chương 352/ 746

Vô số quang hoa như sao băng từ trên trời giáng xuống. Trong nháy mắt, phía sau Chiến Đế hành cung, vô số thân ảnh dày đặc bỗng nhiên xuất hiện. Đứng trước nhất là những lão giả khí thế cực kỳ kinh người, râu tóc bạc trắng, vạt áo theo gió bay phần phật, dáng vẻ có một loại khí thế không giận mà uy, đó là một loại khí độ sinh ra trong thời gian dài, chỉ có những người sau khi trải qua sóng to gió lớn, đứng cao hơn những người khác mới có thể có được.

Từng lão giả uy mãnh râu tóc bạc trắng, không có khí thế thông thiên, chỉ có một cỗ chiến ý cường liệt tràn ngập quanh thân, lượn lờ không tan. Từ trên người bọn họ, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được một cỗ khí tức giết chóc cường liệt, đó là một loại khí thế chỉ có những kẻ giết chóc qua vô số trường chiến đấu thảm liệt mới có được.

Hàng ngàn Chiến tộc áo trắng, vẻ mặt hờ hững nhìn thẳng về phía trước, xếp thành hình quạt, mà mũi nhọn của hình quạt kia lại chính là Chiến Đế hành cung và Chiến Đế đang đứng sừng sững ngạo nghễ phía trước.

- Những người này, đều là Chiến tộc nguyên lão đã từng cùng trẫm vào sinh ra tử. Trải qua vô số trận chiến thảm liệt, mỗi một người đều là Thần cấp hậu kỳ.

Chiến Đế lạnh lùng nói. Theo lời nói của hắn, từng vầng sáng lĩnh vực mang theo hàn khí lạnh thấu xương từ trong cơ thể những Chiến tộc vừa từ trời ha xuống bắn ra. Lĩnh vực và lĩnh vực nối tiếp với nhau, nhưng lại không hề giao nhau, vận hành một cách không mâu thuẫn.

Ngay khi những vầng sáng lĩnh vực mở rộng ra, toàn bộ Đao vực bỗng nổi lên một cơn gió khốc liệt, một cỗ khí tức giết chóc thảm liệt phá không bay ra, bao phủ toàn bộ Chiến tộc. So với chiến ý trên người những Chiến tộc này, những Chiến tộc bình thường căn bản chỉ như những con kiến hôi nhỏ bé.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, từ trên trời cao, loáng thoáng có thể thấy được những người đứng đầu, đó là một hàng nam tử áo trắng tay đặt lên chiến đao bên hông, thần sắc hiên ngang. Trong mắt của hắn, đó đã không còn là một đội Chiến tộc cường giả, mà là… một đội quân thiết huyết cường hãn.

Bất luận là khí thế, ánh mắt, hay là tư thế, tất cả đều giống một từ một khuôn mẫu đúc ra, vẻ mặt lãnh khốc bá tuyệt, lộ ra một cỗ khí tức giết chóc nồng đậm.

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ đảo qua hàng Chiến tộc kia, lại nhìn lên cao hơn… Trong ánh sáng mờ mịt, nơi một phiến sao trời, ánh sao cũng đã mờ đi không ít, nhưng vẫn như cũ có rất nhiều ngôi sao khi tỏ khi mờ.

- Trẫm không biết, với những lực lượng này của trẫm, ngươi cho rằng, chỉ dựa vào một Thái Cổ Ma Viên điên cuồng rất khó khống chế, một Kiếm Ma vừa mới bước vào Thần cấp không lâu, một Thái Cổ đệ nhất khoái kiếm Tây Môn Y Bắc đang trọng thương không biết ở nơi nào, một người bạn tốt nằm xưa Triệu Vô Cực, cùng với một gã cao thủ Thần cấp hậu kỳ Thái Huyền, có thể ngăn cản được một kích toàn lực của trẫm và những thuộc hạ này sao?

- Hay là, ngươi cho rằng thực lực của ngươi hôm nay, đã có thể chống đỡ được một đao kia của trẫm?

Chiến Đế không ngừng áp bức, từng bước một đi xuống bên dưới thang băng, khí thế của đế vương Chiến tộc triển hiện trên người hắn không thể nghi ngờ. Bất luận là hoàn cảnh nào, Chiến Đế vẫn vĩnh viễn là Chiến Đế, cho dù còn có một Bổn Tôn có thể uy hiếp, hắn vẫn không hổ với danh xưng là tuyệt đỉnh cao thủ số một số hai bên dưới tứ đại Chí Tôn.

Theo một lời của Chiến Đế, tình cảnh lúc trước cảm thụ được tại Ma vực nhanh chóng lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Một thanh đao đóng băng vạn vật, vắt ngang thiên địa từ trong bóng tối vô tận bắn ra, như tia chớp phá tan bầu trời u ám, sau đó tất cả hóa thành tuyết trắng…

- Kiếm vực, không thể chống đỡ được.

Phong Vân Vô Kỵ trả lời không cần suy nghĩ:

- Cho dù dốc hết toàn bộ thực lực của Kiếm vực, cũng không ngăn cản được ngươi và những lực lượng ẩn tàng này.

- Nếu đã như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng mình ngang hàng với trẫm? Bằng vào vị kia trong hư không sao?… Y quả thật là một người rất mạnh, đáng tiếc lại quá mức lý trí, chỉ biết theo đuổi lực lượng.

Một lời của Chiến Đế đã vạch trần chỗ dựa lớn nhất của Kiếm vực:

- Bất cứ thứ gì, chỉ cần tìm được sơ hở của nó, trẫm đều có thể một kích đánh bại, đây chính là nguyên nhân trẫm được xưng là đế vương trong chiến đấu. Bất luận là Phong tộc, Hỏa tộc, Thủy tộc hay là tộc khác, chỉ cần trẫm còn tồn tại, Chiến tộc chính là độc tôn thiên hạ; nơi Chiến tộc đến, ngàn quân lui tránh.

Chiến Đế không có Phá Vọng Ngân Mâu nhìn thấu tất cả bản nguyên như Bổn Tôn, nhưng hắn lại có một đôi mắt lão luyện và sắc bén, không thể nhìn thấu tất cả bản nguyên, nhưng lại có thể nhìn rõ sơ hở của vạn vật cho đến lòng người.

- Trẫm cho ngươi một cơ hội lựa chọn, đáp án của ngươi là gì?

Chiến Đế vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt đầy sát khí. Trong ấn tượng của Phong Vân Vô Kỵ, Chiến Đế rất ít khi sinh ra sát khí đối với một người, cho dù là đối địch, cũng chỉ một đao chém ra; hay nói cách khác, đố với Chiến Đế, gần như không một ai có thể khiến cho hắn cảm thấy đáng giá.

Tràng diện nhất thời trở nên yên tĩnh. Từng đạo chiến ý tập trung trên người Phong Vân Vô Kỵ. Chiến Đế đứng cách Phong Vân Vô Kỵ mấy trăm bậc thang băng, khí thế vô tận như sóng lớn dọc theo thang băng tràn xuống, giống như chỉ cần Phong Vân Vô Kỵ khẽ cử động, lập tức sẽ dẫn đến một đao long trời lở đất.

Chung quanh, ánh mắt của mọi người đều hội tụ trên người Phong Vân Vô Kỵ phía trước thang băng. Tất cả đều biết, một lời của tên nam tử áo đen trẻ tuổi trước mắt này, sẽ quyết định một trường đại chiến trong tương lai.

Chiến Đế bế quan chữa thương, từ lâu đã khiến cho Chiến tộc minh bạch, Kiếm vực mặc dù còn trẻ, nhưng cũng không yếu đuối như mọi người tưởng tượng; hơn nữa, lực lượng cường hoành mà Kiếm Thần vừa mới triển hiện ra, đã khiến cho nhiều Chiến tộc luôn kiêu ngạo cũng hiểu được điều này.

Kiếm Thần, mặc dù chỉ có một người, nhưng hắn lại có thực lực để kiêu ngạo như vậy.

- Ha ha…

Vào lúc này, trên mặt Phong Vân Vô Kỵ lại hiện lên một nụ cười rạng rỡ như ánh dương quang, một vẻ tươi cười tuyệt không nên xuất hiện tại thời điểm này.

"Cộp!"

Bước chân ha xuống trên bậc thang băng nhẵn bóng được kiến tạo một cách rất quy tắc, phát ra thanh âm giòn giã. Nhưng bất ngờ chính là, cử động đột ngột này của Phong Vân Vô Kỵ lại không hề dẫn đến một kích long trời lở đất, ngược lại, trên mặt Chiến Đế bỗng xuất hiện thần sắc nghiêm nghị, giống như gặp phải một sự tình cực kỳ nghiêm trọng.

Những nguyên lão trong truyền thuyết may mắn tồn tại từ Thần Ma chi chiến cũng dường như có dự cảm, chậm rãi quay đầu, nhìn về các phương hướng khác nhau. Bị ảnh hưởng, những đệ tử Chiến tộc đứng phía xa quan sát cũng nương theo ánh mắt của những nguyên lão này nhìn lại, nhưng khiến cho bọn kinh ngạc chính là, hướng nhìn của mỗi người đều khác biệt.

- Không sai! Nếu như ngươi dốc hết toàn lực công kích một thế lực, đừng nói là Kiếm vực, cho dù là Thánh điện chỉ sợ cũng phải tổn thất thảm trọng. Có điều…

Ngữ thanh Phong Vân Vô Kỵ khẽ ngừng, sau đó chậm rãi lên tiếng:

- Có điều không biết, một chiêu của ta hạ xuống, Chiến tộc sẽ còn lại bao nhiêu người?

"Ông ông!"

Ven bờ Đao vực, từng tiếng kiếm ngân vang lên, cực kỳ trầm thấp, giống như từng thanh cự kiếm kinh thiên phá đất bay lên.

Từ Chiến Đế hành cung nhìn lại, bốn phương tám hướng, bỗng xuất hiện tám thanh cự kiếm sáng chói. Thiên địa nguyên khí vô tận điên cuồng tràn về phía những thanh cự kiếm này, vị trí của nó đã hóa thành một cơn lốc hỗn loạn, cát chạy đá bay, sấm chớp ầm ầm, mây đen vô tận từ chân trời tràn ra, che phủ từng thanh cự kiếm. Thấp thoáng dưới bầu trời âm u, những thanh cự kiếm càng trở nên sáng chói.

Một vòng kiếm khí mờ mịt như sóng biển nối liền tám thanh cự kiếm kinh thiên với nhau. "Sóng lớn" cuồn cuộn, chậm rãi tràn về hướng Chiến Đế hành cung. Tại nơi đầu sóng, tám bóng người sáng chói hai tay mở ra, đi về hướng Chiến Đế hành cung, mỗi một bước đi, kiếm khí trong Đao vực lại cường liệt thêm một phần.

- Tại hạ phá võ mới ngộ được võ, dựa vào thôi diễn Vô Hạn Tiểu Thiên Địa tầng thứ ba, kết hợp với kiếm ý của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, cùng với lĩnh vực sở hữu hiện tại, ngộ ra một chiêu này, Kiếm chi lĩnh vực. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói. Loại thần sắc bình tĩnh này của hắn lại gây cho người ta một áp lực còn lớn hơn so với bất cứ hành vi nào.

Tiếng gió bên tai dần dần trở nên sắc bén, giống như gió kia cũng biến thành từng thanh trường kiếm. Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi giơ tay phải lên, tay áo bào như hoa sen lay động, theo năm ngón tay trắng ngần thon dài giơ lên, từ tận cùng thiên địa, một màn sáng mỏng màu trắng cực nhạt nhanh chóng lan về phía bầu trời. Trong nháy mắt, toàn bộ Đao vực chỉ còn lại khoảng không đầy sao phía trên Chiến Đế hành cung là chưa bị bao phủ, vầng sáng khi đạt đến độ cao này liền dừng lại.

Theo màn sáng mở rộng, toàn thân Phong Vân Vô Kỵ bỗng trở nên mờ ảo, gần như hóa thành một mảnh sáng trắng.

"Ầm!"

Tiếng sấm vang lên trên bầu trời, mây đen dùng tốc độ kinh người hợp lại phía trên Chiến Đế hành cung, trời đất nhanh chóng trở nên tăm tối.

- Kiếm vực không cách nào ngăn cản "Nhất Đao" của ngươi, nhưng đồng dạng, không biết đối với "Nhất Kiếm" này của ta, Chiến Đế có được mấy thành nắm chắc? Một kiếm này hạ xuống, Chiến tộc sẽ còn lại bao nhiêu người?

Thiên địa khi sáng khi tối, những tia chớp vần vũ trong tầng mây cuồn cuộn lại trở thành nguồn sáng duy nhất.

Trên thang băng, thân ảnh Phong Vân Vô Kỵ không ngừng biến ảo giữa chân thực và hư vô, khí tức tràn ngập cả không gian. Mỗi khi ánh chớp lóe lên, thân thể của hắn lại đột ngột biến mất, , nhưng khi ánh chớp tiếp theo lóe lên, thân thể hắn lại hiện lên trên bậc thang, vị trí không hề thay đổi. Loại biến hóa này cực kỳ khó hiểu, giống như không gian này đột nhiên cùng với hắn sản sinh liên hệ nào đó.

Thiên địa khi sáng khi tối, biến ảo bất định, cũng giống như sắc mặt của Chiến Đế lúc này.

Toàn bộ thiên địa, dường như chỉ còn lại hai người Chiến Đế và Phong Vân Vô Kỵ.

Chiến Đế giống như không hề lo lắng, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời. Một động tác ngẩng đầu kia, trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, lại phản chiếu vô số vận hành và thao tác. Một cái ngẩng đầu đơn giản, nhưng lại giống như đã suy nghĩ rất lâu…

Phong Vân Vô Kỵ vẫn giữ nguyên tư thế một chân bước ra, đứng yên không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Chiến Đế. Đột nhiên hắn dường như cảm ứng được cái gì, liền nhìn về một góc bên trong Chiến Đế hành cung, quát lên:

- Chiến Ma, ngươi muốn khiêu chiến ta sao?

Trong bóng tối âm u, một bóng người gầy ốm lẳng lặng ngồi xếp bằng, lưng và góc tường dựa vào nhau. Khí tức của người kia rất không ổn định, giống như một mãnh thú cực độ đói khát, tùy thời chọn người mà nuốt…

- Lui ra!

Chiến Đế không quay đầu lại, vẫn nhìn về khoảng không trên bầu trời còn chưa lại, tay áo bào rộng thùng thình đặt tại phía sau:

- Chiến Ma! Ngươi mặc dù thực lực tăng mạnh, nhưng hiện nay còn không phải là đối thủ của hắn.

Trong âm u, bóng đen hỗn loạn nghe vậy liền nhanh chóng lùi về trong góc phòng, thân ảnh mỏng manh như một tờ giấy cũng như thủy ngân trút xuống đất, biến mất vô ảnh vô tung…

- Lĩnh vực của ngươi, quá nhiều sơ hở…

Chiến Đế trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên quay đầu lại, nói với Phong Vân Vô Kỵ. Nhưng khi nói ra lời này, trên mặt hắn lại không hề thoải mái hơn chút nào.

- Đúng vậy! Lĩnh vực của ta vẫn không hoàn mỹ, nếu như có đủ thời gian, ta nhất định có thể biến nó thành hoàn mỹ. Có điều…

Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ biến đổi:

- Có điều, không lâu trước đây, một suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu ta, cho nên ta đã thay đổi chủ ý…

- Ngươi quả thật rất thông minh.

Chiến Đế ngắt lời.

- Đa tạ!

Hai người nói chuyện đều chỉ chạm đến là dừng, hiển nhiên song phương hiểu rõ đối phương muốn nói gì.

Sơ hở là rất khó tránh khỏi, có đôi khi sơ hở là cực kỳ chí mạng, nhưng nếu như có vô số sơ hở thì sao?

Bình luận





Chi tiết truyện