chương 93/ 768

Phủ Thái Quốc Công nguyên là phủ vương hầu, bên trong đình đài lầu các vô cùng phồn hoa.

Đỗ Hà, Lý Tuyết Nhạn bước chậm trên con đường nhỏ ở Tây viện.

Cảnh sắc tuy đẹp, nhưng lòng người lại không có tâm tư thưởng thức.

- Nghe nói ngươi muốn theo quân xuất chinh?

Lý Tuyết Nhạn cúi đầu nói, không thấy rõ được nét mặt của nàng.

- Đúng!

Đỗ Hà lên tiếng:

- Ba ngày sau xuất phát, đã định ngày rồi.

- Có thể không đi được không?

Lý Tuyết Nhạn dừng bước, thấp giọng nức nở.

Đỗ Hà thuận thế ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi.

Lý Tuyết Nhạn không cự tuyệt, chỉ im lặng nằm trong lòng hắn nói:

- Năm Trinh Quán thứ tư, đại ca ta đã bỏ mạng trong chiến đấu với Đột Quyết, ta sợ...... Ngươi ......

Nàng không nói được nữa, chỉ ôm hắn thật chặt, giống như sợ hắn rời khỏi.

- Ta sẽ trở về!

Đỗ Hà nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, cho nàng một hứa hẹn.

Thấy hồ nước bên cạnh đình viện có cây thúy trúc, Đỗ Hà vươn tay chém đứt một cây, vót thành những phiến trúc cứng cỏi, chọn lọc cẩn thận, chẻ thật nhỏ.

Lý Tuyết Nhạn không hiểu, chỉ tò mò nhìn hắn.

Sau nửa canh giờ, Đỗ Hà dùng phiến trúc trên tay làm thành một con châu chấu xinh xắn, đáng yêu. Khi hắn còn bé ham chơi, thường xuyên bám theo những người bán hàng trên đường, xem họ làm đồ. Hắn cảm thấy rất thú vị, ở bên cạnh tỉ mỉ học hai ngày, cũng biết làm một số đồ xinh xắn.

Hắn đặt con châu chấu bằng trúc lên bàn tay nhỏ nhắn, trơn mềm của Lý Tuyết Nhạn nói:

- Cái này tặng cho nàng.

Lý Tuyết Nhạn nhìn con châu chấu đáng yêu, vui vẻ mỉm cười, đặt tay lên trước ngực, mỉm cười nói:

- Ta rất thích!

*****

Hôm sau, khi Đỗ Hà tới Huyền Vũ môn, bỗng nhiên nhìn thấy gần Huyền Vũ môn có một thân ảnh xinh đẹp quen thuộc.

Hắn tươi cười bước nhanh tới.

Người đó là Trường Nhạc công chúa!

Nàng cũng nâng gót ngọc đi tới.

Hai người nhìn nhau, Đỗ Hà kêu lên:

- Trường Nhạc!

Trong lòng Đỗ Hà thật sự cảm động, hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ, lúc này Trường Nhạc công chúa ở đây chờ mình cũng có nghĩa nàng sẽ vô cớ đến muộn lần đầu tiên nghênh đón bằng sinh.

- Ta nghe phụ hoàng nói ngươi muốn theo quân xuất chinh, ta đã cầu bùa bình an cho ngươi suốt đêm, hy vọng ngươi bình an trở về!

Trường Nhạc công chúa lấy tấm bùa bình an được làm bằng một khối gỗ tử đàn đưa cho hắn.

Nàng không nói nhiều lời, nhưng lại khiến Đỗ Hà cảm nhận được tình ý dạt dào.

Đỗ Hà cũng không tin quỷ thần, nhưng vẫn long trọng tiếp nhận mảnh tình ý của Trường Nhạc công chúa, hơn nữa còn cất vào trong người.

- Vừa hay, ta cũng có thứ muốn tặng cho nàng!

Đỗ Hà lấy ra con châu chấu hắn làm suốt đêm, đặt vào trong tay nàng:

- Đây là ta tự tay làm đấy!

Trường Nhạc công chúa vui mừng, giữ con châu chấu trong tay như bảo bối.

Đỗ Hà bỗng nhiên hôn lướt lên mặt Trường Nhạc công chúa, thấp giọng nói:

- Chờ ta trở lại!

Nói xong, hắn vận khinh công rời đi.

Trường Nhạc công chúa phảng phất giống như bị điện giật, đứng ngây người tại chỗ.

Khi nàng tỉnh táo lại, đã không còn thấy Đỗ Hà đâu nữa, nàng xấu hổ sờ lên má, trong lòng như không còn cảm giác mâu thuẫn gì nữa.

Ba ngày thoáng cái trôi qua, hôm nay là ngày đại quân xuất phát.

Từ hôm qua, Phạm Nguyên Thần đã dẫn 500 thân binh đến báo danh.

Với tư cách thế gia đệ tử, khi xuất chinh có quyền mang theo thân binh, y theo quy củ, quan đến Đô úy, đều có thể dẫn theo 50 thân binh. Nhưng thân vệ của đệ tử có công huân lại vượt xa con số này, triều đình cũng một mắt nhắm một mắt mở, dù sao nhiều lính cũng không có gì xấu, huống chi triều đình lại không cần trả tiền phí tổn cho thân binh.

Giống như Đỗ Hà, theo quy định, hắn chỉ được phép dẫn theo 100 thân binh, nhưng hắn lại dẫn theo một chuyến 500 người, cũng không có ai nói gì. Dù sao hắn có phụ thân là Tể tướng làm hậu thuẫn, không có người nào rảnh rỗi đi tố cáo hắn với Lý Thế Dân.

Đỗ Hà để bọn họ xen lẫn với quân đội của mình, phối hợp với thân binh Phòng Di Ái, La Thông mang theo, ít nhiều hắn cũng chỉ huy gần 2000 nhân mã.

Một đám người khí thế hào hùng, rất là uy phong.

Trên giáo trường, đại soái Lý Tích phát biểu cảm nghĩ xuất chinh, tụ tập đội ngũ bốn vạn nhân mã, giống như một con trường long, sải bước kiên định, tiến về hướng chiến trường.

Dân chúng thành Trường An sớm đã quen thuộc với tràng diện chiến tranh, từ năm Trinh Quán, hùng binh cuả Đại Đường nhiều lần xuất chinh, không gì không đánh được, tiêu diệt Đột Quyết, tấn công Thổ Dục Hồn, binh uy hiển hách, dân chúng đứng xem hai bên đường bắt đầu phát ra những tiếng hô thắng lợi.

Đây là vinh quang của Đại Đường, trong lòng mỗi người dân đều tự hào Đại Đường nhất định bất bại!

Khi tiến vào cửa thành, từ xa Đỗ Hà đã trông thấy Chương thị và đại ca Đỗ Cấu, ngay cả đại tẩu không bao giờ bước chân ra khỏi nhà cũng ôm đứa cháu ba tuổi đứng bên cạnh tiễn đưa.

Đỗ Hà cũng không tiến lên chuyện trò, hắn sợ cảm xúc ly biệt lại khiến cho Chương thị rơi lệ, chỉ giơ tay, biểu thị mọi người hãy yên tâm.

Trong đám người, hắn bất ngờ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, Vũ Chiếu! Nàng tựa hồ đang tìm người nào đó, ánh mắt di động trong đám người.

Khi hai đôi mắt gặp nhau, Đỗ Hà vẫy vẫy tay, mỉm cười với nàng thay lời chào hỏi.

Đối phương cũng dùng nụ cười ngọt ngào đáp lại, nụ cười của nàng giống như hoa hồng, thật sự rất đẹp.

Sau đó ánh mắt của nàng cũng không di động nữa, mà tập trung trên người Đỗ Hà.

Chẳng lẽ nàng tới tìm chính?

Đỗ Hà nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẽo, giống như có một luồng hàn khí bức ra, hắn quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết Nhạn đang đứng trên cổng thành, ánh mắt bất thiện nhìn mình.

Hai nữ nhân này cũng tới sao?

Hắn đưa tay chào hỏi, nhưng hai người tựa hồ đã nhất trí, ra vẻ không nhìn thấy Đỗ Hà.

Không phải bọn họ đang ghen tuông chứ!

Đỗ Hà cười thầm, theo đại quân đi xa.

Hành quân chưa đến mười dặm, Đỗ Hà đột nhiên được Lý Tích triệu kiến.

Đỗ Hà kêu La Thông, Vương Đức hiệp trợ lãnh binh, giục ngựa gia tốc.

- Thúc phụ!

Đỗ Hà từ phía sau đi tới bên cạnh Lý Tích.

Lý Tích mặc áo giáp, tay vân vê chòm râu, cười nói:

- Hiền chất, đã quen tất cả mọi việc trong quân doanh chưa? Lần đầu xuất chinh có suy nghĩ gì?

Đỗ Hà thong dong đáp:

- Tiểu tử trời sinh tùy ý tiêu sái, nói thật không có cảm giác gì!

Lý Tích bộc phát ra một tràng cười to, tán thưởng:

- Tốt, không có cảm giác gì dễ thành đại sự, nên như thế, vững như bàn thạch, không thay đổi theo cảm xúc. Nhưng có hứng thú cùng đồng hành với lão phu không?

Mặc dù Đỗ Hà cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn đáp ứng.

Lý Tích dẫn theo Đỗ Hà, trên đường đi bàn chuyện quân sự, nơi nào thích hợp cắm trại, nơi nào thích hợp phục kích, nơi nào thích hợp phóng hỏa, nơi nào thích hợp thủy công.

Đỗ Hà giật mình, đây là Lý Tích đang chỉ điểm hắn cách dùng binh.

Mặc dù gần đây Đỗ Hà đọc rất nhiều binh thư, nhưng kinh nghiệm vẫn chưa có gì.

Còn Lý Tích kinh qua bách chiến, được xưng tụng là trường thành của vương triều Đại Đường, tài hoa chỉ thua kém Lý Tĩnh, có thể được hắn chỉ điểm là may mắn của Đỗ Hà.

Đỗ Hà ở bên cạnh nghe hắn giảng giải, khiêm tốn thụ giáo, nhưng chỗ nào không hiểu hoặc không đồng ý cũng nói thẳng.

Lý Tích khi thì giải thích nghi hoặc cho hắn, khi lại cùng hắn

biện luận.

Hai người thậm chí từng tranh cãi tới mức mặt đỏ tía tai vì bất đồng ý kiến, không ai chịu ai, cuối cùng khó chịu tan rã.

Nhưng không đến nửa canh giờ, lại tụ tập một chỗ, phát biểu ý kiến của mình.

Hơn mười ngày sau, dưới sự chỉ điểm của Lý Tích, Đỗ Hà đã có hiểu biết nhiều hơn về đạo dùng binh.

Lý Tích cũng tán thưởng tự đáy lòng, mặc dù hắn lấy thái độ chỉ điểm Đỗ Hà giảng giải kinh nghiệm cho hắn, nhưng trước khi đi ngủ, ngẫm nghĩ lại đều phát hiện suy nghĩ kỳ diệu của Đỗ Hà cũng mang tới cảm giác tươi mới cho mình, vì vậy càng ra sức chỉ điểm Đỗ Hà.

Đại quân gấp rút hành quân, khi bọn họ vừa đến Giao Xuyên liền nhận được tin tức Thổ Phiên đã công phá Tùng Châu.

Lúc này bọn họ chỉ còn cách đại quân Thổ Phiên chưa đến trăm dặm.

Bình luận





Chi tiết truyện