chương 428/ 768

Sau khi Vũ Mị Nương tiếp quản Nghênh Tân lâu, làm ăn càng ngày càng phát triển.

Vũ Mị Nương biết rõ trọng yếu của nhân tài, vì vậy tiêu tiền tuyệt đối không hàm hồ, đầu bếp Nguyệt Bổng của Nghênh Tân Lâu có trình độ cao hơn cả ngự trù trong hoàng cung, ở đây chỉ cần người biết thưởng thức, nhất định có thể được hưởng phúc lợi cao hơn cả ngự trù.

Dưới tiêu chí này, Nghênh Tân Lâu đã chiêu mộ được một đám đầu bếp ưu tú, trải qua bàn tay của bọn họ, các món ăn vô cùng đặc sắc, hương vị không gì sánh kịp, sớm đã trở thành nơi tụ hội của quan to quý tộc.

Những khách nhân của Nghênh Tân Lâu tới từ rất nhiều nơi, thường xuyên qua lại, liếc nhìn lại có thể phát hiện người Đột Quyết, người Tây Vực , người Ba Tư, người Đại Thực, người Tân La….

Đây cũng là kiêu ngạo của Đại Đường!

Đại Đường là một quốc gia vô cùng cởi mở, vì vậy Trường An là nơi hướng tới của người trong thiên hạ.

Đỗ Hà và đám người Phòng Di Ái tiến vào đại đường, tiểu nhị cửa tiệm lộ vẻ khó khăn chạy ra đón chào:

- Đỗ đại nhân, Phòng đại nhân, thật không phải rồi. Gian phòng chữ “Thiên” số một đã được người khác thuê rồi.

Phòng Di Ái nhíu mày, nếu là trước đây, nghe thấy tin tức này, vận khí con rùa trên người nhất định sẽ phát tác, nhưng hiện giờ hắn đã lấy vợ sinh con, thê tử tuy là công chúa, nhưng tính tình ôn hòa, khiến cho tính nết của hắn đã có biến đổi rất lớn, không mù quáng tranh giành, cười nói:

- Vậy thì tìm cho chúng ta một gian phòng thuê tốt

nhất.

Đỗ Hà nghe vậy mỉm cười, người vì một chút chuyện nhỏ mà tranh đấu là người không thức thời, sau khi thành thân Phòng Di Ái có thể thay đổi như vậy, hắn là đại ca cũng cảm thấy vui mừng.

Xem ra một thê tử tốt thật sự có thể thay đổi phẩm tính của trượng phu, nếu giống như trong lịch sử, hắn lấy phải Cao Dương công chúa, hậu quả sẽ không dám tưởng tượng.

Thất hoạt bảo Trình gia là người chuyên môn gây chuyện, nếu Phòng Di Ái nhảy ra, bọn hắn chính là đại tướng tiên phong, hiện giờ có chút bất mãn, nhưng người mời khách chính là Phòng Di Ái, chính chủ đã mở miệng, bọn họ cũng tiện nói gì nữa.

Tiểu nhị cửa tiệm sợ nhất là gặp phải chuyện tranh phong, thấy có thể dàn xếp ổn thỏa, liền vui mừng hớn hở, nhiệt tình mời bọn họ đến gian phòng.

Mọi người tiến vào gian phòng “chữ Thiên” số hai, lần lượt mời rượu Tiết Nhân Quý.

Tiết Nhân Quý vẫn là lần đầu tiên gặp thấy loại tràng diện này, nhưng hắn trầm ổn tỉnh táo, có rượu tức uống, có lời cứ nói, dĩ nhiên dễ dàng dung nhập vào trong.

Rượu qua ba tuần, Đỗ Hà chợt thấy mắc tiểu, xin lỗi một tiếng, sau khi giải tỏa, đi qua gian phòng “chữ Thiên” số một, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười to từ trong truyền ra.

Lúc đầu hắn còn lơ đễnh, nhưng đi qua lại nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh phẫn uất:

- Tề Vương Điện hạ yên tâm, cái gì gọi là huynh trưởng như cha, hôn sự của nha đầu Vũ Chiếu, ta quyết là được, ta đã thu sính lễ của điện hạ, nha đầu kia là người của Điện hạ rồi!

Đỗ Hà bất chợt dừng bước, thầm nghĩ:

- Vũ Chiếu không phải là tên trước kia của Mị Nương sao, tại sao lại trùng hợp vậy?

Quân hệ giữa hắn và Vũ Mị Nương có thể nói là vô cùng mật thiết, nàng lúc nào cũng ở bên cạnh ủng hộ hắn, chỉ là trong lòng còn bận tâm đến kiều thê ở nhà, nên nhất thời chưa đưa ra quyết định.

Rất nhiều thời điểm, hắn cũng cân nhắc việc này, đã từng muốn thẳng thắn nói chuyện với Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, nhưng mặc cho hắn miệng lưỡi như thế nào, có những lời cuối cùng vẫn không dễ dàng nói ra, nhất là loại chuyện có thể khiến gia đình rối loạn, vợ chồng bất hòa.

Nhưng tận đáy lòng Đỗ Hà dĩ nhiên đã xem Vũ Mị Nương là nữ nhân của mình, ở đây có chút có lỗi với Vũ Mị Nương, nhưng trên thực tế nam nhân đều có tính cách này, ăn trong miệng, nhìn trong chén.

Lúc này nghe thấy có người muốn kết hôn với Vũ Chiếu, trong lòng lập tức sinh ra một cảm giác không thoải mái, muốn nghe xem “Vũ Chiếu” này xác thực có phải là Vũ Mị Nương mà hắn quen biết hay không. Cùng lúc đó, hắn cũng sinh ra lòng hiếu kỳ, nghe khẩu khí của người trong phòng, hẳn là huynh trưởng của “Vũ Chiếu”, tại sao khi nhắc đến “Vũ Chiếu” lại có một cảm giác thù hận không thể bằm thây thành vạn đoạn.

Người nói chuyện chính là Vũ Nguyên Khánh.

Thì ra Vũ Nguyên khánh, Vũ Nguyên Sảng trúng phải bẫy rập của Vũ Mị Nương, sau khi bị người ta xem như cường đạo, đánh cho một trận, vứt ra ngoài đường.

Hai người khóc không ra nước mắt, đã biết mình hoàn toàn không làm gì được Vũ Mị Nương, chỉ có thể chửi ầm lên, chiếm tiện nghi ngoài miệng. Ai ngờ tất cả chuyện này lại bị tâm phúc của Tề Vương đang âm thầm canh giữ gần đấy nhìn thấy, dẫn bọn chúng tới Tề Vương phủ.

Sau khi Tề Vương Lý Hữu nhìn thấy Vũ Mị Nương ở ngoài thành Trường An, tâm hồn đã bị nàng mê hoặc, trà không muốn uống, cơm không muốn ăn, một lòng muốn nàng trở thành thê thiếp của mình, không ngừng phái người nghe ngóng thân thế của Vũ Mị Nương, sau khi biết được Vũ Mị Nương là hậu bối của Vũ Sĩ Hoạch, trong nhà chỉ có hai vị huynh trưởng, một mẹ một em, lập tức phái bà mối đến cầu thân với Dương thị.

Dương thị biết rõ suy nghĩ trong lòng nữ nhi, tuy không dám đắc tội với Tề Vương, cũng chỉ có thể

nhẹ nhàng cự tuyệt.

Bị một phu nhân thương nhân cự tuyệt yêu cầu của mình, khiến Lý Hữu cảm thấy vô cùng mất mặt. Thời đại phong kiến, hoàng tử phạm pháp cũng cùng tội với thứ dân cố nhiên là nói nhảm. Nhưng Lý Thế Dân quản giáo hoàng tử cực nghiêm, trong triều cũng không thiếu khuyết loại danh thần có can đảm thẳng thắn can gián, nếu hoàng tử làm ra một số chuyện quá mức khác người, quan viên có lẽ không dám làm thế nào, nhưng Lý Thế Dân tuyệt đối không bỏ qua.

Cho nên Lý Hữu cũng không dám làm càn quá mức, chỉ có thể lo nghĩ trong lòng, phái người trông chừng Vũ phủ, tiếp tục tìm đối sách.

Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng bất ngờ xuất hiện, khiến cho Lý Hữu vô cùng vui mừng.

Chỉ cần Vũ Mị Nương là người của Vũ gia, như vậy người có tư cách nói chuyện hôn sự của nàng nhất thực sự không phải là Dương thị, mà là con trai trưởng của Vũ gia Vũ Nguyên Khánh.

Chỉ cần Vũ Nguyên Khánh nhận sính lễ của hắn, đồng ý hôn sự, như vậy hoàn toàn không cần Dương thị tán thành, là hắn có thể đem kiệu hoa mang Vũ Mị Nương về làm vợ, bất cứ ai cũng không có tư cách nói gì.

Lý Hữu trực tiếp mở tiệc chiêu đãi ở gian phòng “chữ Thiên” số một ở Nghênh Tân Lâu, biểu lộ ý tứ của mình.

Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng hiện đang ôm trên người món nợ khổng lồ, đã lâm vào tình trạng không còn đường để đi, nghe xong việc này, làm gì có đạo lý cự tuyệt. Hơn nữa Lý Hữu còn là Vương gia, có thể dính vào một vị Vương gia, sau này bọn hắn lo gì không có cơm ăn, không chừng còn có thể phát tài làm quan.

Về phần Vũ Mị Nương có đồng ý hay không, lại không nằm trong lo nghĩ của bọn hắn.

Chuyện hôn nhân đại sự vốn do cha mẹ quyết định, Vũ Sĩ Hoạch không còn, đến phiên Vũ Nguyên Khánh làm chủ, làm gì đến phiên Vũ Mị Nương nói chuyện!

Lý Hữu nghĩ đến không lâu nữa có thể ôm mỹ nhân trở về, đắc ý cất tiếng cười to:

- Quyết định vậy đi, hai vị yên tâm, chỉ cần Lý Hữu ta có thể cưới được Vũ Mị Nương, các ngươi chắc chắn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Đỗ Hà nghe thấy Lý Hữu nhắc đến Vũ Mị Nương, dĩ nhiên xác định người bọn hắn đang nói đến chính là Vũ Mị Nương của mình, trong đôi mắt đã lóe ra nộ diễm.

Diệt Hồng Trần

Bình luận





Chi tiết truyện