chương 556/ 768

Hoằng Phúc tự với tư cách là ngôi chùa rộng lớn nhất Trường An chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn. Đời trước nó vốn là phủ đệ của quyền thần Dương Tố của Tùy triều. Dương Tố là thống soái quân sự kiệt xuất, văn võ song toàn, nam chinh bắc thảo, bách chiến bách thắng mà công cao chấn chủ bị Tùy Văn Đế nghi kỵ.

Bản thân Dương Tố cũng không hiền lành, là một gia hỏa cực kỳ có dã tâm, cùng Dương Quảng hợp mưu, trợ giúp Dương Quảng lấy được đế vị nên càng hiển quý. Phủ đệ của hắn còn xa hoa hơn cả phủ đệ vương hầu nhưng sau khi hắn chết thì phong quang của Dương gia cũng mất đi.

Con của Dương Tố là Dương Huyền Cảm phản Tùy, sau khi bị diệt thì Dương phủ cũng gặp vận rủi.

Lúc ấy Dương Quảng sủng ái tỷ tỷ của Tiêu Vũ là Tiêu Hoàng Hậu, liền đem Dương phủ ban cho người của Tiêu gia. Người của Tiêu tuy là quý tộc, nhưng phần lớn đều là văn sĩ thanh liêm. Dương phủ sau khi bị tra xét thì đình viện đã sớm tàn tạ, muốn sửa chữa lại cần vô số tiền tài.

Người của Tiêu gia tiếp nhận hảo ý, nhưng chưa một lần nghĩ cách sửa chữa.

Sau khi Đường triều thành lập, Tiêu Vũ được Cao Tổ Hoàng Đế Lý Uyên coi trọng, vừa gặp lúc Lý Uyên một lần nữa quy hoạch Trường An, cần dỡ bỏ Hoằng Phúc tự. Tiêu Vũ tin Phật, liền đem nguyên Dương phủ quyên tặng, kiến tạo lại Hoằng Phúc tự.

Qua một màn như vậy, Hoằng Phúc tự mới có quy mô hôm nay. Bởi vì Dương Tố phú quý có thể so với vương hầu nên phủ đệ so với vương hầu bình thường còn lớn hơn ba phần, Hoằng Phúc tự cũng là như thế.

Hiện nay Hoằng Phúc tự trải qua mấy lần sửa chữa, chia làm sáu khu vực, có thể nói phân biệt rõ ràng.

Tiền viện là một khối, nơi này là chỗ dân chúng tụ tập mua sắm hương nến, Phật tượng, Phật châu các loại, trung bộ là một khối, có hơn ba mươi gian phòng, trong đó lớn nhất là chánh điện đặt tượng Thích Ca Mâu Ni, những phòng khác đặt đủ các loại tượng Phật để lễ bái. Hai chỗ này là nơi dân chúng có thể tùy ý hành tẩu, cầu phật thăm viếng.

Tới hậu viện thì bắt đầu cấm dân chúng đi vào.

Hậu viện có bốn khối, trong đó có một khối là các viện cho cao tăng thanh tu, khung cảnh yên tĩnh đẹp đẽ, thích hợp để tu hành. Khối khác là chỗ để phương trượng cùng một số quản sự trong chùa, hoàn cảnh không được tốt lắm nhưng cũng có thể phong tặng hai chữ hoa lệ. Còn lại hai khối lộ vẻ nghèo túng là ký túc quần cư của tăng lữ và chỗ để củi lửa và ăn cơm.

Ngay tại ký túc xá tăng lữ quần cư.

Ba quan sai ngồi ở trên đồng cỏ nói chuyện phiếm, liên tục chửi rủa.

- Con mẹ nó Thái tử, con mẹ nó Tử quang lộc đại phu, mỗi bước đều hếch mũi lên trời, đắc ý cái gì, đồ hỗn trướng.

Quan sai ngồi bên trái không ngừng mắng, trong mắt đầy vẻ oán giận.

Người chính giữa có chút nhát gan, liếc hai bên thấy không có người khác, vội vàng thấp giọng nói:

- Lão Ngụy, ngươi điên rồi phải không, dám mắng thái tử điện hạ, Tiêu đại nhân như vậy, ngươi có mấy cái đầu?

- Chửi giỏi lắm!

Quan sai bên phải vẻ mặt oán giận nói:

- Thái tử chó má gì, xem nhân mạng như ...... Nếu ông trời cho ta mượn cái lá gan, ta không phải chơi con mẹ nó không thể......

Ba quan sai đều là quan sai phủ nha Kinh Thành, từ trái đến phải theo thứ tự là Ngụy Cường, Tôn Phàm, Vương Hưng, bọn họ đều là quan sai dưới trướng châu phủ Trưởng sử, phụ trách xử lý án hình sự của Trường An.

Hôm nay vào sáng sớm bọn họ nhận được tin sa di của Hoằng Phúc tự báo án, nói hậu viện Hoằng Phúc tự đã xảy ra án mạng, người chết là một vị hòa thượng tên là Giới Không.

Án mạng hình sự tại Đại Đường thuộc về trọng án.

Tuy còn chưa đủ tư cách để cho Đại Lý Tự tiếp nhận nhưng trong châu phủ của bọn họ cần đặc biệt coi trọng.

Châu phủ Trưởng sử vì thận trọng nên sai ba thủ hạ kinh nghiệm tới Hoằng Phúc tự điều tra án mạng, cũng tức là Ngụy Cường, Tôn Phàm, Vương Hưng.

Ba người đi vào Hoằng Phúc tự, theo thông lệ điều tra, trải qua kinh nghiệm nhiều năm phân tích, ba người nhất trí cho rằng khả năng do người ngoài giết chỉ có ba thành, tăng lữ trong chùa sát nhân cao tới bảy thành nên cần thẩm vấn tất cả tăng lữ trong Hoằng Phúc tự, tìm ra hung phạm.

Bọn họ hoàn toàn có quyền làm vậy nhưng khi bắt tay vào làm thì bất ngờ nhận được ý chỉ của Lý Thừa Càn bảo tạm thời đình chỉ vụ án để tiến hành luận Phật hiệu trước.

Đây là yêu cầu quỷ quái.

Một pháp hội có thể tổ chức vào bất kỳ lúc nào nhưng nhân mạng quan thiên.

Một số hung thủ giết người có tố chất tâm lý không cao thì sau khi giết người một thời gian ngắn sẽ sợ hãi, quan sai có kinh nghiệm phong phú chỉ cần nói mấy câu bóng gió, thông qua biểu hiện có thể đoán được hung phạm là ai. Nhưng chỉ cần cho bọn họ một thời gian ngắn chuẩn bị tâm lý, muốn dùng biện pháp này tìm ra thủ phạm thì rất khó khăn.

Ngụy Cường làm người cương liệt, lúc này nói rõ hết thảy.

- Chỉ là trời đất bao la, quyền lực lớn nhất.

Lý Thừa Càn cực độ không hợp tác, dùng thái độ cường ngạnh ra lệnh cho bọn họ hết thảy đợi đến lúc pháp hội chấm dứt mới điều tra vụ án.

Ba người tuy bất mãn trong lòng nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể nghe lệnh mà đi.

Bọn họ vô lực phản kháng Lý Thừa Càn, nhưng trong lòng đầy oán hận đối với loại người coi rẻ nhân mạng này.

Cho nên phàn nàn không ngớt, thậm chí trực tiếp mắng Lý Thừa Càn là đồ thái tử chó má, đồ hỗn trướng.

- Nếu để cho Đoạn đại ca biết rõ việc này, hắn nhất định chửi chúng ta uất ức rồi......

Vương Hưng đột nhiên thở dài, vẻ mặt xấu hổ.

Tôn Phàm cũng nói:

- Chúng ta quả thực thiếu dũng khí của Đoạn đại ca, nếu có hắn ở đây nhất định sẽ đối kháng với Thái tử.

Ngụy Cường nói:

- Các ngươi nói Đoạn đại ca bắt được tội phạm cưỡng gian không có......

Tôn Phàm đáp:

- Với thân thủ của Đoạn đại ca, bắt một tội phạm cưỡng gian hẳn là dễ như trở bàn tay.

Ba người bọn họ bất tri bất giác đã nói sang người họ Đoạn, tựa hồ vô cùng kính phục.

Trường An, cửa Đông!

Đoạn Kiền Chí áp giải một phạm nhân có sắc mặt tái nhợt, trên mặt bầm máu tiến nhập thành Trường An.

Đoạn Kiền Chí một thân hoàng y, vóc dáng không cao, hai tay dài như viên hầu, ngón giữa gần như chạm vào đầu gối. Hắn là tam đồ đệ của Chu Chấn Uy, nguyên là thợ săn trong núi Lĩnh Nam được Chu Chấn Uy thu làm đồ đệ, tập được một thân võ nghệ.

Sau khi Chu Chấn Uy bị nhốt vào thiên lao Trường An thì Đoạn Kiền Chí ở lại Trường An chiếu cố sư phụ.

Chẳng qua Chu Chấn Uy thân phận đặc thù, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp kiến nên chỉ có thể cầu Đỗ Hà hỗ trợ.

Đoạn Kiền Chí ở Trường An không có việc gì, dứt khoát gia nhập châu phủ làm một gã bộ khoái, cũng tiện chiếu cố Chu Chấn Uy đồng thời xuất lực vì Đại Đường, giảm bớt thời gian giam giữ cho Chu Chấn Uy.

Vì xuất thân từ thợ săn, thuật truy tung của Đoạn Kiền Chí có thể nói Thiên Hạ Vô Song, phạm nhân nếu để cho hắn nhìn đến đều không thể chạy thoát.

Chỉ qua hơn một năm, hắn đã nhiều lần lập công, trở thành một trong những quan sai xử án của thành Trường An. Hắn võ nghệ cao cường, năng lực truy tung rất mạnh, năng lực xử án cũng không kém, càng quan trọng hơn là hắn không đổi được tính cách giang hồ, không sợ trời không sợ đất, chỉ cần phạm tội, hắn bất kể là hậu nhân công khanh, con cái danh thần, không nói tình cảm mà bắt hết, rất nhanh đã được giới quan sai tôn làm đại ca.

Gần đây ở ngoại ô xuất hiện một án cưỡng gian, hung thủ là một người trong giang hồ có khinh công cao cường, bộ khoái bình thường không phải là đối thủ.

Đoạn Kiền Chí thụ lệnh truy nã. Hắn hao tốn mười ba ngày rốt cuộc bắt được thủ phạm trong một quán rượu nhỏ, áp giải quay trở lại kinh.

Đi vào phủ nha châu phủ, Đoạn Kiền Chí hướng châu phủ Trưởng sử phục mệnh.

Tại thành thị khác có các quan viên xử lý vụ án hình sự như Thái thú, Huyện úy nhưng Trường An là thủ đô nên không lập Thái thú mà do Đại Lý Tự phụ trách án lớn.

Mặt khác triều đình lập ra Kinh Triệu doãn là trưởng quan xử lý hành chính, thụ lý một số án kiện nhưng Sơ Đường còn chưa thành lập Kinh Triệu phủ. Cơ cấu hành chính của kinh sư là Ung Châu phủ, dùng Thân Vương có tư cách cao đảm nhiệm Ung Châu Mục, nhưng những thân vương này chủ yếu là treo cái tên, không làm nhiệm vụ thực tế mà chính thức là châu phủ Trưởng sử.

Đoạn Kiền Chí đem dâm tặc giam vào đại lao rồi vào phục mệnh với châu phủ Trưởng sử.

Châu phủ Trưởng sử liêm khiết công chính, mặc dù là Đoạn Kiền Chí cũng rất tin phục, cung kính hồi báo lần bắt giữ tội phạm này.

Châu phủ Trưởng sử rất vui mừng, cười nói:

- Khổ cực rồi, nghỉ ngơi một chút. Nếu là vô sự thì đi Hoằng Phúc tự xem, chỗ đó đã xảy ra án mạng. Ta đã phái Ngụy Cường, Tôn Phàm, Vương Hưng đi điều tra, cụ thể tình huống như thế nào tạm thời chưa có được tin tức, xem ra có chút khó giải quyết.

Đoạn Kiền Chí lên tiếng:

- Không cần, trên đường đã nghỉ ngơi ở dịch quán, ta đi xem Hoằng Phúc tự để xem giúp được gì không.

Biện Cơ đưa mắt nhìn mấy người Đỗ Hà, Trường Nhạc rời đi, trong lòng đầy lưu luyến, nhìn qua bóng lưng mê người của Trường Nhạc, thầm kêu đáng tiếc.

- A ôi!!!!

Biện Cơ đột nhiên cảm thấy mắc tiểu, bàng quang bị Đỗ Hà vỗ trúng khiến hắn gần như tiểu trong quần, lúc trước một mực chịu đựng, giờ dĩ nhiên không thể nên vội vàng tiến vào nhà xí.

Cởi dây lưng, Biện Cơ một tay đỡ bụng dưới, một tay cầm dương v*t bắn phá.

Hắn sảng khoái nhìn chung quanh, tay trái lơ đãng gãi gãi, càng gãi càng ngứa, cảm giác như bị kiến cắn, ngứa tận xương tủy.

Chuyện gì xảy ra?

Hắn cúi đầu xem xét, phát hiện trên dương v*t xuất hiện đốm đỏ như sởi. Hắn không biết vấn đề ra trên tay, hai tay sờ tới sờ lui bôi hết phấn ngứa vào cơ thể, không chỉ ở hai bên đùi mà trên cả dương v*t.

Hắn càng gãi càng ngứa, không gãi lại không thể chịu nổi:

- Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra!

Hắn gấp đến sắp khóc, trong đầu hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ Phật Tổ trừng phạt ta?

- Biện Cơ đại sư...... Pháp hội sắp bắt đầu, thái tử điện hạ sắp khởi hành, chớ để cho thái tử điện hạ chờ.

Biện Cơ nghe xong khẩn trương, lần đầu gặp mặt, không thể cho Thái tử lưu lại ấn tượng xấu, hết thảy dùng đại cục làm trọng, cố nén ngứa ngáy dưới háng, từng bước một đi tới.

Hắn vì giảm bớt ngứa mà mỗi bước đều không ngừng cọ đùi, vì vậy phải không ngừng uốn éo mông......

Bình luận





Chi tiết truyện