chương 666/ 768

Hầu Quân Tập đã thuyết phục Di Nam, Di Nam làm Khả Hãn của thảo nguyên, tài trí mưu lược kiệt xuất, càng thêm nhìn xa hơn Đại Độ Thiết rất nhiều. Tuy rằng hắn không biết tại sao sự tình lại diễn biến tới mức này, nhưng hắn biết rõ lợi hại của Hầu Quân Tập. Sở dĩ bại cũng không phải vì năng lực của Hầu Quân Tập không đủ, mà là cảm thấy Hầu Quân Tập đã quen chỉ huy Đường quân luôn tuân theo quân lệnh tuyệt đối, mà không thói quen chỉ huy binh mã Tiết Duyên Đà kỷ luật lười nhác mà thôi. Đối với phán đoán của Hầu Quân Tập, hắn rất tin không chút nghi ngờ, vì vậy đã để cho hắn ngăn cấm quyền lực muốn xuất binh của Đại Độ Thiết.

Hầu Quân Tập tính toán lợi dụng quyền lực mà Di Nam cấp cho hắn, cho Đại Độ Thiết thấy khó mà thu lại, nhưng hôm nay hắn chứng kiến đầu người của Khế Bật Hà Lực, hắn dao động.

Nếu đây thật sự là mưu kế, thật sự vô nghĩa.

Khế Bật Hà Lực là danh tướng trí dũng song toàn, vì Đại Đường lập nên công tích thật nhiều năm. Hiện tại cũng không phải thời gian sinh tử tồn vong, Đường triều không có lý do gì hi sinh một vị danh tướng như Khế Bật Hà Lực mà đổi lấy thắng lợi. Huống chi trận chiến này chân chính định thắng cục mấu chốt nằm tại bốn lộ đại quân của Trương Sĩ Quý, Lý Tập Dự, Lý Đại Lượng, Trương Kiệm, cho dù đoạn đường này Lý Tích không thuận lợi, nhưng chỉ cần bám trụ chủ lực của Tiết Duyên Đà đã xem như hoàn thành nhiệm vụ. Hoàn toàn không cần phải hi sinh một danh tướng đổi lấy thắng lợi.

Chuyện này căn bản giải thích không thông, không phù hợp chút nào.

Trừ phi tất cả chuyện này đều là thật sự, Khế Bật Hà Lực thật sự vì cứu mẫu thân của mình, bán rẻ lợi ích của Đại Đường. Chỉ có như vậy cái chết của Khế Bật Hà Lực mới có thể giải thích.

Nhân duyên của Hầu Quân Tập tại Đường triều cũng không tốt, hắn đối đãi với tâm phúc thành thật cởi mở, nhưng đối đãi người khác cũng không ôn hòa, không có mấy người thích hắn, nguyện ý cùng hắn quen thân. Mấy lần Khế Bật Hà Lực theo Hầu Quân Tập xuất chiến, Hầu Quân Tập cũng không hiểu rõ hắn, đối với sở thích của hắn cũng không biết được nhiều. Duy nhất có thể khẳng định là Khế Bật Hà Lực tận trung lại tận hiếu, hắn không khả năng phản bội Đường triều.

Nếu Khế Bật Hà Lực không chết, Hầu Quân Tập quả quyết không tin chuyện này, nhưng hiện giờ Khế Bật Hà Lực đã chết, hắn vì mẫu thân ruồng bỏ Đường triều, tuy chuyện có nguyên nhân, nhưng hắn lại không thể tha thứ cho chính mình, tự mình giải quyết sinh mệnh. Cứ như vậy tận trung của Khế Bật Hà Lực hoàn toàn đều có thể biểu hiện ra.

Đây cũng chính là phong cách của Khế Bật Hà Lực.

Ánh mắt Hầu Quân Tập sáng lên, nói như vậy Đường quân thật sự chỉ còn mười ngày lương thảo, thắng bại tựa hồ đã định.

Miêu Húc rời xa quân doanh, lau nước mắt trên mặt, biểu tình bi thương hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy gì nữa. Khi hắn còn chưa được Đỗ Hà mời về, hắn chỉ là một người diễn hí. Năm xưa khi Hoàng Hà thiên tai lưu lại cô nhi, Đỗ Như Hối nhận nuôi bọn họ, cũng không cung cấp nuôi dưỡng bao ăn bao ở, mà cho họ một hoàn cảnh tốt sinh tồn, tạm thời cung cấp cho họ ăn ở, cho họ cơ hội học tay nghề nuôi sống mình.

Miêu Húc khi còn nhỏ đã tiến vào gánh hát, trong diễn xuất thật có tâm đắc, là loại nhân vật đủ sức đoạt được Ảnh đế Oscar. Khi hắn bi thương có thể cười to, vui trong lòng, khi hắn cao hứng cũng có thể làm được khóc lớn, bi từ tâm sinh. Lần này sở dĩ có thể thuận lợi như thế, thuật biểu diễn của hắn thật sự vượt trội, đem biểu tình bi thống cừu hận của một vị quân tốt trung thành mất đi vị tướng quân chí thân nhất suy diễn thật tinh tế.

Miêu Húc xác định không bị theo dõi, quay trở về quân doanh, đem tình huống chi tiết bẩm lên.

Đỗ Hà đạm nhiên lắng nghe, thắng bại đã định.

Cái chết của Khế Bật Hà Lực đương nhiên là giả dối. Người bị chết là tù binh mới bắt được vài ngày trước đó, Đỗ Hà từ bên trong tìm được một người có khuôn mặt màu da cùng hình dáng gần giống như Khế Bật Hà Lực, giao cho Lý Tuyết Nhạn, để nàng dịch dung thành bộ dáng của Khế Bật Hà Lực, sau đó lại chặt đầu tên tù binh kia xuống.

Thuật dịch dung của Lý Tuyết Nhạn xảo đoạt thiên công, trải qua nàng dịch dung, cơ hồ như in ra từ Khế Bật Hà Lực, từ khuôn mặt nốt ruồi hình dáng đều giống như đúc, đừng nói là Đỗ Hà nhận không ra, cho dù chính bản thân Khế Bật Hà Lực cũng cảm giác mình đang soi gương.

Biên ra một chuyện xưa cảm động như vậy, Hầu Quân Tập cùng Đại Độ Thiết còn không mắc mưu mới là không hợp lẽ trời.

Đỗ Hà tìm Lý Tích, tỏ ý muốn tấn công.

Đây cũng là chiến thuật mà Đỗ Hà cùng Lý Tích chọn dùng sau khi thương nghị. Bọn họ tính toán chỉ dùng một trận chiến phải thắng, nhưng có thể làm cho Tiết Duyên Đà, làm cho Đại Độ Thiết bước vào cạm bẫy của bọn họ, còn cần làm ra cố gắng cuối cùng.

Lương thảo không có, làm sao bây giờ?

Triệt, đây là biện pháp tốt nhất.

Nhưng Đường quân triệt, Tiết Duyên Đà là sẽ truy sao?

Chắc chắn sẽ không.

Bởi vì Đường quân còn mười ngày lương thực, hiện tại Đường quân vẫn còn đủ lực đánh một trận, Đại Độ Thiết sẽ không quyết chiến cùng Đường quân trong tình huống như vậy. Mấu chốt vấn đề ở chỗ Đường quân không thể triệt, mà Tiết Duyên Đà có thể không cần truy, đã chiếm cứ chủ động hoàn toàn.

Nguyên nhân ở chỗ nào?

Lý Tích cùng Đỗ Hà suất lĩnh chi đội ngũ Đường quân này nhiệm vụ chủ yếu cũng không phải là phá địch, mà là kềm chế mười vạn đại quân chủ lực của Tiết Duyên Đà. Nếu Lý Tích cùng Đỗ Hà lui lại, cũng ý nghĩa mười vạn quân chủ lực có thể rảnh tay chân, có thể quang minh chính đại đi thu dọn bốn lộ đại quân Đường triều kia.

Cho nên nếu Lý Tích rút quân, sẽ trực tiếp làm cuộc chinh phạt Tiết Duyên Đà lần này thất bại.

Triệt không được, biện pháp duy nhất chính là công, chỉ cần có thể trong vòng mười ngày thắng được Tiết Duyên Đà, lấy dê bò vật tư của họ, vấn đề liền có thể được giải quyết.

Cho nên ngoại trừ bỏ trốn, chiến cũng là một loại biện pháp. Đương nhiên Đường quân nhất định phải lấy được thắng lợi trong vòng vài ngày có hạn.

Nếu không thể thủ thắng, lương thảo báo nguy, như vậy chính là thất bại.

Đường quân không muốn ngồi chờ chết, càng không muốn cứ như vậy lui lại, khiến đại quân bắc phạt của Đường triều toàn quân tan tác.

Do Lý Tích tự mình suất lĩnh, gần tám vạn Đường quân chiến sĩ triển khai thế công điên cuồng với Tiết Duyên Đà binh mã.

Nếu chỉ huy là Hầu Quân Tập, Lý Tích quả quyết không dám mạo hiểm như thế, chỉ là Đại Độ Thiết thì không cần phải nói.

Năng lực chỉ huy tam quân tác chiến của Đại Độ Thiết so sánh với Hầu Quân Tập còn xa không đủ xem, cũng vô pháp so sánh được với Lý Tích.

Đối mặt với mãnh công của Lý Tích, Đại Độ Thiết có vẻ bó tay bó chân, hoàn toàn không cách nào thi triển.

Ban đầu Đại Độ Thiết còn có ý tứ đối chiến, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể bị động phòng thủ.

Trong lòng Đại Độ Thiết sinh giận, lại không cho rằng năng lực của mình không đủ, mà là gặp phải Đường quân đang nóng lòng tử chiến nên hoàn toàn dốc hết lực lượng, như vậy thật khó đối phó.

Huyết chiến không biết mệt mỏi, không tiếc sinh tử suốt sáu ngày, rốt cục Đường quân thối lui, làm một phương công kích, dưới tình huống thương vong còn ít hơn đại quân cố thủ, chậm rãi lựa chọn thối lui.

Đường quân triệt, triệt cực kỳ nhanh chóng.

Không có lương thảo, không chiến được, tự nhiên phải lui.

Miễn cưỡng chống đỡ, chỉ sẽ rơi vào kết quả toàn quân bị diệt.

Đỗ Hà vâng mệnh nhận chức vị đoạn hậu quân, phụ trách ngăn chặn truy binh của Tiết Duyên Đà.

Đại Độ Thiết đương nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ ngàn năm một thuở này, lương thực của Đường quân miễn cưỡng duy trì được mười ngày, nhưng trải qua sáu ngày liên tục đối chiến không ngừng, thể lực tướng sĩ tiêu hao quá lớn, sức ăn cũng tăng lớn, sáu ngày tiến công đủ tiêu hao mười ngày lương thảo.

Đại Độ Thiết vì muốn mở rộng thành quả chiến đấu, xuất động toàn bộ binh mã xuôi nam truy kích.

Đại quân chậm rãi như một đầu trường long giương nanh múa vuốt đánh thẳng vào Đường quân đang rút lui.

Tiết Duyên Đà binh mã thật danh bất hư truyền, truy kích mới một ngày rưỡi đã đi tới đoạn hậu quân của Đỗ Hà.

- Triệt hướng Âm Sơn Đạt Hà…

Đỗ Hà làm ra bộ dạng như chạy trốn, tính toán lợi dụng ưu thế địa hình nơi đó đón đánh quân đội Tiết Duyên Đà.

Khi Đại Độ Thiết nghe tin biết đi đoạn hậu quân là Đỗ Hà, hưng phấn kêu to lên, Đường quân đã xem như cùng đường. Lấy chức tam quân phó soái làm chỉ huy đoạn hậu quân, không thể nghi ngờ là cử chỉ chó cùng rứt giậu, chỉ cần đánh tan đoạn hậu quân của Đỗ Hà, Đường quân tất nhiên lâm vào cục diện toàn quân bị diệt.

Nhìn thấy mặt trời đã chuyển về tây, Đại Độ Thiết đắc chí kêu to:

- Ngày mai khi mặt trời lên, ta bắt Đỗ Hà tới trước ngựa, cho hắn dắt ngựa cho ta…

Đỗ Hà ở Đại Đường hay thảo nguyên đều được công nhận là đệ nhất tài tử, nhân vật xuất sắc, không ai có thể so sánh.

Đại Độ Thiết không phục, hắn thừa nhận võ nghệ của Đỗ Hà trên hắn, nhưng cảm giác Đỗ Hà ở trên chiến trường không thể so với mình, ở trên quân sự hắn sẽ không thua cho tay mới như Đỗ Hà. Hôm nay là lúc chứng minh hắn tài giỏi hơn Đỗ Hà ra sao…

Hắn thét to ra lệnh tam quân theo đuôi sau Đỗ Hà, gắt gao tới gần.

Không biết là hữu ý hay vô ý, Đỗ Hà đi tới Âm Sơn Đạt Hà đã bị binh mã của Tiết Duyên Đà đuổi kịp.

Đối mặt với khí thế như rồng của bảy vạn đại quân, Đỗ Hà suất lĩnh hai vạn năm ngàn quân đoạn hậu có vẻ có chút yếu ớt.

Thua người không thua trận, sau lưng Đỗ Hà là Dịch Thủy, cờ phất cao, bích lũy phân minh, bày ra Bối Thủy trận mà năm xưa Hàn Tín chiến Triệu Vương, tỏ vẻ ý quyết tử trước nay chưa từng có.

Đại Độ Thiết cũng có chút kiến thức, thúc ngực giơ roi cười nói:

- Đây là một người tên là Hàn Tín của tám trăm năm Tiền Hán chế ra trận pháp, gọi là Bối Thủy trận. Trận pháp thật lợi hại, chẳng qua người bày trận kinh nghiệm không đủ, lại không phù hợp với tình hình thực tế. Phải biết rằng hành quân tác chiến không phải nhất thành bất biến. Năm xưa Hàn Tín có thể thắng là bởi vì hắn có giấu hậu chiêu. Hiện tại Đường quân đang hỗn loạn bỏ chạy, Đỗ Hà lại rập khuôn theo cổ chiến trận, thật sự là buồn cười. Đường quân lương thảo đã báo nguy, thật sự là cùng đường, nghĩ Đại Độ Thiết ta là Triệu Vương ngu muội kia sao? Nghe mệnh lệnh của ta, giết chết Đường binh, thu thắng quả…

Các chiến sĩ chung quanh phát ra tiếng rít gào, tựa như ngàn vạn đầu lang gầm rú!

Quân tốt Tiết Duyên Đà không chút sợ hãi giết thẳng về hướng doanh trại của Đỗ Hà bố trí.

Đỗ Hà cũng lập tức truyền xuống mệnh lệnh đón đánh.

Theo thanh âm binh khí va chạm vang lên, kỵ binh song phương chính diện tiếp xúc, từng thi thể từng dòng máu tươi tán lạc dưới đất, lập tức bị vô số chiến mã giẫm đạp dập nát.

Đại Độ Thiết hiểu được văn hóa của người Hán một ít, nhưng không tinh thông. Hắn đánh giặc phần lớn chỉ dựa vào kinh nghiệm, cùng với sở trường của kỵ binh Tiết Duyên Đà. Kinh nghiệm tác chiến của Đỗ Hà quả thật không đủ, nhưng hắn lại đang lớn dần dưới sự chỉ điểm của ba vị binh pháp đại gia Lý Thế Dân, Lý Tĩnh, cùng Lý Tích.

Năng lực bày binh bố trận của hắn còn kém hơn danh tướng như Hầu Quân Tập, nhưng đối phó với Đại Độ Thiết cũng là dư dả.

Lúc đầu còn có cảm giác không quen, dù sao là lần đầu tiên đánh trận thế này. Đáng tiếc Đại Độ Thiết không phải là Hầu Quân Tập, cũng không phát hiện ra sơ hở bên trong.

Dần dần, theo thế trận không ngừng chuyển biến, hắn chỉ huy càng ngày càng thuận tay.

Bối Thủy trận được Đỗ Hà chỉ huy cũng như sống lại, đem tinh túy của trận pháp đều thể hiện hoàn toàn!

Bình luận





Chi tiết truyện