chương 146/ 768

Thủ pháp thiêu nướng của nàng cực kỳ lão luyện, ánh lửa toát ra, chỉ sau một khắc làn da trên người con thỏ đã chảy ra mỡ trơn, tản ra hương vị thơm ngào ngạt.

Trên mặt Đỗ Hà hiện ra bộ dáng thèm nhỏ dãi, cổ họng phập phồng, nước dãi chảy ra, trong bụng cũng vừa lúc vang lên tiếng kêu rồn rột, không khỏi nói nhanh:

- Đi săn đúng là trèo đèo lội suối cực khổ, trước đó cùng lão hổ đại chiến thật lâu, đúng là vô cùng đói bụng!

Dao Trì công chúa “phốc xuy” một tiếng bật cười, liếc hắn nói:

- Đừng nóng vội, sắp được rồi!

Đỗ Hà ngẩn người, liếc nhìn nàng, ánh mắt nàng như làn thu thủy như đang kích điện hắn, khiến hắn vội vàng dời đi ánh mắt. Trên người Dao Trì công chúa tuy mặc hơi dày, nhưng cánh tay, cổ, bắp chân những địa phương mê người vẫn để lộ bên ngoài, đúng là có sức hấp dẫn đặc biệt.

Chủ yếu chính là hai lần Đỗ Hà nhìn thấy nàng đều có ấn tượng mãnh liệt đối với thân hình động lòng người của nàng, vừa nhìn thấy nàng trong đầu liền hiện ra cảnh tượng nàng không mặc quần áo, thật để cho hắn muốn ngừng cũng không ngừng được.

Dao Trì công chúa đem thịt thỏ đã nướng chín dùng chủy thủ cắt thành hai phần, nhìn thấy Đỗ Hà đang nhìn con thỏ trong tay mình, cổ họng khẽ động, vẻ mặt như đang nuốt nước bọt thèm thuồng, trên mặt nàng hiện lên vẻ tươi cười, đưa khối lớn cho hắn.

Đỗ Hà vui mừng, đưa tay cầm lấy cắn ăn như gió cuốn mây tan, chỉ sau một thoáng đã ăn hết sạch sẽ, vừa ăn vừa không ngừng ca ngợi;

- Ăn ngon, thật khá, mùi vị so với tu vị của Trường An đệ nhất lâu còn ngon hơn không ít!

Dao Trì công chúa nghe hắn tán thưởng trong lòng cũng vui thích, nhìn chằm chằm hắn đang nhai ngấu nghiến như hổ đói.

Với tư cách của một đầu bếp, nhìn khách nhân ăn thức ăn do mình làm ra thật ngon lành cũng là một loại hưởng thụ.

Nhìn thấy Đỗ Hà đem nửa con thỏ rừng ăn sạch, còn có chút chưa thỏa mãn, nàng bèn mỉm cười đem luôn nửa phần còn lại trong tay đưa luôn cho hắn.

Đỗ Hà thấy nàng không ăn miếng nào, có chút ngại ngùng khiêm nhượng nói:

- Vậy sao được chứ? Chính ngươi còn chưa được ăn!

Dao Trì công chúa lại thản nhiên nở nụ cười:

- Có bao nhiêu đâu? Vẫn còn đây, còn khá nhiều!

- Những con mồi này đều là điểm số, ăn hết chẳng phải sẽ thua sao!

Đôi mắt còn thòm thèm của Đỗ Hà đã có chút bán rẻ ý nghĩ trong lòng hắn.

Dao Trì công chúa như có chủ ý cười nói:

- Không sao cả, ngươi giết một con hổ lớn như vậy ai so được nổi. Vị trí thứ nhất chắc chắn do ngươi lấy, thứ hai hoặc thứ ba cũng không có gì khác nhau, cũng không cần thiết!

Đỗ Hà nhìn bạch hổ cũng lộ ra vẻ mừng rỡ vô cùng, khi tính điểm số hắn cũng đã tính cả phần con hổ kia, một lão hổ có được một trăm năm mươi điểm a!

Điểm phân là do lúc trước Đỗ Hà theo lòng công chính mà cân nhắc, cho nên thật công bằng.

Biểu hiện ra tính lão hổ có điểm số cao có vẻ không hợp thói thường, nhưng kỳ thật là không sai.

Thứ nhất lão hổ được mệnh danh là vua của bách thú nếu như tính điểm không cao thật sự không thể nào nói nổi. Thứ hai sinh mệnh lực của lão hổ cực kỳ ương ngạnh, thần xạ thủ muốn săn giết lão hổ chỉ mong dùng một mũi tên bắn chết là điều rất khó khăn. Y theo cách tích lũy điểm số đến tính toán, một mũi tên bắn chết là một trăm năm mươi điểm, hai mũi tên là bảy mươi lăm điểm, ba mũi tên là bốn mươi điểm, bốn mũi tên cũng chỉ còn hai mươi điểm, cho nên số điểm cũng không tính là khoa trương.

Nhưng hôm nay Đỗ Hà giết chết bạch hổ, theo vết thương trên người nó cũng chỉ có một mũi tên xuyên qua yết hầu, đương nhiên hưởng trọn một trăm năm mươi điểm, tương đương giết được ba mươi con lợn rừng, điểm số cao như thế muốn vượt qua xác thực không dễ.

Đỗ Hà cũng không tiếp tục cự tuyệt, thò tay tiếp nhận, trong chốc lát chỉ còn lại xương thỏ rơi vãi.

Ăn nguyên một con thỏ vào bụng, hắn vỗ vỗ, cảm thấy mỹ mãn nấc lên một tiếng.

Quần áo còn chưa hong khô, cũng thấy nhàn rỗi nhàm chán, Đỗ Hà thuận miệng hỏi:

- Tại sao công chúa lại ở đây tẩy rửa mà gặp phải lão hổ vậy?

Hắn vốn định hỏi thăm vì sao Dao Trì công chúa lại đến nơi này tắm rửa, nhưng lời nói đến bên miệng, tâm tư lại khẽ động.

Hỏi thăm thẳng như thế chẳng phải tương đương không đánh đã khai, tỏ vẻ chính mình từng xem trộm nàng tắm rửa hay sao? Lúc này hắn chột dạ liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng cũng không lưu ý, thầm kêu nguy hiểm.

Dao Trì công chúa đem chuyện trải qua trên núi kể lại một lượt.

Nguyên lai sau khi Dao Trì công chúa đi lên núi, so với cách tìm kiếm của người khác nàng dùng phương thức cao minh hơn rất nhiều. Chỉ vì nàng sinh ra tại Thiên Sơn, vừa khéo vùng Thiên Sơn lại có kỳ trận dị thú vô số, tính nàng đã thích săn bắn từ thuở nhỏ, cho nên kỹ thuật bắn tên đã luyện tới xuất thần nhập hóa. Cũng bởi vì thường xuyên săn bắn cho nên kinh nghiệm phong phú, căn cứ những khu vực dã thú thường qua lại là có thể suy đoán được nơi nào có con mồi nhiều.

Khu vực của nàng hoàn toàn là một góc chết, ít người lui tới cho nên con mồi không ít, là thiên đường của chim bay tẩu thú. Dao Trì công chúa tiến vào nơi này, thu hoạch tương đối khá, lúc truy đuổi con mồi đã vô tình xâm nhập nhân gian tiên cảnh nơi đây.

Đúng lúc là buổi trưa, gặp trong hồ có rất nhiều cá, tính thích ăn cá nàng cũng động tâm tư cởi bỏ y phục xuống hồ bắt cá. Nhưng bắt mãi không được, lại thấy hoàn cảnh chung quanh thật đẹp nên ở lại tắm rửa chơi đùa ca hát.

Nàng đã sớm quen với khí hậu rét lạnh, vì vậy nước hồ đối với nàng vừa lúc thích hợp.

Mãi cho tới khi bạch hổ xuất hiện.

Dao Trì công chúa nói tới đây, vẻ mặt còn sợ hãi, theo tình hình lúc đó nếu Đỗ Hà không kịp thời xuất hiện, mạng sống của nàng chắc chắn đã rơi vào trong miệng bạch hổ. Dao Trì công chúa vừa nghĩ tới không khỏi cảm kích liếc nhìn hắn, nhớ tới thân ảnh một mình hắn chiến đấu cùng mãnh hổ, trên mặt thoáng hiện lên vẻ đỏ ửng.

Đỗ Hà cũng cảm thấy khó hiểu nói:

- Kỳ quái, kỳ quái! Lão hổ biết xuống nước cũng không sai, nhưng chưa bao giờ nghe nói qua chúng lại xuống hồ săn người!

Vẻ mặt Dao Trì công chúa cũng khó hiểu:

- Y theo lẽ thường mà nói đúng là như thế, nhưng nếu mãnh hổ bị đói khát bản năng cũng sẽ đi săn mồi, có lẽ do nó quá đói mà thôi.

Đỗ Hà cũng không hiểu nhiều về thói quen của loài mãnh thú này, chỉ đành gật đầu, thấy Dao Trì định nướng thêm mồi, đưa tay ngăn lại nàng, cười nói:

- Đến mà không trả thật phi lễ, ngươi mời ta ăn thỏ nướng, ta mời ngươi ăn cá!

Hắn tìm một cây gậy trúc cỡ cổ tay tiểu hài tử, mượn chủy thủ vót nhọn, đi tới ven hồ tập trung tinh thần, xác định mục tiêu, mãnh liệt đâm xuống nước lại giơ gậy trúc lên, ở trên đầu gậy vót nhọn đã ghim được một con cá nặng tới một cân đang giãy dụa.

Xiên cá trong nước phải chú ý tai mắt đều lanh lẹ, Đỗ Hà từng là đạo tặc, kiếp trước đứng hàng thứ nhất, chỉ cần tính toán tốt cự ly trên cơ bản mỗi xiên tất trúng.

Dao Trì công chúa quá đỗi vui mừng, trong mắt lóe lên dị sắc khó hiểu.

- Đón lấy!

Đỗ Hà rút ca ném qua cho nàng.

Một lát sau Đỗ Hà lại xiên thêm một con cá, cũng không tiếp tục bắt thêm, tiện tay ném gậy trúc xuống đất.

Dao Trì công chúa làm sạch cá, vui vẻ đặt lên lửa nướng, hương thơm cá nướng tản ra nồng nặc.

Thật nhanh cá đã nướng chín, Dao Trì vội vàng đưa lên môi cắn ăn, ậm ừ gật đầu thích thú.

Đỗ Hà nhìn còn thèm nhưng hắn đã ăn quá no không ăn tiếp được nữa.

Đúng ngay lúc này!

Trong tâm linh Đỗ Hà bỗng nhiên báo động, nhảy dựng lên quát:

- Là ai!

Một cơn gió nhẹ thổi ngang qua rừng cây, tiếng lá cây xào xạc, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.

- Làm sao vậy?

Dao Trì công chúa buông con cá xuống, kinh ngạc nhìn Đỗ Hà.

Đỗ Hà cảnh giác nhìn quanh bốn phía, gió êm sóng lặng, ngoại trừ tiếng gió thổi qua tàng cây không còn động tĩnh nào khác.

- Có lẽ là do ta đa nghi!

Đỗ Hà liên tục quan sát khắp bốn phía, cũng cảm thấy kỳ quái, vừa rồi hắn thực sự nghe được thanh âm nhánh cây đứt gãy, thế nhưng hiện tại lại không nghe thấy gì.

- Thật do mình đa nghi sao?

Đỗ Hà nghĩ như vậy, ngồi trở xuống.

Ngay khi hắn vừa ngồi xuống, báo động lại hiện ra, từ đám cỏ tranh cách chỗ họ ngồi không xa thoát ra một con bạch ngạch hổ, mãnh liệt vồ tới hai người.

- Coi chừng!

Đã sớm cảnh giác Đỗ Hà lập tức có phản ứng, đẩy ra Dao Trì công chúa, bản thân lại triệt thoái ra sau nhanh như tia chớp, thối lui hơn một trượng xa.

Đỗ Hà ổn định tâm thần, chăm chú nhìn tới chỗ ngồi khi nãy của họ, liền thấy một con cự hổ bạch ngạch hoa văn ban lan còn lớn hơn con trước gấp hai, thể trọng không dưới năm trăm cân. Lực lượng bổ nhào của nó làm nổi lên một trận cuồng phong, suýt nữa đã dập tắt đống lửa.

- Rống!

Cự hổ thét dài một tiếng, cuồng phong nổi lên thổi rạp cây cối, hàm răng sắc nhọn chảy ròng nước dãi.

Qua thoáng chốc Đỗ Hà suy nghĩ tình hình trước mắt thật cẩn thận, trong năm từ tháng mười một tới tháng hai mới là thời kỳ có mãnh hổ xuất hiện trong khu vực này. Hôm nay là đầu tháng hai, vừa lúc tới thời gian. Con bạch ngạch hổ bị hắn giết chết khi nãy nặng khoảng ba trăm cân vốn là hổ mẹ, hoặc là đang mang thai hay sinh sản, cho nên tính tình dữ dằn. Nó công kích Dao Trì công chúa là vì tự vệ, đem những sinh vật có thể uy hiếp tới con nó tiêu diệt trước tiên.

Hiện tại con hổ trước mắt là hổ đực, nó tới để báo thù!

Cự hổ hướng ngay Dao Trì công chúa còn chưa kịp phản ứng nhào tới.

Dao Trì bị Đỗ Hà đẩy sang bên, bất ngờ không kịp đề phòng, bị trật chân, vốn không thể nào né tránh.

Tốc độ của cự hổ rất nhanh, nhưng Đỗ Hà còn nhanh hơn!

Cả người hắn đâm vào thân thể cự hổ, đem cự hổ đánh bay ra ngoài.

Nếu có mặt Tùng Tán Tất Nhược tại đây, nhất định sẽ lên tiếng kinh hô. Bởi vì chiêu Đỗ Hà vừa sử dụng chính là tuyệt kỹ của hắn.

Tuyệt kỹ này đương nhiên không phải do Tùng Tán Tất Nhược chỉ điểm cho Đỗ Hà, mà là Đỗ Hà trời sinh dị bẩm, khi giao thủ cùng Tùng Tán Tất Nhược liền nhớ được chiêu thức của hắn, lập tức học được chiêu này. Đỗ Hà xưa nay học võ luôn theo tôn chỉ lấy thừa bù thiếu, thu thập rộng rãi sở trường của bách gia. Mà trời sinh hắn lại có được thiên phú võ học, vô luận chiêu thức gì để cho hắn xem mấy lần là có thể học được tám chín phần mười, sau đó lấy thừa bù thiếu dung nhập một ít giải thích của mình vào, chuyển hóa thành tuyệt chiêu của chính mình.

Ở thời khắc nguy cấp này, hắn dùng chiêu thức kiên đỉnh tuy không đạt tới lực lượng như Tùng Tán Tất Nhược nhưng vẫn rất có lực, thân hình hắn như đạn pháo, hơn nữa tốc độ cùng nội lực gia trì còn nhanh hơn Tùng Tán Tất Nhược, trực tiếp đánh bay con cự hổ nặng tới năm trăm cân văng ra ngoài.

Cự hổ rơi xuống đất, tựa hồ cũng không bị thương, lại đem lực chú ý đặt lên người Đỗ Hà.

Đôi mắt đỏ tươi tựa hồ có thể phun ra huyết diễm, nó rống lên một tiếng, lại như sét đánh chấn rung cả núi, nhắm Đỗ Hà đánh tới.

Đỗ Hà vận khởi khinh công, lách mình tránh đi, từ bao đựng tên rút ra một mũi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cự hổ trước mặt.

Cự hổ nhào đầu về phía trước, hắn lập tức dùng Hoàn Nhiễu Bộ chuyển qua bên cạnh thân thể cự hổ, nắm mũi tên đâm thẳng tới người cự hổ, mũi tên xuyên da lông mà vào, ghim thẳng vào ngay thân thể nó.

Sau đó hắn vọt tới sau lưng cự hổ muốn đánh thẳng vào mông nó!

Không ngờ chính là phạm vào kiêng kỵ!

Có câu nói quen thuộc “mông hổ không thể chạm vào”, bởi vì nó có được một tuyệt chiêu khi bị đánh tới mông, chỉ thấy cự hổ đặt chân trước xuống đất, nhếch hông lên, móng vuốt sau hướng ngực Đỗ Hà chộp tới.

Đỗ Hà càng hoảng sợ, lăng không nhảy lên, khó khăn tránh qua.

Cự hổ thấy hắn khó khăn tránh né, lập tức đem đuôi lớn như gậy sắt nhắm hắn quét tới.

Đỗ Hà đang ở trên không trung muốn tránh cũng không được, ngay lập tức bị đuôi hổ quét vào ***g ngực, đánh bay hắn ra ngoài.

Đỗ Hà té ngã trên đất, tư vị giống như bị voi giẫm lên một cước, nóng rát lẫn đau đớn như xương ngực nứt vỡ.

Cự hổ nhào vào trên người hắn há miệng táp tới.

Đỗ Hà sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng lách sang bên tránh được hổ trảo, tiện tay nắm trúng một hòn đá lớn nhét thẳng vào miệng nó.

Hòn đá kẹt trong miệng, cự hổ không cách nào khép miệng lại, không táp được nữa.

Đột nhiên cự hổ buông tha không táp tiếp, há miệng gầm lên đau đớn.

Nguyên lai Dao Trì thấy Đỗ Hà gặp nguy hiểm, chịu đựng chân đau đem chủy thủ cắm lên sau lưng nó.

Cự hổ gầm lên khiến hòn đá trong miệng rơi xuống, nhưng Đỗ Hà cũng nhân cơ hội vẫy thoát hổ trảo.

Cự hổ hất đuôi đem Dao Trì đánh ngã trên mặt đất, nó vứt bỏ Đỗ Hà đánh về phía Dao Trì vừa làm nó tổn thương nặng hơn.

Chân của Dao Trì không thể nhúc nhích liền lăn một vòng trên đất tránh né, nhưng dù sao đi đứng không tiện, rất nhanh lại bị cự hổ nhào tới há miệng định táp nàng.

Đỗ Hà vừa lúc nhào qua, dùng vai đánh văng cự hổ, ngã xuống bên người Dao Trì công chúa.

Dao Trì cắn chặt hàm răng, mồ hôi lạnh chảy ròng.

- Không sao chứ?

Trong lúc cấp bách Đỗ Hà vội hỏi, nhưng ánh mắt không dám rời khỏi mãnh hổ trước mặt vừa đứng lên.

- Không sao, ngươi chú ý động tác của nó! Súc sinh dù sao vẫn là súc sinh, rất ngu ngốc!

Dao Trì thấp giọng nói, mỗi chữ đều thừa nhận đau đớn lớn lao.

Đỗ Hà có chút khó hiểu, nhưng không có thời gian suy nghĩ, hắn chỉ muốn dẫn dụ cự hổ đi nơi khác miễn liên lụy tới nàng.

Đột nhiên hắn nhìn thấy chủy thủ ghim trên lưng hổ vẫn ló ra chuôi, trong mắt chợt lóe sáng, ngay khi nó vừa đánh tới, Đỗ Hà xảo diệu xoay tròn thân thể nghiêng người lách qua sát thân

cự hổ.

Ngay thời điểm song phương giao thoa, Đỗ Hà dùng một chưởng mãnh liệt đánh lên phần đuôi chủy thủ, trực tiếp đem chủy thủ đánh xuyên vào trong thân thể cự hổ.

Cự hổ gào thét, chủy thủ còn chưa lấy được mạng nó ngược lại càng làm nó tức giận, điên cuồng công tới Đỗ Hà. Bổ nhào về phía trước, hai chân nhấc lên, lại táp qua, Đỗ Hà biết rõ lợi hại không dám khinh thường liền dùng khinh công tránh né.

Đi tới lui mấy lần, Đỗ Hà nhớ tới câu nói của Dao Trì đột nhiên hiểu ra, lúc này ha ha cười to:

- Nguyên lai súc sinh ngươi cũng chỉ biết ba chiêu này!

Hắn không tiếp tục tấn công, ánh mắt rơi xuống trúc nhọn xiên cá nằm dưới đất, trong nội tâm đã lập được kế hoạch…

Bình luận





Chi tiết truyện