chương 671/ 768

Nói chuyện một hồi, Lý Tích, Đỗ Hà tự mình tiễn Thổ Mê Độ.

Hai người trở lại doanh trướng, Lý Tích cười hỏi Đỗ Hà:

- Ngươi thấy Thổ Mê Độ thế nào?

Đỗ Hà thản nhiên nói:

- Là một con sói núi vong ân phụ nghĩa, bộ dạng như cẩu, tính tình là Sói. Lúc nhận chủ vẫy đuôi như cẩu, lúc phản loạn hung ác như sói.

Lý Tích sáng mắt:

- Hay cho một câu sói núi đã vạch trần bản tính của người này.

Đỗ Hà cười ha hả:

- Bàn tính của Thổ Mê Độ tinh chuẩn, chỉ tiếc dùng sai chỗ, vẽ vời thêm chuyện lại lộ ra dã tâm.

Lý Tích cười vẻ hiểu ý, trong mắt lộ ra một tia hung quang.

Thổ Mê Độ lúc này xem như chui đầu vô lưới, Lý Thế Dân với tư cách Hoàng Đế, với tư cách Thiên Khả Hãn, là một đế vương bao dung trong lịch sử, chỉ cần thật tình hiệu lực cho Đại Đường thì hắn sẽ không so đo, dù từng là địch nhân cũng không để ý.

Có thể khẳng định, chỉ cần Thổ Mê Độ không cầu hồi báo trợ giúp Đại Đường tiêu diệt Tiết Duyên Đà thì với tính cách của Lý Thế Dân tuyệt đối sẽ không bạc đãi Hồi Hột nhưng Thổ Mê Độ không chỉ như vậy, hắn vượt ngàn dặm đến tìm Lý Tích là vì cái gì?

Là để biểu thị trung tâm với Lý Tích, hy vọng có thể mượn miệng Lý Tích để chuyển trung tâm của hắn đến trước mặt Lý Thế Dân.

Làm như vậy, ngược lại lộ ra hắn có dã tâm.

Nếu như hắn thật có tâm trợ giúp Đường triều, hắn chỉ cần phối hợp Đường quân hành động đánh Tiết Duyên Đà là được, không cần tự mình đến tìm Lý Tích biểu đạt trung tâm.

Rất hiển nhiên, Thổ Mê Độ cũng không cam lòng chỉ lấy một chút phong thưởng mà có dã tâm muốn trở thành Di Nam thứ hai, Hồi Hột muốn kế nhiệm Tiết Duyên Đà trở thành bá chủ thảo nguyên nhưng muốn vậy không thể thiếu sự ủng hộ của Đại Đường vương triều.

Thổ Mê Độ làm như vậy là đánh giá thấp chỉ số thông minh của vị danh tướng Lý Tích.

Lý Tích nghe xong lời của Đỗ Hà cũng gật đầu:

- Người này dã tâm mười phần, không thể không đề phòng... Bất quá..

Hắn cười quỷ dị:

- Dùng làm vũ khí sử dụng tuyệt đối thuận tay. Trải qua chuyện hôm nay, Thổ Mê Độ cho dù liều mạng cũng muốn biểu hiện tốt.

Đỗ Hà nghe vậy khẽ giật mình, lập tức cũng vui vẻ bật cười, đúng là gừng càng già càng cay.

Vừa rồi khi nói chuyện với Thổ Mê Độ, Lý Tích nhiều lần ám chỉ nếu như Hồi Hột biểu hiện tốt thì hắn sẽ báo cáo công tích, hơn nữa còn nói thêm mấy câu lọt tai.

Đầu tiên, Đỗ Hà còn âm thầm lo lắng, cho rằng Lý Tích vì tư tưởng cổ đại hẹp hòi nên bị bề ngoài trung tâm của Thổ Mê Độ cảm động, nguyên lai hắn đang rót canh mê hồn cho Thổ Mê Độ bán mạng cho Đại Đường.

Quả thật đúng như Lý Tích, Đỗ Hà tưởng tượng, Thổ Mê Độ vừa trở về Hồi Hột thì lập tức triệu tập toàn bộ tất cả tráng đinh trong tộc hợp thành một đội quân khổng lồ. Hắn như ăn thuốc kích thích không ngừng phát động thế công với Tiết Duyên Đà khiến cho Đường triều tiết kiệm một phen công phu.

Nghỉ ngơi và hồi phục suốt một tháng, đại bộ phận quân tốt bị thương cũng đã khôi phục, hết thảy đều vì đại thắng mà dâng trào chiến ý.

Vào ngày hai sáu tháng ba, Lý Tích, Đỗ Hà lại một lần nữa dẫn đại quân xuất chinh.

Trên đường bọn họ chạy tới Hãn Đình Tiết Duyên Đà cũng không găp kháng cự nào đáng kể, rất rõ ràng Đại Độ Thiết tan tác đã khiến binh lực Tiết Duyên Đà khô kiệt.

Bất quá trên đường đi, tin chiến thắng thu được không ít, tốc độ các cánh quân kia cũng gần bằng bọn họ.

Vào ngày mùng sáu tháng tư, Lý Tích, Đỗ Hà dẫn bộ đội chủ lực đến cửa Nam Hãn Đình Tiết Duyên Đà đầu tiên.

Vào ngày mùng tám tháng tư, Lý Đại Lượng dẫn binh mã Linh Châu đến cửa Tây Tiết Duyên Đà.

Vào ngày mười một tháng tư, Trương Sĩ Quý dẫn binh mã Khánh Châu tới cửa Tây.

Kế tiếp vào ngày mười lăm, mười sau, Lương Châu đô đốc Lý Tập Dự, Doanh Châu đô đốc Trương Kiệm phân biệt dẫn quân Lương Châu, Doanh Châu đến cửa Đông Tiết Duyên Đà.

Lý Tích sau khi bốn tướng đã đến thì triệu tập một hội nghị quân sự thương nghị tiến đánh Hãn Đình.

Lý Tích phân tích tình thế địch ta:

- Tiết Duyên Đà từng tụ binh 30 vạn, uy chấn thảo nguyên nhưng sau khi bị quân ta chém giết giờ chỉ còn phân nửa. Bất quá Di Nam vốn nhẫn nại, chắc sẽ không ra khỏi thành đối chiến. Hãn Đình Tiết Duyên Đà cũng kiên cố, bọn họ lại giỏi cung tiễn, nếu tử thủ sẽ tạo thành phiền toái nhất định.

Hiện tại chúng ta không có khí giới công thành, vậy nên làm như thế nào?

Lý Đại Lượng nói:

- Không biết nước uống trong thành thế nào. Từ xưa vẫn nói công thành là hạ sách, nếu không tất yếu thì không nên tiến hành. Nếu như đồ ăn thức uống chưa đủ thì chúng ta tiến hành bao vây để bọn chúng tự nguy.

Đỗ Hà lắc đầu nói:

- Không được, căn cứ theo tin tức tin cậy thì Di Nam trước khi chúng ta tề tụ đã quyết định đánh trường kỳ, ngay cả hơn mười vạn dê bò cũng đưa vào trong thành nên bọn chúng có đầy đủ thức ăn. Ngoài ra ta đã từng qua Hãn Đình nên biết, vùng này trù phú, được xưng là Giang Nam trên thảo nguyên, nước tài nguyên phong phú. Dân bản xứ đều đào giếng lấy nước, không có nguy cơ thiếu nước.

Trương Sĩ Quý nghĩ không ra biện pháp, trầm mặc một lát nói:

- Vẫn nên chế tạo khí giới công thành, nếu cưỡng ép đánh thì thương vong quá nặng.

Lý Tích liếc nhìn Đỗ Hà, biết hắn cần vội về Trường An. Chế tạo khí giới công thành cần nửa tháng mà Trường Nhạc vào tháng năm tháng sáu đã sinh, giờ đã nửa tháng tư, chế tạo khí giới công thành chắc chắn không kịp.

Đỗ Hà im lặng, một lát sau trầm giọng nói:

- Nếu như không có kế sách tốt thì cứ làm như thế.

Không phải hắn không muốn chạy về nhưng không thể vì mình mà hy sinh tính mạng tướng sĩ.

Trong miệng hắn tuy là nói như thế, nhưng trong lòng cũng không buông bỏ, hắn muốn về nhà để tự tay đón con mình chào đời, trong đầu không ngừng nghĩ cách.

Ngay tại lúc hội nghị sắp kết thúc, trong đầu Đỗ Hà đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện trong [Tam Quốc Diễn Nghĩa] Tào Tháo, Viên Thiệu đối chiến Quan Độ, Tào Tháo bại trốn ở Quan Độ, phòng thủ mà không chiến. Vì vậy Thẩm Phối dùng kế đắp đất thành núi rồi cho tướng sĩ bên Viên Thiệu đứng từ trên bắn xuống. Tào quân sợ hãi không dám mạo xuất đầu, cuối cùng may có Lưu Diệp dùng Phích Lịch xa phá được một chiêu này của Thẩm Phối.

Đường quân cường nỏ hơn xa cung tiễn Tiết Duyên Đà, chỉ cần chiếm cứ cao điểm thì sợ gì Tiết Duyên Đà?

Tiết Duyên Đà không có Phích Lịch Xa thì sao phá một chiêu này?

Đỗ Hà đảo mắt, cao giọng nói:

- Ta có biện pháp, có thể nhanh chóng phá Hãn Đình Tiết Duyên Đà.

Nghe Đỗ Hà nói vậy, chư tướng đều đồng thanh kêu tốt, tỏ vẻ mau chóng chuẩn bị.

Lý Tích động tay, quỷ dị cười nói:

- Không gấp, cứ đợi cho tên kia đến đã rồi chúng ta phá thành không muộn...

Qua ba ngày, tù trưởng Thổ Mê Độ dẫn đại quân năm vạn tiến vào cửa Bắc Hãn Đình Tiết Duyên Đà!

Bình luận





Chi tiết truyện