chương 438/ 746

- Đi thôi!

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.

Mọi người khôi phục tinh thần lại, một số người vẫn còn có chút ngơ ngẩn. Biểu hiện vừa rồi của Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn vượt qua lý giải của bọn họ.

- Thứ cho lão phu nhiều lời! Không biết tôn tính của các hạ là gì? Trong trí nhớ của lão phu, cùng thời đại hình như không hề có nhân vật nào như các hạ.

Lão giả rất có danh vọng kia nói ra nghi hoặc trong lòng mọi người. Có một cường giả như vậy bên người, rất nhiều lo lắng đều trở nên không cần thiết.

- Tại hạ là chủ nhân Kiếm vực, danh hiệu Kiếm Thần. tên gọi Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ trả lời đơn giản và bình tĩnh.

- Không biết các hạ đã thành đạo bao lâu?

Một nam tử có khí thế hùng hồn khác cướp lời.

- Trăm vạn năm trước.

- A!

Ngoại trừ nhóm người Phong Vân Vô Kỵ, ngay cả Vô Uyên cũng phải động dung.

"Làm sao có thể?" - Mọi người trong lòng đều không tin, nhưng lại không ai hoài nghi. Tu vi đạt đến trình độ của Phong Vân Vô Kỵ, không cần thiết phải nói những lời bịa đặt. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lão giả thở dài một tiếng, thoáng vui mừng nói:

- Thứ cho lão phu nói thẳng! Chúng ta tiềm tu mấy tỷ năm, không hề hay biết về tình hình cao thủ Thái Cổ hiện nay, cũng hoàn toàn không biết về Kiếm vực. Chưa nói đến ngưỡng mộ đã lâu, nhưng với tu vi của các hạ, bình sinh lão phu đã gặp qua vô số, nhưng chưa thấy người nào có thể sánh ngang với các hạ. Tại Thái Cổ hiện nay, ngoại trừ Chí Tôn, có lẽ các hạ chính là đệ nhất cao thủ rồi. Có thể xuất hiện một tuyệt đỉnh cao thủ cũng là phúc của nhân tộc ta.

- Tiền bối quá khen rồi.

Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói, giọng điệu rất bính thản:

- Nhân tộc chúng ta vốn tiến vào từng nhóm. Nơi này rất hung hiểm, thêm một người là thêm một phần lực lượng. Lúc này trước tiên chúng ta nên băng qua cầu đá, hội họp với các nhóm tộc nhân khác.

- Kiếm Thần nói rất phải. Phía bên này hẳn là không còn tộc nhân nữa, chúng ta nên qua cầu đi!

Lão giả gật đầu nói.

Cầu đá kỳ thực cũng không hẹp, nhưng số người quá nhiều, thành ra cả nhóm người bị kéo thành một sợi dây dài mấy trăm trượng. Bề mặt cầu đá trơn trượt, hai bên sóng to gió lớn, đập vào mắt đều là xương trắng trôi nổi khiến người phát lạnh.

Cầu đá có một lực lượng tà dị, khiến cho nước biển đang kích động hoàn toàn bị ngăn trở bên ngoài. Mặc dù có lúc bên cầu nổi lên từng cơn sóng cao đến mấy trăm trượng, thế nhưng lại không có một giọt nước nào bắn lên cầu.

Tất cả mọi người đều yên lặng không nói, tựa hồ hình thành một sự ăn ý, lẳng lặng tiến về phía trước, đồng thời vẫn duy trì cảnh giác cẩn thận quan sát bốn phương. Thế nhưng ngoại trừ sương mù tràn ngập trên mặt biển, chỉ có nhữngg vòng nước xoáy to lớn, cùng với sóng biển hết đợt này đến đợt khác như nối liền mặt biển với bầu trời. Tiếng cơn lốc gào thét ù ù và tiếng bọt nước ào ào tràn đầy hai tai.

Giữa không trung, một luồng cuồng phong màu đen bỗng quét xuống, cuốn về phía hàng người đi đầu phía trên cầu đá. Trong tiếng sóng vỗ kinh thiên, tiếng cuồng phong ù ù này chẳng hề làm người khác chú ý.

Lúc cuồng phong cuốn ngược xuống, phía sau đoàn người, Phong Vân Vô Kỵ như có dự cảm, đột nhiên ngẩng đầu lên. Cặp mắt của hắn biến ảo một vòng, hai con mắt màu trắng bạc lãnh khốc vô tình thoáng hiện rồi biến mất, vẻ lo lắng hiện lên trên mặt:

- Cẩn thận!

Tiếng hô lớn át cả tiếng sóng biển, sóng lớn hai bên cầu đá nhất thời bị ép xuống, nhưng lại không ngăn được cơn lốc giữa không trung kia.

- Chuyện gì vậy?

Đoàn người bỗng nhiên dừng lại, phía trước có người nghi hoặc hỏi. Trong cảm nhận của bọn họ, không hề cảm thấy bất cứ thứ gì có uy hiếp.

Một số người nhìn qua bốn phía, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Mau tránh ra!

Phong Vân Vô Kỵ giậm chân một cái, người khẽ bay lên, hướng về phía trước hô lớn.

Một số người thấy vẻ mặt lo lắng của Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng ngầm thừa nhận võ công của hắn cao hơn mình, tất nhiên là cũng có thể phát giác một số thứ mà mình không thể phát hiện được, lập tức tránh ra. Còn một số người khác lại thuận theo ngón tay Phong Vân Vô Kỵ nhìn về không trung, trong hai con ngươi chỉ thấy trống rỗng, thần thức quét qua cũng không phát hiện được gì, nhất thời ngẩn ra ở trên cầu.

"Vù!"

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì rất nhanh. Hai lần nhắc nhở đã là cực hạn mà Phong Vân Vô Kỵ có thể làm được, hắn vừa dứt lời thì cơn lốc trên bầu trời đã cuốn đến cầu đá.

Trong những người đứng lại trên cầu, có một số bỗng giật mình, đột nhiên hiểu ra thứ mà Phong Vân Vô Kỵ nói đến chính là cơn lốc này. Ý niệm vừa động, chân khí hùng hậu liền phát ra bên ngoài cơ thể bọn họ, muốn đánh tan cơn lốc này. Trong lòng cũng không khỏi thầm nghĩ: "Đây… đúng là chuyện bé xé ra to rồi."

Có một số người lại nghĩ đến võ học bí hiểm của Phong Vân Vô Kỵ, suy nghĩ một chút, hai tay rung lên, liền mở rộng lĩnh vực bao bọc quanh người.

"Ầm!"

Trước đầu cầu đá, vài cường giả thần sắc ung dung, không tránh không né, trực tiếp đánh ra mấy chiêu về hướng cơn lốc màu đen kia, muốn phá tan cơn lốc này.

"Vù!"

Cơn lốc mang theo sương mù nhàn nhạt thổi qua trên cầu. Tại khoảnh khắc cuồng phong cuốn đến, từ trong những thể xác cường đại, từng luồng khí tức sinh mệnh hùng hậu bỗng biến mất không một dấu hiệu.

Tất cả giống như trong mơ. Những người sống sót mở mắt trừng trừng, nhìn năm sáu chục cường giả nhân loại đứng hàng trước nhất không kêu một tiếng, thân thể như cọc gỗ ngã thẳng xuống; những người đứng ven rìa còn trực tiếp ngã nhào xuống cầu đá, chìm vào trong nước biển hỗn độn lạnh giá…

- A!

Mọi người đều kinh hô, đồng thời bước nhanh đến. Có người quen thuộc không ngừng gọi lớn tên của đối phương, nhưng một chút hi vọng cuối cùng trong lòng cũng rất nhanh tan biến. Những người này thật sự đã tử vong.

- Chuyện gì vậy? Chuyện gì… Ai có thể nói cho ta biết đây rốt cuộc là chuyện gì không?

Một gã nam tử vẻ mặt bi phẫn, hai tay dùng sức đấm vào ngực, gào lên giận dữ. Tất cả mọi người đều im lặng. Tại Thái Cổ, vùng đất hỗn độn vốn là một nơi cấm kỵ. Còn về hư thực nơi đây, số người hiểu rõ rất ít, gần như là hoàn toàn không có, một số tin tức ít ỏi cũng là từ Thánh điện ghi chép lại sơ sài.

- Huynh đệ, làm ơn nói cho ta biết ngươi chỉ đang ngủ thôi, ngươi không chết!

Tên nam tử kia một tay ôm lấy thi thể một nam tử khác trên cầu đá. Chỉ thấy thân thể này vẫn ấm áp như trước, nhưng khí tức thì đã hoàn toàn biến mất. Một hàng nước mắt không kìm được từ vành mắt của hắn chảy xuống.

- Cùng nhau khổ tu mấy trăm triệu năm, ma tộc còn chưa đến, lẽ nào ngươi lại uổng mạng ở nơi này như vậy sao? Ngươi đứng lên cho ta!

Trên cầu đá tràn ngập một bầu không khí bi thương và áp bức.

- Ai! Hãy cố nén bi thương đi! Khi tiến vào nơi đây, gần như chúng ta đều đã không còn quan tâm đến sống chết. Trong truyền thuyết, hải dương hỗn độn chính là một nơi chỉ có vào không có ra. Ngươi hãy để hắn ngủ yên đi! Hi vọng trong số chúng ta sẽ có người đoạt được Thời Gian chi kiếm, đồng thời đem tình hình cụ thể ở nơi này về Thái Cổ, như vậy là may mắn lắm rồi!

Lão giả rất có danh vọng kia lẩm bẩm nói, ánh mắt lại nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ phía sau đoàn người, rõ ràng muốn nói: trong số những người ở đây, nếu có người có thể hoàn thành nhiệm vụ này, đó hẳn là ngươi rồi.

Thái Huyền nhìn tên nam tử bi phẫn kia, thở dài một tiếng:

- Công lực càng cao, tồn tại càng lâu sẽ càng trở nên lạnh lùng. Rất nhiều nhân loại bình thường có đủ thất tình lục dục đều rời chúng ta mà đi, chỉ còn lại những người tâm hồn sắt đá. Nếu như không phải vì động lực ban đầu, vì nhân tộc mà không ngừng trở nên mạnh mẽ, có lẽ ngay cả một phần bản tâm cuối cùng thuộc về nhân loại của chúng ta, cũng sẽ biến mất trong khoái cảm gia tăng lực lượng… Ta rất hâm mộ bọn họ, bởi vì bọn họ thật sự là huynh đệ chân chính.

Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc bất giác nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng thổn thức: "Võ công của Vô Kỵ càng cao, tâm tính cũng càng lạnh lùng… không biết đây là mừng hay lo. Hi vọng khi võ công của hắn đạt đến đỉnh cao nhất, còn có thể duy trì tấm lòng như lúc ban đầu!"

"Cộp!"

Tiếng bước chân vang lên. Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Phong Vân Vô Kỵ đang tiến đến, ánh mắt nhìn lướt qua tên nam tử nằm trong lòng tên cường giả Thái Cổ kia, xác nhận:

- Buông y ra đi! Ý thức của y đã hoàn toàn biến mất, mặc dù thân thể không có vết thương, nhưng thật sự đã chết rồi.

Nam tử kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tóc dài tung bay, trong đôi mắt nổi lên một ngọn lửa giận dữ, khí tức toàn thân cũng trở nên nóng nảy bất an, đã bắt đầu có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên co rút lại, y bào trên thân không gió tự phất phơ, vẻ mặt lạng lùng.

- Xin lỗi!

Một luồng lực lượng vô hình từ trong con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ phát ra, làm cho nam tử kia an tĩnh lại, lửa giận trong mắt cũng dần dần mờ đi.

- Ta có thể hiểu được.

Phong Vân Vô Kỵ xoay người, bình tĩnh nói:

- Mọi người hãy cẩn thận! Cơn lốc trong hải dương hỗn độn này có thể ăn mòn ý thức con người, võ công căn bản không cách nào ngăn cản được, lĩnh vực cũng như vậy. Hiện nay chỉ có thể suy đoán, cấp bậc năng lượng trong những cơn lốc này vượt hơn hẳn chúng ta, chỉ nên tránh chứ không nên chặn. Bây giờ… ta sẽ dẫn đường, mọi người hãy theo sát ta!

Dứt lời, vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, đi về hướng bên kia cầu đá. Khí độ bình tĩnh và ung dung này vô hình trung khiến cho mọi người an tĩnh lại, trong lòng không khỏi cảm thấy kính phục, đồng thời theo sau Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng đi về hướng đầu cầu bên kia.

Đi được không lâu, mọi người lại nhìn thấy rất nhiều thi thể nằm trên cầu đá, trên người không có vết thương, nhưng linh hồn từ lâu đã bị cơn lốc hỗn độn kia phá nát.

"Vù!"

Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên dừng lại. Từ dưới chân kéo dài về phía trước, những thi thể mới và rất nhiều thi thể đã tử vong không biết bao nhiêu năm, ngay cả xương trắng cũng mục nát nằm lẫn lộn với nhau, hiện ra vẻ tĩnh mịch và thê lương.

Mà hai bên cầu đá, cơn lốc màu đen không ngừng cuốn qua. Toàn bộ cầu đá đều tràn ngập sương mù màu đen. Đây là một đoạn đường hung hiểm nhất trên cầu.

Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm một chút, mí mắt chớp một cái, hai con ngươi màu trắng bạc đã xuất hiện trong vành mắt. Ánh sáng đầy trời đều biến mất, chỉ còn lại hai màu đen trắng.

Từng cơn lốc màu đen khí thế hùng hậu, lực lượng kỳ dị phản chiếu trong hai con ngươi màu trắng bạc. Trong con ngươi bên trái là những ảo ảnh của cơn lốc màu đen bất động, tầng tầng lớp lớp nhưng không hề ảnh hưởng lẫn nhau. Còn trong con ngươi bên phải, tất cả cảnh sắc đều biến mất, chỉ còn lại những oan hồn cường đại, cùng với một số năng lượng màu đen dạng viên mà ngay cả hai con ngươi màu trắng bạc cũng không nhìn thấu được.

Lãnh khốc mà hờ hững, khi hai con ngươi màu trắng bạc xuất hiện trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, tất cả mọi người phía sau đều cảm thấy một sự run rẩy phát ra từ nội tâm. Không ai hiểu rõ vì sao, đây dường như là một loại phản ứng của bản năng. Trong nội tâm, nam tử trước mắt kia mặc dù sống động, nhưng lại lãnh khốc không hề có khí tức của nhân loại.

"Bồng!"

Mái tóc dài của Phong Vân Vô Kỵ không gió tự động tung bay, từng sợi tản ra sau đầu, sau đó rũ xuống. Cùng lúc này, trong biển ý thức, ý thức cường đại đủ để ngạo thị Thái Cổ một phân thành hai, sau đó lại phân làm bốn, cứ như thế không ngừng phân liệt. Trong khoảng thời gian ngắn, ý thức đã phân làm vô số phần. Tất cả số liệu do hai con ngươi màu trắng bạc phân tích được đều được truyền vào biển ý thức, lần nữa tổ hợp thành một cơn lốc linh hồn mới.

Một nửa ý thức thôi diễn quỹ tích của cơn lốc màu đen đầy trời thổi qua trước mắt, còn một nửa lại thôi diễn một phần công quyết, một đạo quy tắc.

Trong phút chốc, tất cả thôi diễn hoàn toàn ngừng lại. Trong thế giới của hai con ngươi màu trắng bạc, trên cầu đá hiện ra một thông đạo rõ ràng.

- Cẩn thận!

Phía sau vang lên một tiếng hô lo lắng. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng có dự cảm, liền ngẩng đầu lên. Chỉ thấy giữa không trung bên trái, một đạo cơn lốc màu đen che phủ trời đất, dấy lên sóng lớn vạn trượng cuốn về phía mình. Hai con ngươi màu trắng bạc xuyên thấu qua thác nước khổng lồ kia, nhìn thấy trong nước biển màu đen, một bóng đen to lớn cao mấy chục trượng đang mở hai tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.

Gần như tại khoảnh khắc Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy bóng đen kia, cơn lốc màu đen gào thét mang theo oan hồn đầy trời kia trong nháy mắt tăng tốc, bao trùm phạm vi cầu đá mấy trăm trượng, cuốn ngược xuống.

- Mau lui lại!

Trong đoàn người, có người hô lên, đồng thời bắn về phía sau như tia chớp. Mọi người lui đã nhanh, nhưng cơn lốc màu đen kia đến còn nhanh hơn.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên. Nước biển hỗn độn hai bên cầu đá bắn lên cao ngàn trượng, hình thành hai bức tường nước treo thẳng trên bầu trời. Trong tường nước đen kịt, từng gã đọa lạc thiên sứ mơ rộng đôi cánh, lơ lửng tại không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mọi người trên cầu.

"Không đúng, cơn lốc này có chuyện. Trong hải dương hỗn độn có kẻ gây rối." - Một luồng áp lực cường đại phong tỏa mọi người. Bọn họ đều là cường giả công lực đạt đến Thần cấp, mỗi người đều nghe được tiếng ngâm xướng khi thấp khi cao, cổ xưa mà miên man xen lẫn trong tiếng gió cuồn cuộn. Trong tiếng ngâm xướng, một luồng lực lượng kỳ dị đang ăn mòn lực phòng ngự của cầu đá.

- Mọi người mở lĩnh vực ra thử xem!

Trong đoàn người, lão giả rất có danh vọng trầm giọng nói. Rất nhanh liền có người hưởng ứng.

Vùng đất hỗn độn vốn là nguyên địa của Chủ Thần. Đối mặt với những thứ có quan hệ với thần này, rất nhiều võ học của Thái Cổ nhân loại đều trở nên vô cùng yếu đuối.

- Trong biển, hẳn là có thứ gì đó… Hãy giúp ta một tay!

Tây Môn Y Bắc Vẫn luôn trầm mặc không nói, lúc này đột nhiên lên tiếng.

Độc Cô hiểu ý, liền đặt một tay lên lưng Tây Môn Y Bắc, chân khí hùng hậu ôn hòa cùng với năng lượng tinh thần như sông biển không ngừng tràn vào trong cơ thể Tây Môn Y Bắc. Hai người hợp tác đã lâu, dần dần phát hiện chân lực cực công và cực phòng lại giống như cùng một nguồn, có thể bù đắp cho nhau.

Dưới nguyên nhân khó miêu tả, năng lượng tinh thần của Tây Môn Y Bắc kết hợp với năng lượng đối nghịch đột nhiên tăng mạnh, thần thức khổng lồ hóa thành một thanh kiếm sắc bắn về nửa hải dương bên trái. Trong khoảnh khắc, Tây Môn Y Bắc vẻ mặt lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng. Hủy Diệt kiếm đạo đã xuất thủ.

"Ầm ầm!"

Kiếm quang hai màu đen trắng hùng hậu từ bàn tay Tây Môn Y Bắc bắn ra, khiến cho thiên địa thất sắc. Chỉ một kiếm, dường như chia cắt cả bầu trời và hải dương hỗn độn. Kiếm khí sáng người chiếc rọi một nửa khuôn mặt của mọi người trên cầu, còn nửa kia thì lại tối đen. Một cơn cuồng phong mờ mịt từ trên cầu đá nổi lên, cuốn về hướng mặt biển. Bên trái cầu đá, cơn sóng lớn cao hơn ngàn trượng kia đột nhiên một phân thành hai. Giữa không trung, cơn lốc mờ mịt có thể hủy diệt linh hồn kia hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn không dừng lại.

"Vù!"

Khi Tây Môn Y Bắc xuất kiếm, cơn lốc hỗn độn bao trùm phạm vi cực lớn kia đã ập xuống đầu. Trên mặt mọi người đều không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng, thần khí còn chưa gặp thì đã uổng mạng nơi đây.

Chân khí có cường đại, lĩnh vực có lợi hại, đứng trước cơn lốc bắt nguồn từ hỗn độn có thể làm tan rã linh hồn này cũng không có cách nào.

- Tán!

Tiếng hô trầm thấp băng lãnh như một mũi châm đâm vào tai mọi người, thần trí lập tức tỉnh táo lại. Cùng lúc này, một cơn lốc tinh thần làm cho tất cả mọi người hoảng sợ đã cuốn qua trên cầu đá.

Trong biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ chấn động mãnh liệt. Trong khoảnh khắc, từng đạo phong ấn liên tiếp được mở ra, lực lượng tinh thần vốn cường đại lại càng tăng mạnh.

"Ầm ầm!"

Trên bầu trời, vạn đạo sấm chớp cùng nổ tung, lóe lên bất định. Trong ánh chớp lóe sáng, hải dương hỗn độn tối đen như mực bỗng chiết xạ ra từng phiến sáng trắng chói mắt, nổi bật trong bóng tối.

Lấy Phong Vân Vô Kỵ làm trung tâm, dưới tác dụng của con người, một cơn lốc linh hồn bỗng nhiên thành hình, nghênh đón cơn lốc màu đen đang ập xuống, va chạm vào nhau.

- A!

Từng tiếng khóc trầm thấp của oan hồn sợ hãi vang lên từ trong cơn lốc màu đen kia. Linh thức lạnh lẽo lướt qua, những oan hồn lẩn trốn trong cơn lốc màu đen kia đều hóa thành khói nhẹ, tiêu tán không vết tích.

Tại khoảnh khắc này, lực lượng của người và kiệt tác của thần chính diện va chạm với nhau.

"Ầm!"

Dưới tác dụng của một cơn lốc tinh thần còn dữ dội hơn, cơn lốc màu đen cách đỉnh đầu mọi người không đến mười trượng từng tấc nứa ra. Trong khoảnh khắc, cơn lốc khổng lồ bao trùm phạm vi mấy trăm trượng bị cắt thành từng phiến, sau đó bị năng lượng thần thức của tên nhân loại nhỏ bé trên cầu đá kia phá tan thành mảnh vụn.

Sau khi phá vỡ cơn lốc màu đen, linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ không giảm mà lại tăng, năng lượng tinh thần khổng lồ từng đợt quét ngang bốn phương. Tại hai bên cầu đá, "thác nước" cao mấy ngàn trượng trong nháy mắt tan thành bọt nước đầy trời. Trong "thác nước" đen kịt, từng gã đọa lạc thiên sứ vẻ mặt lãnh khốc toàn bộ bị chấn thành mảnh vụn.

Mặc dù như vậy, những người phía sau cũng không thể tránh thoát được. Từng người kêu lên thảm thiết, thân thể bị bắn tung lên bầu trời hải dương hỗn độn. Vừa ra khỏi cầu đá, bọn họ liền bị lực hút cường đại của hải dương hỗn độn kéo xuống phía dưới.

"Bùng bùng!"

Mặc dù gặp phải biến cố bất ngờ, nhưng bọn họ đều hoảng mà không loạn. Từng gã Thái Cổ cường giả lập tức đánh ra những luồng kình khí như sóng cả về phía mặt biển, cố gắng chống đỡ lực hút cường đại đến từ hải dương hỗn độn này. Không ngờ, nơi quyền kình va chạm bỗng hiện ra từng vòng xoáy lớn, tất cả công kích đều như trâu xuống biển chìm vào bên trong, không có một chút lực phản chấn nào.

Tại thời khắc mấu chốt, màu trắng bạc lạnh lẽo trong mắt Phong Vân Vô Kỵ bỗng biến mất. Nhìn thấy tình hình của mọi người, hắn liền hét lớn một tiếng, hai tay giơ cao phát ra một luồng kình khí. Thân hình mọi người đang rơi xuống liền bị kiềm hãm, sau đó như tên rời khỏi dây cung, bị một lực hút còn lớn hơn kéo về phía sau Phong Vân Vô Kỵ.

Không đợi mọi người rơi xuống cầu đá, Phong Vân Vô Kỵ đã lao nhanh đến, lưu lại trên cầu đá những chuỗi hư ảnh màu trắng liên tiếp, thật lâu không tan. Nơi bóng trắng lướt qua, từng cơn lốc màu đen cuốn qua cầu đá bị lực lượng tinh thần không thể ngăn chặn của hắn phá tan như bẻ gãy cành khô.

"Kéc!"

Dưới mặt biển vang lên một tiếng rít lớn. Một bóng đen khổng lồ như núi, khoác một bộ áo choàng màu đen rộng thùng thình từ trong nước biển trong nhô lên. Một kiếm kia của Tây Môn căn bản không thể giết chết được nó, trái lại còn làm cho nó giận dữ hơn.

Sau khi tiếng rít kia phát ra, hải dương hỗn độn vốn không yên tĩnh càng trở nên sôi sục, đất bằng dậy sóng, cuốn lên những cơn lốc màu đen đầy trời.

"Phụt!"

Giữa không trung, mọi người chỉ cảm thấy như có những mũi nhọn đâm vào trong đầu, tâm thần run lên, oa một tiếng phun ra từng ngụm máu.

Một luồng thần thức sắc bén từ trên cầu đá phát ra, xuyên qua hư không, trực tiếp đâm vào bóng đen không biết tên kia.

"Cộp cộp cộp!"

Phong Vân Vô Kỵ liên tục lùi lại mấy bước, màu máu trên mặt rút đi, thay vào đó là vẻ suy yếu và tiều tuỵ do tinh thần bị hao tổn.

- Lên!

Phong Vân Vô Kỵ hét lớn một tiếng, từng đạo kiếm khí từ trong cơ thể phát ra, bao phủ lấy mọi người phía sau. Cố gắng vận một luồng chân đan điền, tốc độ của hắn bỗng nhiên tăng mạnh, hai tay áo vung lên, trong khoảnh khắc đã đi xa ngàn dặm, mang theo mọi người nhanh chóng vượt qua cầu đá, lao vào trong sương mù dày đặc ở đầu bên kia

Trên mặt biển, bóng đen khổng lồ như núi khẽ lắc lư mấy cái, dưới áo choàng màu đen to lớn phát ra những tiếng răng rắc của xương cốt gãy.

Cặp mắt lạnh lẽo sáng ngời của ma vật không biết tên kia nhìn chằm chằm về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất. Sau đó không lâu, nó đột nhiên giơ hai tay lên, như một con chim ưng từ mặt biển vọt lên, lưu lại một vết tích nhỏ trong hư không, lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất, dần dần chìm vào trong cuồng phong mờ mịt, trong nháy mắt đã không còn thấy tung tích…

"Bình bình!"

Sau khi vượt qua cầu đá, lực hút của hải dương hỗn độn đã trở nên nhỏ đến mức có thể bỏ qua. Mọi người tại không trung gập lại, đáp xuống mặt đất. Ở phía trước, Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt đứng yên không nhúc nhích. Bạo phát năng lượng tinh thần với mức độ lớn nhất, cùng với việc va chạm với thứ không biết tên trong hải dương hỗn độn kia đã làm tinh thần của hắn bị hao tổn, cần nhanh chóng điều tức.

Trái ngược với Phong Vân Vô Kỵ, những người khác lại tốt hơn nhiều. Tiếng rít tựa hồ có thể xuyên thủng linh hồn phát ra ngắn trong thời gian không dài, nhờ tinh thần khổng lồ của Phong Vân Vô Kỵ công kích nên bị gián đoạn, vì vậy mọi người đều không bị thương nặng, chỉ điều tức một chút là gần như đã khôi phục.

- Đó rốt cuộc là thứ gì? Loại thanh âm công kích kia rất khó phòng bị, gần như ngay khi phát ra là có thể trực tiếp công kích linh hồn. Ta tự nhận thần thức của mình tuyệt đối không tệ, nhưng ở trước mặt loại quái vật kia căn bản không có cách nào chống lại.

Lê Lạc bực bội nói.

- Trong tất cả các tộc, hải dương hỗn độn vốn là một nơi cấm kỵ, có một số thứ cổ quái cũng là chuyện bình thường.

Lão giả kia suy nghĩ một chút rồi nói.

- Còn chưa đến nơi chôn giấu Thời Gian chi kiếm mà đã hung hiểm như vậy, nếu là đến nơi đó, không biết…

Lê Lạc lẩm bẩm. Câu nói này khiến cho trong lòng mọi người không khỏi trở nên nặng nề.

- Đúng vậy, còn chưa đến nơi mà đã hung hiểm như vậy. Bây giờ…

- Nơi này rốt cuộc là gì? Lẽ nào những thứ có quan hệ Chủ Thần đều không thể chống lại sao?

Sự chán nản cực độ cuối cùng khiến cho một gã nam tử thốt lên cảm khái.

- Sai rồi, không phải võ học Thái Cổ vô dụng, mà là võ công của chúng ta còn chưa đủ cao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vô Uyên tiến về phía trước hai bước, lãnh đạm nói:

- Chẳng lẽ các ngươi cho rằng hải dương hỗn độn này có thể vây khốn Chí Tôn sao? Không nói đến Chí Tôn, ít nhất Kiếm Thần cũng có thể làm cho quái vật kia chịu nhục.

- Quái vật có thể tạo nên cơn lốc như vậy, một tiếng rít có lực thương tổn như vậy, tại bất cứ chủng tộc nào đều là nhân vật số một số hai. Dù sao hải dương hỗn độn cũng chỉ có một, lúc này chúng ta nên nghĩ cách làm thế nào liên hệ với các tộc nhân khác, để ứng phó với công kích của ma tộc có thể gặp phải.

Lão giả phân tích.

- A!

Một tiếng kêu đau đớn khiến mọi người giật mình, liền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Tây Môn Y Bắc sau khi phát ra một kiếm kia, vẫn không nói một lúc, lúc này đột nhiên đầu gối phải mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

- Y Bắc, ngươi sao vậy?

Biến cố này khiến cho Độc Cô Vô Thương vẫn luôn ở bên cạnh Tây Môn Y Bắc cũng không ngờ được, liền đỡ lấy cánh tay Tây Môn Y Bắc, vội vã lên tiếng hỏi. Lúc này, Độc Cô Vô Thương. đột nhiên hiểu rõ, vì sao tại khoảnh khắc cuối cùng khi phát ra một kiếm kia, Tây Môn Y Bắc lại đột nhiên tránh ra khỏi bàn tay của y, ngăn không cho chân khí của y vận chuyển.

- Gã đó có thân thể bất diệt, một kiếm kia của ta căn bản không thể làm hắn bị thương.

Tây Môn Y Bắc chán nản nói, cắm trường kiếm vào nham thạch dưới thân, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Khói đen nồng đậm không ngừng từ trong khiếu huyệt toàn thân của y tuôn ra, đồng thời từng vệt máu đen từ trong ngũ quan chảy ra.

Độc Cô Vô Thương khoát hai tay lên người Tây Môn Y Bắc, chân khí ào ạt cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cơ thể, giúp hắn chữa thương. Mọi người thấy thế, liền bước lên phía trước, cũng muốn giúp Tây Môn Y Bắc một tay.

- Dừng lại!

Độc Cô Vô Thương cảm nhận được hành động của mọi người, vội vã quát lớn, nhưng vẫn muộn một chút. Một gã nam tử đã đặt bàn tay lên huyệt Kiên Tỉnh của Tây Môn Y Bắc.

- A!

Tên nam tử kia kêu lên một tiếng đau đớn. Một luồng kiếm khí đã xuyên thủng cả tay phải của hắn, cánh tay cũng theo đó rũ xuống.

"Kiếm khí thật sắc bén. Tu vi kiếm đạo của người này thật cao thâm."

Độc Cô Vô Thương khẽ hít một hơi, mở miệng nói:

- Chúng ta tu luyện đều là kiếm đạo cực đoan. Trong cơ thể Tây Môn hoàn toàn là kiếm khí công kích sắc bén nhất, tất cả những chân khí khác căn bản rất khó tiến vào trong cơ thể hắn. Chân khí của ta vốn có tính bao dung, cho nên mới có thể giúp hắn.

Mọi người im lặng. Trong lòng bọn họ đều biết, cảnh giới càng cao, thực lực càng mạnh thì chân khí trong cơ thể càng thuần túy, càng khó có thể dung nạp chân khí có tính chất khác, chỉ là tình huống của Tây Môn Y Bắc càng đặc biệt mà thôi.

Nhiều người như vậy, nhưng nhất thời lại không có cách nào. Bọn họ đều hiểu rõ, trong tất cả những người ở đây, Phong Vân Vô Kỵ là trẻ tuổi nhất, nhưng công lực e rằng lại là cao nhất. Đạt đến cảnh giới của hắn, trừ phi là thực lực mạnh hơn, mới có thể giúp hắn một tay mà không làm cho chân khí trong cơ thể hắn trở nên hỗn loạn, không thuần.

- Khặc khặc!

Một tiếng cười quái dị từ trong sóng lớn phía sau vang lên:

- Phức tạp thế sao? Đám con cháu loài rùa các ngươi, không có bản lĩnh mà cũng dám đến cái nơi náo nhiệt này. Đây là nơi các ngươi có thể tới sao? Không lo nghiên cứu đạo của quy tắc để tăng cường lĩnh vực của mình, lại chạy đến đây tìm cái chết, đúng là sống càng lâu thì càng ngốc. Khặc khặc, không bằng các ngươi đều làm con cháu loài rùa của ta đi!

Theo tiếng nước ào ào, bên bờ biển, một chùm bọt nước lớn bắn lên. Dưới hải dương hỗn độn đen như mực, một lão giả đầu trọc lóc, hai chòm râu màu xám, mặc một bộ trường bào màu xanh đậm chậm rãi đi lên. Trên gương mặt đỏ rực như say rượu hiện lên vẻ bất cần đời.

Thấy lão giả này từ trong hải dương hỗn độn thản nhiên đi ra, mọi người đều kinh ngạc trợn mắt há mồm:

- Ngươi… ngươi…

- Ta cái gì mà ta!

Lão nhân dáng vẻ giống một con rùa bỉ ổi trừng mắt một cái, hai chòm râu xám trắng rung rung, vươn một ngón tay như cây khô chỉ qua một lượt:

- Nhìn các ngươi xem, giống cái gì đây? Chỉ là một cái hải dương hỗn độn đã dọa cho các ngươi hoảng sợ như vậy. Lĩnh vực, lĩnh vực, lĩnh vực của nhân tộc chúng ta rốt cuộc để làm gì? Tài học mới được một chút mà cũng muốn đến nơi này thử vận may. Hải dương hỗn độn là nơi mấy tên tiểu tử mới mọc tóc các ngươi có thể tới sao? Hừ, tránh ra, tránh ra, đừng chặn đường lão tử!

- Ngươi là ai?

Vô Uyên lướt ngang qua, chắn trước mặt lão nhân thần bí kia.

- Không nghe thấy sao? Ta nói, cút…

Từ "cút" vừa dứt, từ trong cơ thể lão giả liền phát ra một luồng kình khí màu xanh nước biển, lực đạo hùng hậu khiến cho Vô Uyên chắn trước người như một quá bóng da bắn ra ngoài.

"Cheng!"

Những tiếng trường kiếm rời khỏi vỏ vang lên, những thuộc hạ đi theo Vô Uyên đều rút kiếm ra, căm tức nhìn lão giả.

- Dừng tay!

Lời này lại là do Vô Uyên phát ra. Lão đầu thần bí này chỉ dùng một chiêu đã đánh cho hắn giống như một con rùa nằm rạp trên mặt đất, thật là mất mặt đến cực điểm. Nhưng trong lòng hắn lại hiểu rõ, lão nhân này chỉ là chơi đùa mà thôi, căn bản không có ác ý, bằng không thì hắn cũng không thể nào lành lặn như vậy.

- Tránh ra hết đi!

Vô Uyên hơi bất đắc dĩ nói, trong lòng hiểu rõ, loại nhân vật có hành vi cổ quái này, đa số đều là người có thực lực siêu cường, bản thân mình còn kém xa.

- Vị tiền bối này có phải là Huyền Tẫn đại nhân?

Trong đoàn người, lão giả có địa vị tương đối cao nhìn lướt qua vị cao thủ nhân loại từ trong hải dương hỗn độn xuất hiện, đỉnh đầu trọc lóc, cùng với trang phục cổ quái, liền bước tới chắp tay, cung kính nói.

- Cái gì Huyền Tẫn với không Huyền Tẫn, lão tử không biết!

Lão nhân cổ quái liếc nhìn một cái, đĩnh đạc nói, sau đó vừa bước nhanh lên phía trước vừa quát lớn:

- Tránh ra, tránh ra, tránh ra hết cho lão tử !

- Không phải chỉ là một tên Hắc Ám Quân Chủ sao?

Lão bỗng nhiên thấp giọng, nhỏ đến mức gần như chỉ mình lão mới có thể nghe được:

- Lão tử đánh không lại thì không chạy được sao?

- Hắc Ám Quân Chủ!

Mọi người đều kinh hô.

- Ngoại trừ Hắc Ám Quân Chủ, còn tên khốn nào có thể khiến cho tiểu tử biến thái này bị thương?

Lão nhân liếc mắt một cái, sau đó đi nhanh qua, thân thể hơi cúi xuống, quát một tiếng:

- Cút ngay!

Một luồng lực lượng hùng hậu tỏa ra khiến cho mọi người lảo đảo, từng người bị bắn tung ra ngoài ra ngoài, như cọc gỗ rơi lộp bộp xuống đất. Với năng lực của những người này, vốn cũng không đến mức như vậy, chỉ là lão nhân kia không biết dùng năng lực gì, bỗng nhiên đè ép mọi người xuống phía dưới, khiến cho bọn họ không cách nào giữ được thăng bằng.

Một luồng ánh sáng màu lam đậm từ trên người lão giả tỏa ra, bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ và Tây Môn Y Bắc. Vầng sáng biến ảo một trận, từ lam đậm biến thành màu vàng đất, sau đó lại biến thành màu đen kịt giống như hải dương hỗn độn.

"Ầm ầm!"

Đất rung núi chuyển, thiên địa kinh động. Từng luồng lực lượng to lớn bị chôn vùi dưới khoảng đất này không biết bao nhiêu năm tháng bị lão giả cổ quái dẫn động, kéo theo ven bờ hải dương hỗn độn phía sau cũng nổi lên từng cơn sóng lớn. Trong cơn sóng, từng luồng năng lượng thủy tính cuồn cuộn không dứt tràn vào trong lĩnh vực của lão giả.

- Vị tiền bối này nhất định là Huyền Tẫn đại nhân.

Bên kia, lão giả áo xám tóc trắng nhìn mấy người trong lĩnh vực, gật đầu khẳng định.

- Tiền bối! Huyền Tẫn đại nhân này rốt cuộc là ai, vì sao chúng ta lại không nghe nói đến nhân vật này? Chẳng lẽ lại là nhân tài mới xuất hiện như Kiếm Thần?

Trong đám người tiềm tu, một gã nam tử khá trẻ tuổi hỏi.

Lão giả ngẩng đầu, nhìn vào sâu trong sương mù dày đặc, trên mặt lộ ra vẻ hồi tưởng:

- Huyền Tẫn đại nhân này cũng là một nhân vật truyền kỳ của Thái Cổ ta. Trong hệ phái tự do, rất nhiều người đều xem y là tồn tại cao vời. Lĩnh vực của y, hoàn toàn là dựa vào ngộ tính và cần mẫn mà tu luyện được. Tứ tượng thánh thú vốn là tồn tại vĩ đại nhất của Thái Cổ ta, cũng là nguồn gốc lực lượng của Chí Tôn. Huyền Tẫn đại nhân này tuy không phải Chí Tôn, nhưng lại dựa vào tự học, ngộ được lĩnh vực có thuộc tính tương tự như Huyền Vũ của phương bắc.

- Huyền Vũ giả chủ tu phòng ngự. Tại nơi có nước và đất, giống như rồng trong vực, cá trong nước, chim trên bầu trời, gần như tung hoành vô địch. Hải dương hỗn độn này mặc dù lợi hại, nhưng dù sao vẫn là nước, e rằng cũng không cách nào ngăn cản người như y. Theo như truyền thuyết ghi lại, e rằng cũng chỉ có nhân vật như y mới có thể xem hung vật của hỗn độn như không có gì.

- Huyền Vũ lĩnh vực…

Lão giả chỉ vào lĩnh vực mà màu sắc trong phút chốc đã trở nên giống như hải dương hỗn độn, lên tiếng:

- Đó chính là lĩnh vực của y, Huyền Vũ lĩnh vực, tại Thái Cổ được xưng là bất tử lĩnh vực. Bên trong lĩnh vực, ngươi gần như là không thể thương tổn được y, đừng nói là giết chết… Chỉ tiếc là tâm tính của vị lão nhân gia này lại có chút không bình thường.

Dứt lời, lão lại thở dài một tiếng. Bên cạnh, mọi người nghe trên mặt đều hiện lên vẻ cung kính…

- Được rồi, đi thôi!

Lĩnh vực tản đi. Huyền Tẫn vuốt vuốt hai chòm râu xám trắng thật dài, dưới chân nhún một cái, người đã hóa thành chim ưng theo gió mà lên, biến mất trong bầu trời…

Bình luận





Chi tiết truyện