chương 550/ 768

Thuở nhỏ Cao Dương đã thích gây nháo, bổn sự ném đồ vật lại cực kỳ cao minh, tượng Phật được chế bằng gỗ, nhưng thật cứng rắn, chuẩn xác không lầm đập thẳng lên đầu phụ nhân chủ quầy hàng, nhất thời liền nổi lên hai cục u to tướng.

Cao Dương cũng không biết mình đã gây chuyện, ngược lại còn vỗ tay cười, tựa như mình vừa đánh trúng người xấu.

Đỗ Hà chỉ cảm thấy phẫn nộ vì thái độ đối đãi khách hàng của phụ nhân, nhưng thực sự không có ý động thủ.

Mua bán chính là như thế, nguyện mua nguyện bán, không muốn mua đi nơi khác là được.

Đỗ Hà cũng không phải thiếu tiền, nhưng tiền của hắn quang minh chính đại kiếm về, không muốn làm kẻ coi tiền như rác, để gian thương phạm pháp kiếm tiền của mình.

Cao Dương lại không có nhiều tâm tư như vậy, nàng là Đại Đường Cao Dương công chúa, cũng là một trong những nữ nhi mà Lý Thế Dân sủng ái nhất. Nàng là kim chi ngọc diệp, khí phách lẫm nhiên. Một tiểu thương nho nhỏ hung hăng càn quấy mắng đuổi nàng lăn sang một bên, liền động lửa giận, vung tay đánh người, dù Đỗ Hà có muốn ngăn cản cũng không kịp.

Phụ nhân cũng không nghĩ ra Cao Dương lại làm như thế, nói động thủ liền động thủ, tránh không kịp nên bị đánh sưng hai khối u, tức giận oa oa kêu to, thấy Đỗ Hà là một võ phu ăn mặc tầm thường, tuy nhìn Cao Dương thiên sinh lệ chất nhưng y phục cũng không xa hoa, nhìn giống như một tiểu thư con nhà bình thường, ở thành Trường An lớn nhất thiên hạ, tiểu thư như vậy nhiều vô số kể, cũng không sợ hãi, càn rỡ kêu lên:

- Đánh người, có người phá quầy hàng…

Bà ta vừa lớn giọng hô hoán, nhất thời tạo thành một trận hỗn loạn.

Dân chúng tụ tập trước quầy hàng lập tức tản ra, vây quanh bốn phía, để lại một khoảnh đất trống ở giữa.

Ban đầu Đỗ Hà còn dự định xin lỗi để qua chuyện, dù sao chứng thật là Cao Dương đánh người trước tiên. Nhưng khi nhìn thấy một tráng nam chừng bốn mươi tuổi tay cầm đòn gánh hướng hắn vọt tới, lập tức bỏ qua ý niệm xin lỗi trong đầu, trong lòng có tính toán, cố ý đem sự tình làm lớn chuyện.

Thật quá kỳ quái.

Đỗ Hà dùng một tay nắm lấy đòn gánh, nâng lên một chân đá tên tráng hán vừa vọt tới té ngã dưới đất.

Tráng nam chỉ có vài phần cậy mạnh, không phải địch thủ của cao thủ cấp bậc như Đỗ Hà, trực tiếp bị một chiêu thu phục.

Giải quyết xong tráng nam, trong lòng Đỗ Hà liền nổi lên ba nghi vấn: trước mắt chủ quầy hàng đối đãi với khách thái độ rất hiêu trương, giá hàng lại đắt tiền như thế, vì sao người mua lại nhiều đến như vậy? Chủ quầy hàng tựa hồ không chút sợ hãi, căn bản không sợ đem sự tình làm lớn, cũng không sợ chuyện bạo lực sẽ làm ảnh hưởng tới buôn bán? Bởi vì có câu nói cùng trong nghề là cừu nhân, quầy hàng nhang đèn lại náo nhiệt như thế, tiểu thương trong chùa lẽ ra phải ganh ghét nhau mới phải. Nhưng chủ quầy cách vách lại không chút do dự xông lên đánh người, đây chính là một chuyện lạ, thật quái lạ!

Tinh tế suy nghĩ, ba vấn đề này đã mơ hồ có đáp án. Là người thì luôn tham tiện nghi, trừ phi là những kẻ ngốc chỉ thích khoe của, cùng là một loại hàng hóa, chỉ cần có ý tưởng ai cũng chỉ thích mua hàng rẻ hơn một chút. Ở bên trong Hoằng Phúc Tự lại buôn bán nhang đèn náo nhiệt đến như thế, giá cả đắt đỏ như thế, chỉ cần hạ giá một chút, lãi ít lại tiêu thụ mạnh, số tiền kiếm được tuyệt đối gấp hai lần. Nhưng hơn mười quầy hàng đại khái đều giống như nhau, toàn bộ tín đồ dân chúng đều chỉ lựa chọn quầy hàng nào ít người để xếp hàng. Điều này cũng có ý nghĩa toàn bộ hàng hóa nơi này đều chỉ có một cái giá cố định, thống nhất giá cả, không có giá rẻ hay đắt đỏ nào khác, cho nên cũng không có tồn tại quầy hàng nào có nhiều khách hơn quầy nào.

Mặt khác có một câu nói khách hàng là trên hết, thương gia cầu tài, mà khách hàng là tài lộ, nếu không phải bất đắc dĩ đối diện với một ít đột phát, gặp phải chuyện không vui thương gia vẫn luôn lựa chọn biện pháp sắp xếp ổn thỏa thường gặp nhất, cũng là phương thức hợp lý nhất. Nhưng phụ nhân chủ quầy hàng kia lại trực tiếp la hét lên, không thèm để ý tới việc buôn bán của mình sẽ vì hành động nóng nảy sẽ bị ảnh hưởng, đây vốn là hành vi hoàn toàn không phù hợp với một người buôn bán.

Điều này chỉ có hai cách giải thích: Thứ nhất thương gia là một người thích gây chuyện thị phi, thích gây sự hơn thích kiếm tiền; Thứ hai thương gia căn bản không thèm để ý tới kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không cần quan tâm tới chuyện buôn bán. Loại giải thích đầu tiên đương nhiên không thành lập, thương gia cầu tài, không khả năng tự đoạn tài lộ của mình. Loại giải thích sau nhìn qua dường như không thể, nhưng nếu đổi lại phương thức khác mà nghĩ, không khả năng lại biến thành có khả năng. Đó chính là phụ nhân kia cũng không thật sự là chủ nhân quầy hàng, bà ta chỉ là một người làm công, kiếm được tiền hay không cũng không quan hệ gì tới bà ta. Vì vậy phụ nhân vì muốn phát tiết ác khí nên không thèm lưu ý tới lượng tiêu thụ.

Cuối cùng câu nói “người trong nghề là cừu nhân” là một câu danh ngôn lưu truyền suốt mấy ngàn năm, nguyên vẹn thể hiện nguyên nhân mâu thuẫn của người với người. Bởi vì trên thế gian này không ai nguyện ý đối kháng với tiền, tráng nam kia tự nhiên đi bênh vực phụ nhân không thèm quan tâm tới quầy hàng của mình, hắn vốn không cần phải ra tay, đem cả mình tham gia vào phiền phức của người khác, làm ảnh hưởng chính việc buôn bán của bản thân mình.

Giải thích duy nhất cả hai đều cùng một nhóm, hơn nữa cũng là người không thèm quan tâm tới lượng tiêu thụ.

Đáp án của ba vấn đề tổng hợp lại, vừa lúc lại giải thích cho mấy vấn đề mới khác nảy sinh.

Thứ nhất, nếu hai quầy hàng bán nhang đèn này chỉ là một nhóm người, như vậy hơn mười mấy quầy hàng mở ra trong tiền viện Hoằng Phúc Tự có phải đều cùng một nhóm người hay không? Thứ hai, người giật dây cho mấy quầy hàng này lại là ai, ai chống đỡ sau lưng bọn hắn? Thứ ba, hòa thượng trong chùa này có phải cũng xen vào một chân trong việc buôn bán hay không, cùng người đứng sau lưng mấy quầy hàng hợp tác, cùng mưu phúc lợi?

Tất cả chuyện này đều là mê đề!

Nhưng Đỗ Hà đã quyết định đào ra chân tướng, không bởi vì hắn thích chõ mũi vào chuyện người khác, mà là vì dân chúng tín đồ bị che giấu sự thật.

Vì cầu tâm an, tâm tình muốn cầu thần bái Phật của dân chúng có thể lý giải, nhưng có người muốn lợi dụng lòng tin này của dân chúng mà âm thầm thao tác, cướp lấy tiền mồ hôi nước mắt của bách tính tân tân khổ khổ kiếm lấy đồng tiền, đây chính là tội ác tày trời.

Cuộc đời này Đỗ Hà thống hận nhất là ba loại người: Loại thứ nhất hủy trong sạch của người, dâm tặc hủy cả đời người; Loại thứ hai là Hán gian, bán đứng lương tri, là súc sinh bán rẻ dân tộc; Loại thứ ba khi dễ dân chúng tay không tấc sắt, áp bức tiền mồ hôi nước mắt của bách tính.

Ba loại người này nếu để Đỗ Hà gặp phải tuyệt sẽ không buông tha.

Không gặp được xem như là vận khí của đám hỗn trướng kia, nhưng hôm nay nếu để cho hắn phát hiện tự nhiên không có ý định để người đứng sau màn tiếp tục càn rỡ.

Hắn lôi kéo Cao Dương, thấp giọng nói:

- Dù cho có chuyện gì phát sinh ngươi cũng không được lộ ra thân phận công chúa, bằng không lần sau ta tuyệt không mang ngươi ra ngoài chơi!

Cao Dương kinh ngạc, híp mắt cười nói:

- Được…chỉ cần còn có lần sau, để cho ta làm gì cũng được!

Khóe mắt Đỗ Hà nhìn chung quanh, thấy hơn mười tên lưu manh hung thần ác sát gạt mở dân chúng vây xem đang hướng bọn họ bức tới, trên mặt lộ ra dáng tươi cười lạnh lùng.

Nếu như bọn họ lộ ra thân phận thật sự, những người này xác định sẽ không dám hung hăng càn quấy, nhưng hiện giờ bề ngoài của họ một người chỉ là võ phu bình thường, một người là tiểu thư gia đình bình thường, không có thân phận hiển hách, ngược lại có thể làm cho người đứng sau màn không chút kiêng nể mà bại lộ sự ngang ngược càn rỡ của mình.

Trong phút chốc mười hai người đã bao vây chung quanh Đỗ Hà cùng Cao Dương.

Đỗ Hà kéo Cao Dương ra sau người, ra vẻ có chút kinh hoảng nói:

- Các ngươi…các ngươi là ai, muốn làm gì?

Bộ dáng nơm nớp lo sợ của hắn khiến đám lưu manh kia ầm ầm cười to.

Một hán tử cường tráng cầm đầu ánh mắt dâm tà nhìn ra sau lưng Đỗ Hà, cười nói:

- Không làm gì, chỉ là tiểu nương tử này mỹ mạo như thế, bồi chúng ta chơi đùa một chút thế nào?

Hắn nói xong lại định vươn tay nắm lên mặt Cao Dương…

Bình luận





Chi tiết truyện