chương 254/ 768

Hầu Quân Tập ngồi trên bảo tọa của Cao Xương Vương, trong tay vuốt ve loan đao bằng ngà voi gắn đầy trân châu bảo thạch, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Tượng Nha đao màu trắng ngà vốn dị thường trân quý, thuộc loại vô giá xa hoa, huống chi còn gắn đầy bảo thạch?

Hắn đem Tượng Nha đao đeo trên lưng, ưỡn ngực thỏa mãn gật gật đầu, ngay lập tức cầm lấy pho tượng ngọc phật phỉ thúy trước người, tính chất ngọc phật thật kỳ lạ, có vẻ sáng bóng như lưu ly, tinh tế trong veo không chút tỳ vết, màu sắc thật tinh thuần, sáng ngời, nồng đậm, đều là màu xanh biếc, chính là vật quý báu khó gặp. Ngọc thật tốt, nhưng chạm trổ càng hiếm có, một pho tượng thật tinh tế sống động, uy nghiêm vô thượng.

Hắn đem ngọc phật cầm trong tay thưởng thức một lát, trong tay còn lại cầm lấy một chiếc áo giáp, áo giáp do một loại tơ vàng cùng cương ti chế tạo mà thành. Cả kiện áo giáp thoạt nhìn thật lóng lánh, nơi ngực, hai vai, khuỷu tay cùng những bộ vị trọng yếu như đốt ngón tay đều bao bọc bởi tinh cương, khiến nó càng thêm kiên cố không thể phá vỡ, mặc dù là bảo đao bảo nhận cũng khó thể thương tổn được mảy may.

Tượng Nha đao, ngọc phật phỉ thủy, tơ vàng nhuyễn giáp chính là ba kiện bảo vật mà Hầu Quân Tập đoạt được từ trong quốc khố Cao Xương quốc, cũng là ba kiện bảo vật quý trọng nhất Cao Xương.

Hầu Quân Tập nhìn ba kiện bảo vật, cười ha ha:

- Không thể tưởng được Cao Xương nho nhỏ lại có loại bảo vật này. Chuyến đi này thật không tệ. Tượng Nha đao thì cấp cho bệ hạ đi, năm xưa bệ hạ cũng là một hổ tướng, tất nhiên là thích Tượng Nha đao. Phu nhân lại tin phật, đem ngọc phật phỉ thúy cho nàng thật thích hợp. Về phần kim ti nhuyễn giáp này sao, ta sẽ thu lấy vậy!

Hắn đem kim ti nhuyễn giáp dán ngay trước ngực, không ngừng hoa tay múa chân, cau mày:

- Không vừa cho lắm, quay về Trường An cho người sửa lại…

Ngay lúc này Hầu Quân Tập nghe thông báo ái tướng Trầm Huy cầu kiến.

Hầu Quân Tập cũng không chút e ngại, vẫn thản nhiên cho người mời hắn vào.

Trầm Huy vừa tiến vào trong đại điện.

Vóc người hắn thuộc dạng trung đẳng, gương mặt cương nghị, là một vị tướng quân do một tay Hầu Quân Tập đề bạt, giỏi nhất là thọc sâu đột kích, tác chiến dũng cảm, thật được xem trọng. Nhưng giờ phút này thần sắc vẻ mặt hắn lại thật lo lắng, trên vầng trán đã tràn đầy nếp nhăn.

Hắn tiến vào trong điện liền nhìn thấy Hầu Quân Tập ngồi trên vương tọa, thần sắc liền kịch biến:

- Đại soái, làm sao ngươi có thể ngồi lên vương tọa của Cao Xương Vương?

Vẻ mặt Hầu Quân Tập khinh thường:

- Cái gì Cao Xương Vương, chỉ là một tên phế vật rác rưởi, nếu không phải hắn vô năng, chỉ bằng mấy ngàn binh mã của tên Đỗ Hà tiểu tử cũng có thể lấy được tòa kiên thành này hay sao?

Nét mặt hắn đầy vẻ giận dữ mỉa mai, lần này chinh phạt hắn không lấy được toàn bộ công lao, trái lại còn để Đỗ Hà lấy được kỳ công cái thế, lửa giận thiêu đốt trong lòng nên gặp ai cũng oán hận.

Cúc Trí Thịnh không chiến mà hàng, trực tiếp làm công lớn từ trong tay hắn bay đi, tự nhiên cũng trở thành đối tượng khiến cho hắn trút giận.

Hơn nữa Cao Xương cũng đã xong rồi, còn có vương vị Cao Xương gì nữa!

Hắn nghe được lời nói của Trầm Huy, chẳng những không có ý tưởng gì sợ hãi, ngược lại còn đem cả người dựa vào vương tọa, duỗi ra tay chân, cười ha ha:

- Khoan hãy nói, vương vị này ngồi thật sự thoải mái!

Sắc mặt Trầm Huy tái nhợt, nhìn chung quanh một thoáng thấy bốn phía không người, hoảng sợ nói:

- Đại soái, nên lo lắng tai vách mạch rừng! Nếu để cho người nhìn thấy bẩm báo tới chỗ bệ hạ, để cho bệ hạ biết đại soái có phản tâm, đại soái có miệng cũng khó cãi!

Hầu Quân Tập thản nhiên nói:

- Tiểu tử ngươi vì sao càng sống càng dây dưa, ngươi xem nơi này làm gì có người khác? Hơn nữa cho dù là có người thì tính sao? Hừ! Muốn tố cao lão tử thì cứ việc tố cáo đi. Ta có gì phải sợ? Cũng không nhìn xem quan hệ giữa bệ hạ cùng ta là thế nào, cũng không nhìn xem Hầu Quân Tập ta lập bao nhiêu công lao hãn mã cho Đại Đường. Ta cũng không tin bệ hạ vì chút chuyện nhỏ mà phạt ta!

Hắn nói chuyện có chút cuồng vọng, cuối cùng mới hỏi:

- Đúng rồi, ngươi tới có chuyện gì?

Chân mày Trầm Huy càng cau chặt lại, nhìn nhân vật mình đi theo nhiều năm đang ngồi trước mặt, thần sắc tràn ngập vẻ bất an. Ở Trường An còn chưa nhìn thấy rõ, nhưng vừa đi ra ngoài, tính cách được sủng mà kiêu, ỷ công kiêu ngạo càng ngày càng lộ ra, rất nhiều sự tình đều tự chủ trương, nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ…

Nhớ tới cảnh tượng lòng người bàng hoàng ngoài đường lớn, do dự một lúc hắn đành mở miệng nói:

- Đại soái, hiện giờ lòng người trong Cao Xương thành thật bàng hoàng, rất nhiều binh sĩ đều nổi lên tham niệm, động tham ý, có phải nên ước thúc quân binh một chút, nghiêm minh kỷ luật để ngừa náo động…

- Không ngại, ngươi tới là vì việc này?

Vẻ mặt Hầu Quân Tập kỳ quái nói:

- Sau cuộc chiến này binh mã mượn gió bẻ măng chỉ là chuyện bình thường. Có gì đáng giá kỳ quái? Tạo phản sao? Chỉ là đám ngu dân cũng dám?

Trầm Huy cũng biết lời của Hầu Quân Tập không sai, Đại Đường cũng không cổ vũ chuyện cướp giật trong chiến trường, nhưng có một số việc không thể tránh né. Chỉ cần không quá phận lấy chút tài phú ngoài ý muốn trên cơ bản xem như lệ thường. Các triều đại đổi thay đều có việc này, không thể ngăn cấm. Nhưng nói thế này, thống soái vẫn sẽ ước thúc tướng sĩ, một vừa hai phải, không thể để cho sự tình mở rộng. Nhưng Hầu Quân Tập ở trong thời điểm mấu chốt này lại không đi ước thúc tướng sĩ mà ngược lại còn dẫn đầu đi tư tàng bảo vật…

Có một câu nói trên làm dưới bắt chước, thân làm chủ soái còn không lấy mình ra làm gương, làm sao còn trông cậy vào binh mã tuân thủ quân lệnh?

- Được rồi!

Hầu Quân Tập không kiên nhẫn phất phất tay:

- Ngươi cũng không cần nói thêm, ta xem ngươi thật sự càng sống càng uổng phí, lá gan càng ngày càng nhỏ. Ta biết ngươi muốn nói gì, không phải ta từ trong vương cung Cao Xương lấy ra một ít đồ vật sao? Nói cho ngươi biết không có gì không được, chỉ cần ta nghĩ muốn, với công tích xây dựng Đại Đường của ta, bệ hạ vẫn sẽ ban cho ta, hiện tại ta chỉ bất quá là lấy trước mà thôi!

Trầm Huy còn định mở miệng, lại nghe thanh âm xa xa truyền vào cắt đứt, một gã binh sĩ hốt hoảng chạy vào, miệng không ngừng kêu to không hay.

Binh sĩ quỳ trước mặt Hầu Quân Tập, cao giọng bẩm báo:

- Đại soái, Đỗ Hà dẫn theo một đội binh mã đem hơn trăm người của bổn bộ binh mã bắt giữ, còn dự định nghiêm hình tra tấn!

- Lẽ nào lại như vậy!

Hầu Quân Tập nghe xong trợn trừng mắt, nổi giận đứng bật lên.

Cao Xương thành, không, hiện tại hẳn nên gọi là Tây Châu, từ một khắc Lý Thế Dân hạ chỉ, Cao Xương đã biến mất trong lịch sử, lưu lại chỉ là một Tây Châu thuộc Đại Đường.

Hiện giờ trên đường lớn trong thành Tây Châu, Đỗ Hà phẫn nộ run rẩy, đôi mắt như muốn phún huyết, hung hăng nhìn đám quân tốt bị bắt giữ, hận đến nghiến răng, tự mình áp giải gần trăm người đi tới quảng trường trung ương.

Sau khi nhận được nhâm mệnh mới nhất của Lý Thế Dân, Đỗ Hà đã không còn băn khoăn, cho người đi thông tri đại tướng A Sử Na Xã Nhĩ, tự mình tiến nhập bên trong thành.

Nhìn thấy những con đường tiêu điều bên trong thành, đáy lòng Đỗ Hà vạn phần căm giận.

Cao Xương vốn là một quốc gia chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa.

Bởi vì hoàng đế Đại Đường Lý Thế Dân có ý chí hải nạp bách xuyên, vì vậy kéo lên Đại Đường thời thịnh, khiến cho thương lữ sứ giả các quốc gia tiến lui Trường An Lạc Dương đều nối liền không dứt.

Mà Cao Xương nằm ngay trên con đường tơ lụa tốt nhất, là khu có giao thông phát đạt nhất, càng bởi vì cử chỉ thân Đường nên nhận được Đường triều bảo hộ. Vốn không gặp phải tai họa, cũng không có địch nhân xâm phạm, dân phong thuần phác, an cư lạc nghiệp. Cao Xương nhận được ân trạch lan đến, buôn bán cũng cực kỳ phát đạt, hơn xa bất cứ quốc gia nào tại Tây Vực. Những con đường trong Cao Xương thành đều có thể hình dung bằng từ ngữ “xe thủy mã long, xuyên lưu bất tức”.

Nhưng bởi vì sự ngu xuẩn của Cúc Văn Thái, vọng tưởng đối địch của Đại Đường, khiến thương nhân Cao Xương tứ tán khắp nơi, dân chúng kinh hoàng.

Khi Đỗ Hà tiến vào nắm giữ quyền lớn tại Cao Xương, nhằm vào đặc điểm của nơi này, bày ra nền chính trị nhân từ, làm dân chúng ổn định nhân tâm, sau khi bình định xuống lại một lần nữa dấy lên hy vọng đối với tương lai.

Trước khi hắn rời đi, dân chúng trong thành Cao Xương đã có thể tự nhiên đi lại trên đường lớn, tự nhiên mở cửa tiệm buôn bán, đã có một sự bắt đầu mới khá tốt. Nhưng chỉ trong mấy ngày Hầu Quân Tập dẫn binh tới, thành Cao Xương liền hoàn toàn mất đi sinh cơ.

Không còn người đi đường, nhà nhà đóng chặt cửa không dám đi ra. Trên đường ngẫu nhiên xuất hiện binh lính tuần tra, không nhìn thấy một bóng người, chẳng khác gì một tòa tử thành.

Đã sớm nghe lão nông cùng Hoàng Phủ Hạo Hoa nói rõ cảnh tượng bên trong thành Cao Xương, nhưng Đỗ Hà không thể tưởng được tình huống so với trong tưởng tượng càng thêm tồi tệ.

Ngay trong lúc hắn còn đang thầm hận, chợt nghe được có thanh âm xô xát phía xa xa.

Khi bọn họ đuổi tới nơi nhìn xem, là một đám binh sĩ vây quanh một nơi, đang tàn bạo đánh đập hơn mười dân chúng. Binh sĩ là chiến sĩ kinh nghiệm sa trường, dân chúng chỉ là nông phu, cơ hồ không hề có chút lực đánh trả. Bị binh sĩ đánh ngã dưới đất, vây kín chung quanh hung hăng đánh đập.

Đỗ Hà cực kỳ giận dữ, liền ra lệnh cho quân tốt đem toàn bộ những binh sĩ kia bắt lại, lên tiếng hỏi nguyên do, vừa hiểu liền phẫn nộ.

Nguyên lai là một tên tiểu đầu mục dưới quyền Hầu Quân Tập, lén đi vào một nhà định cướp đoạt, nhưng bị chủ nhà bắt gặp, tên kia thấy không trộm cắp được liền dự định công khai đánh cướp, không nghĩ gia đình kia lại có tới ba huynh đệ tráng đinh. Trong đó hai người nghe tin liền gia nhập cuộc chiến đấu, đánh tên tiểu đầu mục hoảng sợ bỏ chạy, vô ý khiến cho hắn trèo tường té ngã gãy chân, tên tiểu đầu mục không nuốt trôi cơn tức này, vì vậy tụ tập binh sĩ tới gây rối, hàng xóm nhịn không được cũng ùa tới hỗ trợ.

Sự tình càng diễn càng ác liệt, rốt cục diễn biến thành quần ẩu.

Bởi vì Hầu Quân Tập phóng túng, rốt cục dân chúng lần đầu tiên tổ chức phản kích, nhưng dù sao họ cũng chỉ là dân chúng, chỉ bằng dũng cảm huyết khí làm sao là địch thủ của quân chính quy, thế cục tự nhiên nghiêng về một bên.

Nếu không phải Đỗ Hà đúng lúc xuất hiện, nói không chừng sẽ có cả án mạng phát sinh. Đỗ Hà đem hơn tám mươi binh sĩ kia áp giải tới quảng trường trung ương, ở trước mặt công chúng triển khai công thẩm.

Dân chúng chung quanh nghe tin cũng vội vàng chạy ra ủng hộ, nghe tin Đỗ Hà trở về đều nhiệt liệt hoan nghênh.

Đỗ Hà học theo lưu trình thẩm vấn của quan chức trên ti vi, thẩm vấn ngay trước mặt mọi người để lấy chứng cớ. Sau đó đối chất lẫn nhau, đem những hành vi phạm tội làm rõ, ở trước mắt bao người căn cứ theo tội của từng người xử phạt công khai.

Tên tiểu đầu mục Tiết Tùng chính là đầu sỏ gây tội, xử phạt nặng nhất, nhận bốn mươi roi.

Thần sắc Tiết Tùng kịch biến, nghiến răng nghiến lợi nhảy dựng lên:

- Ta là bộ hạ của đại tổng quản Hầu đại soái, ai dám đánh ta!

- Nói rất hay! Lão tử thật muốn nhìn xem ai dám đánh binh của Hầu Quân Tập này!

Bình luận





Chi tiết truyện