chương 117/ 768

Mùng một năm mới, ngày hôm nay đối với Đại Đường là một ngày lễ lớn vô cùng quan trọng.

Là ngày Tết âm lịch lưu truyền ngàn năm, lại là ngày mà các nước lân bang đến triều kiến.

Bên ngoài Chu Tước Môn, nguyên đội ngũ hơn ngàn người đến từ các quốc gia lớn nhỏ lân cận đều đang cung kính đứng chờ. Hiện rõ Đại Đường phồn vinh phú cường, cùng địa vị hiển hách của Đại Đường trên quốc tế.

Thái Cực Điện là trung triêu chánh điện của hoàng cung Đại Đường, là nơi chủ yếu cho hoàng đế nghe báo cáo cùng quyết định nghị sự, mỗi mùng một cùng mười lăm, hoàng đế đều giá lâm nơi này gặp mặt quần thần, giải quyết quốc sự. Mặt khác đại điển hoàng đế đăng cơ, sắc phong hoàng hậu, thái tử, chư vương, công chúa cùng mở tiệc chiêu đãi đặc phái viên các nước triều cống cũng được cử hành bên trong đại điện này.

Hôm nay cũng giống như thế, nhưng bởi vì quá nhiều quốc gia cùng đến, Thái Cực Điện căn bản không thể dung nạp toàn bộ khách nhân, cho nên các sứ đoàn đều đứng bên ngoài Thái Cực Điện, dùng quảng trường đủ dung nạp mười vạn binh mã đến tiếp đãi sứ đoàn các quốc gia!

Lý Thế Dân vô cùng hào hứng, ngồi trên bậc thang cao trước Thái Cực Điện chờ sứ thần các nước đến.

Thần thái của hắn vô cùng tự hào lẫn đắc ý, cái đuôi cũng sắp sửa vểnh lên tận bầu trời.

Đỗ Hà đứng bên cạnh Lý Thế Dân, một thân áo giáp hoa lệ, lộ vẻ anh tuấn bất phàm, vẻ mặt đầy khí phách phấn chấn.

Vốn dùng thân phận địa vị của hắn còn chưa đủ để tham gia thịnh hội như thế, nhưng tràng diện các nước chầu mừng là cảnh tượng lần đầu tiên suốt bao nhiêu năm qua, Đỗ Hà thật sự không muốn bỏ qua cơ hội chiêm ngưỡng, thương nghị cùng phụ thân không thành công, bèn lặng lẽ đi tìm Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân đối với Đỗ Hà đã cực kỳ ân sủng, vì vậy đối với yêu cầu của hắn cũng không cự tuyệt, biết võ nghệ của hắn không tầm thường, liền để cho hắn nhận việc hộ vệ bồi bên cạnh mình xem như bảo hộ chu toàn.

Đối với sự xuất hiện của Đỗ Hà, Đỗ Như Hối không ngừng trừng mắt, trong mắt còn lộ ra chút cảnh cáo.

Đỗ Hà làm như không hề nhìn thấy, có thể tham dự sự việc trọng đại như thế, dù về nhà có bị gia pháp trừng phạt hắn cũng cam tâm.

Rất nhiều đại thần có phẩm cấp cao ngồi hai bên, ở dưới cùng là một vị họa sự, hắn là danh thủ hội họa quốc gia Đường triều Diêm Lập Bổn, tuân theo mệnh lệnh của Lý Thế Dân đem cảnh tượng vạn bang chầu mừng vẽ lại kỷ niệm để dương cao uy danh.

Ngày tốt giờ lành đã đến, căn cứ cống hiến đối với Đại Đường, đặc phái viên các quốc gia đều xếp đội ngũ chỉnh tề từ Chu Tước Môn đi vào hoàng cung, tiến tới trước Thái Cực Điện.

Đỗ Hà nhìn những nhân vật ăn mặc đủ loại trang phục kiểu dáng quái dị đi theo đội ngũ xa xa tiến vào, khoảng chừng phải hơn ngàn người.

Bọn họ đều là trọng thần các quốc gia, là nhân vật có danh dự uy tín, nếu tính luôn cả hộ vệ đi theo, thật đúng là không dưới mấy vạn người.

Bọn họ đi từng bước một đến gần, đi tới dưới bậc thang, cùng dừng bước đứng tại chỗ, sau đó dùng bái lễ Đường triều, cả đám người đều khom mình cùng hô vang:

- Bái kiến Thiên Khả Hãn bệ hạ!

Bọn họ ở các quốc gia khác nhau, ngôn ngữ cùng lễ tiết đều riêng biệt, nhưng ở giờ khắc này bọn họ đều dùng Hán ngữ cùng lễ tiết của Hán tộc, bái lạy hoàng đế Đại Đường.

Ngữ điệu của bọn họ không đồng nhất, nhưng cắn chữ thật rõ ràng, đủ thấy hạ một phen công phu, không cần biết thành ý tận đáy lòng bọn họ như thế nào, nhưng vinh quang như thế trong thiên hạ có quốc gia nào có thể so sánh?

Đây cũng là hùng phong của Đại Đường, kiêu ngạo của Đại Đường cùng tự hào dân tộc!

- Chư vị bình thân!

Lý Thế Dân cũng là lần đầu tiên được nhiều sứ giả các quốc gia cầu kiến, đầy mặt ửng đỏ, bàn tay nhấc lên miễn bái lễ của các sứ thần, hiển thị rõ uy nghiêm Thiên Khả Hãn.

Sau một màn tập thể thăm hỏi, kế tiếp là tiếp kiến sứ giả các quốc gia.

Quốc gia đầu tiên có vinh hạnh chầu mừng chính là Tiết Duyên Đà.

Tiết Duyên Đà là một trong những bộ lạc thuộc Sắc Lặc, bọn họ là liên hợp bộ lạc, do Tiết cùng Duyên Đà hợp thành, dùng du mục sinh tồn, ban đầu từng thuộc Đột Quyết, nhưng bởi vì bị Lý Thế Dân phân hóa hiệp trợ Đại Đường diệt Đột Quyết, từ đó về sau liền phụ thuộc vào Đại Đường. Lý Thế Dân sắc phong thủ lĩnh của họ là Di Nam trở thành Chân Châu Bì Già Khả Hãn.

Hôm nay là thời kỳ quan hệ hòa hợp giữa đôi bên, năm trước Chân Châu Bì Già Khả Hãn một lần tiến cống tám vạn chiến mã cho Đại Đường, năm vạn đầu trâu cày, về phần dê, lạc đà, lông chồn đủ loại đều là số lượng lớn, hơn nữa còn là mấy chục vạn, dùng biểu đạt lòng kính ngưỡng đối với Đại Đường.

Hiện tại Tiết Duyên Đà là minh hữu phương bắc trung thành nhất của Đại Đường, thực lực cũng dị thường cường hoành. Hắn là người đầu tiên được tiếp kiến, đủ thấy Đại Đường xem trọng bọn họ như thế nào.

Một trung niên nam tử nhỏ gầy mang theo một nam tử thân cao chín xích cùng hơn ba mươi người trong ngàn danh sứ thần ngẩng đầu bước lên phía trước.

- Ngoại thần Di Nam cùng con trai trưởng Đại Độ Thiết và một nhóm đại thần khấu kiến Thiên Khả Hãn bệ hạ, nguyện Đại Đường ta thiên thu vạn thế, phồn vinh vô cương!

Trung niên nam tử nhỏ gầy dẫn đầu cúc bái hành lễ với Lý Thế Dân, mọi người sau lưng cũng bái xuống.

Di Nam Chân Châu Bì Già Khả Hãn là do Lý Thế Dân tự mình sắc phong, cho nên tới nay hắn luôn dùng lễ thần tử đối với Lý Thế Dân, dùng biểu đạt lòng tôn kính đối với Đại Đường.

- Ái khanh từ xa vạn dặm tự mình đến, trẫm thật vinh hạnh. Hãy mau bình thân!

Lý Thế Dân ngồi trên ngai vàng, mỗi tiếng nói cử động đều lộ ra phong phạm của một đấng quân vương.

Hàn huyên vài câu, Chân Châu Bì Già Khả Hãn dẫn Đại Độ Thiết theo sự dẫn dắt của Trưởng Tôn Vô Kỵ rời đi, tiến tới Thừa Thiên Môn nơi tổ chức quốc yến.

Đây vốn là trách nhiệm của thái tử, nhưng bởi vì thái tử vẫn còn nằm trên giường, chỉ có thể do Trưởng Tôn Vô Kỵ thay mặt tiếp đãi.

Nghe nói ban đầu Lý Thế Dân cố ý để Lý Thái thay thế thái tử, có chút tâm tư, nhưng sau khi bị Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng các đại thần nhất trí phản đối nên đành thôi.

Kế tiếp là Cao Xương, các nước Tây Vực, những quốc gia này tuy nhỏ nhưng mỗi nước đều nằm trên con đường tơ lụa, có sự hiện hữu của bọn họ khiến cho đạo phỉ Tây Vực không dám gây họa trên con đường tơ lụa, đối với Đại Đường cũng có tác dụng rất lớn, cho nên đều là từng nước tiếp kiến!

Còn lại là Tượng Hùng, Yên Kỳ, Tây Đột Quyết, Cao Ly (Triều Tiên) thậm chí cả Đông Doanh (Nhật Bổn) đều nhất nhất trình lên hạ lễ, tỏ vẻ nguyện ý cùng Đại Đường liên hệ vãng lai, trọn

đời giao hảo!

Về phần Thổ Phiên, không biết hữu ý vô ý Lý Thế Dân tiếp kiến bọn hắn cuối cùng.

Cũng mang theo ý nghĩa địa vị của bọn hắn trong mấy chục quốc gia lớn nhỏ xếp hàng dưới đáy.

Khiến một đám đặc phái viên Thổ Phiên sắc mặt biến thành đỏ tím, vô cùng xấu hổ, nhưng đành phải miễn cưỡng tươi cười, không thể không tìm đủ mọi cách nịnh nọt lấy lòng Lý Thế Dân.

Đỗ Hà nhìn thấy, trong nội tâm cảm thấy thật khoan khoái dễ chịu.

Như thế từng nước tiếp kiến, trải qua suốt ba canh giờ, tất cả các quốc gia lớn nhỏ tới năm sáu chục nước, dù là Đại Thực ở cực xa cũng phái sứ giả đến, về phần một ít tiểu quốc không nghe qua danh tự càng không cần phải nói tới.

Thời gian đăng đẵng trôi qua, Đỗ Hà đứng một bên chẳng những không hề có vẻ không kiên nhẫn, ngược lại càng cảm thấy thật tự hào!

Đối mặt văn minh Đường triều cường thịnh, nhìn thần thái cung kính của các dị tộc quốc gia, trong nội tâm thống khoái nói không nên lời, Đỗ Hà âm thầm suy nghĩ:

- Đây chỉ là một bắt đầu, Đại Đường huy hoàng sẽ không chỉ là như thế! Mình nhất định phải tận hết khả năng, để Đại Đường càng trở thành vương triều lớn nhất!

Tiếp kiến toàn bộ các quốc gia, Lý Thế Dân nói với văn võ bá quan bên dưới:

- Năm mươi mốt, trẫm đã đếm rõ ràng, năm mươi mốt quốc gia quỳ trước mặt trẫm, việc này bao năm qua chưa từng có. Nhưng trẫm vẫn cảm thấy chưa đủ, hôm nay của mười năm sau, trẫm muốn hơn trăm quốc gia cùng một thời gian, cùng một địa điểm hướng trẫm lễ bái. Hai mươi năm sau số lượng trong đáy lòng trẫm phải hơn hai trăm quốc gia…Chư khanh, có nguyện theo trẫm cùng hoàn thành chí nguyện này không? Để Đại Đường chúng ta thụ hưởng toàn thiên hạ quy phục!

Lý tưởng hào hùng của Lý Thế Dân lây nhiễm sang mỗi người, toàn bộ đại thần tương bồi đều xoay người lễ bái hô to:

- Vạn tuế!

Khuôn mặt họ đều kích động đỏ bừng, Đỗ Hà cũng là như thế.

Lại để cho Đại Đường thụ hưởng sự triều bái của các quốc gia trong thiên hạ!

Đây là mục tiêu của Lý Thế Dân, cũng chính là mục tiêu của Đỗ Hà!

Bình luận





Chi tiết truyện