chương 628/ 768

Đỗ Hà lại bảo Tiết Nhân Quý, La Thông thay mình chỉ huy Tả Uy Vệ Quân, dẫn quân đi, đi về hướng tây bắc đuổi theo.

Thần ưng bay lượn trên bầu trời, bởi vì sự tồn tại của nó, Đỗ Hà mới có thể khoe khoang khoác lác.

Đôi mắt ưng khác với mắt con người, nó ở trên không trung có thể nhìn rõ từng hành động của một con gà cách đó mười dặm, Mãnh nhi chính là chim ưng, là vua của bầu trời, ở thời cổ đại lạc hậu thế này không thể nghi ngờ nó chính là vệ tinh nhân tạo.

Sau khi nó nhận mệnh lệnh, bay lên không trung.

Bằng vào thị lực xuất chúng của mình, rất nhanh phát giác được có một đạo binh mã ở hướng tây bắc, cho nên vội vàng đi về hướng tây bắc.

Mãnh nhi không thể phân biệt số lượng, nhưng trải qua huấn luyện, cho nên có thể phân biệt được nhiều ít, nó ở trên không trung kêu lên hai tiếng, ý nghĩa có hơn ngàn binh mã, mà kêu như thế, có khoảng một hai ngàn người.

Thác Bạt Vô Song cũng là người trong thảo nguyên, biết rõ tốc độ của kỵ binh thảo nguyên, lúc này nói:

- Tướng quân, đuổi không kịp. Kỵ binh thảo nguyên thiện nghệ bôn tập, bọn chúng đã đi lâu rồi, tốc độ kỵ binh của chúng ta không kịp bọn chúng, miễn cưỡng đuổi theo, mặc dù cưỡng ép vượt qua, cũng là người mệt ngựa mỏi, thời gian chiến tranh bất lực.

Tịch Quân Mãi lạnh giọng nói:

- Không sợ, quân ta tuyển là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi một quân tốt tòng quân đã hơn mười năm, cho dù đi ba ngày ba đêm, vẫn có lực đánh một trận.

Hắn cũng nghe chuyện ở Hắc thành, trong tâm cũng có lửa giận, không muốn buông tha việc truy kích.

Thác Bạt Vô Song là người trong thảo nguyên, đối với loại chuyện này hiểu rất rõ, cũng không có tức giận gì, vẫn bảo trì tỉnh táo như trước, nói:

- Chính bởi vì quân của chúng ta là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mới dùng vào lúc mấu chốt, chứ không thể tiêu hao ở chỗ này.

Tịch Quân Mãi đỏ mắt tức giận quát:

- Đời ta tòng quân, bảo quốc hộ dân, dân chúng Hắc thành bị bọn chúng đồ sát không còn, bảo ta chẳng quan tâm, ta làm không được.

- Đừng cãi nhau nữa...

Đỗ Hà dừng tranh cãi của hai người lại, trầm giọng nói:

- Vô Song nói có lý, nhưng Quân Mãi nói cũng không sai, ngươi làm không được, ta cũng làm không được. Yên tâm đi, ta có biện pháp tốt, có thể làm cho lũ súc sinh này đưa tới tận cửa, bắt chúng đền mạng cho dân Hắc thành...

Nói đến đây, trên mặt hắn mang theo sát khí.

Ba ngàn quân du kích Tiết Duyên Đà tụ tập tại bờ sông Kim Giang.

Chính giữa đám binh lính có hai tên tướng quân đặc biệt đáng chú ý.

Trong đó có một người thân hình cao lớn, làn da hồng giống như than nung đỏ, ở trần, đại mã kim đao giống như một tảng đá lên giữa dòng sông, trên người có nhiều vết sẹo lớn nhỏ không đều, một quân tốt Tiết Duyên Đà đang băng bó vết thương cho hắn, ở sườn của hắn có một miệng vết thương như cái động, chung quanh đều là thịt nhão, còn có vô số dấu răng, nhìn không ra là răng của động vật nào cắn.

Trong miệng của hắn vẫn hùng hùng hổ hổ, vẻ mặt phiền muộn.

Tướng quân ở bên cạnh hắn là một người đầu trọc có thân hình cường tráng, đang cười toe toét, cười đến mức miệng mở lớn có thể nhét vừa nắm đấm vào trong.

Hai tên này đều là tướng quân du kích của Tiết Duyên Đà, phụ trách du kích ngoài trường thành, tìm cơ hội giết vào trường thành, cướp đoạt dân chúng gia súc và tiền bạc.

Người bị thương tên là Trát Lạc Vũ, chính là thủ phạm đồ sát dân Hắc thành. Hắn tại ở trong quân Tiết Duyên Đà võ nghệ chưa tính là xuất chúng nhất, nhưng tâm ngoan thủ lạt lại nổi danh. Hắn lãnh binh chinh chiến, từ trước đến nay đều là đốt rụi, giết sạch, cướp sạch, tâm địa của hắn tối đen như mực. Chính vì nhìn trúng điểm này, Đại Độ Thiết mới bổ nhiệm hắn làm tướng quân du kích, mục đích là đốt rụi nhà cửa của Đại Đường, giết sạch người Đại Đường, cướp sạch tài vật và phụ nữ của Đại Đường.

Tên tướng quân đang cười tên là Lang Hắc Hổ, cũng là một gia hỏa tâm ngoan thủ lạc, đều là rắn chuột một ổ với Trát Lạc Vũ, đều là cầm thú chứ không phải con người.

Lang Hắc Hổ cười to, nói:

- Không thể tưởng được Trát Lạc Vũ ngươi lại là bọc mủ, lại bị thương dưới tay của một con đàn bà ba mươi tuổi, đã ném mặt mũi của dũng sĩ Tiết Duyên Đà chúng ta rồi...

Trát Lạc Vũ nghe câu này cũng nói không nên lời, trong mắt lộ ra thần sắc phẫn hận.

Tổn thương bên hông của hắn, vào thời điểm đánh Hắc thành lưu lại.

Trát Lạc Vũ sớm đã nghe nói Đại Đường là thiên đường nhân gian, chỗ đó có vô số vàng bạc tài bảo, có phụ nữ mềm mại như tơ lụa. Nguyện vọng lớn nhất của hắn là giết vào trong trường thành, đánh cướp vàng bạc tài bảo cùng phụ nữ Đại Đường.

Chỉ có điều lúc ấy Tiết Duyên Đà đang là chó của Đại Đường, hắn chỉ có thể đem suy nghĩ này cất sâu trong đáy lòng. Hôm nay Tiết Duyên Đà phản kháng, cho hắn cơ hội này, làm cho hắn muốn giết vào trường thành. Kết quả hắn phát hiện, hắn không thể làm điều này, đừng nói giết đến một chỗ khác, ngay cả đầu tường thành, hắn cũng không có bổn sự dạp lên được. Kết quả là, dưới giận dữ, mượn Hắc thành bên ngoài trường thành mà hả giận.

Hắc thành là một tiểu thành bằng đất, Trát Lạc Vũ dẫn hơn hai ngàn binh mã, không xem nó vào mắt. Nào biết rằng quân Đường đóng ở đó, chống cự đặc biệt ương ngạnh, cho nên trong thời gian ngắn không làm gì được. Giết đến cuối cùng, giết lên đầu tường thành, lại chỉ có hơn một trăm quân Đường, nhưng làm cho quân Tiết Duyên Đà lưu lại hai trăm thi thể dưới chân Hắc thành.

Trát Lạc Vũ tức giận, hắn có hai ngàn năm trăm quân, ở dưới tường thành chết hơn trăm người, hắn có thể tiếp nhận, nhưng một cái tiểu Hắc thành bằng đất này lại làm cho hắn trả giá hơn hai trăm quân tốt, hắn không sao nén giận được. Dưới sự giận dữ, hắn tự mình xuất chiến.

Trát Lạc Vũ giết lên đầu thành, võ nghệ của hắn không tính là tốt, nhưng là người liều mạng, người bình thường không phải địch thủ của hắn, lên đầu thành đại sát tứ phương, giết ra một lổ hổng, dần dần chiếm lĩnh đầu tường. Bọn chúng người đông thế mạnh, quân Đường liều chết đấu một trận, cũng vô lực vãn hồi bại cục, toàn quân bị diệt, không một người sống sót.

Đối mặt với người già yếu của phụ nữ và trẻ em, Trát Lạt Vũ liếm láp máu tươi, nói một chữ giết!

Hắn cũng giống như quân tốt, vào từng nhà mà vung chiến đao, vung vào những người không có năng lực phản kháng. Hắn một cước đá văng cửa phòng bằng đất, trong căn nhà đất đó có bốn người, theo thứ tự là một đôi lão phụ cao tuổi, cùng một đôi vợ chồng trung niên, trong tay của phu nhân là một hài nhi vừa đầy tháng.

Đối mặt bốn người này, Trát Lạc Vũ cười độc ác. Hắn tiện tay vung chiến đao, lưỡi đao đen sì trong hoàn cảnh này lại đặc biệt sáng chói.

Đao dễ dàng đâm xuyên qua cổ của lão phụ cao tuổi, thuận thế cắt một cái trên cổ của lão phụ xuất hiện một cái lỗ lớn như cái chén.

Bị máu phun vào mặt, Trát Lạc Vũ thò tay vuốt mặt, mà nam tử trung niên gầy yếu kia, là con của lão phụ, lớn tiếng kêu khóc nhào tới dốc sức liều mạng. Bị một đao của Trát Lạt Vũ đâm vào mặt, lưỡi đao đâm vào ánh mắt của nam tử trung niên, vào lúc này lộ ra nét không cam lòng.

Lão phu nhân và thiếu phụ trung niên kia bị dọa ngây ngốc.

Trát Lạc Vũ tiến lên chém ngang một đao, chém đầu của lão phu nhân rơi xuống đất.

Trát Lạc Vũ nhìn thấy phu nhân trung niên có vài phần tư sắc, nụ cười dâm đãng đè nàng xuống đất. Lúc này hài nhi vừa tròn tháng kia, đã bị kinh hãi, khóc lớn oa oa. Trát Lạc Vũ nghe mà phiền, thò tay cầm hài nhi lên, ném vào mặt đất như rác rưởi, đầu hài tử chạm đất, đột tử tại chỗ.

Phu nhân trung niên ngây ngốc vài giây, bỗng nhiên hô lên một tiếng, cũng không biết từ chỗ nào xuất ra thần lực, một đầu vọt lao vào bụng của Trát Lạc Vũ, lập tức ôm lấy eo hắn, ra sức đẩy hắn về phía sau.

Dù là Trát Lạc Vũ có kinh nghiệm chiến trường, nhất thời cũng bị phu nhân trung niên phản công mà hồ đồ, đợi đến lúc kịp phản ứng, bước chân đã bị phu nhân trung niên đẩy sát vào tường, đao trong tay rơi xuống đất hai người ngã sấp xuống đất.

Phu nhân trung niên giống như điên lên, há miệng cắn lấy sườn của Trát Lạc Vũ, phu nhân trung niên cắn từ sườn của hắn ra một khối thịt.

Trát Lạc Vũ rống to, ra sức phản kháng nhưng không làm nên chuyện gì. Lúc này phu nhân trung niên như có sức lực quỷ thần nhập vào thân, lực lượng lớn kinh người.

Bình luận





Chi tiết truyện