chương 192/ 768

Đỗ Hà, Trường Nhạc cùng Vũ Mị Nương cũng hiểu được chuyện này không phải dễ dàng, Bồng Diệc Lương đã tạo ra một phương pháp tạo giấy hoàn toàn mới, một trình tự hoàn toàn mới, cũng đã hoàn thành được đại khái, cần giải quyết những vấn đề chi tiết nho nhỏ còn lại chỉ chờ thêm chút thời gian mà thôi.

Chỉ cần giải quyết xong vấn đề cuối cùng về màu sắc, không khó tưởng tượng loại giấy giá rẻ mà thực dụng kia sẽ thịnh hành khắp Đại Đường như thế nào, sẽ thịnh hành cả thiên hạ ra sao.

Vũ Mị Nương hỏi:

- Ngươi có biết vấn đề nằm ở chỗ nào không?

Ánh mắt của nàng lóe ra thần thái hưng phấn, trong mắt sáng lên, tựa hồ như có thật nhiều tiền tài đang chuyển động bên trong ánh mắt của nàng.

Đỗ Hà nhìn thoáng qua nàng, âm thầm buồn cười, một đời nữ hoàng hiện tại tựa hồ đã biến thành thật tham tiền, một thân thông minh trí tuệ vô song lại chỉ đặt lên việc làm sao kiếm được tiền.

Bồng Diệc Lương lắc đầu:

- Ta đã dùng đủ loại phương pháp, nhưng thủy chung vẫn không biết nguyên nhân ở đâu!

Hắn ảo não vỗ lên trụ phòng, đột nhiên vang lên vài tiếng răng rắc, trụ phòng nghiêng vào trong sụp xuống, thân thể hắn cũng bị mất cân bằng ngã vào bên trong.

Bồng Diệc Lương biết được kỹ thuật tạo giấy thật xuất sắc, nhưng không biết chút gì về chuyện xây dựng phòng ở. Phòng xưởng đơn sơ này không hề được xây nền móng, cũng không quy hoạch hợp lý, đinh sắt cũng cũ kỹ rỉ sét, hoàn toàn không có chút tính an toàn nào.

Bị gió thổi nắng phơi hàng ngày, chèo chống được hơn tháng đã là cực hạn, hôm nay bị Bồng Diệc Lương vỗ mạnh, dĩ nhiên là lập tức sụp đổ.

Vách nhà ầm ầm sụp xuống, nóc nhà cũng sụp một mảng lớn, kéo theo cả nửa bức tường.

Một tiếng răng rắc vang lên, một cây xà ngang thẳng tắp rơi xuống, may mắn thế nào lại đập thẳng xuống người Bồng Diệc Lương.

Trường Nhạc cùng Vũ Mị Nương đồng thời kinh hô.

Xà ngang rơi xuống cực nhanh, Bồng Diệc Lương té trên mặt đất vốn không cách nào né tránh, đang hoảng sợ tới hồn phi phách tán, nghe một tiếng quát chói tai, ngân quang lóe lên, xà ngang đã bị chém thành hai đoạn. Chính là Đỗ Hà đã kịp thời lao tới dùng Bàn Long kiếm trong tay chặt đứt xà ngang cứu được hắn một mạng.

- Mau lui lại!

Đỗ Hà kéo Bồng Diệc Lương ném hắn ra khỏi khu vực nguy hiểm, ngay trong nháy mắt bọn họ rời khỏi phòng ở, căn phòng ầm ầm sụp đổ, thổi tung bụi đất đầy trời.

Bồng Diệc Lương kinh hồn chưa định, ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn căn phòng vừa sụp xuống.

Sắc mặt Trường Nhạc cùng Vũ Mị Nương như màu đất, không tự chủ được tiến lên hoảng sợ nói:

- Huynh không sao chứ?

Hai người vừa thốt ra, liền liếc nhìn lẫn nhau.

Trong mắt Trường Nhạc hiện lên tia cảnh giác, trong mắt Vũ Mị Nương có chút không được tự nhiên.

Đỗ Hà liếc nhìn chung quanh, cười nói:

- Không sao! Không bị thương, còn ngươi thế nào?

Hắn vỗ vỗ bả vai Bồng Diệc Lương, câu cuối cùng chính là hỏi hắn.

Bồng Diệc Lương vội vàng bò lên:

- Không có việc gì, đa tạ tướng quân cứu mạng thảo dân lần nữa!

Đỗ Hà kinh ngạc hỏi:

- Ngươi lại ở trong căn phòng này sao?

Bồng Diệc Lương xấu hổ gật đầu:

- Thảo dân vì muốn đạt thành tâm nguyện, ngay nhà cũ cũng đã bán đi, mua công cụ để tạo giấy. Ngày đêm đều ở trong căn phòng này!

Nghe được câu trả lời, Đỗ Hà đã hiểu được vì sao Bồng Diệc Lương lại yên lặng vô danh trong lịch sử. Nói không chừng tên gia hỏa này bởi vì kỹ thuật tạo giấy không đạt được thành tựu khả quan, lại bị chính phòng ở của mình sụp xuống đè chết đi!

- Được rồi, như vậy cũng giảm bớt được khí lực dỡ bỏ của chúng ta.

Đỗ Hà cũng không muốn tiếp tục dây dưa trong vấn đề này, trở lại chuyện chính nói:

- Bồng Diệc Lương, kỹ thuật của ngươi tốt như vậy nếu để lãng phí thật sự quá đáng tiếc. Không bằng như vậy, ta giúp ngươi xây dựng nhà xưởng, giúp ngươi tìm phụ tá, giúp hết thảy phí tổn, lại giúp ngươi cải tiến nghiên cứu, như thế nào?

Bồng Diệc Lương giật nảy mình, sắc mặt nghi hoặc:

- Có chuyện tốt vậy sao?

Đỗ Hà mỉm cười, nói:

- Xem ra chính ngươi cũng không ý thức được sau lưng ngươi có được tài phú khả quan tới cỡ nào. Đương nhiên ta giúp ngươi cũng không phải không có điều kiện. Ta muốn ngươi giữ nghiêm bí mật thuật tạo giấy này. Tuyệt đối không được truyền lại cho người khác!

Bồng Diệc Lương còn chưa nói chuyện, Vũ Mị Nương trầm lặng một thoáng, chợt nói:

- Đỗ đại ca, huynh lại đoạt trước của Mị Nương rồi!

Lợi ích của việc tạo giấy này xa xa cao hơn cả việc bán trà, quán rượu, nhưng nàng cũng hiểu Đỗ Hà không phải xem trọng tài vật bên trong, mà là có một mục đích khác. Nàng hỏi cũng không phải vì muốn tranh giành với Đỗ Hà, chỉ là có chút hiếu kỳ, muốn biết được dụng ý của hắn.

Đỗ Hà cũng nghĩ tới đúng ra là Vũ Mị Nương tới trước hắn một bước, thoáng giật mình nói:

- Mị Nương, việc này muội lưu một tay đi thôi! Sinh ý tạo giấy này liên lụy thật quá lớn quá rộng, muội dính không được cũng không thể dính vào. Huống chi theo ta đến xem, loại đồ vật quý giá như giấy này, không nên dùng vào chuyện kiếm lợi nhuận, mà là nên dùng trong đại chúng, dùng cho thiên hạ! Không biết mọi người có nghĩ tới hay không, vì sao thiên hạ học giả thế gia nhiều mà hàn môn thiếu? Vì sao dân chúng Đại Đường có tới trăm vạn, nhưng người có thể biết chữ được đi học lại xa xa kém cả thế gia đệ tử?

Hai vấn đề làm ba người đang có mặt đầu lâm vào trầm tư.

Đôi mắt Trường Nhạc cùng Vũ Mị Nương đều sáng ngời, cùng kêu lên:

- Thị nhân vi hồ!

Bồng Diệc Lương có chút ngạc nhiên, không nghĩ được lý do.

- Không sai!

Đỗ Hà biểu lộ thật nghiêm túc, đưa ra đáp án khẳng định:

- Cũng bởi vì giấy, giấy thật quá đắt, ngay cả loại giấy làm bằng tre trúc rẻ nhất mà dân chúng cũng không mua nổi hoặc không đành lòng bỏ tiền ra mua, huống chi là loại giấy vàng cứng rắn, giấy thượng đẳng Tuyên Thành!

Một quyển sách, mấy vạn chữ, gần trăm trang! Kể cả phí tổn in ấn, phí đóng sách, giá cả như vậy dân chúng bình thường sao mua nổi, ngay cả tiền mua sách cũng không mua nổi, thử hỏi họ làm sao có khả năng đọc vạn cuốn sách, làm sao có được tri thức phong phú. Nhưng chỉ cần có được loại giấy thành công nghiên cứu của Bồng Diệc Lương, tình huống sẽ hoàn toàn khác hẳn. Cấu tạo giá rẻ, tốc độ sản xuất làm người kinh hãi thán phục, có thể giảm xuống giá cả thị trường giấy, nhất định sẽ thỏa mãn nhu cầu trong thị trường, thỏa mãn nhu cầu của hàn môn sĩ tử, có thể giúp càng nhiều người biết thêm chữ nghĩa, đề cao được văn hóa truyền bá của dân chúng Đại Đường, thúc đẩy nền văn hóa của triều đình, nền văn minh tiên phong của chúng ta. Nếu là như thế, không ra mười năm, ta tin tưởng trên dưới Đại Đường bất luận là giàu nghèo, mỗi người đều sẽ có được giấy để viết chữ, mỗi người đều được cầm sách vở để đọc sách. Loại kỹ thuật này, thay vì để người mưu cầu tư lợi, không bằng hiến cho Đại Đường, để Đại Đường chúng ta lợi dụng kỹ thuật này, đến tạo phúc cho vạn dân thiên hạ!

Đỗ Hà nói chuyện thận trọng như thế tuyệt đối cũng không phải là khuếch đại, kỳ thật giấy xuất hiện chính là phát minh vĩ đại hạng nhất trong việc thúc đẩy thế giới tiến tới nền văn minh cao hơn. Trong lịch sử triều Hán Thái Luân cũng bởi vì cải tiến thuật tạo giấy mà trở thành vĩ nhân, là một trong những nhà phát minh nổi tiếng nhất của nhân loại.

Kỹ thuật của Bồng Diệc Lương một khi hoàn thành, thành tựu tuyệt đối sẽ không nhỏ hơn Thái Luân.

Nghe Đỗ Hà nói như thế, Trường Nhạc hoảng sợ nói:

- Nếu thật sự như thế, đây chính là công tại thiên thu, là hành động vĩ đại lợi cho vạn thế a!

Đôi mắt đẹp si mê nhìn Đỗ Hà, trong mắt nàng nhu tình vạn ngàn, cảm giác được mình có thể gả cho đại anh hùng đại hào kiệt có thể toàn tâm toàn ý vì nước vì dân như Đỗ Hà, là phúc phận mình đã tu luyện được ngàn thế muôn đời.

Vũ Mị Nương nghe xong cũng động dung, đáy lòng thán phục, liếc mắt nhìn hắn thật sâu, âm thầm thở dài, hâm mộ nhìn qua Trường Nhạc cũng không nói thêm gì nữa.

- Đỗ tướng quân, ngài không cần nói thêm gì nữa, Bồng Diệc Lương này vốn tưởng rằng mình chỉ là một đầu tiện mệnh, chết sống cũng không quan trọng gì. Nhưng hôm nay mới biết kỹ thuật này của ta cũng có thể làm nên đại sự, cũng có thể lợi quốc lợi dân, vì Đại Đường cống hiến lực lượng của mình, tướng quân, kể từ hôm nay, ta sẽ đi theo ngài!

Thần sắc Bồng Diệc Lương kích động, cũng bị kế hoạch tiền cảnh của Đỗ Hà nói ra làm rung động, ngôn ngữ như chém đinh chặt sắt, dưới ánh mặt trời chiếu sáng gò má như run rẩy lên, trái tim không ngừng nhảy mạnh thình thịch.

Đỗ Hà quá đỗi vui mừng, tâm tình chợt vô cùng thoải mái. Việc này không nên chậm trễ, đưa cho hắn hai ngân lượng, lại bảo hắn tắm rửa thay quần áo sau đó đến Thái Quốc Công phủ tìm mình.

Bồng Diệc Lương nhìn hai ngân lượng trên tay, hỏi:

- Công tử không sợ ta cầm tiền sẽ chạy trốn sao?

Đỗ Hà thận trọng nói:

- Hai ngân lượng mua một lòng tín nhiệm, ta cho rằng đáng giá!

Bồng Diệc Lương cảm động bái xuống:

- Bồng Diệc Lương quyết không phụ tín nhiệm của công tử, ta đi chuẩn bị hết thảy!

Hắn xoải bước thật nhanh, xa xa rời đi.

- Ai!

Vẻ mặt Vũ Mị Nương như phiền muộn, thở dài một tiếng nói:

- Toi công bận rộn suốt mười ngày, lại biến thành người của Tào gia!

Vẻ mặt Đỗ Hà vốn khó hiểu, nhưng lập tức tưởng tượng liền thực sự hiểu rõ, người Tào gia, không phải là Tào Tháo, Tào Phi sao? Mặc cho bọn họ làm thế nào, cố gắng thế nào, kết quả còn không phải là vì làm giá y cho Tư Mã gia?

Đỗ Hà nghe nàng nói cũng có chút ngại ngùng, nói:

- Sự tình đã như vậy, xem như ta thiếu nợ muội một nhân tình. Về sau nếu có chuyện gì, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của ta, lại không vi phạm đạo nghĩa, nếu muội có điều cầu ta nhất định tuân theo!

Mây đen trên mặt Vũ Mị Nương liền tiêu tán, lộ ra dáng mỉm cười ngọt ngào, nàng làm sao không biết Đỗ Hà vốn không thiếu nợ nàng thứ gì, chỉ vì hắn dù đến sau một bước, nhưng lại dựa vào bổn sự mà lấy được trước mà thôi. Hắn nói như thế, lộ ra là vì xem nàng như bằng hữu, vì vậy không so đo với nàng.

Vũ Mị Nương thấy tốt thì ngưng, liền cáo từ rời đi.

- Lão công, vị cô nương xinh đẹp kia là?

Trường Nhạc thân mật đi tới, thân thể dựa nhẹ vào người Đỗ Hà, tựa hồ đã cảm nhận được uy hiếp, đây là lần thứ nhất nàng chủ động đâu!

- Một bằng hữu!

Đỗ Hà thần bí mỉm cười trả lời.

- Bằng hữu?

Trong giọng nói của Trường Nhạc cũng tràn đầy nghi vấn, đương nhiên mang theo cảm xúc khác thường.

- Chúng ta trở về đi!

Thấy sắc trời đã không còn sớm, Đỗ Hà vẫn đang suy tư về chuyện của Bồng Diệc Lương, cũng không trả lời câu hỏi của Trường Nhạc, chỉ mỉm cười nói.

- Lão công, huynh còn chưa nói cho ta biết, cô nương ban nãy lại là ai đây?

Trên đường đi, Trường Nhạc không ngừng quấn quýt lấy Đỗ Hà hỏi thăm vấn đề này, mà Đỗ Hà chỉ đẩy đưa không nói thẳng với nàng.

Sự việc này cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng, ở Đường triều mỗi gia đình giàu có nếu có được xưởng tạo giấy là một chuyện thật có mặt mũi, Đỗ gia tự nhiên cũng có. Phương pháp tạo giấy hoàn toàn mới của Bồng Diệc Lương làm toàn bộ công tượng trong Đỗ gia tác phường đều trợn mắt há hốc mồm, thật sự khâm phục.

Nhưng cửa ải cuối cùng dù thế nào cũng khó vượt qua, bất luận Bồng Diệc Lương dùng biện pháp gì cũng không thể thay đổi được màu sắc của giấy, tạo ra giấy không đen thì vàng, nếu không thì lại pha trắng, căn bản không cách nào làm được thống nhất một màu.

Qua thêm một tháng, Bồng Diệc Lương cùng toàn bộ công tượng không ngừng thương thảo, ngay cả Đỗ Hà cũng gia nhập vào. Hắn cũng không tinh thông thuật tạo giấy, nhưng cũng nhớ được mang máng chút tài liệu cùng phương án, tuy có hắn nhắc nhở Bồng Diệc Lương cùng các công tượng đều đạt được ích lợi không nhỏ, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết.

Những công tượng khác đành buông tay, nhưng một mình Bồng Diệc Lương lại mất ăn mất ngủ nghiên cứu không ngừng.

Nhìn hắn cố gắng như thế, Đỗ Hà đành nói:

- Chỉ cần Đỗ gia không xảy ra vấn đề, phải ném ra núi bạc cũng giúp ngươi nghiên cứu thành công!

Bồng Diệc Lương nghe được lời ấy, càng thêm cảm kích, tỏ vẻ nhất định tận hết khả năng để cho màu giấy đạt được hiệu quả lý tưởng nhất!

Bình luận





Chi tiết truyện