cũng đã ra tay. Thân thể hắn đột nhiên bay lên trời, động tác vô cùng nhanh nhẹn, lướt qua khoảng cách mấy trăm trượng tại không trung, trực tiếp lao về hướng ba gã cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Chiến tộc.

Chúng cao thủ Chiến tộc vẫn hờ hững nhìn Đao Thần đang bay đến. Trong mắt bọn họ, hành vi của người này chẳng khác nào tự tìm đường chết. Nhưng khi quanh người Đao Thần hiện lên một vầng sáng màu bạc vô cùng chói lọi, tất cả đều nhận ra mình đã sai sai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Xoẹt!"

Một tiếng vang nhỏ, phạm vi triển khai của vầng sáng lĩnh vực không lớn lắm, chỉ vừa vặn bao phủ ba gã cao thủ Thần cấp hậu kỳ cùng với vài Chiến tộc bên trong. Sau đó tất cả những người bên trong đều như bọt biển biến mất trong hư không, ngay cả Đao Thần cũng không thấy nữa…

- Khi ta thi triển Luân Hồi quyết, các ngươi ngàn vạn lần đừng tới gần, bằng không linh hồn cũng sẽ bị hấp nạp vào bên trong!

Quân Thiên Thương nghiêm túc nói với đám người Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, trong đầu hiện lên tình cảnh lần trước khi Quân Thiên Thương sử dụng Luân Hồi quyết, lúc đó mấy vạn chiến sĩ Đao vực đều được hắn sử dụng không gian chi lực chuyển ra rất xa, ngay cả mình và Tây Môn đứng xem cũng bị ảnh hưởng.

Chẳng phân biệt được địch ta, đây cũng xem như là một sơ hở không lớn cũng không nhỏ của Luân Hồ quyết.

- Hiểu rồi!

Phong Vân Vô Kỵ nói.

- Gã kia rất có ý tứ, ta chọn hắn!

Thái Huyền đột nhiên lên tiếng, đồng thời chỉ vào một gã thiếu niên trong đám Chiến tộc. Ngón tay của tên thiếu niên kia không ngừng run lên, cặp môi có chút trắng bệch.

- Hắn?

Phong Vân Vô Kỵ kinh ngạc. Tên thiếu niên kia thoạt nhìn vô cùng cổ quái, thân thể vẫn không ngừng run lên, đầu gục xuống, sắc mặt tái nhợt, cô độc đứng thẳng trong đám cao thủ Chiến tộc.

Nhớ tới tu vi của Thái Huyền, Phong Vân Vô Kỵ lại lần nữa cẩn thận quan sát thiếu niên kia. Lần này, thiếu niên nhìn có vẻ hiền lành kia lại khiến cho hắn có một cảm giác phi thường nguy hiểm.

- Từ trên người hắn ta cảm giác được lực lượng của lĩnh vực.

Thái Huyền nói:

- Hắn là một cao thủ…

"A!"

Thái Huyền hưng phấn hét lên một tiếng, đồng thời vung tay lên, một luồng sóng gợn vô hình lan rộng về phía xa. Những nơi luồng sóng đi qua, mặt đất nhanh chóng bị sa hóa. Một mảnh cát vàng mênh mông xuất hiện dưới mắt mọi người, ngay cả những khu vực đóng băng do Chiến tộc tu luyện thần công hàn hệ gây nên cũng tan ra, hóa thành từng phiến cát vàng…

- Quân Thiên Thương! Trước tiên bổn tọa sẽ giúp ngươi trừ đi một uy hiếp lớn. Có hắn, phỏng chừng Luân Hồi quyết của ngươi sẽ tốn sức hơn không ít.

Thái Huyền cười ha hả, sau đó lao về phía thiếu niên xa xa:

- Tiểu tử, tiến vào lĩnh vực của ta đi…

Tiếng người ồn ào hoàn toàn che lấp thanh âm của Thái Huyền, nhưng không ai ngờ được, thiếu niên vẫn không ngừng run rẩy kia lại giống như nghe thấy, đột nhiên ngẩng đầu lên. Bên dưới mái tóc dài hiện lên một đôi mắt hoàn toàn màu đen, không có một chút tròng trắng. Sau khi lời của Thái Huyền vừa nói ra, trong con ngươi của thiếu niên kia đột nhiên phát ra một tiếng kêu ma quái, tiếp đó ma ảnh đầy trời từ bên trong bay ra, lướt qua không gian trùng trùng xuất hiện bên cạnh Thái Huyền. Một vầng sáng đen kịt bỗng xuất hiện chung quanh Thái Huyền, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Thái Huyền đột nhiên biến mất, ngay cả thiếu niên cổ quái kia cũng không còn thấy nữa…

Thái Huyền còn chưa ra tay đã rơi vào lĩnh vực của đối phương…

Bình luận





Chi tiết truyện