chương 332/ 768

Trong ấn tượng của Đỗ Hà, Oa khấu là bọn hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ 14-16. Trên căn bản là chuyện của thời kỳ Minh triều, thời kỳ Đường Tống không tồn tại đám giặc Oa.

Cho nên khi hắn nhìn thấy cường đạo trên thuyền đa số rất cường tráng, dáng người thấp bé, đầu tóc rối bời, dùng một miếng vải trắng cột đầu, nhất thời không dám tin vào mắt mình, bất giác nghĩ thầm:

- Lẽ nào hiệu ứng hồ điệp khiến bọn Oa khấu này xuất hiện trước thời hạn.

Hắn lạnh lùng mỉm cười, cũng không nghĩ nhiều, chỉ vụng trộm vui cười, xem ra ông trời thương xót mình xuyên việt đến Đường triều không được giết Oa khấu nên đặc biệt biến ra một số tên Oa khấu cho mình đùa nghịch. Hắn vuốt Đường đao trong tay, dưới ánh sáng ánh mặt trời, trên đao lóe ra ánh sáng chói lọi. Mặc dù đây chỉ là thanh đao bình thường, nhưng vì nguyên nhân tâm cảnh, hắn đã cảm nhận được trên cây đao truyền đến sát khí đậm đặc.

Vân Trác hiên ngang đứng bên cạnh hắn. Trong đám người này chỉ có bọn hắn thông hiểu võ nghệ, đương nhiên là chọn lựa duy nhất cho để đánh tiên phong.

Sau lưng bọn hắn là hơn ba mươi tráng sĩ, bọn họ là những người phụ trách chèo thuyền, mặc dù không trải qua huấn luyện chính quy, nhưng tay người nào cũng phồng lên cơ bắp rắn chắc, không có kỹ thuật, nhưng lực lượng lại không thiếu. Binh khí của bọn hắn khác nhau, có người dùng đao, có người cầm dao găm, nhiều nhất là mái chèo, chỉ cần đập gãy mặt mái chèo, trong nháy mắt trở thành côn gỗ thuận tiện.

Về phần những người khác Đỗ Hà cũng có an bài hợp lý, hắn biết cảm giác sợ hãi sẽ lây lan rất nhanh, chỉ cần có một kẻ đào binh xuất hiện, sẽ rất nhanh có kẻ thứ hai, thứ ba thậm chí hàng trăm hàng ngàn người, cho nên những người nhát gan đều bị hắn đuổi vào buồng nhỏ trên thuyền, phụ trách nấu nước, đốt dầu, những người can đảm thì lưu lại bong thuyền hỗ trợ.

Bọn họ đều là thư sinh trói gà không chặt, kêu bọn họ lấy đao chiến đấu với tội phạm, chi bằng kêu bọn họ cầm đao cắt cổ mình còn dễ hơn. Nhưng cái gọi là Hàn Tín dùng binh, càng nhiều càng tốt, chỉ cần biết đánh giá sử dụng, tên què người thọt đều có thể phát huy kỳ hiệu, chém giết bọn họ không thành, nhưng rót nước giội dầu, lại không lãng phí nhân lực.

Cho dù một người có võ công cao đến đâu, đối mặt với dầu bắn ra như mưa, cũng không thể chịu được.

Nhưng cho dù hắn có cố gắng tụ tập tất cả chiến lực, cũng không quá ba mươi mấy người.

Số lượng đối phương bao vây bong thuyền đã không dưới sáu bảy mươi người, về binh lực, bọn họ hoàn toàn chiếm cứ thế hạ phong, chiến lực cũng không khá khẩm gì.

Trừ hắn và Vân Trác, những người khác đều quá sức!

Nhìn nhân số áp đảo của đối phương, thần sắc Đỗ Hà cũng vô cùng ngưng trọng, không sợ bọn chúng nhiều người, chỉ sợ bọn chúng nhất loạt xông lên, mình không cách nào phân thần chú ý, tạo thành bi kịch đáng tiếc.

- Chỉ có thể dùng trí, không thể địch lại được!

Tâm tư Đỗ Hà khẽ động, thấp giọng nói:

- Vân huynh, ngươi chờ ở đây, ta đi tìm Vũ cô nương giúp một tay!

Hắn vội vàng đi vào buồng nhỏ trên tàu, Vân Trác nghe nói hắn đi tìm Vũ Mị Nương, muốn đi cùng cũng không được, không đi cùng cũng không được, nhanh chóng giống như kiến bò trên chảo nóng.

Vũ Mị Nương và Từ Tuệ đang núp ở bong thuyền của buồng nhỏ trên cùng, vụng trộm nhìn ra xa, khuôn mặt kéo căng, vô cùng khẩn trương.

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên sau lưng, khiến hai người bọn họ sợ tới mức giật nảy mình.

Nhìn thấy Đỗ Hà, hai người đều giống như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, thấy hắn tùy tiện đi đến, trong mắt lộ ra ý tứ trách cứ. Các nàng đứng trên cao, nhìn ra xa, đã thấy đội hình của đối phương gấp mấy lần mình, lo lắng đến mức còn không dám thở ra. Tiếng bước chân bỗng nhiên vang lên, đương nhiên khiến các nàng vô cùng hoảng sợ.

Đỗ Hà cười nói:

- Không cần khẩn trương, các ngươi yên tâm! Đỗ Tường ta tuyệt đối không để các ngươi bị bất cứ thương tổn gì!

Vũ Mị Nương từ trước đến nay luôn tín nhiệm hắn, lúc này mỉm cười ngọt ngào, toàn bộ cảm giác khẩn trương cũng không còn nữa.

Từ Tuệ cũng không biết tại sao, nghe Đỗ Hà an ủi, cảm giác cũng vô cùng an tâm, gật đầu cười nói:

- Vậy mọi chuyện xin làm phiền Đỗ công tử rồi!

Đỗ Hà mỉm cười với nàng, nụ cười giống như ánh mặt trời rạng rỡ.

Trái tim Từ Tuệ bất giác đập loạn nhịp, khẩn trương quay đầu đi chỗ khác.

Vũ Mị Nương thấy bọn họ mắt đi mày lại, trong đáy lòng âm thầm ê ẩm.

- Vũ cô nương, lần này ta có một chuyện muốn nhờ, hy vọng cô có thể giúp ta một chuyện!

Đỗ Hà không để ý nhiều như vậy, chuyển hướng nói với Vũ Mị Nương.

Vũ Mị Nương mừng rỡ, thầm nghĩ:

- Đỗ đại ca tìm ta, lại không tìm Từ Tuệ, chẳng phải chứng tỏ năng lực của ta hơn nàng sao?

Nghĩ đến đây, nàng vội vàng đáp ứng.

Đỗ Hà nói cho nàng suy nghĩ của mình.

Vũ Mị Nương nghe xong, trong mắt lóe lên hào quang bội phục, gật đầu đồng ý.

Đỗ Hà quay lại boong tàu.

Vân Trác không nhịn được hỏi hắn tìm Vũ Mị Nương có chuyện gì, Đỗ Hà nheo mắt cười nói, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.

Đúng lúc này, thuyền của bọn cướp biển đã tới gần, thấy khí thế đối phương lớn như vậy, một số người trên bong thuyền bắt đầu dao động, ý niệm không thể đánh thắng thoáng hiện ra trong lòng, âm thầm e sợ, tay chân cứng ngắc, thân hình run rẩy.

Đỗ Hà là một vị Tướng quân, một vị Tướng quân tài ba cần hiểu rõ địch nhân đồng thời càng cần hiểu rõ bản thân, hiểu rõ sĩ khí của quân mình. Khi mọi người vừa dao động, hắn đã lập tức cảm nhận được, bình thản mỉm cười nói:

- Mọi người còn nhớ 23 thi thể trên biển không? Tất cả bọn họ đều bị giết, rất hiển nhiên, trước mặt chúng ta chính là những kẻ bắt cóc vô cùng hung ác, súc sinh. Hôm nay vận mệnh của chúng ta nếu không phải giẫm lên thi thể bọn chúng, uống rượu thắng lợi thì cũng sẽ giống như những thi thể phiêu phù trên biển kia, tùy ý làm đồ ăn cho cá. Các ngươi có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó không? Ta tin tưởng đến lúc đó, cả chiếc thuyền, ngoại trừ những cô nương kia có thể sống sót, kết quả của chúng ta đều giống nhau. Những nữ tử đó cuối cùng sẽ phải chịu đãi ngộ như thế nào, điểm ấy không cần ta nói, chính các ngươi cũng biết.

Những lời này, giống như những lời cảnh báo, gõ vang trong lòng mọi người, tất cả bất giác thở dồn dập, dù sao cũng chết, chi bằng liều mạng, vì mình, cũng vì những mỹ nhân trong khoang thuyền không bị kẻ trộm vũ nhục.

Một luồng “khí huyết nam nhân” bất giác lan tràn trong lòng mọi người.

Cảm giác sợ hãi cũng theo đó biến mất, tay cầm chắc vũ khí.

Lúc này hai chiếc thuyền đã đến gần trong gang tấc!

Hai bên cũng đã nhìn thấy mặt nhau.

Phía bên đám Oa khấu đều lộ ra dáng vẻ trào phúng, bọn chúng đều là binh lính, trải qua rèn luyện của chiến trường, căn bản không thèm để mắt đến đám đội ngũ mới được xây dựng của bọn người Đỗ Hà.

Phía bên Đỗ Hà, tất cả đều nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết tử chiến đến cùng.

Đột nhiên phía bên Oa khấu lộ ra tiếng kinh hô.

Đỗ Hà mỉm cười, quay đầu nhìn về phía buồng nhỏ trên thuyền, Vũ Mị Nương ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp, nhẹ nhàng từ trong khoang thuyền bước ra. Vẻ đẹp của Vũ Mị Nương, theo cách nói của đời sau chính là một loại vưu vật, là loại vẻ đẹp khiến người nhìn thấy là muốn cùng nàng lên giường.

Dung mạo ma quỷ, dáng người ma quỷ, phối hợp với cách ăn mặc tươi đẹp càng tràn đầy sức hấp dẫn.

Lúc này trên bong thuyền, cuồng phong bay múa, giai nhân trước mặt tay áo bồng bềnh, phong thái và vẻ đẹp thoát tục của Vũ Mị Nương tựa hồ khiến người ta ngừng thở, quên đi tất cả.

Đỗ Hà cũng phải ngẩn ngơ, về phần những người khác, sức chống cự càng kém hơn rất nhiều.

Vân Trác và đám tráng sĩ đều bị vẻ đẹp kiều diễm của Vũ Mị Nương chấn động, ngây người tại chỗ.

Đám người Nhật Bản càng vô cùng khoa trương, trợn tròn mắt, miệng há lớn, nước miếng chảy xuống, hồn phi phách tán.

Vũ Mị Nương nhìn bọn chúng, dịu dàng cúi đầu nói:

- Không biết thủ lĩnh của các ngươi là ai? Vũ Mị Nương có việc cầu kiến!

Tên thủ lĩnh đám Oa khấu Trung Thần Thôn Nhất Lang nhảy ra ngoài, hô to:

- Ta…..

Miệng hắn vừa há ra, cả người đã ngã xuống trên thuyền, ở chỗ yết hầu của hắn xuất hiện một cây phi đao đoạt mệnh. Không ai biết phi đao bắn đến như thế nào, giống như cây phi đao vốn đã cắm sẵn trên yết hầu của hắn vậy.

Vũ Mị Nương thưởng cho Đỗ Hà một ánh mắt long lanh, thản nhiên đi vào buồng nhỏ trên thuyền, thân ảnh biến mất, chỉ để lại một hồi dư hương.

Muốn bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, đây là một trong những phương pháp lấy ít thắng nhiều, kỹ xảo phi đao của Đỗ Hà có lẽ kém hơn Lý Tầm Hoan, nhưng trong mấy chục thước, thi triển ra cũng giống như “Tiểu Lý phi đao” trong truyền thuyết, vô cùng chuẩn xác.

Dưới tình huống bất ngờ, Đỗ Hà có lòng tin sẽ phi chết bất cứ người nào, chỉ có điều muốn tìm được vua ăn mày trong đám ăn mày cũng không dễ dàng.

Cho nên Đỗ Hà chọn dùng mỹ nhân kế, nam nhân nào cũng có lòng yêu thích cái đẹp, háo sắc, mỹ nữ xuất hiện trước mặt, là một nam nhân bình thường không người nào không rung động.

Nhìn thấy giai nhân như Vũ Mị Nương bái kiến, bất luận tên thủ lĩnh nào cũng sẽ không cự tuyệt, chỉ cần hắn đứng ra, Đỗ Hà có niềm tin phi chết hắn.

Trong đám Oa khấu chỉ có Trung Thần Thôn Nhất Lang ăn mặc khác loại, Đỗ Hà đã mơ hồ hoài nghi hắn chính là thủ lĩnh, chỉ có điều cơ hội chỉ có một lần, không thể sai lầm. Hắn vừa đứng ra, lập tức xác nhận suy đoán của Đỗ Hà, quyết đoán bắn ra một đao trí mạng.

Bi kịch, hoàn toàn bi kịch rồi!

Tên thủ lĩnh Oa khấu đầu tiên trong lịch sử còn chưa kịp phát biểu một câu cảm nghĩ dõng dạc, còn chưa lưu lại một đặc tả chính diện, đã lập tức phải đi truyền tin cho Diêm vương cung.

Cái chết của Trung Thần Thôn Nhất Lang khiến bọn cướp biển nhất thời hỗn loạn, huyên náo nổi lên bốn phía.

Giống như Đỗ Hà, thực chất bên trong đám người Nhật Bản này đều là huyết tính cầm thú, một khi ra chiến trường cũng liều mạng, hoàn toàn không màng đến sống chết.

Cái chết của Trung Thần Thôn Nhất Lang chẳng những không khiến bọn chúng e sợ, ngược lại kích phát thú tính trong cơ thể bọn chúng, cả đám nghiến răng nghiến lợi nhảy lên trên thuyền.

Tất cả những chuyện này đều nằm trong dự tính của Đỗ Hà, hắn vất vả lắm mới gặp được lũ Oa khấu này, không tiễn đưa tất cả bọn chúng xuống địa ngục, chẳng phải phụ lòng ông trời đã an bài cho hắn.

Đám Oa khấu này đều có thân thủ thoăn thoắt, giống như đám khỉ, vô cùng nhanh nhẹn, chỉ lấy đà mấy bước đã nhảy vọt qua thuyền đối diện, khi rơi xuống bong thuyền, cả bọn nhất tề té lăn quay trên mặt đất.

Trên boong thuyền được bôi một lớp mỡ dày, không dễ dàng giữ được thăng bằng, huống chi bọn chúng lại từ phía đối diện nhảy tới, không ngã mới lạ.

Trận chiến còn chưa bắt đầu, hơn mười tên Oa khấu nhảy lên trước đã bị ngã chết rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện