chương 527/ 768

Tiếng động đặc biệt quỷ dị xuất hiện trong rừng cây hai bên, ba nghìn gã mã tặc cầm tên nhọn bắn về phía hộ vệ Tiết Duyên Đà ở dưới.

Vô số mũi tên giống như đàn châu chấu ngút trời bay tới! Tiếng la hét chói tai quanh quẩn toàn bộ sơn cốc, lại có trăm tên lính Tiết Duyên Đà bị trúng tên, trong số bọn chúng thậm chí có những kẻ còn chưa kịp hét đã ngã xuống mặt đất.

Đỗ Hà múa trường kiếm ngăn cản mũi tên bay tới, cả người lẩn vào trong bụi cỏ biến mất.

Bách Toản vũ động trường mâu, tìm kiếm bóng dáng Đỗ Hà, nhưng thấy Đỗ Hà bỗng nhiên biến thất, trong lòng không khỏi thất kinh. Hắn là thủ lĩnh thân vệ quân của Đại Độ Thiết, phụ trách bảo hộ hai nghìn thân vệ quân của Đỗ Hà cũng là thân vệ của Đại Độ Thiết. Đại Độ Thiết là Khã Hản tương lai của Tiết Duyên Đà, thân vệ quân đương nhiên là không thể khinh thường.

Bách Toản là một trong số bè đảng Đại Độ Thiết tín nhiệm nhất, còn âm thầm hạ mệnh lệnh, kêu hắn khi cần thiết, âm thầm hại chết Đỗ Hà, nhưng lúc này, bóng dáng Đỗ Hà lại hoàn toàn biến mất.

Lúc này một tảng đá bay đến trước ngực hắn, hắn quát lớn một tiếng, ra sức dùng trường mâu hất hòn đá văng ra. Nhưng sau một kích chấn động này, hai tay hắn hầu như tê dại, trường mâu tựa như tuột khỏi tay!

Dân tộc trên thảo nguyên không chỉ giỏi bắn tên, còn giỏi đánh đá, lấy dây lưng cột tảng đá tung ra, uy lực còn hơn cung tiễn. Trong mưa tiễn bay tới tựa hồ còn có cả thạch tử đoạt mệnh truy hồn.

Lúc này bất ngờ một mũi tên bắn trúng vào đùi trái của hắn, khiến hắn đau đớn kêu lên, mâu pháp bị kiềm hãm, vô số mũi tên nối gót lao tới!

Nhưng vào lúc này, mấy tên binh sĩ bên cạnh đã vọt tới trước người hắn.

- Phụt… Phụt…..

Tiếng mũi tên không ngừng bên tai, Bách Toản hai mắt đẫm lệ nhìn ba tên chiến sĩ hi sinh thân mình ngăn cản mưa tên cho hắn. Hắn thấy đám huynh đệ của mình liên tiếp ngã xuống, quát lên một tiếng, cũng bất chấp Đỗ Hà, chỉ huy tướng sĩ triển khai phản kích.

- Lao ra sơn cốc!

Bách Toản đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất, Mạc Hạ Ba Cáp cùng bộ hạ của hắn mai phục hai bên sơn cốc, xạ kích từ trên đi xuống, chiếm cứ ưu thế địa lợi. Dưới tình huống như vậy muốn tuyệt địa phản kích, nhất định phải trả cái giá rất lớn, nhưng chỉ cần bọn họ chạy ra khỏi sơn cốc, liền có thể bức bách phục binh hạ sơn chiến đấu.

Ánh mắt Mạc Hạ Ba Cáp liên tục dò xét bụi cỏ mà Đỗ Hà lẻn vào, cũng giống như Bách Toản, hắn cũng phát hiện không biết từ khi nào Đỗ Hà đã biến mất trước mặt hắn. Nhìn dị động của Bách Toản, lập tức phát hiện ra ý đồ của hắn, vẻ mặt âm trầm, hạ lệnh đột kích.

Chỉ cần Đỗ Hà còn đang trong sơn cốc, bọn họ còn có cơ hội diệt bỏ, chỉ khi nào ra khỏi sơn cốc, rời khỏi vòng vây của bọn họ, giết Đỗ Hà mới khó khăn.

Mạc Hạ Ba Cáp không chút do dự, rút chiến đao ra, hạ lệnh đột kích.

Mạc Hạ Ba Cáp lao xuống sườn núi, mục đích của Bách Toản đã đạt được, cũng không cường thịnh đột phá vòng vây, hắn phải báo thù cho các huynh đệ đã bỏ mạng.

Song phương mạnh mẽ đánh giáp la cà, theo thanh âm binh khí va chạm vang lên, thi thể ngã nhào trên mặt đất, máu tươi nhuộm hồng cả một vùng.

Bất cứ ai cũng không ngờ rằng trong sa trường huyết nhục bay múa thế này lại có một người đang ung dung thưởng thức mỹ tửu.

Người này đương nhiên là Đỗ Hà.

Trong nháy mắt Đỗ Hà giả vờ tránh mũi tên lăn vào trong bụi cỏ, thân hình trốn sau một cây đại thụ, trong lúc không ai chú ý, âm thầm trèo lên cây, giấu mình vào trong đám lá cây rậm rạp, lấy từ bên hông ra một bầu rượu, tự mình uống rượu tiêu khiển, nhìn Mạc Hạ Ba Cáp và Bách Toản đang giao chiến kịch liệt âm thầm ủng hộ. Dưới tình huống như vậy, bất luận ai giết ai, theo hắn thấy đều là chuyện đáng ăn mừng, uống từng ngụm rượu, trong lòng thích chí thầm nói:

- Nếu lúc này có thêm mấy củ lạc thì còn thích thú hơn nhiều.

Bên này chiến sự nổi lên, còn trên sườn núi cách đó không xa cũng có động tĩnh.

Ở sâu trong rừng rậm, Tần Dục, Thác Bạt Vô Song mắt lạnh nhìn bộ đội công sơn Tiết Duyên Đà đang tiến vào sơn đạo.

Thác Bạt Vô Song ngửa đầu nhìn bầu trời, khẽ động, giống như là một tòa điêu khắc.

Tần Dục ở bên cạnh hắn, trong tay cầm chiến đao, ánh mắt lại nhìn về phía mười mấy chiếc dây thừng dài cách đó không xa. Dây thừng rậm rạp được cột vào thân cây, có hơn năm mươi sợi, mỗi một sợi đều được buộc bình đất, treo trên năm mươi cây đại thụ gần đó, chỉ cần hắn chặt đứt dây thừng, nồi đất sẽ lập tức rơi xuống.

Cũng chính vì thiết kế cao minh này, chỉ cần hai trăm người của Đạp Nguyệt Lưu Hương là đủ, trong khoảng thời gian ngắn có thể phóng ra gần một ngàn bình dầu hỏa.

Lúc này, bóng đen trên bầu trời hiện lên, đó là một con chim ưng khổng lồ không ngừng bay lượn trên không.

Thác Bạt Vô Song nói:

- Mãnh nhi đã truyền tin cho Đỗ tướng quân, Đỗ tướng quân đã triển khai hành động.

Tần Dục nhìn về phía binh lính Tiết Duyên Đà đông đúc, lộ ra nụ cười trào phúng, chiến đao trong tay vung lên, năm mươi bình đất chứa dầu bay thẳng vào trong đám người.

Hỏa tiễn bay lượn, rất nhanh nhánh quân Tiết Duyên Đà này cũng gặp phải đãi ngộ như bốn nhánh đại quân khác.

Liệt hỏa phóng lên cao.

Tiếng kêu rên, tiếng khóc la vang vọng cả một vùng.

Giết bao nhiêu người? Mười người, hai mươi người?

Mạc Hạ Ba Cáp choáng váng đầu óc, nhớ không rõ nữa. Toàn thân hắn đều là máu tươi, trong đám người, vô cùng hút mắt. Hắn lớn tiếng hò hét tiến lên, một đao chặt bỏ một thủ cấp, máu tươi phun ra lại một lần nữa nhuộm đỏ người hắn.

Trước khi Mạc Hạ Ba Cáp lao xuống sườn núi, trong đầu chỉ có một ý niệm, giết chết Đỗ Hà, chỉ có giết chết Đỗ Hà, hắn mới xem như hoàn thành nhiệm vụ chuyến này.

Chỉ có điều suy nghĩ thì dễ, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

Thân vệ quân của Đại Độ Thiết lại há là kẻ đầu đường xó chợ, mặc dù không dũng mãnh thiện chiến bằng Kim lang quân, nhưng cũng không phải bùn đất, mặc cho ai muốn chém giết thì chém.

Mạc Hạ Ba Cáp là thủ lĩnh, y phục của hắn và những người khác đương nhiên khác nhau. Mặc dù binh lính Tiết Duyên Đà không biết hắn chính là Mạc Hạ Ba Cáp, nhưng cũng biết hắn là một trong số thủ lĩnh. Khi hai bên đối chiến, trong quân quy Tiết Duyên Đà ghi chép rất rõ ràng, chính tay đâm Đại tướng địch quân sẽ được ghi nhận là đại công.

Khi hắn lao xuống sườn núi, lập tức bị ngăn cản quyết liệt.

Mạc Hạ Ba Cáp là đệ nhất dũng sĩ Đông Đột Quyết, vô cùng dũng mãnh gan dạ, dựa vào dũng mãnh phi thường để chém giết từng tên địch quân. Nhưng quân lính của Tiết Duyên Đà cũng không thiếu chiến sĩ dũng mãnh gan dạ, hắn căn bản không rảnh phân tâm đi tìm thân ảnh Đỗ Hà, chỉ có thể không ngừng múa đao chém giết, cuối cùng dần dần chìm đắm trong giết chóc, quên đi ước nguyện ban đầu của mình, khinh thường nhìn đám địch quân trước mặt, không ai xứng đáng là đối thủ của hắn.

- Đinh!

Đao, mâu tương giao!

Mạc Hạ Ba Cáp bất ngờ phát hiện có người chặn được một đao của mình. Đối phương là một nam tử hán thân cao thất xích, lông mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường, chỉ là lúc này khắp người hắn đều là máu tươi.

Hai mắt Mạc Hạ Ba Cáp hiện lên sát khí dày đặc, nhớ tới tình cảnh chết thảm của binh lính dưới trướng mình:

- Cừ thật, các hạ là ai?

Bách Toản ngửa mặt lên trời cười to, ngữ âm phẫn nộ thê lương, nói không nên lời:

- Giết tướng sĩ của ta, ngược lại còn tới hỏi ta? Lão tử chính là Đội trưởng thân vệ đội của thiếu tộc trưởng Bách Toản.

Bách Toản điên cuồng quát một tiếng, trường mâu trong tay huyễn ra vô số mâu ảnh, tấn công về

phía Mạc Hạ Ba Cáp.

Ánh mắt hai người giao kích.

Loan đao trong tay Mạc Hạ Ba Cáp vẽ ra một quỹ tích thần kỳ trong không trung, khảm nhập nghìn vạn mâu ảnh dặm của Bách Toản.

- Đinh!

Sự sợ hãi trong lòng Bách Toản không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung, uy lực của một đao kia như khai sơn liệt địa. Trong đầu hắn hiện lên một cái tên “Mạc Hạ Bạt”, tiểu nhi tử của Khã Hãn Hiệt Lợi, được xem là đệ nhất dũng sĩ của Đột Quyết.

- Ngươi sẽ chết Mạc Hạ Bạt!

Mạc Hạ Ba Cáp dữ tợn, cười nói:

- Đó là tên trước đây của ta!

Tiếng nói vừa dứt, chiến đao trong tay như cuồng phong tấn công về phía trước.

Bách Toản hoảng hốt hạ mâu chống đỡ, lại bị đao pháp mạnh mẽ của Mạc Hạ Ba Cáp uy hiếp, mồ hôi đầm đìa.

- Đinh !

Bách Toản bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhức, bản thân đã giống như mây vụ bay lên.

Một đao của Mạc Hạ Ba Cáp xẹt qua trường mâu, thần kỳ đẩy về phía trước, đâm vào trong bụng, tiện tay quăng hắn ra ngoài.

Mạc Hạ Ba Cáp giết chết Bách Toản, lại không hề dừng lại, chiến đao huy động, hơn mười gã Tiết Duyên Đà, trong nháy mắt đã ngã xuống mặt đất.

Đỗ Hà vẫn ở trên cây nhìn chăm chú Mạc Hạ Ba Cáp và Bách Toản so đấu, khi thấy hắn dễ dàng giết chết Bách Toản, trong mắt cũng lộ ra một chút chấn động. Mạc Hạ Ba Cáp quả thật rất mạnh, luận về thực lực tựa hồ không hề thua kém hắn.

Hắn nhìn ra chiến trường, phát hiện xu thế chiến cuộc cũng không khác biệt với dự liệu của hắn.

Binh lính Tiết Duyên Đà phái cho hắn tất nhiên là quân tinh nhuệ nhất đẳng, nhưng dù sao dưới tình huống bị phục kích, mất đi cơ hội ra tay trước, lại thêm bị hai mặt giáp công, xu thế thất bại đã hiện rõ. Hơn hai nghìn người chỉ còn lại ba bốn trăm người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.

Chỉ là đoàn mã tặc của Mạc Hạ Ba Cáp cũng không tốt hơn bao nhiêu, đối mặt với phản kháng liều chết của Tiết Duyên Đà, cũng phải trả giá bằng sinh mệnh của khoảng sáu trăm người.

Mục đích tựa hồ đã đạt được.

Lúc này, chỗ cốc khẩu phía trước lại truyền đến tiếng hô giết mới.

Đỗ Hà ngẩng đầu nhìn ra xa, phía trước vài dặm, khói đen dày đặc, phiêu đãng trên bầu trời của núi Úc Đốc Quân.

Bình luận





Chi tiết truyện