chương 400/ 768

Đông Cung nằm ở phía bắc hoàng thành, chính là nơi ở của Lý Thừa Càn.

- Phanh!

Chén trà tinh mỹ vỡ vụn trên mặt đất, vỡ thành bốn năm mảnh văng tung tóe.

- Cút ra ngoài cho cô!

Lý Thừa Càn tôn sùng văn hóa Đột Quyết, tính tình dã man, nhất là sau khi bị Lý Thế Dân cho người đánh trượng, càng thêm trầm trọng. Bình thường ở bên ngoài Đông Cung hắn luôn làm ra bộ dáng của một nhi tử ngoan ngoãn, nhưng khi trở lại Đông Cung, trở lại chính nơi ở của hắn, tính tình ác liệt liền không chút che giấu, động một chút liền nổi giận, nhất là khi tính tình không tốt càng thêm như thế.

Hôm nay hắn không tìm được Công Tôn Dạ Nguyệt, mặt mũi mất hết, vừa về đến phủ đệ lập tức sinh ra cơn giận lôi đình, không chỉ lật tung nước trà do tỳ nữ bưng lên, ngay cả chén sứ tinh mỹ cũng bị hắn đập nát.

Tỳ nữ xinh đẹp ẩn núp sang bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ tái nhợt, không còn chút huyết sắc.

Tiếng bước chân vang lên, một thanh niên phong độ nhẹ nhàng tay cầm một cây quạt xếp phe phẩy từ bên ngoài giống như đi vào chỗ không người tiến thẳng vào bên trong đại sảnh.

Thanh niên đi tới bên cạnh tỳ nữ, mỉm cười ý bảo nàng đi ra ngoài.

Lý Thừa Càn nhìn thấy người tới, khuôn mặt có chút vặn vẹo cũng thoáng thu liễm, gượng nở nụ cười nói:

- Lô huynh, bây giờ cô đúng là vô kế khả thi, chẳng lẽ Công Tôn Dạ Nguyệt thật sự có thể lên trời hay xuống đất? Đã tìm khắp Thái Cực Điện không biết bao nhiêu lần, toàn bộ hoàng cung cũng đã tìm khắp một lần, quấy nhiễu toàn bộ hoàng cung gà chó không yên, gây cho phụ hoàng không vui thì thôi, còn không có kết quả. Trên đường quay về Đông Cung còn gặp mặt lão tứ, nhìn gương mặt heo hả hê của lão tứ, cô thật hận không thể lôi hắn ra đánh một trận.

Hiện tại cả triều văn võ đều đang nhìn cô mà chê cười, nếu không nhanh chóng giải quyết việcnày, cô xem như sống không yên!

Người được Lý Thừa Càn gọi là Lô huynh chính là Sơn Đông sĩ tộc, đệ nhất nhân trẻ tuổi của Lô gia Lô Tử Thiên. Lúc trước Thôi Trung Bình cùng Lô Tử Kiện mưu đồ bí mật, Lô Tử Thiên theo ý tứ của chính mình quyết định đầu nhập dưới trướng Lý Thừa Càn, lợi dụng Lý Thừa Càn thi hành kế hoạch mượn đao giết người song trọng để trợ giúp Lý Thái cướp lấy thái tử vị.

Lô Tử Thiên đi tới Trường An cũng không làm ra việc gì dư thừa, trực tiếp đến gặp mặt Lý Thừa Càn, tỏ vẻ ý tứ sẵn sàng góp sức.

Lý Thái đi lại gần gũi cùng Sơn Đông sĩ tộc, Lý Thừa Càn cũng từng nghe qua, đối với ý đồ đến của Lô Tử Thiên cũng tràn đầy hoài nghi, nhưng Lô Tử Thiên đã sớm làm xong chuẩn bị đầy đủ, tỏ vẻ mình đã phản đối chuyện Lô Tử Kiện ủng hộ Lý Thái, cho rằng Lý Thừa Càn được ủng hộ của Trưởng Tôn hoàng hậu cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ hơn nữa thế gia vọng tộc Quan Lũng thì khả năng thừa kế ngôi vị hoàng đế càng lớn, vì thế đã cùng người trong gia tộc trở mặt, đặc biệt đến tìm nơi nương tựa, hướng gia tộc chứng minh mình lựa chọn phán đoán không sai lầm. Đồng thời còn mang theo thật nhiều tin tức hữu dụng với Lý Thừa Càn.

Bởi vì địa vị Lý Thừa Càn đặc thù, hắn là Đại Đường trữ quân*(người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), nhân vật bên cạnh hắn phần lớn đều là trực thần do Lý Thế Dân an bài, tâm phúc chính thức lại không có một ai, trước kia có được cũng đã bị Lý Thế Dân diệt trừ. Lô Tử Thiên xuất hiện vừa lúc bổ khuyết ghế trống này, sau khi giúp Lý Thừa Càn giải quyết mấy vấn đề khó khăn thật thuận lợi, đã chính thức lấy được lòng tin cậy của Lý Thừa Càn, trở thành đệ nhất mưu sĩ bên cạnh hoàng thái tử, đệ nhất tâm phúc.

- Bái kiến thái tử!

Lô Tử Thiên cung kính hành lễ vấn an, lập tức đáp:

- Đối với việc này thuộc hạ không biết được nhiều lắm, đối với địa điểm ẩn thân cụ thể của Công Tôn Dạ Nguyệt cũng không cách nào làm ra phán đoán. Bất quá nếu như thái tử đã tìm khắp hoàng cung nhiều lần vẫn không phát hiện được hành tung của tặc tử, như vậy có thể thấy Công Tôn Dạ Nguyệt là một người thông minh tuyệt đỉnh, nàng trốn ở một địa phương vô cùng bí mật, muốn tìm kiếm chỉ sợ khó có thể phát hiện được tung tích của nàng, ta cho rằng chỗ đột phá chính thức chính là trên người Đỗ Hà.

- Lô huynh cũng cho rằng Đỗ Hà là nhân vật mấu chốt?

Lý Thừa Càn vốn ôm lấy hoài nghi đối với phán đoán của Ngụy Chinh, nhưng ngay cả mưu sĩ mình tín nhiệm nhất cũng có ý tứ này, ý nghĩa đã hoàn toàn khác hẳn.

Lô Tử Thiên vốn dự định để Lý Thừa Càn nhắm vào Đỗ Hà, nhưng nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, tâm tư thay đổi thật nhanh, cười nói:

- Cũng vậy? Còn có người cùng ý nghĩ như thuộc hạ hay sao?

- Ngụy Chinh!

Lý Thừa Càn nói ra danh tự hết sức quan trọng này.

Lô Tử Thiên cười nói:

- Ngụy thị trung thân vi là Đại Đường tể tướng, theo như lời nói của hắn tất nhiên phải có căn cứ, thuộc hạ thậm chí cho rằng Đỗ Hà đã tìm được hành tung của Công Tôn Dạ Nguyệt chỉ là giấu kín nàng, không đem nàng khai ra!

Lý Thừa Càn kinh ngạc nói:

- Lời này sao lại nói vậy? Bắt được Công Tôn Dạ Nguyệt hắn thu lợi ích không nhỏ đâu!

- Quan hệ giữa Đỗ Hà cùng thái tử như thế nào? Hắn bắt được Công Tôn Dạ Nguyệt lấy được ban thưởng cùng việc thái tử bởi vì không bắt được nàng mà mất đi thứ gì thì lợi ích nào lớn hơn?

Lô Tử Thiên hỏi liên tục hai vấn đề.

Sắc mặt của Lý Thừa Càn cũng bởi vì hai vấn đề này mà lập tức âm trầm xuống. Xác thực chỉ cần Đỗ Hà bắt được Công Tôn Dạ Nguyệt, sẽ đạt được khen thưởng không nhỏ, nhưng việc này xem như kết thúc, tuy Lý Thừa Càn không chiếm được ban thưởng nhưng cũng sẽ không tiếp tục bị trách phạt, thanh danh hao tổn có hạn, đối với Lý Thừa Càn cũng không tổn thất. Nhưng nếu như Công Tôn Dạ Nguyệt mất tích quá lâu, ô danh thái tử vô năng sẽ bọc xuống trên đầu của hắn, không bôi xóa được.

- Ngươi nói Đỗ Hà vì muốn mặt mũi ta bị quét rác, cố ý không cần khen thưởng, che giấu hết thảy sự thật?

Lý Thừa Càn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, hắn hận Đỗ Hà tận sâu trong đáy lòng, xem Đỗ Hà là địch nhân lớn nhất, suy bụng ta ra bụng người tất nhiên cho rằng đối phương cũng có ý nghĩ như hắn, hắn lại không hề biết Đỗ Hà vốn không để hắn vào trong mắt mình.

Kỳ thật Lô Tử Thiên cũng không xác định được Đỗ Hà có biết được vị trí của Công Tôn Dạ Nguyệt hay không, nhưng chỉ cần mâu thuẫn giữa Đỗ Hà cùng Lý Thừa Càn càng lớn, Lý Thái càng được lợi, loại chuyện tốt vẹn toàn đôi bên thế này với tư cách là một gián điệp hai mặt hắn tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt.

- Vậy Lô huynh lại có cao kiến gì?

Trong mắt Lý Thừa Càn hiện lên lửa giận hừng hực.

Lô Tử Thiên híp mắt cười nói:

- Cao kiến thì không có, nhưng ý kiến thì có một. Theo ta được biết Đỗ Hà cùng Vũ gia trong Trường An đi lại rất gần, nhất là Vũ gia nhị tiểu thư Vũ Mị Nương càng có quan hệ không tầm thường. Trên tay của ta có căn cứ chính xác về việc Đỗ Hà cấu kết cùng Vũ gia, có thể chứng minh Đỗ Hà có thể tùy ý điều động tài sản của Vũ gia, ta thậm chí hoài nghi Vũ gia có được thành tựu ngày hôm nay có quan hệ lớn lao đến việc Đỗ Hà âm thầm giúp đỡ!

Lý Thừa Càn động dung tiến lên hai bước tới gần Lô Tử Thiên, hai tay nắm lấy bờ vai hắn kích động nói:

- Có chứng cớ này sao ngươi không nói sớm?

Lô Tử Thiên lắc đầu nói:

- Đây không phải tình huống khẩn cấp, thuộc hạ sẽ không nói ra. Bệ hạ sủng hạnh Đỗ Hà thế nào thái tử điện hạ cũng biết. Nói lời không dễ nghe, dù là mấy vị hoàng tử cũng không thể sánh bằng, chỉ bằng vào tin tức này làm sao khiến Đỗ Hà rơi vào hoàn cảnh không thể xoay người?

Ta không tin, ta vẫn đang chờ đợi một cơ hội có thể khiến Đỗ Hà bị trọng kích, tới lúc đó dùng tin tức này khiến cho hắn tội càng thêm tội, cho nên cũng không nói với điện hạ. Hôm nay sự tình khẩn cấp, cũng bất chấp nhiều như vậy. Thái tử có thể dùng chứng cớ này cùng Đỗ Hà đổi lấy tin tức…

Lý Thừa Càn hừ lạnh một tiếng, cũng biết lời của Lô Tử Thiên không sai, với sự sủng ái của Lý Thế Dân đối với Đỗ Hà hiện tại cùng địa vị hôm nay của hắn, tội nhỏ bình thường không làm gì được hắn, thay vì vậy còn không bằng lẳng lặng chờ đợi thêm thời cơ, đem tội danh ở lúc mấu chốt nhất ngả bài mới có thể lấy được kỳ hiệu, nhớ tới việc thật vất vả mới nắm được điểm yếu của Đỗ Hà, lại phải chắp tay nhường ra, trong lòng cũng không vui, thở dài:

- Cũng chỉ đành như thế, thật sự là tiện nghi cho hắn!

- Phải điều tra thêm một đêm, ngày mai nếu còn chưa có tin tức, cô sẽ đi tìm Đỗ Hà giao dịch!

Giờ này khắc này hắn vẫn không cam lòng đem chứng cứ phạm tội của Đỗ Hà cấu kết Vũ gia trả lại cho Đỗ Hà.

Trường An Đỗ phủ.

- Hắt xì…

Đỗ Hà hắc xì một tiếng thật lớn, ngay cả mũi cũng bị ẩn ẩn nhói đau.

Mờ mịt mở mắt, hắn liền nhìn thấy đầu sỏ gây chuyện chính là Lý Tuyết Nhạn, nàng đang lười nhác nằm nghiêng, cánh tay trắng nõn duỗi ra khỏi mền cầm sợi tóc trong tay cười vang khanh khách không ngừng.

Bên trong mền liền lộ ra một cảnh tượng vô cùng huyễn lệ.

Đêm qua bọn họ chém giết nhau đến mù mịt trời đất, hai người đều mệt nhoài rã rời, giờ phút này thân thể vẫn hoàn toàn trần trụi không một mảnh vải.

Đỗ Hà thấy Lý Tuyết Nhạn mới sáng sớm đã khiêu khích uy nghiêm của trượng phu như mình, quyết định dùng hành động thực tế đến trọng chấn phu cương, liền kéo mền thò tay xoa lấy bờ mông trắng nõn.

- Ba…ba…ba…

Thanh âm cực kỳ vang dội, ba dấu chưởng ấn đỏ tươi diễm lệ khiến lòng người rung động.

Lý Tuyết Nhạc kinh hô một tiếng, thân thể xinh xắn co rụt lại.

Đỗ Hà nghiêng người, như quỷ hút máu cắn lên cổ Lý Tuyết Nhạn, nhẹ nhàng thổi một hơi nhiệt khí.

Lý Tuyết Nhạn còn chưa kịp phản ứng đã tê liệt ngã xuống giường không thể động đậy.

Đã sống chung với nhau một thời gian dài, Đỗ Hà điều hiểu rõ những khu vực mẫn cảm trên thân thể Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn như lòng bàn tay, chỉ cần phát động thế công đảm bảo hai nàng không còn chút lực lượng phản kích.

Trong mắt Lý Tuyết Nhạn như ngập nước, cảm giác như bị dục hỏa đốt người, rên rỉ nói:

- Trời đã sáng, còn kéo dài chỉ sợ bị Trường Nhạc tỷ chê cười…

Lực tự chủ của Đỗ Hà rất mạnh, hắn cũng không dự định làm gì nàng, chỉ muốn trêu chọc nàng xem như khiển trách mà thôi, đè lên người nàng hăm dọa:

- Nhìn muội từ nay về sau còn dám nhiễu giấc mộng của người khác nữa hay không?

Nhớ tới tình hình gặp được trong mộng, trong nội tâm hắn không khỏi thầm kêu đáng tiếc.

Sắc mặt Lý Tuyết Nhạn ửng hồng, nghe vậy kinh ngạc nói:

- Nằm mộng gì đây, si ngốc cười đến buồn nôn, làm cho người nhịn không được phải chọc ghẹo!

Đỗ Hà miễn cưỡng ho khan một tiếng, nói:

- Ách…quên mất…

Đây không phải quên, thật sự là vì không tiện mở miệng.

Có lẽ do phát minh ra được hoạt tường dực (cánh lượn), đêm qua hắn rõ ràng mộng thấy mình tạo được một nhiệt khí cầu khổng lồ, thật lớn, có thể bỏ lên cả một chiếc giường khổng lồ.

Trên giường có sáu mỹ nữ thiên kiều bá mỵ, ngoại trừ Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn còn có Vũ Mị Nương, Từ Tuệ, Dao Trì công chúa cùng Công Tôn Dạ Nguyệt.

Hắn còn ở trong mộng chơi trò du hí bảy người đâu!

Nhưng hắn vừa thò tay chạm vào Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, lại định đem ma trảo vươn tới hướng bốn người còn lại, đột nhiên bị một lần nhảy mũi đánh tỉnh, thật sự là cực kỳ mất hứng.

- Kỳ quái, sao ta lại nằm mộng kiểu này!

Đỗ Hà nằm trên giường, không cách nào hiểu được, trong nội tâm cũng phải tán thưởng giấc mộng của chính mình, thật quá thần kỳ, dưới mặt đất chơi còn chưa đủ, còn đòi lên tới bầu trời mà chơi.

Bầu trời?

Đỗ Hà bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt sáng ngời, nghĩ ra được làm sao cứu Công Tôn Dạ Nguyệt, dưới mặt đất có tầng tầng thủ vệ, hiển nhiên là không được, nhưng trên bầu trời lại không một bóng người, vì sao không đi trên bầu trời?

Hắn đã phát minh ra hoạt tường dực, chỉ cần Công Tôn Dạ Nguyệt biết sử dụng, trong đêm khuya bay ra khỏi hoàng cung sẽ không thành vấn đề.

Chỉ cần ra khỏi hoàng cung, với thuật dịch dung của Lý Tuyết Nhạn, dùng thân phận của Đỗ Hà muốn đem một người đưa ra khỏi Trường An chỉ là chuyện dễ dàng.

Hắn còn đang trù tính phương án trong đầu, ngay khi vừa có chút manh mối sơ bộ, bên ngoài đã truyền vào tin tức Lý Thừa Càn cầu kiến.

Bình luận





Chi tiết truyện