chương 582/ 746

Ánh mắt An Đức Liệt không ngừng lập lòe, từng ý niệm lướt qua trong đầu như tia chớp. Đối với bí mật của giấy da dê, hắn đã sớm đoán được có thể liên quan đến Cửu U Ma Thần trong lời đồn. Theo như truyền thuyết của Ma Giới, những Cửu U Ma Thần cường đại này từ rất lâu trước đây đã bị chư thần phong ấn. Điều duy nhất không thể xác định là Cửu U Ma Thần là một nhân vật cường đại hay một đám người cường đại, bởi vì trong tư liệu lịch sử truyền thuyết kể lại rất ít về Cửu U Ma Thần.

Kế hoạch ban đầu của An Đức Liệt nhờ vào giấy da dê kêu gọi Cửu U Ma Thần bị chư Thần phong ấn, sau đó dựa vào bọn họ chinh phục bốn phương. Nhưng không nghĩ tới, Cửu U Ma Thần cường đại đến mức bị chư thần phong ấn lại chỉ là tôi tớ của một người khác, một nhân vật mạnh đến mức kinh khủng.

"Xuýt!"

Hít sâu một hơi, An Đức Liệt cố gắng khôi phục tâm thần có chút rối loạn vì bị bí mật này kích động.

"Không ngờ sự thật lại là như vậy." - Suy nghĩ một chút, tâm thần An Đức Liệt cuối cùng lắng lại, trong lòng liền có chủ ý.

"Cộp!"

An Đức Liệt tiến lên phía trước một bước, vẻ mặt thành kính, một tay ôm lấy ngực, khom người thi lễ một cái, sau đó ngẩng đầu, trong mắt lóe lên vẻ cố chấp và điên cuồng:

- Như ngươi thấy, ta nhất định sẽ nhanh chóng hồi sinh chủ nhân.

- Ừ… Ánh mắt của chư thần đã nhìn đến rồi, ta phải ngủ say lần nữa. Chờ sau khi ngươi thu thập đầy đủ tế phẩm thì hãy trở lại đánh thức ta.

Ma thần cổ xưa gật đầu lẩm bẩm, thân thể cao lớn từ từ ngồi xuống, hai điểm sáng đỏ như đèn lồng trong hốc mắt cũng dần dần ảm đạm, thân thể cường tráng nhanh chóng hóa thành đá. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Phụ hoàng thân ái của ta… vậy thì e rằng ta phải có lỗi với ông rồi. Có điều trước lúc đó… đại tướng quân Ám Cát Cổ Đức thân ái, ta nên xử trí ngươi như thế nào đây?" - An Đức Liệt xoay người lại nhìn bầu trời mờ mịt, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo một hồi. Ánh mắt của hắn giống như xuyên qua tầng tầng hư không, nhìn vào một bóng người trong vô số không gian song song, sâu trong con người lóe lên ánh sáng hung ác. Tâm ý vừa động, ma thức to lớn đã phát rai, nhờ vào một sự liên hệ đuổi theo luồng khí tức trong không gian kia.

Cách Ma Giới vô số không gian, Ám Cát Cổ Đức đang điên cuồng chạy trốn, không ngừng xuyên qua tầng tầng không gian chạy ra xa khỏi Ma Giới.

Khế ước của máu vốn tuân theo pháp tắc trong xa xăm duy trì Ma Giới vận chuyển. Phàm là sinh vật của Ma Giới đều không thể thoát khỏi sự trói buộc này. Khoảng cách giữa người lập khế ước và chủ nhân càng gần, cảm ứng của chủ nhân sẽ càng mãnh liệt. Loại cường độ cảm ứng này có liên quan đến khoảng cách hai bên và công lực của chủ nhân. Bên trong phạm vi hiệu quả, chỉ cần một ý niệm là người lập khế ước sẽ lập tức hóa thành tro bụi.

Sau khi Hoàng chết đi, Ám Cát Cổ Đức liền nhân lúc hỗn loạn chạy trốn ra ngoài. Khi cách xa pháp tắc vận hành của Ma Giới, tác dụng trói buộc của khế ước máu liền bị yếu đi không ít. Đồng dạng, cường độ linh hồn của người lập khế ước càng mạnh, thời gian chống lại sự trừng phạt của khế ước máu cũng càng dài.

Nhưng trong lòng Ám Cát Cổ Đức hiểu rất rõ, đây chẳng qua là ngộ biến phải tùng quyền. Với năng lực của An Đức Liệt, toàn bộ Ma Giới đều nằm trong phạm vi cảm ứng của hắn, cho nên Ám Cát Cổ Đức căn bản không dám trở về Ma Giới, chỉ có thể chạy trốn cách Ma Giới càng xa càng tốt.

Trong thế giới quy tắc mênh mông mà mắt thường không thể nhìn thấy, một sợi kén tơ màu đỏ vượt qua tầng tầng không gian, một đầu nối liền với Ám Cát Cổ Đức đang chạy trốn, đầu cuối của kén tơ màu đỏ hóa thành từng sợi như mạng nhện in vào trong linh hồn của hắn, còn một đầu khác lại nối liền vào trong biển ý thức của An Đức Liệt.

Vào giờ phút này, một luồng thần thức âm tà đang từ Ma Giới xuất phát, men theo kén tơ quy tắc màu đỏ này lan về hướng Ám Cát Cổ Đức như tia chớp.

"Tại sao ta lại rơi vào tình cảnh như vậy!" - Trong lòng Ám Cát Cổ Đức vô cùng khó chịu, một loại tâm tình nóng nảy không thể kiềm chế tràn ngập toàn thân, khiến cho hắn xung động như muốn hét lên điên cuồng.

Ám Cát Cổ Đức hiểu rõ, loại phương thức chạy trốn này không thể nào kéo dài mãi mãi được. Dao động trong linh hồn rõ ràng nói cho hắn biết, An Đức Liệt đã phát động sự trừng phại trói buộc của khế ước máu.

Ma khí trong cơ thể dao động, Ám Cát Cổ Đức như tia chớp qua lại trong không gian, tất cả mọi thứ bên tai đều biến thành những đường nét như dòng nước trôi qua.

Những cảnh tượng thường ngày nhanh chóng lướt qua trong đầu.

Hắn nhớ đến Thái Cổ địa Kiếm Thần, nhớ đến An Đức Liệt.

"Tại sao?" - Trong lòng Ám Cát Cổ Đức như có một con rắn độc đang cắn xé, một mũi tên nhọn gọi là đố kị đâm xuyên qua trái tim của hắn. Khuôn mặt thường ngày ưu nhã và cao quý giờ phút này cũng trở nên vặn vẹo, đôi mắt tím ngập tràn ánh sáng hung ác.

"Thời gian Thái Cổ Kiếm Thần phi thăng còn ngắn hơn so với ta, tại hải dương hỗn độn công lực của hắn cũng chỉ tương đương với ta, nhưng hôm nay thực lực của hắn lại vượt xa ta. Người và ma giao chiến, nơi nào có hắn thì ta chỉ có thể tránh lui chín mươi dặm. Khả năng lĩnh ngộ như nhau, cùng là thiên tài như nhau, tại sao hắn lại vượt trội hơn so với ta như vậy? Tại sao?" – Trái tim của của Ám Cát Cổ Đức co quắp kịch liệt. Nếu như nói tại hải dương hỗn độn, "Kiếm chi lĩnh vực" của Thái Cổ Kiếm Thần đã tát một cái vào mặt Ám Cát Cổ Đức đang cực kỳ tự tin, vậy thì tại khu rừng cấm kỵ, An Đức Liệt dựa vào ma khí có tính ăn mòn phá vỡ Tuyệt Đối lĩnh vực, đã chà đạp một chút tự tôn còn sót lại của hắn.

"Tên này khả năng lĩnh ngộ không bằng Thái Cổ Kiếm Thần, cũng không cần cù bằng ta, điều kiện bẩm sinh còn không bằng những chiến sĩ vương triều bình thường, tại sao đột nhiên thực lực lại gia tăng đến mức độ kinh khủng như vậy… chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn là con cháu của vương triều đại đế sao? Chỉ vì lời tiên đoán khó hiểu của đại tế ty đối với hắn sao? Cùng là Hắc Ám Quân Chủ được chọn trúng, tại sao ta lại kém xa hắn như vậy?" - Tâm tình của Ám Cát Cổ Đức càng lúc càng hỗn loạn, trong biển ý thức như có vô số hình ảnh cưỡi ngựa xem hoa lướt qua trong đầu, ngay cả bản thân hắn cũng không cách nào thấy rõ những hình ảnh này là gì.

Khi một người bình thường tràn đầy tự tin, hắn sẽ trở thành thiên tài; còn khi thiên tài bị cát bụi che phủ đôi mắt, hắn còn không được như người bình thường.

"Ám Cát Cổ Đức, ngươi còn muốn trốn đi đâu? Bản tọa đã từng nói, những kẻ dám phản bội bản tọa đều phải chết. Nếu như ngươi đã đánh cuộc, vậy thì chuẩn bị trả giá thật lớn đi…" - Ở phía sau khí tức thuộc về An Đức Liệt càng lúc càng gần.

"Chẳng lẽ thật sự phải dùng đến thần chú đó sao?" – Từ đáy lòng Ám Cát Cổ Đức dâng lên một sự tuyệt vọng. Bây giờ dù hắn có muốn trở về quy thuận An Đức Liệt thì cũng đã muộn rồi.

Cái chết của Hắc Ám Quân Chủ là một quá trình khá dài. Chỉ sau khi trải qua hắc ám thần lực ăn mòn lâu ngày, cho đến khi linh hồn cũng bị thần lực ăn mòn, một Hắc Ám Quân Chủ mới tự nhiên chết đi. Sau đó Chủ Thần sẽ tiếp tục chọn lựa Hắc Ám Quân Chủ đời sau.

Nhưng bất kỳ thứ gì đều tồn tại một số ngoại lệ, Hắc Ám Quân Chủ cũng như vậy. Tại khoảnh khắc được chọn trúng, tất cả Hắc Ám Quân Chủ đều sẽ được cho biết một câu thần chú. Khi đã đọc thần chú này, dùng linh hồn làm cái giá, một Hắc Ám Quân Chủ mới xuất hiện sẽ nhanh chóng hoàn thiện, trở thành Hắc Ám Quân Chủ cường đại.

Câu thần chú đó An Đức Liệt cũng biết. Một khi đã đọc thần chú, tác dụng của khế ước máu sẽ bị lực lượng của Chủ Thần xóa đi. Nhưng nó cũng có nghĩa là Hắc Ám Quân Chủ đã dâng hiến linh hồn sẽ không còn sở hữu ý thức của mình. Khi đó Hắc Ám Quân Chủ sẽ sở hữu lực lượng đỉnh cao, có thể nhanh chóng mượn dùng thần lực của Chủ Thần, nhưng đồng thời lý trí của hắn cũng sẽ hoàn toàn mất đi.

Không chỉ như thế, với việc thần lực thường xuyên tràn ngập quanh người giống như Chủ Thần phân thân, thời gian sinh tồn còn thừa lại của Hắc Ám Quân Chủ sẽ rút ngắn đi rất nhiều. Bọn họ thông thường chỉ có thể sống sót khoảng mấy vạn năm, sau đó từ linh hồn đến thân thể sẽ hoàn toàn tan biến.

Trong số Hắc Ám Quân Chủ, những kẻ như vậy còn có một tên gọi đặc biệt, đó là "Hắc Quân Chủ".

Một tên Hắc Ám Quân Chủ trưởng thành, mặc dù lý trí theo thời gian trôi qua sẽ càng lúc càng mơ hồ, nhưng một chút lý trí còn sót lại kia vẫn khiến cho hắn có dục vọng cầu sinh mãnh liệt, sẽ không dễ dàng đọc thần chú, hóa thành Hắc Quân Chủ không có linh hồn.

"Ám Cát Cổ Đức, ngươi có thể chết được rồi. Hừ!" - Bên tai truyền đến giọng nói âm trầm của An Đức Liệt. Trong thế giới quy tắc, sợi kén tơ màu máu kia nhanh chóng rung lên.

"Ầm!"

Ám Cát Cổ Đức lúc này trong đầu đầy tạp niệm, căn bản không chú ý đến câu nói này, đồng thời thân thể gần như bản năng tiếp tục phá vỡ một thông đạo không gian dẫn đến hư không. Đợi đến lúc phát giác được, trong lòng hắn đã dâng lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

"Mà thôi, thay vì bị hắn hủy diệt, không bằng hóa thành Hắc Quân Chủ, ít nhất vẫn còn một chút hi vọng…" - Cắn răng một cái, Ám Cát Cổ Đức đã quyết định, liền quỳ sát trong khoảng hư không này, chuẩn bị ngâm xướng thần chú cuối cùng.

- Dùng bóng tối làm môi giới, dùng linh hồn làm vật dẫn, dùng căm hận làm thức ăn, dùng tham lam làm tinh hoa, dùng giết chóc làm tên gọi…

Ngay vào lúc này, một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên bên tai Ám Cát Cổ Đức, như tiếng sấm cuồn cuộn khiến cho hắn khiếp sợ không thôi:

- Làm giao dịch đi…

Ám Cát Cổ Đức cả kinh, bất giác ngẩng đầu lên. Chỉ thấy trong vũ trụ hư không đen kịt, một hành tinh màu đen bán kính khoảng chừng mấy trăm dặm tỏa ra ánh sáng lạnh từ sâu trong bóng tối nhanh chóng bay tới. Trên hành tinh màu đen lởm chởm kia có một bóng ma to lớn cao trăm trượng đứng sừng sững, ngửa đầu hấp thu tinh hoa của sáu ngôi sao Thanh Minh, Mạt Lệ… Ở giữa bóng ma kia là hai tròng mắt lãnh khốc và bá đạo treo cao trong bóng tối.

Chỉ một cái nhìn đơn giản lại giống như bao hàm toàn bộ vũ trụ, cái nhìn đó như ẩn chứa khí tức tà ác trong cả vũ trụ này.

- Giao dịch gì?

Ám Cát Cổ Đức ngẩn ra, vô ý thức hỏi.

Bình luận





Chi tiết truyện