chương 210/ 768

Xưa nay luôn có một tập tục, kỳ thật gọi là hồi môn, sau khi lập gia đình, vào ngày bảy, chín, mười hoặc trăng rằm con rể mang theo quà tặng cùng tân nương về thăm nhà nàng, bái kiến cha mẹ vợ cùng thân thích. Đây là nghi thức cuối cùng trong hôn sự, có ý nghĩa nữ nhi không quên ân tứ dưỡng dục của cha mẹ, con rể cảm tạ nhạc phụ nhạc mẫu, cùng vợ chồng mới cưới ân ái mỹ mãn. Đến lúc này mới xem như hoàn thành trọn vẹn hôn sự giữa hai người.

Ngày đầu tiên sau một tháng thành hôn cùng Trường Nhạc, Đỗ Hà cùng Trường Nhạc đến hoàng cung bái kiến Lý Thế Dân. Trước khi đi, chợt nhớ tới chuyện của Vũ Mị Nương, liền bỏ thêm một ít trà Long Tỉnh thượng đẳng bên trong lễ vật.

Việc Trường Nhạc công chúa hồi môn không thể không nói là một chuyện đại sự, trong nội cung ngoại cung thậm chí đều vô cùng bận rộn.

Đỗ Hà cùng Trường Nhạc vừa đến ngoài cung, lập tức đã có thị vệ ra nghênh đón đưa họ đến thẳng Lập Chính Điện.

Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn hoàng hậu đã sớm ở bên trong đại điện chờ, bốn phía là những hoàng tử công chúa, lớn lớn nhỏ nhỏ đều có mặt. Lớn nhất chính là Lý Thừa Càn, ngay cả hắn cũng đã có một hài nhi chừng bốn tuổi, ngay cả Hành Sơn công chúa nhỏ nhất cũng đã hơn ba tuổi.

Hài nhi bốn tuổi phải gọi tiểu nữ hài ba tuổi là cô cô, thật hay, rất có sáng ý!

Đỗ Hà nhìn Hành Sơn công chúa đứng một bên, có chút ác ý nghĩ đến.

Bất quá hoàng tử công chúa đứng hai bên đều là tiểu nhân vật, chỉ có hai vị thái sơn ngồi bên trên mới đáng giá cho họ để ý trong giờ phút này.

Lý Thế Dân đang ngồi bên trong đại điện, nhìn ra được hắn cũng rất kích động. Đôi mắt hắn như sững sờ nhìn Trường Nhạc, tựa hồ vẫn muốn tiếp tục sủng nịch nữ nhi mà hắn thương yêu nhất này, mắt của hắn cũng không hề nhìn qua Đỗ Hà lần nào, tựa hồ vẫn còn vì chuyện Đỗ Hà đoạt lấy nữ nhi bảo bối của hắn mà ganh tỵ.

Hốc mắt Trưởng Tôn hoàng hậu cũng hồng hồng, nhưng phần lớn lực chú ý của bà vẫn đặt trên người Đỗ Hà, trong ánh mắt hồng hồng lộ ra vẻ tán dương vui vẻ lẫn thỏa mãn. Quả nhiên, dù sao mẹ vợ vẫn thương con rể nhiều hơn một chút đi!

- Nữ tế Đỗ Hà bái kiến nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân!

Đỗ Hà dẫn đầu bái xuống, Trường Nhạc cũng lập tức quỳ bái nói:

- Hài nhi bái kiến phụ hoàng mẫu hậu!

Ánh mắt của nàng cũng đỏ hồng, thuở nhỏ lớn lên bên cạnh cha mẹ, đây là lần đầu tiên nàng đã vắng nhà lâu như thế. Vì vậy lần này về gặp mặt cha mẹ trong mắt cũng khó tránh khỏi muốn khóc.

- Dâng trà!

Hai thái giám dâng lên nước trà.

Đỗ Hà cầm hai chén trà lần lượt kính trà cho Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn hoàng hậu.

Lý Thế Dân hừ một tiếng, có chút không tình nguyện nhận lấy chén trà, Trưởng Tôn hoàng hậu lại cười không ngừng:

- Hảo nữ tế, hảo nữ tế!

Đến phiên Trường Nhạc kính trà, Trường Nhạc còn chưa kịp nâng chén trà dâng lên, Lý Thế Dân lại giành trước một bước nhận lấy chén trà, bộ dáng gấp gáp như khó dằn nổi, làm Đỗ Hà nhìn thấy mắt trợn trắng, đây là người nào kia, chênh lệch sao lớn đến như vậy? Trên đời nghe nói có thê khống, muội khống, ngự tỷ khống, Lý Thế Dân này nhất định là nữ nhi khống đi, dưới đáy lòng Đỗ Hà thầm phỉ báng.

- Tốt tốt, đứng lên đi!

Khi họ bái lạy ba bái, Lý Thế Dân lên tiếng, một tay kéo Trường Nhạc tới bên cạnh, hỏi:

- Khuê nữ, tiểu tử thúi này đối đãi với con tốt không? Nhìn con đây, chỉ một tháng không gặp đã gầy rồi!

Đỗ Hà nghe xong lời này, chỉ kém chút nữa nhảy lên, nghe lời này nói hay chưa, giống như mình thật bạc đãi Trường Nhạc vậy. Trưởng Tôn hoàng hậu cũng gọi hắn đến gần, tinh tế quan sát hắn, hiền lành cười nói:

- Thành thân rồi, cảm giác không giống như lúc trước a!

Nghe xong lời này Đỗ Hà cũng ưỡn ngực. Một thiếu niên mười sáu tuổi, trên mặt vẫn chưa hoàn toàn thoát được vẻ trẻ con. Nhưng sau khi thành hôn động phòng, tính trẻ thơ dần dần biến mất. Lại thêm hôm qua đột phá bình cảnh tầng thứ nhất Ngũ Khí Quy Nguyên, làm công lực của hắn tiến bộ không ít, khí chất lại biến hóa lần nữa. Tinh khí thần tăng lên trong phạm vi lớn, vốn là một nhân vật có bộ dáng đại suất ca, bây giờ càng thêm có khí chất, là thuộc loại khiến vạn người mê.

- Xem đức hạnh của tên tiểu tử này kia!

Lý Thế Dân cũng phát giác ra vẻ dị thường của, Đỗ Hà, tuy cảm thấy kỳ quái nhưng chỉ có thể quy công cho việc hắn đã chính thức trở thành nam nhân, thay đổi thành nhất gia chi chủ.

Đỗ Hà là thứ tử, không có quyền lợi kế thừa gia nghiệp Đỗ gia. Ngày thành hôn rời khỏi Đỗ phủ, giống như ấu hổ rời khỏi song thân, cần phải tự mình lấy được uy danh của bách thú vương.

- Phụ hoàng, Tôn Tư Mạc thần y có nói qua, người luôn thức đêm đối với thân thể không tốt, ngài xem, ánh mắt hiện đầy tơ máu, nhất định đã vài ngày không ngủ đi!

Vẻ mặt Trường Nhạc đau lòng quan tâm.

Đỗ Hà cũng nhìn ra Lý Thế Dân quả thật có bộ dáng uể oải.

Lý Thế Dân lôi kéo tay Trường Nhạc, nhẹ vỗ về:

- Vẫn là Trường Nhạc tri kỷ nhất! Hừ, đáng tiếc tiện nghi cho tiểu tử thúi kia!

Nói xong còn không cam lòng trừng mắt nhìn Đỗ Hà.

Đỗ Hà im lặng, cũng không nhìn thẳng, cuối cùng hiểu được vì sao trước hôn nhân Lý Thế Dân còn gọi hắn là ái tế, sau khi thành hôn lại không cho hắn sắc mặt tốt, nguyên lai trong lòng hắn đau xót Trường Nhạc. Hắn đang ghen ghét nữ nhi bảo bối được hắn sủng ái hơn mười mấy năm hơn nữa còn là nữ nhi tri kỷ nhất lại trở thành người của Đỗ gia, trở thành lão bà của Đỗ Hà, nghĩ thông suốt điểm ấy hắn khẽ nhếch miệng cười đắc ý.

Tiểu huynh tử đứng một bên nói:

- Phụ thân là vì không muốn để tỷ tỷ tỷ phu mới hồi môn hôm nay liền bị sự vụ quấn thân, nên làm việc liên tục hai đêm mới rút được thời gian rảnh thôi!

Tiểu huynh tử mới năm tuổi, tự nhiên không biết nói dối. Trường Nhạc nghe xong nước mắt cũng nhịn không được chảy xuống. Đỗ Hà cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn lộ ra thần sắc khó thể tưởng tượng, lịch sử ghi lại không sai, Trường Nhạc quả thật là nữ nhi mà Lý Thế Dân sủng ái nhất.

Lý Thế Dân lau nước mắt cho Trường Nhạc, nói:

- Nữ nhi ngoan, đừng khóc, còn không đưa phu quân con đi bái kiến mấy vị huynh trưởng?

Trường Nhạc lau nước mắt, cùng Đỗ Hà đi bái kiến thân thích Lý gia.

Người đầu tiên bái lạy đương nhiên là Đại Đường thái tử Lý Thừa Càn.

Bởi vì Trưởng Tôn hoàng hậu thỉnh cầu, Lý Thế Dân phái Ngụy Chinh làm lão sư cho Lý Thừa Càn. Đoạn thời gian này Lý Thừa Càn đã nghe lời hơn rất nhiều, Lý Thế Dân nể mặt Trưởng Tôn hoàng hậu cũng không đưa ra ý định phế thái tử, nhưng trong lòng hắn nghĩ như thế nào không ai hay biết.

Đỗ Hà còn chưa đi tới trước mặt Lý Thừa Càn, Lý Thừa Càn đã bước tới một bước, nhiệt tình nói:

- Cô chúc mừng Chất muội tìm được nơi quy túc tốt!

Lý Thừa Càn đang cười, vừa cười vừa nói có chút nhiệt tình, tựa hồ đã bỏ đi hết thảy thành kiến.

Không thể không nói, hành động của hắn đã có mười phần tiến bộ, trước đó là lần đầu tiên xin lỗi, Đỗ Hà còn có thể nhìn ra hắn đang giả vờ, hôm nay lại có chút thành thực, hoàn toàn nhìn không ra là thật tâm hay giả ý.

Chỉ là với tính cách của Lý Thừa Càn, hắn thật sự chịu bỏ qua thù hận cũ hay sao?

- Vi thần bái kiến thái tử điện hạ!

- Chớ gọi như vậy, ngươi là phu quân của Chất muội, cùng nàng gọi ta là đại ca là được. Chuyện lúc trước do ta xác thực làm không đúng, cô tuổi trẻ khí thịnh, không thể như phụ hoàng biết khiêm tốn dung nạp can gián, về sau nếu như cô có sai lầm, mong muội tế vui lòng chỉ giáo!

- Điện hạ khách khí!

Thần sắc Đỗ Hà không biến đổi, nhưng đáy lòng có chút trầm xuống, vị thái tử này tựa hồ đã thay đổi thật nhiều, tâm cơ càng sâu hơn so với dĩ vãng.

Bình luận





Chi tiết truyện