chương 667/ 768

Hai quân giao phong đều hiển lộ ra toàn bộ ưu điểm của mình, binh mã dưới trướng Đỗ Hà binh tinh giáp cứng, trang bị hoàn mỹ, dưới tình huống nằm trong hoàn cảnh xấu dù đối mặt với địch nhân nhiều hơn mình gấp ba lần nhưng lại nhờ vào tinh diệu của thế trận sinh tử, vẫn nằm ở vị trí thượng phong như trước.

Bên cạnh Tái Âm Sơn Đạt Hà, Đỗ Hà đóng quân dựa bên sông, soái kỳ “Đạo Hành quân phó tổng quản Đỗ Hà” phấp phới trong gió rét, thiết kỵ Tuyển Phong Quân thủ hộ trung quân chặt chẽ, dưới soái kỳ Đỗ Hà mặc Minh Quang Khải, cưỡi Tuyết Vô Ảnh trắng như tuyết, nhìn thẳng tới chiến trường ác liệt, tay cầm soái kỳ, tự mình chỉ huy.

Bên phải hắn chính là Tiết Nhân Quý, thân mặc bạch bào, phương thiên họa kích trong tay tản lên hàn mang chói mắt, Thiết Thai Cung thật lớn nghiêng bên hông, ánh mắt lãnh đạm như băng. Bên trái là Tịch Quân Mãi, một thân khinh giáp, vết sẹo hình chữ thập trên mặt làm cho người ta cảm giác có một cỗ khí tức hung tàn.

Đỗ Hà thỉnh thoảng truyền xuống các loại chỉ lệnh, chỉ huy chiến sự phía trước, La Thông, Tiết Vạn Triệt, Phòng Di Ái, Vương Đức Chính tứ tướng dưới sự chỉ huy của hắn không ngừng hợp lực giết chết quân địch, thần thái thoải mái tự tin, trực tiếp xem đối phương như không là gì.

Ở phía địch doanh xa xa, Đại Độ Thiết lại không được nhẹ nhàng tự nhiên như thế.

Soái kỳ của người trong thảo nguyên là đại kỳ, dùng lông chim đan thành, đại kỳ màu xanh, Đại Độ Thiết sử dụng không được tự nhiên như Đỗ Hà, tuy rằng đang ở trong gió lạnh nhưng trên trán hắn lại đọng mồ hôi.

Ở ngay bên bờ sông nên tám vạn đại quân cũng không cách nào triển khai vây kín Đỗ Hà, cũng không thể trong một thời gian toàn bộ ra trận, lần này hắn xuất động hơn ba vạn kỵ binh, binh lực vừa lúc có thể ngăn chặn được Đỗ Hà. Nhưng kết quả chiến cuộc cũng không như trong dự đoán của hắn, dưới tình huống binh lực chiếm cứ ưu thế, hắn phát hiện mình lại phá không dứt Bối Thủy trận do Đỗ Hà bày ra.

- Đáng giận…

Trong mắt Đại Độ Thiết hiện lên tia lửa giận nhè nhẹ, cũng mang theo vẻ bất đắc dĩ. Bình tĩnh mà xem xét, Đỗ Hà bố trí Bối Thủy trận thật sự cao minh. Cậy nhờ vào Tái Âm Sơn Đạt Hà suy yếu ưu thế nhân số của Tiết Duyên Đà, bằng phòng thủ tiến công, mạch đao quân đặt ngay trận nhãn, kỵ binh linh hoạt cơ động phóng ra binh lực hai bên, tiến có thể công, lui có thể thủ, ít lộ ra sơ hở. Ngẫu nhiên xuất hiện một chút vấn đề, còn chưa kịp đợi cho hắn điều binh đi phá, Đỗ Hà đã quyết đoán đem sơ hở bù đắp lại.

Chân chính làm cho Đại Độ Thiết đau đầu chính là Tuyển Phong quân nằm ở hậu phương, bọn họ là át chủ bài chân chính, chỉ cần bên hắn vừa có lỗ hổng, Tuyển Phong quân liền không chút lưu tình lấy lực lượng khủng bố cho hắn một đòn nghiêm trọng, một khi hắn điều binh đi trợ giúp, Đỗ Hà lại lập tức chỉ huy quân lính lui lại, gọn gàng dứt khoát, không chút dài dòng.

Cho tới giờ khắc này Đại Độ Thiết mới tin tưởng Đỗ Hà không chỉ có hư danh, lãnh binh bày trận đúng là vượt trên hắn.

Đại Độ Thiết không cam lòng, nảy sinh cỗ cảm giác vô lực. Trong lúc nhất thời hắn nghĩ tới Hầu Quân Tập, khi Hầu Quân Tập cùng Đỗ Hà đối chiến, công thủ đầy đủ, có sinh động, tuy bị đánh bại nhưng chiến dịch lại cực kỳ đặc sắc.

Mà hắn lại không cách nào làm được điểm này, trong lòng không khỏi tự hỏi:

- Chẳng lẽ ta thật sự không được như Hầu Quân Tập?

Đại Độ Thiết tự cho mình cực cao, vốn không đề cao chí khí của người khác, diệt uy phong của mình. Hiện tại hắn nảy sinh ý nghĩ như vậy, chỉ vì vắt hết óc cũng không nghĩ ra phương pháp phá trận.

Bất quá cho dù hắn có ý nghĩ này cũng là vô năng vi lực.

Tổn thương sau lưng Hầu Quân Tập còn chưa khỏe lại, cũng không thích hợp lặn lội đường xa truy kích, Đại Độ Thiết cũng không muốn mang theo Hầu Quân Tập thêm rườm rà, bởi vậy vứt hắn ở lại hậu phương, nên hiện giờ cũng không có mặt.

Luyên Đê Lục Hồn nhìn Đại Độ Thiết, lại nhìn đội hình quân địch trầm ngâm nói:

- Bối Thủy trận theo người Hán từng diễn tả, sự lợi hại của trận là ở chỗ hãm đến chỗ chết sau đó sống lại, ném đi tử vong lại tiếp tục trọng sinh, lợi dụng phương pháp đoạn chính đường rút quân của mình đến khởi kích sĩ khí toàn quân. Nhưng ở trước mặt lực lượng tuyệt đối lại chẳng thấm vào đâu. Ta cảm thấy được chúng ta không cần phải cọ xát với bọn hắn, trực tiếp lấy ưu thế binh lực tuyệt đối liên tục tạo áp lực với Đường quân, đánh bại bọn hắn!

Đại Độ Thiết nghiêm túc gật đầu, biết bây giờ không phải thời điểm đấu khí, chiến thuật không thắng nổi Đỗ Hà, liền dựa vào lực lượng tuyệt đối đi.

Hắn liên tục điểm danh hai gã vạn phu trưởng, tám gã thiên phu trưởng, tránh né mạch đao quân, phân ra tấn công hai cánh trái phải Đường quân.

Uy thế của mạch đao quân làm kỵ binh Tiết Duyên Đà phải tránh đi mũi nhọn.

Binh lực chênh lệch trong thời khắc này cũng dần dần thể hiện đi ra.

Đỗ Hà chỉ có hai vạn năm ngàn binh mã, trong đó hai vạn binh mã là thương binh, kỵ binh, cường nỏ binh, mạch đao binh xen lẫn chằng chịt, tầng tầng lớp lớp, biến thành một đại trận vững chắc kiên cố. Còn lại năm ngàn chạy quanh, hộ vệ cạnh Đỗ Hà. Cơ hồ mỗi một binh lực đều bị Đỗ Hà dùng hết, dù binh mã thay thế cho binh tướng mệt mỏi cũng không có.

Trái lại còn hơn Đỗ Hà thủ trận, lần này quy mô Tiết Duyên Đà xuất động đã lớn hơn thật nhiều. Hơn hai vạn kỵ binh phân ra trái phải gia nhập chiến trường, tám gã thiên phu trưởng dẫn theo đội ngũ ngoài năm trăm binh tuần tiễu bên ngoài Bối Thủy trạn, thường thường xuất

binh tập kích quấy rối. Binh mã Tiết Duyên Đà trên chiến trường lập tức tăng lên năm vạn người.

Đỗ Hà cũng không còn nhịn được khẽ nhíu mày, hai vạn binh gia nhập làm tình thế đang chiếm thượng phong dần dần bị xoay chuyển, Đỗ Hà không thể không thu nhỏ đội hình, đổi công làm thủ.

Đột nhiên, Đỗ Hà mỉm cười nói:

- Nhân Quý, Quân Mãi, hai ngươi lĩnh hai ngàn Tuyển Phong quân, đem ruồi bọ hai bên trái phải xóa sạch, chú ý đừng chuyên tâm giết địch, binh mã đối phương hơn xa chúng ta, cho dù giết mỏi tay tới trời sáng cũng giết không xong… Trảm tướng trước tiên!

Ý nghĩa trong lời nói của Đỗ Hà cả Tiết Nhân Quý lẫn Tịch Quân Mãi đều biết, Tiết Nhân Quý giơ cao phương thiên họa kích quát lớn một tiếng:

- Đi theo ta!

Hắn không chút nào chần chờ, đầu lĩnh gương mẫu xông ra khỏi Bối Thủy trận giết tới Tiết Duyên Đà binh mã.

Tiêu hao chiến Đường quân không đánh nổi, nhưng đột phá chiến Tiết Duyên Đà còn chưa có được một chi quân đội nào có thể đánh đồng được với Tuyển Phong quân, càng không có được vị chiến tướng nào vũ dũng như Tiết Nhân Quý.

Tiết Nhân Quý tựa hồ hóa thân thành một đạo thiểm điện tiến quân thần tốc, trực tiếp giết chết một gã thiên phu trưởng ngay trước mặt. Ngay khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, hắn nâng tay một kích chém rơi dưới ngựa.

Vũ dũng của Tịch Quân Mãi tuy không bằng Tiết Nhân Quý, nhưng hắn cùng Tuyển Phong quân hợp thành một thể, mạnh mẽ xé rách trận địa địch, giống như thủy triều vỡ đê dũng mãnh tràn vào, tùy ý tàn sát.

Chiến đấu cơ hồ được triển khai cạnh bờ sông, vô số binh mã Tiết Duyên Đà không ngừng xông lên, binh lính chém giết thảm thiết dị thường.

Không đến nửa canh giờ, song phương còn có hơn ba ngàn quân tốt, cứ như vậy biến mất ngay giữa chiến trường như máy xay thịt người.

Theo binh lực của đối phương càng ngày càng nhiều, Đỗ Hà cũng có một ít cảm giác lực bất tòng tâm, may mắn còn có Tuyển Phong quân. Mỗi khi chống đỡ hết nổi, Tuyển Phong quân đều dùng lực lượng cường đại ngăn cản thế công của đối phương, khiến Bối Thủy trận vẫn thuận lợi vận chuyển xuống.

Màn đêm tiến đến, đêm đen khởi lên hơn vạn cây đuối chiếu sáng như ban ngày.

Số lượng ưu thế vẫn luôn đè nặng Đỗ Hà, Bối Thủy trận cũng dần dần không thể vận chuyển tự nhiên.

Đúng ngay lúc khó khăn nhất, tiếng trống trận rung trời xuất hiện ngay sau lưng binh mã Tiết Duyên Đà!

Bình luận





Chi tiết truyện