chương 329/ 768

Cường nỏ cùng Liên Hoàn Nỏ đều là nỏ, nhưng uy lực khác xa nhau. Đây cũng tương tự như hỏa đồng cùng súng, mỗi khi hỏa đồng bắn một phát đều phải lên đạn thêm một lần nữa, cần có một chút thời gian chuẩn bị mới có thể bắn ra phát tiếp theo, nhưng Liên Hoàn Nỏ lại giống như súng lục, có thể liên tục bắn ra, trừ phi hết đạn nếu không sẽ không có bất cứ cơ hội nào.

Liên Hoàn Nỏ của Đường triều là phát minh mới của thời đại vũ khí lạnh, mặc dù là thời đại vũ khí lạnh đỉnh phong của Tống triều cũng kém hơn.

Đương nhiên không phải vì kỹ thuật bị lui bước, mà là bởi vì Liên Hoàn Nỏ vì theo đuổi tốc độ nên hy sinh tầm bắn cùng uy lực, ở thời kỳ Đường triều, khoa học kỹ thuật về ngành sắt của ngoại tộc cũng không phát đạt, uy lực của Liên Hoàn Nỏ tuy kém hơn Cường Nỏ, nhưng cũng đã đủ đối phó.

Mà thời kỳ Tống triều ngoại tộc đã phát triển quốc gia của mình, có được đặc sắc riêng về khoa học kỹ thuật, thậm chí còn có được Thiết Diêu Tử, Thiết Lâm quân là những trọng kỵ binh. Gặp phải những đội ngũ trọng giáp binh ngay cả binh khí tốt cũng khó thể chém tổn thương, uy lực của Liên Hoàn Nỏ quá nhỏ, tốc độ dù có nhanh bao nhiêu cũng không gây thương tổn được địch nhân, vì thế đã mất đi ý nghĩa.

Cho nên cung nỏ thời kỳ Tống triều đều hướng theo lực lượng phát triển, bọn hắn phát minh ra Thần Tí Cung, uy lực mạnh mẽ có thể xuyên thấu ba tầng hậu giáp, thậm chí có thể xuyên thấu cả gạch đá, nhưng tốc độ thật không dám khen ngợi.

Đối diện với thân thể huyết nhục, dù uy lực của Liên Hoàn Nỏ kém hơn Cường Nỏ, nhưng đã đủ dư dả dồn người vào chỗ chết.

Liên Hoàn Nỏ mỗi lần bắn ra là mười mũi tên, chín giây mười mũi tên, ba mươi Liên Hoàn Nỏ chỉ trong chín giây có thể bắn ra ba trăm mũi tên, ai có thể né tránh?

Mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương Đoạn Kiền Chí, bàn tay nắm chuôi kiếm tuôn đầy mồ hôi lạnh, tâm niệm thay đổi thật nhanh, hiểu được hết thảy sự việc, cắn răng thầm nghĩ:

- Bọn hắn có Liên Hoàn Nỏ, nói vậy chính là người của triều đình, triều đình đã sớm có chuẩn bị, chỉ là chúng ta hoàn toàn không hay biết. Tới lui gì cũng chết, đánh một phen, lên!

Tình huống trước mắt cực kỳ hiểm ác, có thể ở dưới loại tình thế này làm ra quyết định chính xác nhất, Đoạn Kiền Chí quả thật không phải người tầm thường.

Theo hắn hiệu lệnh, toàn bộ hắc y nhân đều rút ra trường kiếm.

Dù Đoạn Kiền Chí lựa chọn chính xác, nhưng dù sao đã mất đi ưu thế, muốn phá vây chẳng khác gì người ngốc nói mê.

Ngay khi Đoạn Kiền Chí vừa truyền đạt mệnh lệnh, Ba Vũ Hưng cũng hạ lệnh bắn!

Nỏ tiễn bắn tung đầy trời!

Thanh âm khấu vào cơ quan cùng tiếng mũi tên xé gió vang lên liên miên không dứt, trong phút chốc những mũi tên truy hồn đoạt mệnh bắn thẳng vào đám người Đoạn Kiền Chí, thường thường chỉ một mũi tên đã xuyên thủng hai ba người. Nhưng bởi vì Đỗ Hà yêu cầu bắt sống, những địa phương nỏ tiễn nhắm tới phần lớn là bộ phận vùng hông, mặc dù không tới mức chết ngay nhưng có thể làm cho địch nhân mất đi chiến lực té ngã trên mặt đất.

Trong thời gian chưa tới mười lăm giây, đã không còn người nào đứng thẳng, mười lăm người đều ngã trên mặt đất, mất đi lực tái chiến.

Đối mặt mật độ nỏ tiễn bắn dày đặc như thế, cho dù võ nghệ cao cường như Đoạn Kiền Chí cũng không thể tránh né, hai chân đều bị mũi tên xuyên qua ngã trên mặt đất.

- Trói lại toàn bộ, một bộ phận lưu lại sửa sang chiến trường, bộ phận khác áp giải người đi theo ta!

Ba Vũ Hưng cười toe toét miệng, truyền đạt mệnh lệnh. Ánh mặt trời mùa xuân sáng sớm đã thoát khỏi đường chân trời, chiếu lên thân người ấm áp.

Lý Dật Phong thúc ngựa đi tới chân núi Nhị Long sơn, đem ngựa giấu vào trong rừng cây.

Thu được mệnh lệnh của Chu Chấn Uy, hắn cũng liên tục thúc ngựa đi không ngừng, khi hắn tới dịch trạm trời đã sáng hẳn, bên trong dịch trạm một mảnh hỗn loạn, nha dịch cùng người qua đường đều đang bàn tán về chuyện cướp tù phạm, trong lòng hắn liền biết được Đoạn Kiền Chí đã đắc thủ.

Căn cứ tính cách cẩn thận của sư đệ, Lý Dật Phong đi tới Nhị Long sơn, nếu muốn tránh đầu sóng ngọn gió trong lúc này, Nhị Long sơn là nơi duy nhất mà Đoạn Kiền Chí chọn lựa.

Quả nhiên ở cửa vào Nhị Long sơn hắn tìm được tiêu ký của Chấn Uy võ quán.

Đoạn Kiền Chí ẩn núp trong núi cần có dược liệu cùng thực vật, lưu lại tiêu ký là vì chỉ dẫn phương hướng cho người của phe mình.

Lý Dật Phong lần theo tiêu ký truy tìm tới Trường Thiên Hạp, nhưng đi tới cốc khẩu lại hoàn toàn không còn nhìn thấy được tiêu ký.

Dự cảm bất tường nảy sinh trong lòng Lý Dật Phong, bên trong Trường Thiên Hạp cũng không có gì dị thường, hắn lo lắng tìm tòi khắp chung quanh. Sau khi xác định không có thêm tiêu ký nào, hắn lại quay về Trường Thiên Hạp, nhìn thấy địa hình thầm nghĩ:

- Địa thế nơi này hiểm yếu, tiêu ký lại gián đoạn ở nơi này, vấn đề tất nhiên xảy ra tại đây!

Hắn đè nén nỗi lo âu, tìm tòi từng tấc thổ địa nơi này, ở trong bụi cỏ liền phát hiện được vết máu, ở vách đá lại phát hiện có dấu vết của thân cây cùng tảng đá va chạm, trên vách núi cũng tìm được bụi cỏ bị vật nặng đè ép xuống.

Đủ loại dấu hiệu đã chứng minh tình huống của Đoạn Kiền Chí.



Nhìn biển rộng mênh mông, Đỗ Hà có cảm giác dở khóc dở cười, nguyên bản theo kế hoạch mà hắn sớm định ra, đi tới Tô Châu điều tra Từ gia cùng Tô gia để bắt kẻ chủ mưu phía sau màn, sau đó sẽ phá hủy đám ung nhọt kia, chiến thẳng trở về Trường An đoàn tụ cùng song thân thê tử. Lúc trước nghe Vũ Mị Nương nói thuyền hoa của Từ gia muốn đi Tô Châu, cũng không hề nghi ngờ gì, Từ gia ở Tô Châu không dưới trăm năm, con thuyền này không đi Tô Châu lại đi đâu?

Cho đến sáng sớm hôm nay hắn mới biết được mục đích của thuyền hoa Từ gia chứng thật là ở Tô Châu, nhưng cần phải chờ bọn họ đi du ngoạn một vòng mới quay về nơi đó. Nguyên lai những thế gia công tử cùng danh môn đệ tử trên thuyền đã sớm có ước định trước, cùng nhau chơi xuân đạp thanh, trạm thứ nhất là Trường Giang, trạm thứ hai là biển khơi, trạm thứ ba là Tây Hồ, giờ phút này địa phương họ đang đến chính là Tây Hồ.

Mặt ngoài Đỗ Hà đến Giang Nam là vì tế bái một vị giang hồ danh túc, cũng không phải có việc gấp gì, thật không tiện lộ ra vẻ lo lắng quá mức, chỉ đành thuận theo tự nhiên đi thêm một vòng.

Thanh âm tiếng bước chân vang lên, trong đầu Đỗ Hà hiện ra thân ảnh xinh đẹp của Vũ Mị Nương, cũng không xoay người lên kêu lên:

- Vũ cô nương!

Vũ Mị Nương si dại nhìn thân ảnh trước mặt, trong mắt long lanh thủy khí, nước mắt to như hạt đậu không dám chảy xuống, trong đáy lòng chỉ có một ý niệm:

- Chậm trễ đại sự của Đỗ đại ca, quả nhiên làm cho hắn chán ghét, ngay quay đầu lại liếc mắt xem ta cũng không nguyện ý sao?

Vũ Mị Nương trí tuệ tới bậc nào, từ lúc ở Dương Châu gặp Đỗ Hà liền biết được ý trung nhân mang theo nhiệm vụ cơ mật trên người, nếu không cũng không cần mai danh ẩn tích đi vào Dương Châu.

Nàng biết rõ Đỗ Hà là người làm chuyện đại sự, cũng không có ý định làm chậm trễ đại sự của hắn.

Nhưng ở Trường Giang gặp nhau, nàng thầm nghĩ thừa dịp lên thuyền còn có thể gặp mặt Đỗ Hà nói chuyện một chút cũng đã cảm thấy thật thỏa mãn. Nhưng nàng là lần đầu tiên kết giao cùng nhóm người Từ Tuệ, cũng không biết thông lệ của bọn họ, không nghĩ ra thuyền hoa đi ra biển khơi lại không tiếp tục cập bờ bỏ neo mà trực tiếp theo đường biển từ sông Tiền Đường đổ thẳng tới Hàng Châu, du ngoạn xong mới trở về Tô Châu.

Hôm nay sau khi nàng biết tin lập tức liền luống cuống.

Đỗ Hà xuôi nam làm đại sự, nhưng bởi vì tư tâm của nàng nên bị chậm trễ lộ trình. Nàng cũng không biết Đỗ Hà phải làm đại sự gì, nhưng không cách nào áp chế ý nghĩ, luôn cảm giác tư tâm của mình phiền nhiễu Đỗ Hà, tạo thành gánh nặng cho hắn, thậm chí có thể bởi vì vậy mà phá hủy đại sự của hắn.

Nghĩ như thế tận đáy lòng Vũ Mị Nương cũng không còn giữ được bình tĩnh, nhưng trước mắt bao người nàng lại không thể giải thích, trong lòng khẩn trương gấp gáp, thấy Đỗ Hà đứng một mình ở đầu thuyền vội vàng muốn tiến lên nói tiếng xin lỗi, nhưng thấy Đỗ Hà gọi nàng mà vẫn không xoay người lại, còn cho rằng mình thật sự làm chậm trễ đại sự của hắn nên làm hắn phản cảm, không còn muốn nhìn thấy mình, nước mắt không nhịn được liền rơi xuống.

Nàng vốn là một thiếu nữ mạnh mẽ, có thể thừa nhận bất cứ áp lực gì, dưới nghịch cảnh cũng có thể đối mặt hết thảy, cho dù trời sập cũng không áp ngã được nàng. Nhưng người mạnh mẽ cũng có nhược điểm, tâm cơ trí tuệ của Vũ Mị Nương không thua bất cứ nam tử đương thời nào, chỉ riêng đối mặt Đỗ Hà nàng lại không có biện pháp gì giải thích.

Đỗ Hà mơ hồ nghe được phía sau truyền tới tiếng nức nở, ngạc nhiên xoay người, chỉ thấy thần sắc Vũ Mị Nương thật buồn bã, trong mắt lại mơ hồ muốn chảy nước mắt, giống như một cánh hoa trong cơn bão, làm người ta thật thương tiếc, vẻ mặt hắn liền hiếu kỳ:

- Làm sao vậy?

Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thế cục trước mắt giống như một hồ nước đục, không thể thấy rõ trong nước có thứ gì, đám dư nghiệt của Lý Kiến Thành lại đang ở nơi nào. Mấu chốt trong kế hoạch của Đỗ Hà nằm ở chỗ Ngụy Tượng, ở những người nghĩ cách cứu viện Ngụy Tượng, bọn hắn nhất định phải biết sự tình, từ trong miệng bọn hắn có lẽ lấy được manh mối chân chính, về hành động của hắn hiện tại đều chỉ nằm trong giai đoạn thăm dò, cho nên trước khi nhận được tin của Ba Vũ Hưng hắn cũng không có gì khẩn cấp.

Tuy rằng tình hình hiện tại đánh vỡ kế hoạch hắn sớm định ra, cũng sẽ tạo thành phiền phức nho nhỏ, nhưng không trở ngại gì đến đại cục.

Vũ Mị Nương khó chịu nói:

- Mị Nương thật sự không biết chiếc thuyền này sẽ không cập bờ, làm lỡ đại sự của Đỗ đại ca, thật sự là có lỗi!

Nàng sợ người ngoài nghe được, cố ý đè thật thấp thanh âm khống chế tâm tình của mình, nhưng nước mắt trên mặt lại lăn xuống.

Đỗ Hà vừa nghe lời nàng, cũng hiểu được vì sao Vũ Mị Nương lại phản ứng như thế, thấy nàng cực kỳ đau khổ, cũng vô cùng thương tiếc, hạ giọng nói:

- Mị Nương không cần để ý, là muội đa tâm rồi!

Vũ Mị Nương cho rằng hắn đang an ủi mình, gương mặt vẫn buồn bã khổ sở, nước mắt ngừng chảy nhưng không cách nào vui vẻ.

Đỗ Hà an ủi:

- Cũng không dối gạt muội, lộ trình thay đổi quả thật có chút phiền toái, nhưng ta vốn định điều tra Hàng Châu, hiện giờ đem thời gian đẩy lên phía trước, cũng không sao cả. Muội còn không rõ bổn sự của Đỗ đại ca sao? Nếu sự tình thật sự gấp gáp, với thủ đoạn của Đỗ đại ca, chỉ cần dùng chút mưu kế bức bách thuyền cập bờ không phải dễ dàng!

Vũ Mị Nương suy nghĩ lại cảm thấy rất đúng, lúc này mới dễ chịu hơn một chút, thấy trên mặt Đỗ Hà hiện lên vẻ cười cười, rõ ràng như có ý giễu cợt, nhớ tới thái độ mình sốt ruột hoảng sợ như muốn tự tìm cái chết, nhất thời không chịu nổi, gương mặt đỏ bừng.

Đỗ Hà thấy nàng để ý mình đến như thế, trong lòng cũng có chút cảm động, lấy ra một chiếc khăn đưa cho nàng, ôn nhu nói:

- Lau mặt đi, tiểu hoa miêu!

Vũ Mị Nương cảm nhận được ôn nhu của hắn, đưa tay tiếp nhận khăn, sẵng giọng:

- Còn không phải tại Đỗ đại ca làm hại sao!

Nàng lau nước mắt, hờn dỗi bước tới trước mũi thuyền, đáy lòng lại thật ngọt ngào, cầm khăn trong tay vuốt ve, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thất thanh kêu lên:

- Đại ca nhìn xem, đó là gì vậy?

Dưới mặt biển tràn ngập ánh mặt trời chiếu sáng, lại

trôi tới hơn mười người…

Chính xác mà nói là hơn mười cỗ thi thể!

Bình luận





Chi tiết truyện