chương 663/ 746

Cửu tinh liên châu, nối thành một đường treo cao trong bầu trời đêm đen kịt. Kiếm các bên dưới bầu trời chót vót và cao ngất, giống như một con thú lớn lẳng lặng ngồi trên mặt đất. Trong ánh sáng nhạt nhàn nhạt, một bóng đen cao gầy dọc theo sườn núi nhấp nhô chậm rãi đi về hướng dốc núi.

- Sư thúc!

Khi một chân Phong Vân Vô Kỵ đạp lên dốc núi Kiếm các, một giọng nói trẻ tuổi và trúc trắc bỗng vang lên từ sau một tảng đá. Hắn chợt dừng bước, hờ hững ngẩng đầu lên, nhìn về nơi phát ra giọng nói.

Bên cạnh tảng đá ven rìa mọc ít cỏ dại, một thiếu niên mặc áo trắng quỳ một chân xuống, thiết kiếm dài trong tay phải cắm trên mặt đất, không nhúc nhích. Dường như hắn đã giữ tư thế này rất lâu, vẫn luôn yên lặng chờ đợi Phong Vân Vô Kỵ đi đến.

- Sư thúc!

Lại một tiếng kêu thật thấp vang lên. Trong gió nhẹ phất phơ, thiếu niên từ từ ngẩng đầu lên, mái tóc dài nơi trán che kín khuôn mặt khẽ lay động. Trong bóng tối có một giọt chất lỏng sáng ngời từ trong mái tóc dài rơi xuống, vẽ nên một quỹ tích nhẹ nhàng trong hư không, rơi xuống trên đá vụn.

Nhìn thấy giọt nước mắt kia, Phong Vân Vô Kỵ khẽ giật mình, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng tất cả những điều muốn nói đều biến thành một tiếng thở dài.

Trước khi Trì Thương bị Chủ Thần thứ mười bốn đánh chết vốn ở cùng với Tây Môn Hoán Nhiên, hắn vốn có thể làm một số chuyện.

Nhưng nhìn thấy giọt nước mắt tự trách kia, Phong Vân Vô Kỵ làm sao có thể nhẫn tâm xát muối thêm vào tâm hồn bị dằn vặt của thiếu niên.

Bên cạnh tảng đá gồ ghề, Tây Môn Hoán Nhiên mặc áo trắng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên gương mặt tiều tụy đầy nước mắt. Bản tính của thiếu niên này vốn hiền lành, không biết cách nói chuyện. Lúc người thân cận chết đi, hắn chỉ biết dùng nước mắt để biểu lộ đau thương trong lòng.

- Sư thúc, đệ… tử tới để từ biệt sư thúc.

Tây Môn Hoán Nhiên nhìn Phong Vân Vô Kỵ vái một cái thật sâu, giọng nói vẫn trúc trắc như cũ. Trong cuộc đời hắn, những lời từng nói có lẽ còn không nhiều bằng một ngày của người bình thường.

- Đệ tử muốn đi dung nham bình nguyên, bảo vệ sư huynh trong lúc y ngủ say, cho đến khi y tỉnh lại.

Chiếc đầu của thiếu niên cúi thật sâu xuống giữa khuỷu tay, nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ, quà phục xuống trên mặt đất, giữ một tư thế rất cung kính. Giọng nói của hắn rất nhẹ, rất thấp, rất nhu nhược, nhưng lại lộ ra một ý chí không thể thay đổi.

Ẩn sau vẻ ngoài hiền lành của Tây Môn Hoán Nhiên là một mặt khác, đó là cực kỳ cố chấp, một khi đã quyết định thì không thể nào thay đổi .

Phong Vân Vô Kỵ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng thiếu niên quỳ xuống, đột nhiên nhớ đến trước đây rất lâu.

Thực ra Tây Môn Hoán Nhiên không chỉ là đệ tử của Tây Môn Y Bắc, mà còn là đệ tử của Phong Vân Vô Kỵ. Hắn đã từng gọi Phong Vân Vô Kỵ là sư phụ, có điều khi đó hắn còn chưa tên là Tây Môn Hoán Nhiên, mà gọi là Mộc Hoán Nhiên, một đừa trẻ mồ côi của Khoái Kiếm môn.

Khi kéo hắn ra từ trong đống xác chết, thiếu niên hiền lành này đứng trước thi thể của đồng môn đầy trên đất nhưng không hề khóc. Ngày hôm nay, trên gương mặt không chút biểu tình kia chỉ có nước mắt.

"Ai!" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng. Hôm nay Trì Thương đã rời khỏi hắn, còn Tây Môn Hoán Nhiên có thể xem là nửa đệ tử cũng muốn rời đi.

Trong sự yên tĩnh như chết chóc, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng phất phất tay, nói:

- Ngươi đi đi!

- Tạ sư thúc!

Thiếu niên áo trắng cảm kích nhìn Phong Vân Vô Kỵ, cung kính kính dập đầu, sau đó hai tay ôm thiết kiếm, từ bên kia dốc núi nhảy xuống, bay về phía tây Kiếm các nơi Trì Thương ngủ say, từ từ biến mất trong màn đêm mênh mông.

Tây Môn Hoán Nhiên vốn cho rằng trên thế giới này có một số người không cần bằng hữu, mà hắn chính là một trong số đó.

Ngày qua ngày tập kiếm và tu luyện, cuộc sống như thế đã kéo dài từ trước khi phi thăng đến tận bây giờ. Tây Môn Hoán Nhiên vốn cho rằng cuộc sống đó sẽ tiếp tục cho đến khi sinh mạng của hắn kết thúc.

Hắn đã từng có một đám đồng môn xem nhau như thân nhân, nhưng tất cả những đồng môn này lại chết đi trong một lần tranh đấu môn phái. Trước chết đi bọn họ đã dùng thi thể của mình che giấu hắn, cứu sư đệ nhỏ nhất này một mạng, cứu đứa trẻ mồ côi cuối cùng của Khoái Kiếm môn. Sau cuộc tranh đấu môn phái đó, trời đất rộng lớn nhưng hắn chỉ còn có một mình. Thiếu niên vốn hiền lành càng trở nên trầm mặc ít nói hơn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Trong cuộc sống sau này có hai người đã bước vào trong cuộc đời hắn, một người đã kéo hắn ra từ trong đống thi thể, sau đó đưa hắn đến Thái Cổ, trao cho hắn cuộc đời mới, còn một người khác thì trở thành sư phụ của hắn. Kiếm kỹ của Khoái Kiếm môn coi trọng một chữ "nhanh", võ công trong thiên hạ không gì không phá được, chỉ có nhanh là không thể phá. Tây Môn Hoán Nhiên chưa từng nghĩ tới kiếm của một người có thể nhanh đến mức độ như vậy, cũng không cho rằng trong vũ trụ này còn có kiếm của người nào nhanh hơn vị sư phụ trầm mặc ít nói này. Nhưng dù là hai vị sư phụ này cũng rất ít khi nói chuyện với hắn.

Mỗi ngày luyện kiếm, đó là tất cả cuộc sống của Tây Môn Hoán Nhiên. Cuộc sống như thế vẫn luôn kéo dài, cho đến khi một người khác xuất hiện.

"Chào ngươi! Ta là Trì Thương, còn Kiếm Thần là sư tôn của ta." - Khi một thiếu niên lưng đeo một thanh trường kiếm như lửa nóng, băng qua gió tuyết dày đặc đi đến Tuyết vực nơi hắn đang luyện kiếm, sau đó mỉm cười vươn một tay ra, cuộc sống của hắn từ lúc đó đã xảy ra một chút thay đổi.

Vẫn luyện kiếm mỗi ngày trong gió tuyết, vẫn trầm mặc như vậy, nhưng bên cạnh Tây Môn Hoán Nhiên đã có thêm một thiếu niên đeo Xích Tiêu trường kiếm, từ Tuyết vực cho đến Bắc Hải.

"Bằng hữu", Trì Thương đã dạy hắn ý nghĩa của hai chữ này. Trì Thương đã cho hắn biết, hóa ra sinh mệnh vẫn còn ý nghĩa cho sự tồn tại của hắn. Trong thế giới ảm đạm của hắn, Trì Thương đã mở ra một thế giới khác đầy ánh sáng.

Trong ánh hoàng hôn mỏng manh, khoảng đất ngô đồng như sao trên trời kia càng lúc càng gần. Thiếu niên nhanh chóng tiến đến gần nơi Trì Thương ngủ say, trong tai loáng thoáng nhớ đến giọng nói khó quên kia: "Hoán Nhiên, ngươi hãy đi trước, một lát nữa ta sẽ trở về Thái Cổ!"

Một vẻ hổ thẹn thật sâu thoáng hiện lên trong cặp mắt hiền lành của thiếu niên. Hắn vốn có thể ngăn cản Trì Thương, nhưng hắn không ngờ được "một lát" đó lại dài đến như vậy.

- Sư huynh, ta đến rồi!

Thiếu niên ôm thiết kiếm từ không trung chậm rãi đáp xuống, bóng trắng lượt qua ngọn cây ngô đồng, nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất nóng rực nứt nẻ:

- Ta sẽ luôn bảo vệ huynh, cho đến khi huynh tỉnh lại!

Thiếu niên khoanh chân ngồi xuống trên mảnh đất vắng vẻ này, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong sắc trời nhàn nhạt, thân thể gầy gò của hắn hóa thành một bóng đen dung nhập vào trong màn đêm không nhúc nhích.

Từ hôm nay, Tây Môn Hoán Nhiên ở lại mảnh đất này để bảo vệ Trì Thương ngủ say dưới lòng đất, yên lặng trải qua hàng thế kỷ dài đằng đẵng, cũng không rời đi.

Trên dốc núi, Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, sau đó cất bước đi vào bên trong Kiếm các. Đẩy cửa gỗ ra, thứ nghênh đón hắn là một mảng bóng tối lạnh lẽo, trong Kiếm các trống rỗng dường như đột nhiên thiếu đi thứ gì.

- Đệ tử Ám Các tham kiến chủ công!

Nơi góc tường, một bóng người toàn thân bao phủ một màu đen quỳ dưới đất, cung kính nói.

Ám Các phụ trách tình báo, nhưng bình thường bọn họ chỉ cần lặng lẽ chuyển tin tức đã được giản hóa đến bàn gỗ trong Kiếm các là được, không có chuyện đặc biệt, không được triệu kiến thì không thể chủ động tiếp xúc với Phong Vân Vô Kỵ.

Thành viên Ám Các xuất hiện khiến Phong Vân Vô Kỵ tạm thời quên đi Tây Môn Hoán Nhiên, nhíu mày một cái, hắn lên tiếng hỏi:

- Chuyện gì?

Mái tóc dài trắng như sương của hắn tỏ ra rất nổi bật trong Kiếm các tối đen.

- Chủ công! Trước đây không lâu phu nhân đã rời khỏi Kiếm các. Có cần cần thuộc hạ khuyên phu nhân trở về hay không?

"Phu nhân" mà thành viên Ám Các nói hiển nhiên chính là Phượng Phi.

Phong Vân Vô Kỵ kinh ngạc đứng ở đó, cuối cùng đã hiểu vì sao lại cảm thấy có chút không phù hợp. Phượng Phi rời đi hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Mấy trăm năm bế quan, thần thức phân hóa đi vào hàng tỉ không gian, cũng không có nghĩa là Phong Vân Vô Kỵ không hề hay biết về những chuyện mà Phượng Phi đã làm cho mình. Khi dùng thần thức to lớn hút lấy dòng tin tức trong hư không, hắn đã thấy được những chuyện xảy ra với Trì Thương, cũng nhìn thấy những chuyện mà Phượng Phi đã làm cho mình trên dốc núi này.

Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nhắm mắt lại, trước mắt phảng phất lại xuất hiện bóng người đỏ rực yêu kiều kia, mỗi ngày bưng trà hương mà nàng chuẩn bị, đẩy cửa gỗ Kiếm các ra, đi đến bên cạnh mình, rót trà vào ly, sau đó ngồi xuống bên dốc núi, chiếc cằm nhẵn bóng gác lên đầu gối, lẳng lặng nhìn về phương xa, yên tĩnh và an bình.

Trong đầu lướt qua những hình ảnh này, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chợt dâng lên một chút ấm áp, tràn đầy một sự cảm động.

- Chủ công, có cần đưa phu nhân về không?

Trong góc tường Kiếm các, thành viên Ám Các cả người bao phủ màu đen ngẩng đầu lên hỏi lần nữa.

- Không cần, để cho nàng đi đi!

Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay, thần thái khôi phục lại lãnh đạm và bình tĩnh.

Thành viên Ám Các giật mình, do dự một chút sau đó nói:

- Chủ công, thật sự… không cần sao?

- Lui xuống đi!

Phong Vân Vô Kỵ khẽ gật đầu một cái, đồng thời phất phất tay. Thành viên Ám Các nơi góc tường cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng lui ra ngoài.

"Cả đời ta cũng không thể hứa hẹn với nàng gì. Đối với nàng, có lẽ rời đi mới là lựa chọn tốt nhất…" - Phong Vân Vô Kỵ nhìn về phía đông Kiếm các tự nhủ. Ở phía đông cách Kiếm các mấy ngàn dặm, một bóng người đỏ rực ảm đạm đang lẳng lặng đi giữa núi non.

Phượng Phi hoàn toàn có thể phi hành giữa không trung để đi nhanh hơn, nhưng nàng lại chọn cách đi bộ chậm nhất này. Là nàng không muốn từ bỏ, hay là muốn ở gần Kiếm các thêm một lát, nhìn bóng người mà nàng thương nhớ thêm một chút? Phượng Phi không biết và cũng không muốn biết, nàng chỉ biết là mình lựa chọn như vậy.

"Ta sẽ không trở thành gánh nặng của chàng, cũng không muốn trở thành gánh nặng." – Lơ lửng phía trên núi non trùng điệp, Phượng Phi yên lặng thầm nghĩ, trong đầu lại bất giác hiện lên bóng người cao lớn ôm thi thể đệ tử, ngẩng đầu lên trong đêm mưa, đau đớn thét dài.

Khi trong cặt mắt đóng chặt của nam tử kia trào ra lệ máu, mái tóc xanh trên đầu từ ngọn đến gốc hóa thành trắng như sương, Phượng Phi cuối cùng đã cảm nhận được tình cảm nồng cháy của người đàn ông này ẩn giấu sau vẻ ngoài lạnh nhạt. Khi cảm nhận được tình cảm thật sự của y, một cảm giác đau lòng không thể kiềm chế bỗng dâng lên trong lòng nàng.

Tại khoảnh khắc đó, vô số ý niệm lướt qua trong đầu nàng. Nàng đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, thậm chí có lúc nàng cảm thấy mình quá ích kỷ.

"Trên vai của chàng gánh vác quá nhiều thứ. Quá nhiều tình cảm, quá nhiều bận tâm, cuối cùng chỉ sẽ phá hủy chàng. Trì Thương chính là một ví dụ." - Phượng Phi quay đầu nhìn về hướng Kiếm các phía. Nàng chần chừ không đi, có phải là hi vọng nhìn thấy hắn một lần cuối cùng?

Phượng Phi thấy được Phong Vân Vô Kỵ tóc trắng đi lên dốc núi trên Kiếm các, cũng nhìn thấy Tây Môn Hoán Nhiên rời đi, thấy Phong Vân Vô Kỵ đẩy cửa gỗ ra đi vào trong Kiếm các tối đen.

"Bây giờ là lúc ta nên đi rồi." - Nàng tự nói với mình: "Từ nay ta sẽ không trở thành gánh nặng của chàng nữa, chàng sẽ thật sự thuộc về chính mình, thuộc về Thái Cổ."

Trong nháy mắt, Phượng Phi đột nhiên hiểu rõ hơn về người phụ thân mà cả đời mình oán hận. Lúc trước có lẽ phụ thân cũng phải lựa chọn như vậy.

Nhìn về hướng Bắc Hải, trong lòng Phượng Phi đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh. Nàng quay đầu lại nhìn Kiếm các trong bóng đêm, nhìn đỉnh núi cô độc, tay áo bào đỏ rực phất lên trên không trung, sau đó dứt khoát xoay đầu lại, hóa thành một dòng sáng đỏ biến mất trong bầu trời đêm mênh mông, không còn thấy bóng dáng.

Bên trong Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn quan sát Phượng Phi, nhìn bóng dáng xinh đẹp kia biến mất ở hướng đông, một lúc lâu vẫn không cử động. Sau khi bóng người đỏ rực kia hoàn toàn biến mất, tronglòng hắn bỗng trở nên vô cùng bình tĩnh. Vào giờ phút này, dường như tất cả mọi thứ trong trần thế đều rời xa hắn. Mà sau giờ phút này, trong cuộc đời của hắn chỉ còn lại một mục tiêu.

oOo

Tại Tuyết vực.

- Tỷ tỷ, tỷ lại nhớ đến huynh ấy sao?

Trong gió tuyết dày đặc, một ngọn núi băng tuyết cao đến mấy vạn trượng thẳng vào trời cao, đứng sừng sững trên mảnh đất bị băng tuyết bao trùm này. Trên đỉnh núi băng, một thiếu nữ xinh đẹp chỉ mặc một bộ đồ bằng lụa mỏng mỉm cười nói.

- U Nhược, muội đang nói bậy bạ gì đó?

Phía trước thiếu nữ có một cô gái áo trắng giống như không nhiễm bụi trần, nghe tiếng liền từ trong trạng thái xuất thần khôi phục lại, sau đó xoay người khẽ mắng, nhưng trong lời nói lại không có ý trách cứ nào.

- Hàn Yên tỷ tỷ, tỷ muốn đến gặp Vô Kỵ ca ca không?

Công chúa U Nhược cười cười, đột nhiên nghiêm mặt hỏi.

- A!

Ngạo Hàn Yên ngẩn ra, cũng không trả lời ngay. Vấn đề này dường như đã khiến nàng lâm vào một lựa chọn khó khăn, trên gương mặt tuyệt mỹ xuất trần kia hiện lên vẻ man mác.

"Đã rất lâu không gặp y rồi." - Ngạo Hàn Yên mơ màng thầm nghĩ. Trên ngọn núi băng tuyết ngày xưa này, nàng và công chúa U Nhược của Phong tộc đã trải qua một thời gian rất dài. Có lẽ là vì cùng có tình cảm với một người đàn ông, hai người ở nơi băng tuyết này đã dần dần sinh ra tình cảm như chị em.

Vấn đề đơn giản này của U Nhược lại khiến Ngạo Hàn Yên chìm vào trầm tư thật sâu. Ngày xưa sư phụ từng bảo nàng lập lời thề, vĩnh viễn không thể ở cùng người đàn ông này. Mặc dù Thánh điện băng tuyết đã sớm hóa thành tro bụi, kể cả sư phụ cả đời phục vụ cho Chiến Đế và Chiến Phi cũng đã chết từ lâu, lý do ban đầu lập lời thề đã không còn phù hợp, thế nhưng…

- Hàn yên tỷ tỷ, muội thật sự rất nhớ Vô Kỵ ca ca, muội muốn gặp huynh ấy.

Không đợi Ngạo Hàn Yên trả lời, công chúa U Nhược lại tự nói ra, sau đó bước chân nhẹ nhàng đi động, ngồi xuống bên cạnh Ngạo Hàn Yên, hai tay ôm lấy đôi chân mảnh khảnh, dựa cằm vào đầu gối, ngơ ngác nhìn tuyết rơi dày đặc như mưa bên dưới ngọn núi, không nhúc nhích.

Trái tim Ngạo Hàn Yên chợt co quắp lại, một cảm giác đau đớn không thở nổi bóp chặt lấy cổ họng nàng.

Thật ra làm sao nàng lại không muốn chứ.

Ngạo Hàn Yên và U Nhược ngồi sóng vai nhìn về phương xa, yên lặng suy nghĩ. Nhưng mà y đã có thê tử, còn nàng cũng từng lập lời thề. Huống hồ từ trước đến giờ y chưa từng có hành động gì biểu đạt đối với tình cảm của nàng.

"Có lẽ là do ta tự đa tình mà thôi." - Ngạo Hàn Yên thầm nghĩ, trong lòng chợt cảm thấy chua xót. Y và nàng, có lẽ kiếp này cũng không thể nào đến được với nhau.

Bông tuyết ào ào rơi xuống, khi đến cách đỉnh núi một trượng lại bị chân khí băng hàn bên ngoài cơ thể Ngạo Hàn Yên thổi tan, gào thét trôi về phương xa. Trên đỉnh núi, hai cô gái xinh đẹp ôm ấp tình cảm như nhau đối với cùng một người đàn ông, yên lặng đến xuất thần.

- U Nhược… chúng ta đi thôi!

Cũng không biết trải qua bao lâu, Ngạo Hàn Yên đột nhiên đứng lên, cúi người nói với thiếu nữ bên cạnh.

- A, đi đâu?

Thiếu nữ ngẩn ra, dường như vẫn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần lại.

- Đi Kiếm vực.

- Tỷ tỷ, thật sao?

U Nhược cuối cùng khôi phục lại, bắt lấy bàn tay trắng nõn bên dưới tay áo của Ngạo Hàn Yên, kích động nói.

- Ừ.

Ngạo Hàn Yên gật đầu một cái. Mới vừa rồi, có lẽ là bị sự thẳng thắn của U Nhược kích động, nàng đã đưa ra một quyết định quan trọng.

Cuộc chiến thần ma lần thứ hai sắp đến, cũng không ai biết sẽ có bao nhiêu người còn sống sót trong cuộc chiến này, hoặc là toàn bộ Thái Cổ.

Nếu kiếp này hai người không thể đến được với nhau, vì sao trước khi chết không đến gặp y một lần?

Từ trên đỉnh núi thánh Tuyết vực dày đặc gió tuyết, đi đến một ngọn núi đầy cỏ dại ven rìa Kiếm vực, từ xa xa có thể nhìn thấy Kiếm các hóa thành một chấm đen.

Ta chỉ muốn trong khoảng thời gian cuối cùng, mỗi ngày đứng ở xa nhìn y, nhìn tòa Kiếm các nơi y sống, như vậy là đủ rồi.

"Sư tôn, đệ tử làm như vậy có xem là trái với lời thề ban đầu không?"

Lẳng lặng đứng trên đỉnh núi đen nhánh, tóc mai bên tai theo gió phất phơ, Ngạo Hàn Yên nhìn về Kiếm các phía xa, tâm tình trở nên vô cùng bình tĩnh.

Bình luận





Chi tiết truyện