chương 554/ 768

Đỗ Hà kiếp trước là một đạo tặc, đề phòng vạn nhất, trên người luôn mang theo một ít trang bị thường dùng, tập tính này đến giờ vẫn giữ.

Trước ngực hắn có mấy bình sứ nhỏ chứa dược vật: có kim sang dược của Tôn Tư Mạc phát minh, có thuốc gây tê lợi hại nhất trong nội cung, có thuốc mê có thể đánh ngã trâu, trong đó lợi hại nhất là phấn ngứa.

Phấn ngứa nguyên là một loại dịch thực vật ở Nam Cương, trải qua tinh luyện nghiền nát thì thành bột phấn hình tròn, nhỏ như bụi đất, có tính dính, màu sắc ảm đạm, không dễ dàng phát giác, có ghi chép trong [Miêu Cương vạn độc thiên]. Khi bị bôi lên da thì chân lông sẽ nổi mẩn, ngứa ngáy vô cùng, càng gãi càng ngứa, qua một đêm mới khỏi.

Kim sang dược dùng để trị thương, thuốc tê hay thuốc mê dùng ngoài da để cứu người nhưng vào lúc quan trọng cũng có thể dùng để đánh mê, tùy thuộc vào mục đích. Còn về phần phấn ngứa thì chuyên dùng để đối phó với những nhân vật muốn khi phụ.

Nói thí dụ như những nhân vật như Lý Thừa Càn, Lý Thái. Lý Thừa Càn nhiều phen chọc giận hắn nhưng hắn vẫn chỉ có thể thông qua Lý Thế Dân báo thù vì gia hỏa này dù sao vẫn là thái tử, không thể động đến. Nhưng nếu có phấn ngứa này lại khác, có thể thần không biết quỷ không hay dạy cho hắn một bài học.

Chỉ là hắn không thể tưởng được, người đầu tiên nếm thử sẽ là Biện Cơ hòa thượng.

- Chậm thật......

Đỗ Hà nhìn một cái, Biện Cơ rời đi vẻ hơi vội vàng nhưng pha trà có cần lâu như vậy?

Cao Dương cũng có chút không kiên nhẫn, phẫn hận nói:

- Hòa thượng chết tiệt, bắt Bổn công chúa đợi thật lâu.

Đỗ Hà trừng mắt nhìn nàng.

Cao Dương nhớ tới giữa ước định không thể lộ ra giữa hai người, lập tức mềm nhũn:

- Tốt rồi, không nói gì nữa............ cái tên hòa thượng gì đó cũng xác thực quá chậm nha......

Lịch sử tựa hồ xuất hiện biến hóa nhỏ, hôm nay Cao Dương ngay cả tên Biện Cơ cũng không nhớ.

- Bồ Đề vốn không phải là cây, gương sáng cũng không phải đài, tất cả vốn chỉ là cát bụi.

Biện Cơ không ngừng niệm kinh Phật, muốn cho tâm mình bình tĩnh trở lại nhưng đâu thể đơn giản?

Biện Cơ là kỳ tài Phật giáo, một ngôi sao đang lên. Hắn thuở nhỏ đã có duyên với Phật, yêu thích Phật học, mười lăm tuổi đã xuất gia theo học giả nổi danh Tát Bà Đa Bộ, ở Hội Xương tự tại Kim Thành phường tây bắc Trường An.

Sở học của hắn kinh người, nghiên cứu kinh Phật uyên thâm, kiến giải độc đáo, khi biện luận Phật pháp với cao tăng thường khiến họ không thể mở miệng. Lại thêm phẩm hạnh tốt đẹp, tuổi chưa qua hai mươi đã danh truyền Trường An trao tặng Thanh y áo cà sa, được công nhận đại sư.

Ở vào tuổi này có thể đạt được thành tựu như vậy đương thời cũng chỉ có Huyền Trang pháp sư có thể so sánh.

Nhưng không ai biết Biện Cơ có vẻ ngoài luôn tĩnh lặng như mặt nước lại có một mặt âm u.

Đó là chuyện một năm trước, lúc ấy Biện Cơ tới Lạc Dương Tịnh Thổ tự tìm theo dấu chân của Huyền Trang. Hắn đi vào ban đêm, dọc đường gặp một thôn trang, khát nước nên ghé vào xin. Lúc ấy đêm đã khuya, dân chúng đều đã nghỉ ngơi, thôn xóm vắng lặng. Hắn không muốn quấy rầy dân chúng nghỉ ngơi liền lần mò trong thôn có giếng nước hay không. Đi vào cuối thôn, không tìm được giếng nước lại bất ngờ thấy một ngôi nhà phát ra ánh đèn dầu, trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ như có như không.

Lúc đó Biện Cơ còn là hòa thượng lục căn thanh tịnh, không biết rên vì cớ gì, còn tưởng rằng có chuyện nên lặng lẽ đi tới nhìn qua cửa sổ. Hắn vừa nhìn vào thì lập tức mặt đỏ tới mang tai, thấy trên giường có một quả phụ dung mạo tú lệ đang tiến hành vật lộn kịch liệt với một trung niên.

Biện Cơ tim đập như hươu chạy, vội vàng niệm “A di đà phật” nhưng cặp mắt vẫn nhìn trừng trừng, hạ thân không tự chủ được dựng đứng, nhẹ nhàng cà vào đùi.

Khi chiến sự trong phòng chấm dứt, hắn cũng lần đầu tiên đạt đến cực khoái.

Từ đó về sau, Biện Cơ tựa như Phật gia nói nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.

Hắn từ một hòa thượng lục căn thanh tịnh hòa thượng dần động dâm niệm.

Bình thường hắn không dám biểu đạt nhưng dung mạo tú lệ của quả phụ đêm đó vẫn luôn hiển hiện: Tóc dài như mây, hồng nhan mê người: Đường cong mượt mà, làn da tuyết trăng, vòng eo thon thả, hai ngọn núi cao vút, lạch đào nguyên sâu thẳm.

Hắn càng muốn quên thì lại càng nhớ, thậm chí có khi có xúc động muốn nếm thử.

Biện Cơ có lòng hướng Phật, cũng không nguyện ý buông bỏ thân phận, đồng thời lại không có cách nào khắc chế bản thân.

Cho nên trong lòng hắn ám ảnh càng nhiều, ánh mắt cũng bởi vì niệm tưởng mà thường dừng lại trên người nữ nhân, dù không thể âu yếm nhưng cũng có thể sơ giải ý dâm.

Có lẽ vì bị ảnh hưởng của dung mạo tú lệ của quả phụ mà ánh mắt Biện Cơ phần lớn truy tìm những phu nhân đã thành thục, không hề để ý tới táo xanh. Chính vì như thế mà hắn vẫn luôn để ý tới Trường Nhạc.

Hôm nay Biện Cơ được chủ trì Nạp Ngôn của Hoằng Phúc đến Trường An tham gia pháp hội.

Đi vào trong chùa, ngoài ý muốn không gặp khách tăng, nhưng hắn rất quen thuộc với Hoằng Phúc tự nên cũng không để ý, cứ thế ngồi chờ pháp hội diễn ra.

Đi vào trong chùa, nhìn qua người đến người đi, con mắt Biện Cơ bất giác lại tìm mỹ nữ.

Trường Nhạc mặc dù giả trang ăn mặc kiểu phu nhân bình thường nhưng dung nhan tuyệt thế, phong thái bẩm sinh cao quý đoan trang không thể nghi ngờ là hạc giữa bầy gà.

Biện Cơ phát hiện nữ tử đã từng gặp qua trước kia so với người trước mắt chính là thiên nga cao cao tại thượng và chuột chũi, nhất thời choáng váng không tự chủ được tới gần.

Dĩ vãng Biện Cơ đều có thể khắc chế dâm niệm, tuy không thể kìm giữ ánh mắt nhưng cũng không biểu đạt ra ngoài. Chỉ là Trường Nhạc thật sự quá đẹp khiến hắn không làm chủ được.

Đây là lần đầu tiên Biện Cơ chủ động.

Đỗ Hà xuất hiện, Biện Cơ lại một lần nữa khống chế không nổi tâm tình đạo hạnh tâm tình, ẩn ẩn đố kỵ.

Tuy hắn che dấu vô cùng tốt, nhưng ý niệm ganh đua với Đỗ Hà bất tri bất giác hiện ra.

Một mình tới phòng nhỏ của Kính Phật đường, tu hành ngày thường và dâm niệm triển khai giao chiến, tuy hắn muốn dựa vào niệm Phật kinh để bình phục tâm tình, nhưng lại không hề hiệu quả, ngược lại bởi vì tâm không yên tĩnh nên đầu đầy mồ hôi.

- Biện Cơ đại sư.........

Đúng lúc này, ngoài phòng nhỏ truyền đến tiếng hô khẽ.

Biện Cơ giật mình, vội vàng thu liễm tâm thần, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh:

- Là Tuệ Không đại sư sao? Mời vào.

Hắn thường đến Hoằng Phúc luận kinh dạy học nên rất quen thuộc Tuệ Không hòa thượng chưởng quản giới luật ở đây, nghe giọng liền nhận ra.

Tuệ Không hơi lén lún đi vào phòng, thi lễ nói:

- Bái kiến Biện Cơ đại sư.

Biện Cơ cũng đáp lễ.

Tuệ Không muốn nói lại thôi, trầm mặc một lát, mới nói:

- Biện Cơ đại sư, mấy khách nhân của ngài có thân phận đặc biệt?

Tuệ Không được cử nghênh đón khách tăng nhưng bởi vì quán phố phát sinh ngoài ý muốn, không thể không tự ý tạm rời chức vị để xem, đúng lúc gặp được Đỗ Hà giáo huấn ác đồ.

Hắn với tư cách người xuất gia, thân phận đặc thù, không tiện ra tay, chỉ có thể ở sau đó hưng sư vấn tội nhưng lại bị Đỗ Hà dăm ba câu hóa giải, cũng không thể làm gì, chỉ có thể khuyên bảo phu nhân chủ quán một tiếng, trong lòng thầm nghĩ đến thân phận Đỗ Hà. Đến khi phản hồi, ngoài ý muốn thấy được Biện Cơ cùng một chỗ với mấy người Đỗ Hà.

Đường triều là lúc Phật giáo thịnh hành, bởi vì Lý Thế Dân nhiều lần cầu phúc cho Trưởng Tôn Hoàng Hậu nên khiến quan lại và thế gia cho rằng Lý Thế Dân tin Phật. Trên làm dưới theo, số người tin Phật nhiều vô số kể, rất nhiều cao tăng hoặc nhiều hoặc ít đều kết bạn với giới quyền quý.

Trong lúc nhất thời, Tuệ Không cho rằng Đỗ Hà là đại nhân vật mà Biện Cơ biết, trong lòng không khỏi tâm thần bất định bất an, sợ chọc phiền toái, ngầm đi theo sau, thấy Biện Cơ cùng Đỗ Hà nói chuyện với nhau thật vui càng thêm lo lắng, nhịn không được vụng trộm đến tìm Biện Cơ hỏi thăm thân phận Đỗ Hà để chuẩn bị.

Biện Cơ khẽ giật mình, tâm tư hắn nhằm vào Trường Nhạc, tự nhiên không có tâm tư bận tâm thân phận Đỗ Hà, hiện giờ ngay cả tên họ Đỗ Hà cũng không biết, ngạc nhiên hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì, thân phận vị nam thí chủ kia cổ quái sao?

Tuệ Không thấy Biện Cơ cũng không biết thân phận Đỗ Hà thì cũng an lòng, kể lại mọi chuyện.

Đương nhiên hắn cũng không nói là vì Đỗ Hà nghi vấn giá cả hương nến mà xảy ra chuyện, ngược lại trút sai cho Đỗ Hà, nói hắn cố tình gây sự.

Biện Cơ thầm nghĩ:

- Quả nhiên là một thất phu ngốc nghếch.

Hắn nhớ tới phong tư tuyệt thế của Trường Nhạc lại không khỏi thầm hận:

- Một đóa hoa nhài cắm ở trên bãi phân trâu, đáng tiếc, đáng tiếc............

Tuệ Không thông hiểu võ nghệ, nhìn ra được nông sâu của Đỗ Hà, có chút hoài nghi, hỏi:

- Thí chủ này có chỗ hơn người? Biết đâu có thân phận khác?

Biện Cơ đối với Đỗ Hà có thành kiến, không chút do dự đáp:

- Có thể có thân phận gì, chỉ là một thất phu......

Tuệ Không kinh ngạc, vội hỏi:

- Đúng là bởi vì người này có khí tức thất phu rất nặng, khinh thị ngã phật, tiểu tăng mới đưa hắn đến Kính Phật đường, hy vọng có thể dùng lòng từ bi Phật Tổ cảm hóa cho hắn, lại để cho hắn quy y ngã phật.

Biện Cơ miệng nói hưu nói vượn, nhưng trên mặt cũng lộ vẻ thành kính nghiêm túc, giả dạng như thật.

Tuệ Không vội vàng ca ngơi:

- Biện Cơ đại sư, lòng từ bi khiến tiểu tăng xấu hổ... Tiểu tăng lấy đại sư làm tấm gương, phổ độ cứu thế ...... Tiểu tăng còn có chuyện quan trọng, cáo từ trước.

Hắn ra khỏi phòng, đột nhiên quay đầu, nhắc nhở:

- Quên nói, pháp lần này là do thái tử điện hạ, Tiêu đại nhân đồng thời chủ trì, phải thận trọng mọi việc.

Bình luận





Chi tiết truyện