chương 697/ 768

Trước khi quyết chiến, trước sau cho hơn hai ngàn binh mã tập kích, tập kích quấy rối nơi đóng quân của Hùng quốc. Hắn phái ra hơn ngàn người, nhưng lúc rút về chỉ còn chín trăm người, còn lại một trăm người nấp trong rừng rậm. Như thế nhiều lần, tụ ít thành nhiều, sau đó đã tụ tập được hai ngàn quân ở sau lưng của Hùng quốc.

Chuyện này Hùng quốc còn chưa phát giác ra, cuối cùng nhất Khâm Lăng suất lĩnh kỳ binh này, quyết tử chiến với Hùng quốc, một lần hành động đạp nát quân doanh của Hùng quốc, triển khai thế tấn công chính diện vào quân Hùng quốc.

Trận chiến này Hùng quốc đại bại, năm vạn đại quân, cơ hồ đều bị diệt. Mà thống soái cao nhất của Hùng quốc chết trận trên chiến trường, biên giới đi thông tới Hùng quốc đã mở ra.

Tin tức chiến bại ở tiền tuyến, rất nhanh truyền vào trong Hùng quốc.

Tin tức này làm cho cả Hùng quốc chấn động, trông gà hóa cuốc, hoảng loạn.

Mà vương cung của Hùng quốc, cả triều văn võ đều đang lo lắng, mà quốc vương Hùng quốc đang đưa tay ôm đầu, đầu của hắn đang đau nhức rất dữ dội.

Năm nay hắn đã bảy mươi sáu tuổi, bệnh tật quấn thân, căn bản không có tâm lực quản lý quốc sự, kiên trì tới lúc này, chỉ vì vô lực kế tục, tử tôn đời sau không có ai có khả năng thừa kế vị trí của hắn. Quốc gia to như vậy, chỉ có thể dựa vào hắn mà chèo chống.

Mà quốc vương Hùng quốc cũng phát hiện được điểm này, hắn không tìm ra được một tướng nào, có thể chiến đấu cứu vãn Hừng quốc đang sôi sục này...

Im lặng nghĩ thầm:

- Hùng quốc tồn tại mấy trăm năm, sắp nghiêng sập sao?

Vào lúc này một bước chân trầm ổn cương nghị vang lên, một thân ảnh cao gầy xuất hiện trước cửa. Ánh mặt trời chiếu vào thân nàng, phủ lên một lớp hoàng kim trên chiến giáp.

Âm thanh lộn xộn trong vương cung dừng lại, người đến là một nữ tử. Nàng thân hình cao lớn thon thả, dung mạo xinh đẹp, mặc trên người bộ chiến giáp hỏa hồng, bên hông giắt một thanh phôi kiếm thật dài, một thân khí khái hào hùng bừng bừng, giống như tướng quân vừa chiến thắng trở về. Chiến giáp bao trùm cặp đùi thon thả mà xinh đẹp, mà hai tay của nàng tràn ngập lực lượng, bàn tay dài đang cầm bội kiếm, toàn thân ẩn chứa uy thế không nộ tự uy.

Nàng cao ngạo giống như con Khổng Tước, bỏ qua tất cả văn võ triều thần, cao giọng nói:

- Phụ vương, đã không người dám chiến, vậy thì để con gái đi thôi...

...

Cao Ly.

Một tộc đàn kỳ lạ dưới chân núi Trường Bạch ở Cao Ly, bọn họ có họ là Hiên Viên, tương thân tương ái, nương tựa lẫn nhau, hình thành một thôn xóm tên là Hiên Viên thôn.

Thôn trưởng Hiên Viên thôn là một lão giả đã bước qua lục tuần, gọi là Hiên Viên Khách.

Danh tiếng của Hiên Viên Khách, phóng nhãn cả Cao Ly cũng lừng lẫy, hắn được người Cao Ly gọi là Trường Bạch Sâm Vương, là tiểu thương nhân sâm lớn nhất Cao Ly, hai nhà hắc bạch đều ăn sạch. Dựa vào vật tư phong phú trên Trường Bạch, ẩn ẩn có tư thế phú hào đệ nhất Cao Ly.

Ngày hôm đó, Hiên Viên Khách đã gọi cháu mình là Hiên Viên Thiên tới.

Hiên Viên Thiên năm nay hai mươi lăm tuổi, ăn mặc một thân da cầu, khôi ngô cường tráng, bước đi như bay, khí khái hào hùng bức người.

- Gia gia...

Hiên Viên Thiên đi tới trước mặt Hiên Viên Khách, trên gương mặt tuấn tú lộ ra nét vui vẻ, ngoài dự đoán của mọi người là, một tiếng gia gia của hắn, là Hán ngữ.

Hiên Viên Khách nhìn đứa cháu có gương mặt giống mình như đúc, trong mắt xuất hiện nét thương yêu, thoáng qua tức qua, biểu lộ của Hiên Viên Thiên lúc này, vô cùng nghiêm túc.

Hiên Viên Thiên thuở nhỏ mất tra, còn trẻ nhưng tâm già, thấy gia gia có biểu lộ hiếm thấy này, cũng thu liễm dáng tươi cười.

Hiên Viên Khách trầm giọng nói:

- Thiên nhi, ngươi nhớ rõ mình là người nơi nào không...

Hiên Viên Thiên không hề do dự nói:

- Gia gia, phụ thân dạy bảo, Thiên Nhi vĩnh viễn không dám quên, trên dưới Hiên Viên thôn chúng ta, đều đến từ Trung Nguyên, chúng ta là người Hoa Hạ... Bởi vì Tùy Đế phạt Cao Ly chiến bại, trăm vạn đại quân cơ hồ toàn bộ diệt vong. Gia gia dẫn binh mã giả dạng thành dân chúng Cao Ly, tránh được một kiếp. Năm đó, gia gia âm thầm tụ tập Tùy binh lưu lạc các nơi, muốn báo thù cho những binh mã Hoa Hạ chết trận ở Cao Ly... Chỉ tiếc, không như mong muốn.

Nhớ lại chuyện cũ, Hiên Viên Khách lệ rơi đầy mặt.

Hắn có họ nguyên bản là Vương, gọi là Vương Khách, lúc Dương Quảng hạ lệnh chinh phạt Cao Ly lần đầu tiên, hắn chỉ là một giáo úy trong quân, không có thanh danh. Nhưng lớn lên ở phương bắc, nhiệt tình dũng mãnh, trong lòng đầy lý tưởng hào hùng, một lòng muốn noi theo trong lịch sử phương bắc, hộ quốc an bang, bằng vào lực lượng của mình mà làm ra sự nghiệp.

Khi đó, nhà Tùy cho một trăm mười ba vạn quân đi chinh phạt, che khuất bầu trời giết vào Cao Ly. Nhưng Lai Hộ Nhi là thủy sư Giang Hoài, bị phục binh tập kích gần ngoại ô Bình Nhưỡng, bại lui. Ba mươi vạn quân bộ binh của Tùy quân, ở dưới thành Bình Nhưỡng, đã bị công kích, toàn quân đại bại, ba mươi vạn binh mã, vẻn vẹn chỉ còn lại hai nghìn bảy trăm người trở lại Liêu Đông.

Vương Khách là một trong số đó, đã bị đuổi giết, có nước mà không trở về được.

Vương Khách dẫn binh mã còn sót lại, ngủ đông ở Cao Ly, ở ẩn, lợi dụng đặc điểm hoang vu ở Cao Ly, tìm địa phương ít người mà dừng chân, hợp nhất với các bại binh của Tùy quân ở các nơi. Lúc ấy Vương Khách cũng có tâm tư, hắn lường trước Dương Quảng sẽ không cam nguyện thất bại, nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.

Bọn họ ẩn nấp tại Cao Ly, đầu tiên có thể tìm hiểu tình báo, thứ hai ở lúc mấu chốt, có thể hình thành một cổ lực lượng mang tính quyết định, đánh hạ Cao Ly, báo thù cho những chiến hữu đã chết.

Suy nghĩ của hắn không sai, chỉ tiếc, toàn bộ không có đất dụng võ. Cũng giống như tưởng tượng của hắn, Dương Quảng cũng không cam lòng thất bại, ngóc đầu trở lại.

Nhưng lần thứ hai chinh phạt Cao Ly, Dương Quảng chỉ đánh tới Liêu Đông, căn bản không có tiến vào lãnh địa chân chính của Cao Ly. Thời điểm song phương giằng co, Dương Huyền Cảm thừa cơ phản loạn, khiến cho Dương Quảng không thể không rút quân điều quân trở về. Lần thứ ba chinh phạt Cao Ly, Lai Hộ Nhi suất lĩnh thủy quân tiến vào Bình Nhưỡng, chiến sự còn chưa mở ra, bộ binh đã đầu hàng.

Tính toán của Vương Khách, tiếp tục thất bại, mất đi đất dụng võ.

Lần này đúng là bi kịch.

Vương Khách làm người cương trực trung nghĩa, bằng không sau khi chiến bại cũng không như hiện giờ, vẫn suy nghĩ phải báo thù, diệt Cao Ly.

Nhưng hắn tụ tập hơn một ngàn người, hiện tại biết mục đích không đạt được, lưng của mình mang trọng trách trọng đại. Tâm tư của Vương Khách lúc đó, có thể nghĩ.

Hắn cảm thấy người mà hắn tụ tập, mình phải có trách nhiệm với bọn họ.

Lúc ban đầu Vương Khách có ý định quay về nhà Tùy, nhưng cuối cùng buông tha cho.

Một nhóm người của bọn họ quá mức khiến người ta chú ý, nếu đi thành đàn, tất nhiên sẽ có tai họa ngập đầu. Bất đắc dĩ Vương Khách dẫn hơn một ngàn người này tới Trường Bạch khai hoang, trải qua phát triển lâu dài, dựa vào vật tư phong phú của Trường Bạch, dung nhập đoàn người vào Cao Ly.

Tuy như thế, Vương Khách không quên cố thổ, sửa họ thành Hiên Viên, mục đích chính là không quên mình là tử tôn Viêm Hoàng.

Những người còn lại biết khó về cố thổ, nhao nhao noi theo.

Bình luận





Chi tiết truyện