chương 473/ 768

Lý Thế Dân cao giọng nói:

- Hồng phấn xứng mỹ nhân, bảo mã tặng anh hùng. Có thể nói thần câu này chỉ có trên trời không có dưới đất, chỉ người có tài mới có thể sở hữu. Hôm nay trẫm lại hẹn ước thêm lần nữa, nếu bất cứ ai có thể phục tùng thần câu này, cưỡi thần câu này, trẫm sẽ lấy thần câu tặng anh hùng.

Lý Thế Dân nói, nhãn thần mờ mờ ảo ảo nhìn về phía Đỗ Hà, ý tứ rất rõ ràng, hiển nhiên là nói rõ, nếu tiểu tử ngươi muốn, vậy dựa vào bản lĩnh của chính mình đi chứ!

Kỳ thực từ sau khi đạt được tuấn mã này, hắn nhận thấy Đỗ Hà động tâm. Đỗ Hà lập nhiều công lao hiển hách vì Đại Đường, hắn cũng có lòng muốn tặng tuấn mã cho Đỗ Hà để tán thưởng, chỉ là làm hoàng đế nắm giữ thiên hạ, chịu ràng buộc rất lớn. Đặc biệt Lý Thế Dân là hoàng đế tài đức sáng suốt không chuyên quyền độc đoán lại càng phải như vậy.

Trong lịch sử ghi lại chính là vì hắn yêu tha thiết Ngụy Vương Lý Thái, nhiều lần để đám người Ngụy Chinh, Trử Toại Lương, Vương Khuê, Ôn Ngạn Bác can ngăn, để hắn không thể quá thiên lệch một người. Nếu là hoàng đế khác có thể sẽ thờ ơ, khăng khăng cố chấp, nhưng Lý Thế Dân biết tiếp thu lời khuyên can, rất tôn trọng lời khuyên can của những đại thần này, phần lớn đều tiếp thu.

Đỗ Hà còn trẻ tuổi đã nắm quyền cao chức trọng, nhận được sủng hạnh là điều không cần bàn cãi, cho dù hoàng tử bình thường còn thua kém. Ngay cả có chút thiên vị một vài nhi tử thân sinh, Lý Thế Dân đều bị các đại thần phản đối, huống hồ Đỗ Hà này là con rể. Ví như ban thưởng cho hắn quá nhiều, ngược lại đông đảo đại thần sẽ bất mãn, sẽ rất bất lợi đối với tiền đồ của

Đỗ Hà.

Suy nghĩ tới điểm đấy, Lý Thế Dân không ban tặng, vì vậy nghĩ ra cách này để tạo cơ hội cho Đỗ Hà, sẽ không mang tiếng chuyên quyền. Chỉ cần Đỗ Hà dựa vào thực lực đạt được, là có thể ngăn được miệng lưỡi của người trong thiên hạ. Đương nhiên, nếu thực lực của Đỗ Hà không đủ, vậy không thể trách được.

Nguyên bản hắn dự tính tại yến tiếc sinh nhật, làm trò trước mặt quân thần, nhân đó xử lý việc này, nhưng bởi vì chuyện Công Tôn Dạ Nguyệt ám sát, cho nên mới kéo dài đến nay.

Lời kia của Lý Thế Dân vừa thốt ra, tất cả mọi người cảm thấy tự tin đều nóng lòng muốn thử, nhưng nhất thời không ai tiến lên.

Có thể tham gia đại hội săn bắn lần này, đa số là công khanh đại thần và con nối dõi của bọn họ. Nhị thế tổ không có năng lực này, hoặc có năng lực này thì hiển nhiên không phải loại người ngu dốt.

Lý Thế Dân nói chính là:

- Nếu như bất cứ kẻ nào có thể thuần phục thần câu, chính là người đó phải cưỡi được thần câu...

Không phải mở miệng nói người đó chính là chủ nhân của thần câu. Hoàng đế Đại Đường là ai, nói như vậy, chẳng khác nào bảo thần câu ngày hôm nay không phải đơn giản thuần phục.

Chờ!

Mọi người động tâm chờ đợi một người dẫn đầu, muốn xem thiên mã thần câu kia rốt cục có bao nhiêu năng lực.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, Úy Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim là người thế hệ trước, trong tình huống như vậy, bọn họ không có ý tứ tranh phong với thế hệ sau.

Đỗ Hà suy nghĩ rất đặc biệt, thuần phục thần câu thành công phải dựa vào kỹ thuật, không phải trước hay sau, có năng lực thuần phục thần câu, trước sau đều như nhau. Giả như không có thực lực này, cho dù xếp đầu tiên cùng cũng là kẻ vô tích sự.

Lý Thế Dân lại liếc nhìn Đỗ Hà thêm lần nữa, ý bảo hắn đừng do dự, hãy nhanh chân hơn..

Đỗ Hà âm thầm gật đầu, đang muốn tiến lên.

Lại nghe thấy phía bên tay phải truyền đến tiếng hô lớn:

- Không ai dám sao, vậy thần câu này sẽ do A Sử Na Kết Xã Suất ta thu nhận!

A Sử Na Kết Xã Suất nhanh chóng rời khỏi đoàn người, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, trong lòng tràn ngập tự tin và cao ngạo, tựa hồ thần câu này đã nằm trong tay hắn.

Hắn đi tới trước đài cao, quay lên trên đài nhìn Lý Thế Dân, cúi đầu nói:

- Dũng sĩ thảo nguyên A Sử Na Kết Xã Suất nguyện ý hàng phục thần câu!

Hắn có tư tưởng chủng tộc rất mạnh, trong mắt hắn người Đột Quyết dũng mãnh thiện chiến, là dân tộc ưu tú nhất trên thế giới này. Hắn là đứng trên các tộc, không phải giống như hiện nay, trở thành bộ tộc phụ thuộc Đại Đường, toàn bộ đám dũng sĩ đều bán mạng vì Đại Đường. Thần câu như vậy, chỉ có dũng sĩ Đột Quyết mới có tư cách trở thành chủ nhân của nó, những người khác đều không xứng.

Lúc này người đầu tiên đứng lên có lòng muốn cưỡi thần câu, lại thể hiện bản lĩnh trước mặt Lý Thế Dân: Chỉ có biểu hiện xuất sắc làm động tâm Lý Thế Dân mới có thể tiếp cận được hắn.

Thấy người đứng lên là A Sử Na Kết Xã Suất, Lý Thế Dân nhướng mày, sắc mặt không đổi nói:

- Nếu ngươi một mực muốn thử, vậy trẫm chúc người thành công!

- Tạ ơn bệ hạ!

A Sử Na Kết Xã Suất ngẩng cao đầu bước tới bên cạnh thần câu, ánh mắt tham lam nhìn không xót điểm gì. Người khác để trăm vạn lượng vàng đặt trước mặt hắn, hắn sẽ khinh thường, nhưng thần mã này này lại vô cùng mê hoặc, khiến hắn không thể đủ sức chống đối. Bất quá đây chỉ là lòng tham của hắn, thần câu kia khinh thường ngửa mặt lên trời trong mũi phát ra tiếng phì phì, hoàn toàn không để ý tới A Sử Na Kết Xã Suất. Là thần vật thông linh, đã có thể biểu lộ rõ tâm tình, trong mắt thần câu tràn ngập ý khinh bỉ.

Tựa hồ A Sử Na Kết Xã Suất không hề phát hiện, đưa tay sờ sờ gáy ngựa, đó là nơi ngựa thích được người vuốt ve nhất. Nếu muốn thuần phục ngựa hoang, đầu tiên phải khiến ngựa xua tan địch ý đối với chính mình. Chỉ có như vậy mới có thể thuần phục ngựa hoang trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Vuốt ve gáy ngựa là cách đơn giản nhất để ngựa cảm giác thiện ý, đó cũng là phương pháp hữu hiệu nhất.

A Sử Na Kết Xã Suất biểu lộ vô hại, khuôn mặt tươi cười như hoa nở, biểu hiện thiện ý.

Đỗ Hà vui vẻ, thấp giọng cười nói:

- Hắc, có trò hay để xem, người này thật xui xẻo!

Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương đều kinh ngạc liếc mắt nhìn Đỗ Hà, người xung quanh cũng cảm thấy kỳ quái.

Đỗ Hà không nói rõ, càng cười lại càng vui vẻ.

Liệt mã thông thường, dù sao đi nữa cũng không sở hữu dã tính, sẽ không tùy tiện công kích nhân loại. Chỉ cần người không cưỡi lên lưng nó, nó sẽ không tùy tiện phản kháng. Dù sao cũng là ngựa, không phải lão hổ, không có tính công kích cường đại.

Nhưng thần câu này hoàn toàn ngoại lệ, phải nói là trường hợp ngoại lệ trong các trường hợp ngoại lệ. Dã tính đã không đủ để hình dung nó, mà tràn ngập tính xâm lược.

Bất cứ kẻ nào muốn gần nó, đụng vào nó, nó đều phản kháng như lâm đại địch, người có dũng khí đụng vào nó đều bị đánh ngã.

Khi lần đầu tiên gặp thần câu, bởi vì trông thấy thần câu quá đẹp, Đỗ Hà không kiềm chế được đưa tay vuốt vuốt bộ lông thần câu, kết quả thần câu kia bất chợt đá mạnh về phía hắn, một cước kia dĩ nhiên nổi lên tiếng xé gió, đủ thấy uy lực kinh người.

Bình luận





Chi tiết truyện