chương 433/ 768

Đỗ Hà đối với chuyện nhị nữ chưa sinh con cũng không hề để bụng, cho nên cũng không nghĩ Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn lại vì chuyện “bé nhỏ không đáng kể” kia mà phải hao tổn tinh thần, trở nên đa sầu đa cảm, chỉ nghĩ rằng do mình lãnh đạm hai nàng nên vì thế chuyện cưới Vũ Mị Nương càng khó thể mở miệng. Hắn không phải vô tình đối với Vũ Mị Nương, chỉ là hắn làm trượng phu, thật sự không muốn tổn thương trái tim của thê tử.

Nhưng chuyện cưới Vũ Mị Nương cũng là chuyện như lửa cháy sém lông mày, vô cùng cấp bách.

Làm sao bây giờ?

Phải làm gì đây?

Chân mày hắn cau chặt lại, nội tâm không ngừng giãy dụa, muốn nói lại thôi.

Tâm trạng của Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn đều đặt trên người Đỗ Hà, thần thái giãy dụa trên mặt ái lang đương nhiên không gạt được hai nàng. Hai nàng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lại bất an. Không có thuật đọc tâm, không hiểu được suy nghĩ trong lòng Đỗ Hà, chỉ nghĩ hắn bởi vì sự tình trong triều mà phiền nhiễu, hai nàng lại đa sầu đa cảm càng làm ái lang thêm hao tổn tinh thần, vừa nghĩ tới đây hai nàng liền thu hồi vẻ ưu sầu, cố gắng cười vui.

Đỗ Hà vừa nhìn thấy trong lòng càng đau xót, thầm nghĩ:

- Hai nàng vì mình trả giá rất nhiều, mà mình không làm gì an ủi hai nàng, còn có lòng muốn cưới thêm một người, thật sự hỗn đản quá mức!

Hiểu lầm luôn đến từ lòng quan tâm quá mức, giữa phu thê quan tâm quá mức sẽ bị loạn.

Lúc này Đỗ Hà cùng Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn đều lâm vào trong vùng sương mù, bởi vì bọn họ quá để ý tới đối phương, ràng buộc lẫn nhau quá sâu sắc, đều một lòng vì đối phương suy nghĩ, không lưu ý tới bản thân mình, làm như thế ngược lại càng mang đến sầu bi lớn hơn nữa.

Lý Tuyết Nhạn có chút đau lòng vuốt chân mày của Đỗ Hà, nói lảng sang chuyện khác:

- Sáng mai muội tự mình xuống bếp, Đỗ lang nếm thử tay nghề của muội xem, nhìn thử tiến bộ một tháng nay, như thế nào?

Đỗ Hà mỉm cười ninh nhẹ mũi Lý Tuyết Nhạn, đang định gật đầu, chợt nhớ tới bản thân mình tựa hồ cũng biết làm bếp. Là một người vẫn thuộc độc thân bộ tộc của hiện đại, bi kịch chính là bản thân không tìm được người bạn gái đến giúp nấu cơm, cũng không thể suốt ngày suốt tháng ngâm mình trong nhà hàng tiệm ăn qua bữa, bị buộc bất đắc dĩ chỉ có thể tự học làm bếp, tay nghề chẳng ra gì nhưng cũng không tới mức tương dấm gạo muối cũng không biết rõ, làm thức ăn cũng không tới mức không thể bỏ vào miệng, cười lớn một tiếng nói:

- Hai nàng không cần tranh với ta, sáng mai ta xuống bếp, làm thức ăn cho hai nàng nếm thử.

Lời này vừa ra khỏi miệng, cả Trường Nhạc lẫn Lý Tuyết Nhạn đều cổ quái nhìn Đỗ Hà, vẻ mặt nghi hoặc, tràn ngập khó tin, hơn nữa còn hoài nghi chính lỗ tai của mình.

Bởi vì có câu nói “quân tử tránh xa nhà bếp”, ở trong phòng bếp giết gà giết vịt không phải hành động của một người quân tử. Chân quân tử hẳn phải quần áo tươm tất, gương mặt mỉm cười, cầm sách trong tay miệng phun tứ thư ngũ kinh, không phải biến thành đồ tể chỉ biết gạo muối tương dầu, mắt lóe hung quang cầm dao trong tay lẩm bẩm con vịt hay gà nào béo mập.

Đỗ Hà là văn sĩ nổi danh Đại Đường, còn là công tử sinh ra trong đại thế gia, mở miệng nói muốn xuống phòng bếp, thực sự làm nhị nữ bị chấn kinh không nhẹ.

Đôi mắt mê người của Lý Tuyết Nhạn không ngừng nháy mắt tự hỏi, tựa hồ đang muốn nói thức ăn do huynh làm thật sự có thể ăn được sao?

Đỗ Hà giả vờ tức giận, khoát tay vỗ lên mông nàng thực hiện gia pháp “ba” một tiếng vang lên, trong tiếng kinh hô của Lý Tuyết Nhạn, hắn khẽ cười, tâm tình cũng chuyển biến tốt đẹp, cho tới nay đều do Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn sắp xếp việc trong nhà, có sự hiện hữu của hai nàng chính hắn mới không cần băn khoăn ở bên ngoài dốc sức làm việc. Gặp được tình nghĩa như thế, chính hắn hẳn nên làm gì đó cho hai nàng, cho dù chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể.

Một bữa điểm tâm sáng ấm áp có lẽ là chuyện duy nhất mà hắn có thể làm.

- Được rồi!

Đỗ Hà vỗ vỗ tay, cứ để cho hai nàng chờ mong đi.

Trù nghệ của tướng công hai nàng tuyệt đối không kém hơn hai nàng bao nhiêu đâu!

Hắn cao ngạo ngẩng đầu lên, tựa như đầu khổng tước ngạo nghễ trong chuyện xưa.

Màn đêm buông xuống, Đỗ Hà ôm Trường Nhạc vỗ về sau khi ân ái.

Trường Nhạc gối đầu trên ngực ái lang, trong tai nghe nhịp tim vững chãi, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười hạnh phúc, gò má vẫn còn ửng đỏ.

Hai người không ngừng thì thầm âu yếm.

Trường Nhạc bỗng nhiên hỏi:

- Đỗ lang, sáng mai thật sự dự tính xuống bếp?

Đỗ Hà ha ha cười nói:

- Đây là tự nhiên, nàng chờ là được, tay nghề của tướng công nàng cam đoan để hai nàng chấn động!

Trường Nhạc mỉm cười nói:

- Trường Nhạc tin tưởng Đỗ lang nhất định làm được thức ăn thật mỹ vị.

Nàng lại lập tức tò mò hỏi:

- Nhưng Đỗ lang thật sự từng xuống bếp sao?

Đỗ Hà thấy vẻ mặt nàng như thật tin tưởng mình nhưng vẫn nhịn không được hỏi ra lời này, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay trêu chọc nàng.

Trường Nhạc cười khanh khách không ngừng, dáng người như ma quỷ không ngừng lay động trên thân thể Đỗ Hà, lửa dục vừa mới đi qua lại phát tác trở lại, bộ phận cơ thể mẫn cảm cũng liền phản ứng.

Tiếng cười của Trường Nhạc đột ngột dừng lại, cũng phát hiện khác thường, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp ẩn tình nói không nên lời.

Nàng còn định nói chuyện nhưng bàn tay của Đỗ Hà đã tấn công, đem nàng đặt dưới người hắn, thanh âm tiếng thở nhẹ khe khẽ vang lên, không nói được lời nào.

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng, Trường Nhạc nhẹ nhàng mở mắt, phát hiện ái lang nằm cạnh đã không thấy, nhớ tới hứa hẹn đêm qua khóe miệng nàng lộ ra ý cười ôn nhu, trong mắt ẩn ước vẻ chờ mong.

Đỗ Hà là lần đầu tiên bước vào phòng bếp trong phủ đệ của mình, không khỏi cảm khái, cổ đại đúng là xa xỉ. Ở đời sau vì giá phòng sang quý, một phòng bếp thường thường xoay người cũng không đủ không gian, nhưng hắn phát hiện nơi này có tới năm bếp lò, rộng bằng hai ba lần sân bóng rổ, dụng cụ nhà bếp hoàn toàn đầy đủ, trong lòng vừa cảm khái lại vừa nghênh đón ánh mắt bất an của một đám người.

Tuy rằng thời gian còn sớm, chỉ mới tờ mờ sáng, nhưng người hầu trong phủ đã thức dậy chuẩn bị nấu nướng.

Không ngờ ngay lúc này vị chủ nhân trong nhà vốn không thể xuất hiện ở nơi đây lại đột nhiên đến thăm, cả đám người hầu đều khó hiểu, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, trong lòng thấp thỏm không yên.

Đỗ Hà cười ôn hòa:

- Không cần sợ, các ngươi đều ra ngoài đi. Nơi này giao cho ta, lão gia các ngươi hôm nay tự mình xuống bếp làm chút điểm tâm sáng cho hai vị phu nhân, các ngươi không cần ở lại trong này gây vướng bận!

Những lời này làm người hầu trong bếp hoảng sợ, đưa mắt nhìn nhau thầm nghĩ:

- Toàn gia này thật sự cổ quái, thân là công chúa quận chúa xuống bếp nấu nướng đã là việc lạ, hiện giờ ngay cả lão gia cũng chộn rộn tiến vào!

Tuy rằng mọi người khó hiểu nhưng trong mắt đều lộ ra vẻ sùng bái lẫn ngưỡng mộ, có thể được trượng phu quan tâm như thế, hai vị phu nhân thật sự quá hạnh phúc.

- Lão…lão gia, ngài định làm món gì? Có cần người giúp đỡ hay không?

Người nói chuyện là một lão phụ nhân tên Lưu thị, bà là đầu bếp chính của Đỗ phủ, từng là ngự trù trong cung, đặc biệt phụ trách cơm nước ở Lập Chính Điện. Lý Thế Dân có bệnh nữ nhi khống mãnh liệt, luôn lo lắng nữ nhi của mình ăn uống không quen ở Đỗ phủ, cho nên cùng phái Lưu thị đến nơi này.

Trù nghệ của Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn đều do Lưu thị chỉ dẫn.

Trong thời gian Lưu thị chỉ dẫn cho Trường Nhạc cùng Tuyết Nhạn đều hiểu rõ sự khủng bố của một người mới học làm bếp, dù đã có mệnh lệnh của Đỗ Hà nhưng cũng không nhịn được đứng ra hỏi thăm một câu.

Đỗ Hà chỉ thấy bà thật cẩn thận nhìn hắn chằm chằm, trên mặt tràn ngập nỗi bất an cùng lo lắng, hiểu được ý bà, nhưng không chút lĩnh tình, cười vang ha ha:

- Không cần, ta có chút tin tưởng đối với khả năng nấu nướng của mình, các ngươi cứ đi làm việc của các ngươi, nơi này giao cho ta là được, chỉ có đích thân động thủ hết thảy mới có ý nghĩa.

Lưu thị bị buộc bất đắc dĩ, chỉ vào một phòng nhỏ trong bếp:

- Lão gia, nơi đó là nhà kho, bên trong có thực vật, còn có chút hoa quả khô…Có gì cần phân phó xin gọi một tiếng, lão thân ở bên ngoài đợi, ngàn vạn lần chớ miễn cưỡng.

Nhìn thấy Lưu thị vẫn còn lo lắng, Đỗ Hà cũng lười giải thích với bà, oanh mọi người ra ngoài.

Đi vào trong nhà kho, Đỗ Hà lại một lần nữa phát hiện mình giống như ếch ngồi đáy giếng, bên trong chứng thật là một “gian nhà kho nhỏ” cỡ nửa sân bóng rổ, đặt đủ loại thực vật, đương nhiên cơ hồ hết thảy đều là hoa quả khô, chỉ riêng có thực vật tươi mới vừa được đưa tới chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Đi dạo quanh một vòng, bên trong nhà kho có hơn mười loại thịt, thỏ, hồ ly, hoẵng, heo rừng… còn có tổ yến, ngân nhĩ, kiền duẫn…ngay cả nhân sâm, hà thủ ô là những loại thực vật xa hoa cũng có thể tìm được tại nơi này, còn có một chút thực vật Đỗ Hà cũng không biết tên.

Cuối nhà kho còn có một căn hầm dưới đất, Đỗ Hà tò mò đi xuống, một cỗ hàn khí bức lên, nguyên lai là phòng lạnh, bên trong cất giữ những loại thực vật dễ hư hao.

Đỗ phủ phần lớn đều do chính Đỗ Hà thiết kế, ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ ra phòng bếp được xây dựng thành như vậy.

Nhìn thấy hơn trăm loại nguyên liệu nấu ăn trong bếp, Đỗ Hà hoàn toàn há hốc mồm, sầu muộn, nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, mình phải làm thứ gì mới tốt đây? Phóng mắt nhìn quanh, lá sen, duẩn tiêm, cải trắng, thịt heo, đậu hũ…

Ánh mắt tìm tòi trong nhà kho, đột nhiên hắn phát hiện được chân giò hun khói cùng ban cưu, trong lòng chợt động, một đạo linh quang lóe lên, dường như vừa nhớ ra được điều gì, hắn lại mơ mơ màng màng không nhớ rõ.

- Chân giò hun khói, ban cưu…

Hắn lặp đi lặp lại tên hai món ăn này, ánh mắt lướt qua lại vài lần, nhìn thấy ở giữa hai món thực vật là đậu hũ:

- Đúng rồi…

Hắn nhịn không được kêu to một tiếng nhảy dựng lên:

- Ta nhớ ra rồi, nghĩ ra, là nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ…

Lập tức lại nhịn không được hoa chân múa tay vui sướng kêu lên:

- Đúng đúng, còn có hảo cầu thang!

Cứ như vậy tâm tư kín đáo như Trường Nhạc hẳn sẽ lý giải được tâm tư của hắn, cũng tiện cho hắn mở miệng.

Hai món ăn này thật rất nổi danh.

Chính là thực vật được ghi chép bên trong “Xạ Điêu Anh Hùng Truyện” của Kim Dung. Trong truyện từng nói Hoàng Dung vì Quách Tĩnh ngốc nghếch, muốn giúp hắn học được Hàng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Thất Công đã tận hết khí lực làm ra vô số mỹ thực, trong đó có hai món Thập Nhị Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ cùng Hảo Cầu Thang.

Ở kiếp trước Đỗ Hà vốn là một người mê truyện võ hiệp, hắn thích nhất là tác phẩm của hai vị Kim Dung cùng Cổ Long, trong đó là mấy bộ Xạ Điêu Tam Bộ Khúc cùng Sở Lưu Hương, Lục Tiểu Phụng là hắn thích nhất, Hoàng Dung trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện cùng Sở Lưu Hương Hệ Liệt Tô Dung Dung là hai nữ nhân vật chính mà hắn thích nhất.

Lúc trước khi hắn đọc “Xạ Điêu Anh Hùng Truyện” tâm huyết chợt dâng trào, hắn thầm nghĩ:

- Tuy rằng đây là lời của tiểu thuyết gia viết ra, nhưng chưa hẳn không thể làm được.

Vì thế hắn mua thực vật, y theo phương pháp ghi lại trong truyện đem hai món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ cùng Hảo Cầu Thang làm ra. Hương vị có lẽ không đẹp như trong sách đã viết, nhưng hương vị độc đáo thật sự là hấp dẫn. Vì thế ngày đó hắn còn mời bạn bè cùng nhau đến nhà nếm thử, vì vậy ký ức hãy còn nguyên vẹn.

Nghĩ tới tất cả chuyện này, Đỗ Hà chợt an tâm lại, lập tức động thủ y theo trong trí nhớ bắt đầu thực hành.

Sắc trời còn sớm nhưng Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn đã sớm tụ lại với nhau.

- Trường Nhạc tỷ tỷ, tỷ nói tướng công thật sự biết làm thức ăn sao?

Lý Tuyết Nhạn trộm nhìn về hướng phòng bếp, nhịn không được lo lắng hỏi.

Trường Nhạc bởi vì từng làm qua nên hiểu được gian khổ khi nấu bếp, đáy lòng cũng không chắc chắn, nói:

- Có thể hay không cứ đợi rồi sẽ biết thôi.

- Nhưng…

Vẻ mặt Lý Tuyết Nhạn vẫn lo lắng:

- Vạn nhất thất bại, với tính cách cao ngạo của Đỗ lang nhất định sẽ khó chịu.

Trường Nhạc nghe vậy trên mặt cũng hiện lên thần sắc lo lắng, nhưng chỉ chợt lóe liền mất, tự mình cổ vũ:

- Đỗ lang nói tự tin như vậy, tự nhiên là có nắm chắc, chúng ta cũng không cần lo lắng quá nhiều, hẳn nên tin tưởng huynh ấy!

- Nhưng…chuyện này thật có thể tin tưởng sao?

- Ta nghĩ có thể đi…

Trường Nhạc cắn chặt răng, bắt buộc mình nên tin tưởng, nhưng cảm thụ dưới đáy lòng lại bán rẻ nàng.

Đỗ Hà thần thông quảng đại, Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn hiểu thật rõ, ở phương diện khác hai nàng đều tín nhiệm Đỗ Hà mù quáng, nhưng nấu bếp sao, chuyện này thật không thể xác định. Từ khi hai nàng gả tới đây, Đỗ Hà chưa bao giờ đi vào phòng bếp nửa bước, trước kia Đỗ Hà trải qua ngày tháng ăn chơi trác táng, càng không có khả năng xuống bếp, sau khi tính cách đại biến cũng không nghe nói có lúc nào xuống bếp bao giờ.

Hai nàng thật sự không dám ôm hi vọng quá lớn đối với một người chưa từng đi qua phòng bếp như thế.

Lý Tuyết Nhạn nói:

- Vạn nhất…muội chỉ nói là vạn nhất, vạn nhất Đỗ lang làm thực vật thật khó nuốt thì làm sao bây giờ?

Trong đầu nàng đang nhớ lại chính mình lần đầu tiên nấu ra thức ăn, thịt đen thui, ném cho chó ngao Tây Tạng nuôi trong nhà nó còn không thèm nhìn tới.

Sắc mặt nàng có chút e ngại, nhưng lập tức cố lấy dũng khí nói:

- Mặc kệ Đỗ lang làm ra thứ gì, đều là điểm tâm mà huynh ấy tự mình xuống bếp làm ra, cho dù khó ăn muội cũng sẽ ăn hết.

Trường Nhạc mỉm cười, cũng có chung một ý nghĩ.

Đỗ Hà còn đang bận rộn ngất trời, nếu hắn biết được ý tưởng của hai vị phu nhân, không biết sẽ có phản ứng gì.

Lúc này hắn còn đang đem đậu hũ tước thành minh nguyệt đây!

Hắn khéo tay, cho dù chưa từng làm qua vẫn còn có kiên nhẫn, từng chút một tước thành hình minh nguyệt.

Bởi đã thật lâu không xuống bếp, hắn đã quên canh độ lửa, nhưng vì làm ra mỹ vị, không ngừng bỏ qua những thức ăn không thành công, không ngừng rút kinh nghiệm cho tới khi hài lòng mới thôi.

Qua nửa canh giờ, Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ cùng Hảo Cầu Thang chính thức ra lò.

Nhưng chỉ có hai món ăn này tựa hồ còn chưa đủ, vì thế hắn lại đi làm thêm vài món mỹ vị đơn giản, chỉ riêng lưu lại Hảo Cầu Thang sau đó đi về chính sảnh.

Mới đi vào đại sảnh, Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn liền bước tới.

Đỗ Hà đem thành quả của mình đặt lên bàn, để hai nàng nếm thử.

- Ngô…

Lý Tuyết Nhạn nếm thử, phát hiện hương vị tuy không tính là tuyệt diệu nhưng vẫn ăn được, phát huy được mùi vị của thức ăn, thật không khó ăn chút nào.

Nhưng Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ mà Đỗ Hà tỉ mỉ chuẩn bị bởi phong vị độc đáo nên được hai nàng khen ngợi không ngừng.

Hắn thấy hai nàng ăn ngon lành, suy nghĩ một chút nói:

- Đây chỉ là điểm tâm, món chính còn chưa đưa lên đâu!

Nói xong liền dặn người hầu bưng lên Hảo Cầu Thang.

Bình luận





Chi tiết truyện