chương 712/ 746

Phía sau chiến trường, một nửa thân thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn được che kín trong mây sét dày đặc, cặp mắt hoàng kim to lớn lãnh khốc phản chiếu rõ ràng chiến trường hỗn loạn phía trước. Trong đại quân yêu ma đông đúc tràn ngập sương mù màu xám trắng mà mắt thường khó nhìn thấy, không ngừng dao động, tràn vào trong cơ thể đám yêu ma. Đây chính là Vực Ngoại Thiên Ma trong mắt của Chủ Thần.

"Ong!"

Cặp mắt hoàng kim của Chủ Thần thứ mười bốn treo cao trong không trung lóe lên một tia sáng lạnh. Tâm thần vừa động, kim tự tháp màu xám dưới chân do chín ngàn chín trăm chín mươi chín Cửu U tế đàn tạo thành bắt đầu rung chuyển, bên trong phát ra một lực hút mạnh mẽ. Lực lượng giết chóc dồi dào hơn gấp trăm ngàn lần so với so với lúc trước từ bốn phương tám hướng tràn đến, từ đỉnh kim tự tháp nhọn trút vào thân tháp.

"Ầm!"

Thân tháp chín tầng rung động, mỗi tầng đều phun ra những chùm sương mù lớn. Nơi bệ của kim tự tháp vang lên tiếng lè xè, hàng vạn tia sét màu đen bắn ra, trong nháy mắt chui vào hư không phía trước, biến mất không thấy.

Sau khi phát ra một đợt sấm sét, Chủ Thần thứ mười bốn cũng không chú ý đến chiến trường ở bên ngoài hai lỗ hổng không gian ở tây bắc và tây nam Thái Cổ nữa. Chiếc đầu của hắn chuyển động, cặp mắt hoàng kim to lớn lại quay sang hư không bên ngoài Đông Hải. Tiếng sấm ầm ầm. Đại trận Vạn Pháp Câu Diệt vắt ngang bên ngoài Đông Hải, gần chục triệu Cửu U ma thần còn sót lại đều bị chặn ở ngoài Thái Cổ. Mặc dù Ám Cát Cổ Đức đã kịp thời ngăn cản, nhưng tốc độ của Cửu U ma thần rất nhanh, từ khi nhìn thấy đại quân pháp tu đến khi Ám Cát Cổ Đức thốt ra lời ngăn cản, đã có hơn ba triệu Cửu U ma thần bước vào phạm vi bố trí của đại trận Vạn Pháp Câu Diệt, hóa thành tro bụi.

- Gào!

Một lúc sau, sâu trong bóng tối bỗng vang lên những tiếng gầm như tiếng sấm, cuồn cuộn truyền đi trong hư không, vang khắp bầu trời.

"Vô Kỵ, mau trở về Thánh sơn!" – Bên ngoài chiến trường phía tây, giọng nói nghiêm trọng của Bạch Hổ Chí Tôn đột nhiên vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ: "Chủ Thần thứ mười bốn sắp ra tay rồi!"

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ trầm xuống, ánh mắt hơi khựng lại, sau đó thân thể không nhúc nhích. Lực lượng tinh thần hùng hậu như thực chất phát ra, hóa thành một bóng mờ thật mỏng từ trong cơ thể bay lên, kéo dài trên không trung, trong nháy mắt mở rộng ra gấp trăm ngàn lần, bay nhanh về hướng Thánh sơn. Ở giữa đường, hắn dường như nghĩ đến điều gì, liền phân ra một đoàn năng lượng ý thức nhỏ, chui vào trong thân thể phía trước không nhúc nhích, phần lớn năng lượng tinh thần còn lại đều bay về hướng Thánh sơn.

"Ầm!"

Trên đỉnh Thánh sơn, thân thể của bốn Chí Tôn ngồi đối diện với nhau. Ở phía xa, một bóng mờ rợp trời kín đất như thủy triều tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ. Thân thể của bốn Chí Tôn đồng thời run lên, trong cơ thể bắn ra một chùm thánh quang chói mắt. Trong đêm tối, trên đỉnh Thánh sơn giống như có thêm một mặt trời tỏa ánh sáng ra bốn phía. Ánh sáng chói mắt kia chợt hiện lên rồi biến mất, khi Thánh sơn lại chìm vào bóng tối, thân hình của bốn Chí Tôn trên đỉnh núi cũng đã biến mất.

Ngay khi thân hình của bốn Chí Tôn biến mất, hàng vạn tia sét màu đen bỗng từ trong bóng tối tràn ra. Trong tiếng kêu lè xè, hàng vạn tia sét như sợi tóc trong nháy mắt đã quét qua toàn bộ chiến trường.

- A!

Hàng vạn tia sét tràn qua. Trên chiến trường, đám yêu ma vốn bị Vực Ngoại Thiên Ma khống chế, vẻ mặt dữ tợn, cả người đột nhiên run rẩy như rét lạnh, trong miệng phát ra những tiếng kêu thảm thống khổ, trong khiếu huyệt toàn thân phun ra từng chùm sương mù. Sương mù kia không ngừng quay cuồng, trong đó thấp thoáng có thể thấy được một hình người, tụ lại trên không trung, một lúc sau liền tiêu tán vô hình.

Trong chiến trường, yêu ma nhiều như thuỷ triều, mờ mờ ảo ảo chen chúc lẫn nhau. Mỗi khi tia sét đánh trúng một người, rất nhanh liền truyền sang một gã yêu ma lân cận khác. Trong nháy mắt toàn bộ chiến trường đều lập lòe ánh chớp. Trong đại quân yêu ma vốn đang nội chiến, một lát sau bỗng vang lên những tiếng kêu thảm thiết như có như không.

"Xoẹt xoẹt!"

Từng tia khói xanh mang theo mùi cháy khét tỏa ra từ trong lỗ chân lông đám yêu ma bị khống chế, ngưng kết thành những bóng người nhỏ nhàn nhạt trong hư không. Thân thể của những người nhỏ này vặn vẹo và giãy giụa, phát ra những tiếng kêu thảm không thành lời, sau đó nổ tung thành từng chùm khói xanh tiêu tán trong hư không.

Trong tiếng kêu thảm, toàn bộ chiến trường đều tràn ngập một đoàn sương mù mờ mịt không tan. Mỗi tiếng kêu thảm vang lên đều có một tên Vực Ngoại Thiên Ma hóa thành tro bụi.

"Không hay, chạy mau!" – Phía sau chiến trường, một số Thiên Ma mạnh mẽ có thần trí cuối cùng phát hiện không ổn, liền kinh hoảng thoát ra khỏi cơ thể yêu ma đang khống chế, vội vàng phá vỡ không gian trốn về Vực Ngoại Thiên Ma Thiên. Năng lực xuyên qua không gian của Thiên Ma đỉnh cấp vốn đã trở thành bản năng, vượt xa những sinh vật khác trong vũ trụ. Trong nháy mắt, những Thiên Ma cao cấp này trong sự kinh hãi cực độ đã chạy về Vực Ngoại Thiên Ma Thiên. Lúc này trên toàn bộ chiến trường khói dày cuồn cuộn, Thiên Ma trên chiến trường gần như đều bị hàng vạn tia sét do Chủ Thần thứ mười bốn phát ra tiêu diệt, chỉ có một số Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp chạy thoát được.

Những tia sét từ trên kim tự tháp to lớn phát ra rất kỳ dị, đám Vực Ngoại Thiên Ma bị lực lượng ẩn chứa trong sấm sét đánh thành tro bụi, nhưng yêu ma bị sấm sét đánh trúng thì lại không tổn hại chút nào. Không có Vực Ngoại Thiên Ma khống chế, những yêu ma này đều khôi phục thần trí, nhìn về chiến trường dày đặc sương mù, không khỏi ngơ ngác lơ lửng trong hư không. Trong cảm giác của bọn chúng, ký ức trong đầu mơ hồ có một đoạn trống rỗng, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra nổi. Sau một khắc, một giọng nói hổn hển bỗng vang lên trong chiến trường.

- Tất cả ngẩn ra làm gì, tấn công, tấn công Thái Cổ!

Ám Cát Cổ Đức vung ra một quyền, đánh tan mấy ngàn tên yêu ma phía trước thành mảnh vụn, gần như gầm thét lên. Nghe được tiếng hét giận dữ này, đám yêu ma phía sau mới khôi phục tinh thần lại. Hiện giờ phía trước vẫn còn đang chiến đấu.

Đám yêu ma bị Vực Ngoại Thiên Ma khống chế chém giết lẫn nhau, đối với mọi người Thái Cổ thì đây là cơ hội tốt nhất. Vô số cao thủ Thái Cổ thừa dịp giết ra lỗ hổng không gian, chiếm lĩnh phạm vi mấy chục dặm bên ngoài không gian.

- Lui về Thái Cổ!

Áo bào đen của Huỳnh Hoặc tung bay, một chưởng đánh tan mấy ngàn tên yêu ma cấp thấp trước mặt, đồng thời xoay người trầm giọng quát lên. Mặc dù không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên nguyên nhân khiến cho đại quân yêu ma hỗn loạn đã biến mất. Trông thấy đại quân yêu ma nhanh chóng khôi phục thần trí, Huỳnh Hoặc liền quyết định thật nhanh, hạ lệnh rút lui.

- Giết!

Trên chiến trường tiếng la giết rung trời, đại quân yêu ma dày đặc chợt quay lại, vẻ mặt dữ tợn lao tới đại quân Thái Cổ bên ngoài lỗ hổng không gian,.

Bên ngoài lỗ hổng không gian ở hướng tây nam, dưới sự chỉ huy của Huỳnh Hoặc, đại quân Thái Cổ rút lui một cách chỉnh tề, vừa đánh vừa lui, không hề rối loạn, cuối cùng thuận lợi rút về trong lỗ hổng không gian. Còn tại lỗ hổng không gian ở hướng tây bắc, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương phối hợp với nhau, dựa vào Hủy Diệt kiếm đạo bá đạo vô song của Tây Môn Y Bắc, từng kiếm chém ra, kiếm khí nóng rực khiến cho đại quân yêu ma không dám tới gần, giúp đại quân Thái Cổ thuận lợi lui về trong không gian.

Tại bên ngoài Đông Hải.

Ba triệu Cửu U ma thần vừa bước vào phạm vi của đại trận Vạn Pháp Câu Diệt, cũng chẳng khác nào bước vào cánh cửa tử vong. Hơn ba triệu Cửu U ma thần im hơi lặng tiếng chết đi, trong khi đại quân pháp tu không một người nào bị thương, có thể thấy được sự bá đạo của trận pháp đệ nhất của pháp tu.

Nhưng sau khi Ám Cát Cổ Đức ra lệnh, đại quân Cửu U ma thần còn sót lại thình lình dừng bước ở ngoài trận pháp. Tuy Thánh Giả có năng lực thông thiên, nhưng đối mặt với quân đoàn Cửu U ma thần không tấn công thì cũng chẳng có cách nào. Đại trận Vạn Pháp Câu Diệt vốn thiên về phòng ngự, quân đoàn Cửu U ma thần không tấn công, uy lực của trận pháp liền không thể phát huy được.

- Sư huynh, làm sao bây giờ?

Bên cạnh Thánh Giả, một cao thủ pháp tu tóc bạc mặt hồng nhìn về phía xa, hỏi. Thánh Giả hiểu điều y muốn nói, đó là quân đoàn Cửu U ma thần không tấn công thì phải làm gì .

Thánh Giả cũng chau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Không sao, mục đích của chúng ta là ngăn cản quân đoàn Cửu U ma thần bước vào trong phạm vi Thái Cổ. Quân đoàn Cửu U ma thần không tấn công, chúng ta cũng xem như đã đạt được mục đích rồi.

"Ong!"

Đột nhiên một áp lực to lớn khó hình dung từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ phạm vi đại trận Vạn Pháp Câu Diệt. Hư không nơi đại quân pháp tu đang đứng đột nhiên rung chuyển, mọi người đều sinh ra một cảm giác như trời long đất lở, hư không dưới chân dường như lúc nào cũng có thể nổ tung.

Thánh Giả đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt nặng nề. Từ sâu trong bầu trời, y cảm nhận được một lực lượng kinh khủng hủy diệt trời đất bao phủ phía trên đỉnh đầu, dường như tùy thời sẽ đánh xuống.

"Ầm!"

Sâu trong bầu trời bỗng vang lên một tiếng nổ long trời lở đất. Ngay khi Thánh Giả ngẩng đầu lên, một điểm sáng màu vàng bỗng từ sâu trong bóng tối bắn ra. Trong mắt Thánh Giả, điểm ánh sáng màu vàng kia nhanh chóng mở rộng ra, lúc đầu chỉ nhỏ như hạt đậu tương, đến khi nhìn lại thì đã bao phủ phạm vi mấy ngàn dặm. Từ xa nhìn lại, cột sét màu vàng kia giống như rễ cây già cắm vào sâu trong lòng đất. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Tất cả mọi người lui về Thái Cổ!

Nhìn sấm sét thần phạt từ đỉnh đầu đánh xuống, Thánh Giả vội vàng kêu lớn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi. Tiếng sấm ầm ầm, sấm sét thần phạt từ bầu trời rơi xuống với tốc độ nhanh gấp nhiều lần, đánh vào đại quân pháp tu ở phía dưới. Dưới ánh chớp màu vàng chiếu rọi, hư không liên tục sáng tắt.

Ngay lúc này, trong trời đất bỗng vang lên bốn tiếng gầm lớn kinh thiên.

- Ngâm!

- Gào!

- Kéc!

- Gừ!

Trong tiếng gầm lớn rung trời, không gian Thái Cổ phía sau đại quân pháp tu bỗng bừng sáng. Trong hải dương ánh sáng kia, bốn bóng dáng to lớn che trời phủ đất, lao về phía sấm sét thần phạt từ phía trên đại quân pháp tu đánh xuống. Đại quân pháp tu đông đảo hoàn toàn bị thân hình của bốn thánh thú bao trùm.

- Là bốn Chí Tôn!

Thánh Giả ngước đầu lên, trong mắt phản chiếu rõ ràng bóng dáng của Đông Phương Thanh Long, thân thể to lớn trông rất sống động, mỗi bộ phận đều hiện lên rõ ràng.

"Ầm!"

Hư không lại rung lên, khí lưu hỗn loạn tràn ra bốn phía. Một vòng xoáy mây sét đột nhiên xuất hiện phía trên không gian Thái Cổ, phía dưới vòng xoáy là một thân thể hoàng kim cao mấy chục ngàn trượng, vắt ngang ở bên bờ Đông Hải. Cặp mắt hoàng kim lãnh khốc của Chủ Thần thứ mười bốn quét qua bốn Chí Tôn, bàn tay to lớn xuyên qua hư không, năm ngón tay mở ra giơ về hướng đối phương. Bên ngoài Đông Hải, dòng sông thời gian đột nhiên dao động kịch liệt.

Lực lượng thời gian, "thời gian chảy ngược".

Bên ngoài Đông Hải, thời gian quy tắc dao động kịch liệt. Trong không gian Thái Cổ hình vòm, bốn thánh thú đang xuyên qua vách chắn xông ra đột nhiên bất động. Vào giờ phút này tất cả tiếng động đều biến mất, thời gian giống như ngừng lại. Trong sự yên tĩnh, bốn thánh thú đột nhiên lui về trong không gian Thái Cổ với tốc độ còn nhanh hơn so với lúc bay ra. Khi chiếc đầu to lớn của bốn thánh thú hoàn toàn chui vào trong không gian Thái Cổ, sấm sét thần phạt màu vàng cuối cùng đánh xuống đại trận Vạn Pháp Câu Diệt.

"Ầm!"

Trong tiếng nổ như khai trời mở đất, trong bóng tối giống như xuất hiện một mặt trời màu vàng to lớn. Theo tiếng nổ lớn, mặt trời màu vàng bắn ra ánh sáng vô tận, không gian trong phạm vi một triệu dặm hoàn toàn hóa thành một hải dương màu vàng. Ánh sáng chói mắt rợp trời kín đất, bao trùm tất cả vào bên trong. Giờ phút này, ánh mắt tất cả pháp tu đều bị màu vàng mênh mông trong trời đất lấp đầy, không còn lại bất kỳ thứ gì khác. Trong tai chợt nghe tiếng rào rào giống như thủy tinh vỡ, đó là tiếng không gian vỡ tan vì không chịu nổi lực lượng thần phạt mênh mông. Trong phạm vi một triệu dặm, ngoại trừ khu vực mà đại trận Vạn Pháp Câu Diệt bao phủ, còn lại hư không vào lúc phút này đều đã biến thành hư vô.

Dưới công kích của sấm sét thần phạt, đại trận Vạn Pháp Câu Diệt cuối cùng chủ động phát huy tác dụng, ánh sáng trắng mênh mông đột nhiên tỏa ra từ phía trên đại quân pháp tu ba trăm trượng. Trong ánh sáng mênh mông kia ẩn chứa một lực lượng hùng hậu, hình thành một vách chắn hình vòm bao trùm phạm vi cực kỳ rộng lớn trên không trung, ngăn cản ánh sáng màu vàng và hàng vạn tia sét từ đỉnh đầu đánh xuống.

Ánh sáng vàng và trắng tràn ngập tầm mắt, trong trời đất hỗn loạn này thần thức đã mất đi tác dụng. Đám cao thủ pháp tu đứng trong phạm vi bảo vệ của đại trận Vạn Pháp Câu Diệt, vẫn giữ nguyên vẻ trấn định, toàn lực duy trì đại trận Vạn Pháp Câu Diệt vận hành. Hư không dưới chân lắc lư kịch liệt, trong xa xăm, trong lòng mọi người bỗng hiểu ra một chuyện, đại trận Vạn Pháp Câu Diệt cũng không cầm cự được bao lâu nữa.

Đại trận Vạn Pháp Câu Diệt tuy mạnh, nhưng cũng chỉ là do con người phát minh ra, trước giờ đối tượng của nó vốn không phải là Chủ Thần. Đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn thực lực tăng mạnh, trong lòng Thánh Giả biết không thể ngăn cản được, muốn hạ lệnh rút lui nhưng đã chậm.

"Rắc rắc!"

Trong hư không, đám pháp tu chỉ nghe trong áng sáng màu vàng vang lên tiếng nứt làm người ta kinh hãi, sau đó một lực lượng hỗn loạn hủy diệt trời đất từ phía đối diện cuồn cuộn tràn đến. Đứng trước lực lượng này, lực lượng của con người tỏ ra vô cùng nhỏ bé.

"Sư đệ, bảo trọng!"

Một dao động ý thức quen thuộc đột nhiên từ phía trước truyền vào trong tai Thánh Giả. Trong lòng Thánh Giả run lên, đột ngột ngẩng đầu, kinh hãi thốt lên:

- Sư huynh!

- Ha!

Trong ánh sáng màu vàng mênh mông vang lên một tiếng hét giận dữ, sau đó luồng dao động ý thức quen thuộc kia nhanh chóng biến mất trong hư không

Ánh sáng màu vàng ẩn chứa thần lực hủy diệt, cuồn cuộn tràn về hướng hướng đại quân pháp tu đang được đại trận Vạn Pháp Câu Diệt bảo vệ. Trong ánh sáng vàng đầy trời bỗng nghe được những tiếng hét giận dữ, sau mỗi tiếng hét đều có một tên cao thủ pháp tu biến mất trong hư không, linh hồn tạn vào hư vô.Đứng trước lực lượng hủy diệt, tất cả cao thủ pháp tu đều phát ra lực lượng mạnh nhất cả đời mình, muốn ngăn cản ánh sáng vàng trước mắt, giúp sư huynh đệ phía sau giành lấy một đường sinh cơ.

"Sư huynh, tạm biệt!" – Từng luồng sóng ý thức mang theo sự tiếc nuối nhàn nhạt biến mất trong hư không.

- Không!

Thánh Giả tuyệt vọng gào lên một tiếng, chiếc đầu lắc mạnh, mài tóc trắng xám được trâm bạc buộc lên đột nhiên tản ra, từng sợi tán loạn trong hư không

- Gào!

Ngay lúc này, bốn thánh thú cuối cùng đã thoát khỏi lực lượng thời gian, gầm lên giận dữ, một lần nữa từ trong không gian phá vách chắn bay ra. Chiếc đuôi dài quét qua, phá tan lực lượng thần phạt vốn đã suy yếu, sau đó lao về phía Chủ Thần thứ mười bốn giữa không trung. Thân thể to lớn mang theo lực lượng vạn cân liên tục đánh vào thân thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn, đẩy hắn văng ra mấy triệu dặm, đánh ra xa khỏi phạm vi không gian Thái Cổ.

Dưới ảnh hưởng của không gian pháp tắc không chỗ nào không có trong vũ trụ, không gian vỡ tan nhanh chóng khép lại.

Bên ngoài Đông Hải, Thánh Giả ngơ ngác đứng trong hư không, mái tóc trắng bay tán loạn trong khí lưu hỗn loạn từ hư không thổi đến.

Khi tất cả yên tĩnh lại, mí mắt Thánh Giả rung động, từ từ mở ra. Tiếng gió nức nở bên tai, đó là tiếng ngâm của khí lưu hỗn loạn. Vô số mảnh vụn pháp khí mang theo những điểm sáng lấp lánh trôi nổi trong hư không mờ mịt.

Nhìn những mảnh vụn pháp khí do sư huynh đệ lưu lại trong hư không, Thánh Giả cười thảm một tiếng. Một triệu đại quân pháp tu chỉ trong phút chốc đã hóa thành tro bụi, tộc pháp tu… đã hết rồi.

Khuôn mặt Thánh Giả vốn hồng hào sáng bóng, lúc này bỗng già yếu đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Mái tóc trắng xám đầy đầu rũ xuống khuôn mặt già nua. Trong phút chốc y đã hoàn toàn biến thành một lão nhân.

Trong hư không mênh mông hoàn toàn trống rỗng. Y không hiểu tại khoảnh khắc cuối cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao bây giờ chỉ còn lại một mình y. Trong xa xăm dường như có một đoạn ký ức bị y quên lãng.

"Bộp!"

Không biết là thứ gì đụng phải mắt cá chân, trong mắt Thánh Giả cuối cùng xuất hiện một chút thanh tỉnh. Y cúi đầu nhìn, trông thấy đó là một mảnh vụn pháp khí phát ra ánh sáng màu vàng nhạt. Tâm thần y vừa động, liền cúi người nhặt mảnh vụn pháp khí bên chân lên, cầm trong lòng bàn tay. Một cảm giác ấm áp quen thuộc dâng lên trong lòng, đó là pháp khí Toái Vũ của đại sư huynh Mộng Trạch.

"Sư đệ, bảo trọng! Ta đi theo sư tôn đây." – Một bóng dáng bên cạnh đột nhiên cất bước ra, lao đến nghênh đón ánh sáng vàng mờ mịt kia.

"Sư huynh, bảo trọng!" - Trong ánh sáng dày đặc, những bóng người quen thuộc lần lượt từ bên cạnh nhảy ra, không hề chùn bước lao về phía ánh sáng hủy diệt kia.

"Sư huynh, bảo trọng!" - Lại là một bóng người khác.

"Sư đệ, bảo trọng!" – Từng bóng người hét lên giận dữ, biến mất trong ánh sáng màu vàng mênh mông kia.

"Sư huynh, ta đi trước một bước. Tộc pháp tu xin nhờ vào huynh!" - Một bàn tay vỗ mạnh vào trên người y, đẩy y ra xa.

Trong khoảnh khắc, ký ức bỏ quên lại đột nhiên lại hiện lên trong đầu, Thánh Giả "nhìn" những bóng dáng bên cạnh lần lượt biến mất, trong tay cầm pháp khí Toái Vũ quen thuộc, trên khuôn mặt già nua nhất thời nước mắt như mưa, che phủ tầm mắt.

Trong sương mù, một cơn thủy triều màu đen gầm thét, mang theo khí tức hủy diệt từ phương xa tràn đến. Khí tức hung bạo ngập trời càng lúc càng gần. Thánh Giả chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua sương mù thấy được những bóng ma dữ tợn.

- Gào!

Quân đoàn Cửu U ma thần đông đúc lại quay về, chiếc đuôi nhọn dài hơn hai trượng vẫy một cái trên không trung, gầm thét bay về hướng Thái Cổ. Không còn đại trận Vạn Pháp Câu Diệt, cánh cửa lớn ở phía đông Thái Cổ cuối cùng đã hoàn toàn mở rộng với quân đoàn Cửu U ma thần.

- Giết!

Trong tiếng gầm rung trời, trong mắt đám Cửu U ma thần hiện lên ánh sáng lạnh, chiếc đuôi nhọn vung lên, dùng tốc độ cực nhanh bay đến chỗ Thánh Giả. Đối với đại quân Cửu U ma thần, một tên nhân tộc Thái Cổ hoàn toàn chẳng cần phải quan tâm.

Thánh Giả quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua lỗ hổng không gian phía trên Đông Hải nhìn về nhìn về Thái Cổ. Giờ phút này, tại ba lỗ hổng không gian ở tây bắc, tây nam và phía nam Thái Cổ đang chiến đấu kịch liệt, tiếng la giết không dứt bên tai. Lực lượng cuối cùng của đại quân Thần cấp hậu kỳ đã sớm được phái đến lỗ hổng không gian ở phía nam Thái Cổ, bốn Chí Tôn lại bị Chủ Thần thứ mười bốn cầm chân, toàn bộ Thái Cổ đã không còn binh lực nào để sử dụng. Bên bờ Đông Hải đã không còn phòng hộ.

Ánh mắt Thánh Giả chậm rãi dời khỏi Đông Hải. Đám Cửu U ma thần phía trước chỉ còn cách Đông Hải chưa đến một trăm ngàn trượng. Trên mặt Thánh Giả lại không hề thấy được vẻ lo lắng, chỉ cúi đầu xuống, tay phải vươn vào trong ngực, chậm rãi lấy ra một vật thể đen kịt hình chữ thập, nắm chặt trong lòng bàn tay, đó là thần khí Thập Phương Câu Diệt của pháp tộc.

Thánh Giả ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn quân đoàn Cửu U ma thần từ phía xa gào thét lao đến. Một trăm ngàn trượng… mười ngàn trượng… ngàn trượng… trăm trượng… mười trượng.

Thánh Giả khẽ chớp mắt một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười bình tĩnh. Thập Phương Câu Diệt nơi lòng bàn tay phát ra một trận ánh sáng nhàn nhạt, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng chói mắt.

- Giết!

Trong tiếng hét rung trời, một tên Cửu U ma thần cao năm trượng vung trường kích đâm vào ngực Thánh Giả. Không ngờ trước mắt bóng sáng chợt lóe lên, nhân loại kia lại đột nhiên biến mất. Đối với sự biến mất của Thánh Giả, đám Cửu U ma thần ở chung quanh cũng không để ý, liền gào thét tràn về hướng Đông Hải.

Cách lỗ hổng không gian ở Đông Hải mấy chục ngàn dặm, ánh sáng chợt lóe lên, thân thể Thánh Giả đột nhiên từ trong hư không bước ra. Trong lòng bàn tay của y, Thập Phương Câu Diệt phát ra ánh sáng cực kỳ mãnh liệt, ánh sáng mênh mông như thực chất bao trùm một nửa thân thể y vào bên trong.

Cửu U ma thần hóa dày đặc hóa thành những tàn ảnh nhanh chóng lướt qua bên cạnh Thánh Giả. Đối với việc Thánh Giả đột ngột xuất hiện, tất cả Cửu U ma thần đều giống như không thấy, vẫn tiếp tục bay vút về hướng Đông Hải.

Thánh Giả đứng ở giữa đại quân Cửu U ma thần, toàn thân được bao phủ trong ánh sáng của Thập Phương Câu Diệt, xoay người lại, yên lặng nhìn về hướng Thái Cổ, trên mặt lộ ra một nụ cười giải thoát: "Vô Kỵ, tạm biệt!"

Phía sau chiến trường ở phía tây Thái Cổ, Phong Vân Vô Kỵ chia ra một tia thần thức ở lại trong hóa thân, đang điều động một đội quân Thần cấp bên cạnh và một triệu cao thủ cấp Thái Cổ cuối cùng đi đến lỗ hổng không gian ở hướng tây nam tham gia chiến đấu. Trong xa xăm, hắn dường như cảm giác được điều gì, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch. Hắn bỗng xoay người lại nhìn về hướng Đông Hải, một cảm giác cực kỳ không lành dâng lên trong lòng: "Thánh Giả!"

"Thái Cổ, tạm biệt!" - Thánh Giả mỉm cười, từ từ giơ Thập Phương Câu Diệt càng lúc càng sáng trong tay lên. Thân thể của y cũng dường như tương ứng, bắn ra ánh sáng càng lúc càng mạnh. Pháp bào rung động, thân thể Thánh Giả từ mắt cá chân dần dần phân giải, từng chút hóa thành tro bụi nhỏ bé nhất bay đi.

"Ầm!"

Bên ngoài Đông Hải, quân đoàn Cửu U ma thần đông đảo đang tràn đến như dòng chảy, chính giữa đột nhiên vang lên một tiếng nổ long trời lở đất. Trong tiếng vang lớn, một đoàn ánh sáng còn chói mắt hơn chục triệu lần so với mặt trời bắn ra bốn phương tám hướng. Nơi ánh sáng đi qua, tất cả Cửu U ma thần giống như giấy mỏng ào ào nứt ra, lặng lẽ hóa thành tro bụi.

"Sư tôn, con đến đây!" - Trong ánh sáng rợp trời kín đất, Thánh Giả ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh và an tường, một phần cuối cùng của thân thể cũng phân giải ra trong ánh sáng mênh mông.

Thập Phương Câu Diệt, thần khí có thể hủy diệt một không gian, cũng có thể hủy diệt tất cả mọi thứ trong phạm vi một triệu cây số.

Trước khi ánh sáng mênh mông dập dờn kia biến mất, trong không gian phạm vi một triệu dặm bên ngoài Đông Hải hiện ra một vết đen nhàn nhạt, lượn vòng trong hư không, hình thành một thái cực đồ to lớn. Sau khi thái cực đồ to lớn kia xoay tròn một vòng liền co vào phía trong, hóa thành một bóng đen to lớn hình chữ thập. Chợt nghe một tiếng "ầm", một vật thể đen nhánh từ trung tâm bóng đen hình chữ thập bay ra, dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua lỗ hổng không gian phía trên Đông Hải, bay vào Thái Cổ.

Thập Phương Câu Diệt đã mất đi năng lượng lướt qua tầng tầng hư không, từ Đông Hải bay đến phía tây Thái Cổ, bay thẳng về hướng một tên nhân tộc tóc trắng ở phía sau chiến trường.

"Bộp!"

Phong Vân Vô Kỵ đưa tay bắt lấy Thập Phương Câu Diệt đen nhánh, ngơ ngác nhìn về hướng Đông Hải, run giọng nói:

- Thánh Giả tiền bối…

Năng lực của Thánh Giả vốn không đủ để phát động Thập Phương Câu Diệt, cường hành phát động chỉ có thể trả giá bằng sức sống. Phong Vân Vô Kỵ đã sớm chuẩn bị tâm lý, trong cuộc chiến thần ma tàn khốc này chắc chắn sẽ có người hi sinh, nhưng hắn không nghĩ đến người đầu tiên bên cạnh ra đi lại là Thánh Giả.

Những ký ức thường ngày chung sống hiện lên trong đầu, khóe mắt Phong Vân Vô Kỵ rơi xuống hai hàng nước mắt, ngơ ngẩn nhìn về hướng Đông Hải, lẩm bẩm nói:

- Tiền bối, đi bình an…

- Thánh Giả đại nhân!

Phía sau chiến trường, đại quân pháp tu đang được đại quân võ tu bảo vệ, gần như cùng lúc cảm ứng được sự biến mất của Thánh Giả và đám cao thủ pháp tu. Đám pháp tu đột nhiên xoay người nhìn về hướng Đông Hải, đau xót kêu lên. Trong đầu bọn họ, khí tức ấn ký do đám cao thủ pháp tu lưu lại lúc chỉ điểm pháp thuật nhanh chóng biến mất. Mọi người đều hiểu, Thánh Giả và các cao thủ pháp tu e rằng đã…

Pháp Tổ đã chết, Thánh Giả đã chết, tất cả cao thủ của pháp tu đã chết… nhánh pháp tu… đã hoàn toàn hết rồi.

Từng pháp tu đạp lên pháp khí, lơ lửng trong hư không, thân thể không ngừng run rẩy. Một cảm giác thống khổ và đau thương không thể mô tả chiếm lấy tâm thần của mọi người. Tộc pháp tu huy hoàng một thời, vào giờ phút này đã đi tới đầu cuối.

- Thánh Giả đại nhân!

Trong đại quân pháp tu, một tên đệ tử pháp tu đột nhiên kêu lên một tiếng bi thương, bỗng quay đầu lại, điều khiển pháp khí xuyên qua lỗ hổng không gian, xông vào trong biển yêu ma dày đặc. Bóng dáng của y nhanh chóng bị đại quân yêu ma bao phủ.

Trong đại quân yêu ma đông đúc đột nhiên vang lên một tiếng hét giận dữ:

- Nổ!

Một đoàn ánh sáng màu vàng đất từ trong đại quân yêu ma bộc phát ra, một mảng lớn yêu ma kêu thảm thiết, bị ánh sáng màu vàng đất kia bắn thành giống như chiếc sàng, từ trong hư không rơi xuống.

Tiếng hét giận dữ của tên đệ tử pháp tu kia phát ra trước khi chết dường như đã thức tỉnh những đệ tử pháp tu đang đắm chìm trong thống khổ và đau thương. Từng người điều khiển pháp khí, không hề sợ hãi xông vào đại quân yêu ma dày đặc bên ngoài lỗ hổng không gian, sau đó dẫn nổ pháp lực trong cơ thể và pháp khí dưới chân. Từng chùm ánh sáng bộc phát ra trong đại quân yêu ma.

- Nổ!

Tiếng hét giận dữ liên miên không dứt, sau mỗi tiếng hét đều có một tên đệ tử pháp tu nổ tung trong đại quân yêu ma. Võ tu Thái Cổ chung quanh không kịp ngăn cản, cũng không cách nào ngăn cản được. Tất cả nhân tộc Thái Cổ nhìn thấy cảnh này trong lòng đều cực kỳ rung động, một sự bi thương thật sâu tràn ngập thể xác và tinh thần. Mặc dù pháp võ đã từng tranh đấu trong thời gian dài đằng đẵng, nhưng đó cũng chỉ là một đoạn ký ức xa xôi. Bất kể là pháp tu hay võ tu đều là nhân tộc Thái Cổ thuộc về mảnh đất này, là đồng bào, là tộc nhân.

- Ha!

Trông thấy đám cao thủ pháp tu lần lượt tự nổ trong hư không, trong đại quân yêu ma ở hai lỗ hổng không gian tây nam và tây bắc đột nhiên bộc phát ra một trận tiếng hét rung trời. Dưới sự kích thích của đại quân pháp tu, tất cả nhân tộc Thái Cổ giống như điên cuồng, lao vào đại quân yêu ma dày đặc bên ngoài chiến trường. Vô số cao thủ Thái Cổ bỏ qua phòng ngự, điên cuồng công kích. Đại quân Ma Giới vốn đang tiến sát từng bước, lúc này lại bị cường hành bức lui ra mấy dặm. Khí tức bi thương và điên cuồng đáng sợ từ trên người nhân tộc Thái Cổ phát ra, khiến cho yêu ma vốn thích giết chóc cũng cảm thấy sợ hãi, không ngừng lui về phía sau.

- Thánh Giả tiền bối đi rồi.

Độc Cô Vô Thương nhìn về hướng Đông Hải, thở dài một tiếng nói, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thương cảm. Đối với cuộc chiến này, mỗi người đều đã chuẩn bị tâm lý chết trận, nhưng khi cái chết thật sự tới, y vẫn thể tránh khỏi cảm thấy bi thương. Tây Môn Y Bắc bên cạnh cũng yên lặng nhìn chăm chú về hướng Đông Hải, không nói một lời.

- Đến lượt chúng ta rồi.

Tây Môn Y Bắc xoay người nói với Độc Cô Vô Thương. Tại khoảnh khắc xoay người lại, trong mắt y thoáng hiện lên vẻ thương cảm nhàn nhạt. Tình hình chiến đấu ở phía trước đang nguy cấp, lỗ hổng không gian tây bắc đã khó cầm cự được lâu.

- Thánh Giả đại nhân, đi bình an nhé!

Tại lỗ hổng không gian ở tây nam, Huỳnh Hoặc nhìn về hướng Đông Hải, yên lặng thi lễ một cái.

Tại Vu vực phía nam, khi tiếng nổ lớn từ hướng Đông Hải truyền đến, trong kết giới màu xanh lục nhạt, tâm thần Cổ Vu chấn động, chợt quay đầu nhìn về hướng Đông Hải, cứ yên lặng nhìn chăm chú như vậy, một lúc sau mới lẩm bẩm nói:

- Thánh… Giả…

Bình luận





Chi tiết truyện