chương 232/ 768

Cúc Văn Thái nghe xong tin tức há hốc mồm miệng, yết hầu chuyển động nhưng rốt cuộc không nói nên lời.

Biên cảnh Cao Xương mà viên tướng báo tin là Xích Đình cốc. Xích Đình cốc là cửa vào của đường Xích Đình thông giữa Cao Xương và Y Ngô, là điểm chiến lược xung yếu của Cao Xương, chỉ cần vượt qua nơi đây coi như chân chính đặt chân vào Cao Xương!

- Đường quân đến sao nhanh như thế.

Cúc Văn Thái cảm thấy trong đầu kêu ầm một tiếng rồi trời đất quay cuồng. Chỉ nghe tiếng la hoảng “Vương gia” rồi thân hình hắn loạng choạng muốn ngã xuống đất, cũng may kịp vịn vào cửa sổ mới trụ lại được.

Bọn họ vừa nhận được tin tức Đường triều tiến quân không lâu, văn võ cả triều còn đang rối như canh hẹ. Phái thân Đường, phái chủ hòa nhao nhao kêu gọi đầu hàng, chỉ cá biệt có người bảo tử chiến nhưng lại không có cách gì.

Ngay vào lúc bọn họ còn kinh hoàng thất thố, vô kế khả thi, sống như ngồi trên đống lửa thì quân tiên phong của Đại Đường đã xuyên qua Xích Đình hiểm trở. Đối mặt với tin tức này, bọn họ không có một chút phản ứng.

Cúc Văn Thái vịn bệ cửa sổ hoàng cung , nhìn lối đi tiêu điều phía trước, ngày xưa nơi này là chốn phồn hoa nhất của Cao Xương nhưng hiện giờ thương nhân tản mạn khắp nơi, dân chúng kinh hoàng.

- Trời diệt Cao Xương ta rồi!

Đến lúc xảy ra chuyện hắn chẳng biết trông vào ai, tin tức Đường triều thảo phạt Cao Xương vừa lan truyền ra Tây Vực thì những nước vốn giao hảo với Cao Xương đều lần lượt tuyệt giao, dù là đồng minh Tây Đột Quyết trước kia cũng ra vẻ xa lạ, không hề có tư thế nguyện ý cùng sống chết.

Đường triều đối với Tây Vực mà nói là một quốc gia thần bí vô cùng cường đại, đối mặt với uy thế này, dù là binh mã bản quốc Cao Xương cũng không hề có chiến ý.

Cúc Văn Thái suy sụp, gò má nhô cao, khuôn mặt như bị dội qua nước sôi, nếp nhăn hằn lên chi chít, cúi gằm xuống.

Tương Ấp phu nhân thở dài một tiếng, nói:

- Vương nhi, đi cầu Trương Hùng đi, lúc này chỉ có chất nhi Trương Hùng có thể giúp ngươi một tay.

Nhớ tới Trương Hùng, ánh mắt Cúc Văn Thái lộ ra một tia hy vọng, đó là cây cỏ cứu mạng duy nhất .

Tây Đột Quyết!

Ky Lợi Thất ngồi trong trướng của Khả Hãn, nắm tay không ngừng nắm lại rồi duỗi ra. Hắn đã được báo cáo tin tức Đường triều tiến quân Cao Xương, trong lòng vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Không ai minh bạch thực lực Đại Đường như người Đột Quyết bọn họ. Năm đó, khi Đột Quyết cường thịnh liên hợp Ba Tư tiêu diệt Bạch Hung Nô, về sau lại kết minh với Bái Chiến Đình tiến công Ba Tư, nhìn ra thiên hạ cũng là tiếng tăm lừng lẫy. Tuy cuối cùng phân liệt thành hai nước nhưng Đông Đột Quyết dưới sự lãnh đạo của Lĩnh Lợi Khả Hãn hoành hành tại phương còn Tây Đột Quyết tung hoành ở Tây Vực, uy thế không thể không xem như kinh nhân.

Ngay cả vương triều Trung Nguyên cũng phải cúi đầu với bọn họ nhưng từ sau khi Lý Thế Dân kế vị, chỉ qua thời gian bốn năm ngắn ngủi đã bình định Đông Đột Quyết, ngay cả Lĩnh Lợi Khả Hãn cũng bị bắt giữ đến Trường An, uy thế Đại Đường bắt đầu lan tỏa ở Tây Vực.

Nhất là sau khi Y Ngô quốc quy hàng Đại Đường thì Đại Đường coi như đã tiến quân vào cửa ngõ Tây Vực.

Từ đó trở đi, Ky Lợi Thất biết kình địch ngăn cản dã tâm nhất thống Tây Vực của hắn chỉ có Đại Đường.

Những năm này, hắn cực lực bảo trì ngoại giao hữu hảo với Đại Đường nhưng sau lưng không ngừng chiếm đoạt Tây Vực, ý định giằng co với Đại Đường. Nhất là năm nay, Đại Đường duyệt binh lần đầu tiên ở Trường An đã khiến cho tất cả các quốc gia Tây Vực thấy được thần uy thì đều sinh ra dị tâm. Nhìn một loạt các quốc gia Tây Vực bắt đầu dựa vào Đại Đường, hắn ý thức được nếu tiếp tục để cho Đường triều bành trướng thì Tây Vực căn bản không còn là đất cắm dùi của mình, vì vậy cổ động minh hữu Cao Xương cắt đứt con đường tơ lụa để cho Đại Đường mất đi cơ sở kinh tế, từ đó tiến hành đả kích.

Nào ngờ chuyện tưởng như không hề sơ hở lại chỉ trong một tháng đã lộ ra, thậm chí dẫn tới Đại Đường xuất quân thảo phạt.

Uy thế Đại Đường khiến hắn e ngại nhưng máu huyết như sói trong người lại khiến hắn có cảm giác sôi trào.

Hắn chỉ muốn đánh một trận thống khoái với Đại Đường nhưng đồng thời lại kiêng kỵ uy thế, không dám vọng động.

Đang lúc do dự, đột nhiên hắn nhận được tin sứ giả Cao Xương Trương Hùng tới gặp!

- Cứ nói ta đi săn chưa về.

Hắn biết mục đích của sứ giả Cao Xương đến đây, đầu tiên không muốn gặp nhưng sau khi nghe cái tên Trương Hùng thì trong lòng khẽ động, lập tức kêu lên:

- Chờ một chút, ngươi nói sứ giả là ai, Trương Hùng? Cao Xương Trương Hùng? Mời hắn vào nhanh lên.

Thái độ của Ky Lợi Thất thay đổi chính vì nhân vật Trương Hùng này.

Cao Xương Trương Hùng là một cái tên nổi danh ở Tây Vực. Hắn là người Hán, là chất nhi của Cao Xương Vương Thái hậu Tương Ấp phu nhân trước kia là Tả vệ Đại Tướng quân kiêm Tào Lang trung của Cao Xương, tay cầm văn võ quyền hành. Dựa vào hắn mà Cao Xương tuy chỉ có mười vạn nhân khẩu, hai vạn binh nhưng muốn đánh ai là đánh, dù Tây Đột Quyết có hùng binh mười vạn cũng phải kiêng kỵ ba phần. Trước đây người Thiết Lặc từng ngang hàng với Tây Đột Quyết, dùng bốn vạn hùng binh đánh Cao Xương, Trương Hùng chỉ dùng hai vạn binh mã đã gần như toàn diệt, bản thân bị thương chưa đến 2000 người, trực tiếp khiến cho nguyên khí Thiết Lặc đại thương, chỉ là sau này vì chính kiến bất hòa mà bị Cúc Văn Thái trục xuất khỏi triều đình.

Hắn còn nhớ bản thân lúc ấy đã đặc biệt chiêu dụ Trương Hùng, chỉ cần nguyện ý quy thuận sẽ đề bạt lên làm tù trưởng bộ lạc nhưng không được đồng ý. Ky Lợi Thất đang lúc do dự, nếu tham khảo ý kiến của bậc trí giả như Trương Hùng có thể sẽ khiến hắn sớm đưa ra quyết định.

Trương Hùng tuổi đã gần năm mươi, bề ngoài giống như một lão nhân gầy yếu, đầu đã điểm bạc, lưng hơi còng xuống nhưng Ky Lợi Thất không dám khinh thường, nhiệt tình chào hỏi, mời ngồi vào ghế trên.

- Đại quân Đường triều xâm phạm Tây Vực, tiên sinh có cao kiến gì không?!

Ky Lợi Thất ngồi xổm trên mặt đất, giữ đúng lễ theo kiểu người Trung Nguyên nhưng mái tóc xõa ngang vai khiến người ta nhìn vào có cảm giác khỉ đội mũ người.

Trương Hùng nói:

- Cái này phải xem Khả Hãn lý giải như thế nào, Đường triều cường hãn còn Cao Xương yếu nhược. Bọn họ miệng nói đến vì Cao Xương nhưng lại dẫn theo hơn mười vạn binh mã, theo ta được biết Yên Giả, Y Ngô cũng xuất binh tương trợ, binh lực tối đa Đại Đường đạt mười lăm vạn còn nhân khẩu Cao Xương hết thảy không quá hơn mười vạn, nếu thật chỉ vì Cao Xương mà đến, cần lao sư động chúng như vậy sao? Cũng như Khả Hãn, nếu nếu có tâm đánh Cao Xương có tất yếu dốc hết toàn quân?

Lão hỏi rất nhẹ, nói cũng rất chậm nhưng lại làm Ky Lợi Thất nặng nề:

- Tiên sinh nói là Đại Đường có mưu đồ khác? Bọn chúng không chỉ vì Cao Xương mà là vì Tây Đột Quyết ta?

Trương Hùng cười nói:

- Ta cũng không dám khẳng định nhưng có một điểm xác nhận là hôm nay Tây Vực cũng chỉ có một mình Khả Hãn đáng giá Đường triều động binh như thế. Cái nhìn cá nhân ta là dù Khả Hãn phòng thủ mà không chiến, Đường triều cũng sẽ gây phiền toái, lấy cớ công phạt.

Ky Lợi Thất cười nói:

- Lời này của tiên sinh sợ là không thực, ngươi muốn cho ta xuất binh vì Cao Xương nên mới nói như thế. Dù sao Tây Đột Quyết ta dùng du mục làm chủ, chỉ cần tránh đi mũi nhọn của Đại Đường thì bọn họ làm sao? Ta cũng không tin bọn họ dám xâm nhập sâu vào Tây Vực, những thứ khác không nói, chỉ cần lương thảo cũng đủ để bọn họ suy sụp.

Trương Hùng cũng không thấy ngoài ý muốn, vẫn thong dong nói:

- Ta không phủ nhận ý đồ của ta khi đến đây, đồng thời cũng không phủ nhận mưu lược Khả Hãn xác thực cao minh, cũng quả thật có thể đủ tránh được binh mã Đại Đường, bảo tồn thực lực. Nhưng Khả Hãn có nghĩ tới chưa, hôm nay Tây Đột Quyết là bá chủ Tây Vực, không người địch nổi, hiện giờ các nước Tây Vực phụ thuộc Khả Hãn không ít, phần lớn quốc gia đều phải nhìn ý của Khả Hãn. Khống chế của Đường triều đối với Tây Vực cũng không sâu, chỉ có mấy tiểu quốc phụ thuộc. Khả Hãn chiếm cứ địa lợi hơn xa Đường triều. Ngươi vừa trốn, không thể nghi ngờ là thừa nhận Tây Đột Quyết so ra kém Đường triều. Đến lúc đó Tây Đột Quyết còn mặt mũi nào mà tồn tại, Khả Hãn còn mặt mũi nào mà tồn tại? Ngoài ra, dụng ý Đường triều xuất binh Cao Xương thì dù người qua đường đều biết! Mục đích của bọn hắn không có gì hơn xưng hùng Tây Vực, trở thành bá chủ mới của Tây Vực. Khả Hãn vừa trốn, Cao Xương tất vong, khi đó Đường triều chiếm cứ Cao Xương, thiết trí Đô Hộ Phủ, đem thế lực chính thức mở rộng đến Tây Vực. Nhưng Khả Hãn suy nghĩ một chút, đến lúc đó các bộ tộc Tây Vực còn e ngại Khả Hãn ngài sao? Hoàn toàn có thể khẳng định, bọn họ chẳng những không hướng về Khả Hãn, trái lại sẽ trở thành địch nhân của Khả Hãn.

Khả Hãn vĩnh viễn cũng đừng mong nhất thống Tây Vực, ngược lại còn trở thành tù nhân của Đường triều như Lĩnh Lợi Khả Hãn.

Ky Lợi Thất động dung đứng lên cao giọng nói:

- Trương tiên sinh, những lời này của ngươi rất có đạo lý. Ta đã rõ, trận chiến này phải đánh, nhưng đánh như thế nào thì tiên sinh có diệu chiêu gì? Thực lực Đường triều không thể khinh thường.

Trương Hùng cười nói:

- Cũng không sợ nói thật, muốn đánh bại Đường triều không có khả năng. Đại tướng Đại Đường lần này xuất chinh chính là Binh bộ Thượng thư Hầu Quân Tập, người này là đệ tử Lý Tĩnh, năng lực dùng binh đứng thứ ba Đường triều, tại Tây Vực không ai có thể là địch. Tuy nhiên chiến trận còn có các nhân tố khác, Trường An cách Cao Xương mấy ngàn dặm, lương thảo cần mấy tháng mới có thể đưa đến, hơn nữa cần hao phí vô số tài lực vật lực nhân lực. Chúng ta không cần chiến thắng, chỉ cần có thể kéo dài chiến sự một năm, cam đoan Đường triều không chịu đựng nổi cung ứng, thế tất phải lui. Đường Xích Đình từ Y Ngô tới Cao Xương cực kỳ hiểm trở, chỉ cần điều động mười vạn đại quân trấn thủ miệng hang, sau đó sai cung tiễn thủ bố trí trên núi thì Đại Đường dù có thiên quân vạn mã cũng không làm gì được được chúng ta.

Ky Lợi Thất cũng biết đường Xích Đình hiểm trở, vỗ án tán dương.

Trương Hùng cười nói:

- Bất quá trước đó phải diệt trừ bảy ngàn quân tiên phong Đại Đường, bọn chúng đã tiến vào Xích Đình cốc rồi.

Ky Lợi Thất nghe nói quân tiên phong có bảy ngàn người, căn bản không chút nào để ý, tự ngạo nói:

- Ta sai đại tướng dưới trướng dẫn bảy vạn binh mã đi vây quét, sau đó sẽ đóng quân ở Xích Đình cốc chờ đại quân tới.

Bình luận





Chi tiết truyện