chương 539/ 768

Tiết Nhân Quý không hề phát giác Đỗ Hà rời đi, trong đầu chỉ nghĩ đến một chiêu vừa rồi của Tần Quỳnh.

Lúc cây Hồn thiết thương của Tần Quỳnh đâm tới, hắn chỉ cảm giác sau lưng lạnh toát, bị ảnh hưởng khí thế của đối phương đến nỗi không thể tự chủ, trước khi tiếp chiêu đã chủ bại.

Thời gian từng phút từng giây qua đi.

Tiết Nhân Quý cứ như vậy ngồi lẳng lặng.

Một canh giờ, hai canh giờ.

Bởi vì Tần Quỳnh đặc biệt mời đến, cũng không có người quấy rầy.

Cho đến lúc hoàng hôn, Tiết Nhân Quý mới nghiêm nghị đứng lên, nhìn mấy chữ như rồng bay phượng múa trên mặt đất, khuôn mặt có chút uể oải lại dâng trào chiến ý.

Đỗ Hà xem hắn là đối thủ, cảm giác của hắn không phải là như thế?

Tiết Nhân Quý lại một lần nữa tìm Tần Quỳnh.

Tần Quỳnh cười nhẹ, ánh mắt nhìn viên hãn tướng trước mặt đã khác, bình thản hỏi:

- Nghĩ ra rồi hả?

Tiết Nhân Quý gật đầu nói:

- Tâm ta không tĩnh!

Nụ cười trên mặt Tần Quỳnh càng rạng rỡ, nói:

- Minh bạch là tốt rồi...... Võ đạo từ xưa thì có cách nói ‘Tâm kỹ nhất thể’, tâm, kỹ thuật, tố chất tự thân hòa hợp mới có thể khai phát tiềm lực và trình độ, đây là sự khác biệt giữa võ đạo và võ công. Lực lượng của ngươi cùng võ công đã có thể có thành tựu nhưng ngươi lại thiếu khuyết tu luyện tâm linh. Hảo hảo suy nghĩ làm sao bước được một bước này, chỉ có thể tâm lĩnh. Ta có thể chỉ điểm cũng giới hạn mà thôi, bước kế tiếp chỉ dựa vào lĩnh ngộ bản thân, ta chờ mong cuộc chiến một tháng sau.

- Tạ Tần tướng quân.....

Tiết Nhân Quý cúi đầu thật sâu, lập tức đáp:

- Mạt tướng cũng giống như vậy, võ nghệ và lực lượng của ta với Đỗ tướng quân ngang nhau, thắng bại một tháng sau phải xem vào lĩnh ngộ võ đạo từng người.

Tần Quỳnh trừng mắt:

- Nhìn trước mặt thì ngươi đã chiếm cứ thượng phong.

Tiết Nhân Quý nói:

- Chỉ là tạm thời, một tháng sau khó nói...... Bởi vì......

Hắn nhìn thật sâu vào mặt trời đang lặn ở phía tây:

- Hắn là Đỗ Hà.

Tần Quỳnh gật đầu, thiên phú biểu hiện ra về võ học của Đỗ Hà quả thật khiến người chấn động.

Đỗ Hà đi ra quân doanh, tâm tư trầm trọng, hắn biết Tần Quỳnh nói không ngoa.

Con đường đi của hắn và Tiết Nhân Quý bất đồng, võ nghệ đồng dạng, nhưng Tiết Nhân Quý học chính là kỹ xảo ra trận giết địch còn hắn học là bản sự chém giết trên giang hồ, tuy nói vạn biến bất ly tông nhưng vẫn có một điểm khác biệt nhỏ, chính điều đó quyết định thành bại.

Cho nên đó chính là nguyên nhân Tần Quỳnh có thể chỉ điểm Tiết Nhân Quý, nhưng không cách nào chỉ điểm cho hắn.

Đỗ Hà biết vậy, cũng không cưỡng cầu, cũng không phàn nàn.

Đối thủ vĩnh viễn không có khả năng quá mạnh mẽ mà chỉ vì chính mình quá yếu.

Chỉ có kẻ yếu mới có thể không thừa nhận thất bại.

Tiết Nhân Quý có thể có được Tần Quỳnh chỉ điểm, đó là cơ duyên của hắn, nếu như phủ nhận cơ duyên này để kiếm cớ cho mình vậy thì hắn sẽ không có tư cách làm đối thủ của Tiết Nhân Quý.

Với tư cách một người có ngạo cốt, hắn hiểu rõ một việc: Bại không đáng xấu hổ, không thừa nhận thất bại mà kiếm cớ mới đáng xấu hổ.

Tiết Nhân Quý trong tích tắc mở to mắt kia thì tu vi võ nghệ đã vượt lên hắn.

Đỗ Hà thản nhiên thừa nhận sự thật này, điều hắn có thể làm là trong vòng một tháng dùng thực lực đột phá bình cảnh.

Đến lúc ăn tối, Đỗ Hà cùng Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương tụ cùng một chỗ dùng cơm.

Trong đầu Đỗ Hà vẫn một mực không dứt được câu nói của Chu Chấn Uy, Tần Quỳnh về võ đạo, cả người có chút ngơ ngác như người máy, ăn cơm theo bản năng.

Lý Tuyết Nhạn nhìn đến không vui, nữ tử trong Đường triều gần như không có địa vị nhưng ba nữ nhân của Đỗ gia lại khác.

Có lẽ là bởi vì tạm thời không có hài tử nên các nàng còn chưa phải giúp chồng dạy con. Để cuộc sống vui vẻ, Đỗ Hà không ngừng cổ vũ các nàng tìm kiếm hứng thú cho bản thân. Cầu lông, đá cầu, vẽ tranh, đánh đàn, thư pháp…đều làm cuộc sống thêm thi vị.

Đỗ Hà cũng không yêu cầu các nàng điều gì đặc biệt, chỉ có một điểm...... Nấu cơm.

Nói như vậy vì với thân phận ba nàng cũng không cần tất yếu phải xuống bếp nhưng Đỗ Hà lại cảm thấy có thể ăn cơm vợ tự nấu dù là không ngon cũng rất có ý nghĩa.

Cho nên sau khi Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn học nấu ăn thì hắn đưa ra yêu cầu này, tỏ vẻ so với những đầu bếp chính quy thì hắn càng thích được người nhà nấu ăn hơn.

Tam nữ cũng tự nhiên vui vẻ đồng ý.

Hôm nay đúng lúc đến phiên Lý Tuyết Nhạn xuống bếp, nàng triển tận tâm tư làm một bàn đồ ăn, vốn định chờ khen thưởng nhưng thấy Đỗ Hà ăn vẻ lơ đãng, cảm thấy rất ủy khuất, thầm nói:

- Không thích thì đừng ăn.

Đỗ Hà thờ ơ, vẫn tiếp tục gắp một miếng thịt nướng đút vào miệng, miếng thịt bị lọt qua khe đũa rơi xuống nhưng hắn không hề phát hiện, đem cả chiếc đũa vào miệng nhai.

Lý Tuyết Nhạn thấy vậy chực khóc.

Vũ Mị Nương ở dưới bàn đá cho Đỗ Hà một cước:

- Đây là thịt bò Tuyết Nhạn tỷ tỷ tốn hao tâm lực chế riêng cho tướng công.

Thịt bò vào thời Đường cũng không thể ăn thường xuyên vì dưới thời cổ đại rất quý trọng sức kéo, quy định quan phủ không cho phép tùy ý ăn. Chỉ chờ cho trâu bò già đi, không có sức cày ruộng, mới có thể trình báo quan phủ giết lấy thịt.

Giá cả thịt bò trên thị trường rất đắt, cũng rất ít khi bán. Thân phận Đỗ Hà dù sao cũng khác, nếu thật sự muốn ăn thịt bò thì dù làm trái luật cũng không bị phạt nhiều. Dù sao đây cũng là chuyện thường thấy, “Hùm tha con lợn không sao. Mèo tha miếng thịt xôn xao cả làng”. Vũ Mị Nương nói như vậy, hiển nhiên là nhắc nhở Đỗ Hà đừng phụ tâm ý của Lý Tuyết Nhạn.

Đỗ Hà ngầm hiểu, cười nói:

- Là ta suy nghĩ đến nhập thần, nhưng quả thật thịt bò hương vị không tệ.

Hắn gắp lại miếng thịt, ăn ngấu nghiến.

Nữ nhân vốn không thể nói lý, chỉ cần được ái lang khen ngợi là cao hứng.

Cái này gọi là nóng nhanh thì nguội nhanh.

Lý Tuyết Nhạn ngọt ngào cười cười, quan tâm:

- Nghĩ đi đâu mà nhập thần như vậy.

- Không có.

Đỗ Hà nói:

- Chỉ là nhận lấy một chút áp lực, ta không muốn thua.

- Không có áp lực thì sao có động lực tiến lên, đây là chuyện tốt.

Tâm tư của Vũ Mị Nương cũng giống như Đỗ Hà, đều không muốn nhận thua. Tính cách hai người sợ không phải là không có bằng hữu, mà là không có địch nhân, không có đối thủ. Đối thủ của Đỗ Hà là Tiết Nhân Quý, đối thủ của Vũ Mị Nương là Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không có thù hận trực tiếp với Vũ Mị Nương nhưng nàng lại biết Trưởng Tôn Vô Kỵ tuyệt đối sẽ không buông tha Đỗ Hà mà Đỗ Hà là trượng phu nàng yêu nhất. Địch nhân của Đỗ Hà chính là địch nhân của nàng. Chỉ có đánh ngã Trưởng Tôn Vô Kỵ, con đường làm quan của Đỗ Hà mới có thể thuận buồm xuôi gió. Nàng tận tâm mở rộng thế lực trong tay như thế chỉ vì để ngày sau tăng vốn đấu với Trưởng Tôn Vô Kỵ.

- Là về võ nghệ, áp lực là do Tiết Nhân Quý Tiết Hiệu úy sao? Ta nghe phụ hoàng đã từng nói qua người này, là một nhân tài rất ưu tú. Phụ hoàng còn khen Đỗ lang, nói Đỗ lang thật quảng đại mới có thể tìm cho Đại Đường lương tài kinh thế như vậy, thật sự là may mắn của Đại Đường.

Trường Nhạc cũng rất nhạy cảm, Đỗ Hà mấy ngày nay chuyên chú luyện võ, cơ hồ không rảnh. Nàng cũng thường nghe Đỗ Hà nói chuyện trong quân doanh, biết trong đám đồng bối của Tả Uy Vệ chỉ có Tiết Nhân Quý mới có thể tạo thành uy hiếp cho Đỗ Hà. Tổng hợp cả hai, tự nhiên không khó suy đoán.

Đỗ Hà khẽ giật mình, không thể tưởng được ánh mắt Lý Thế Dân tinh chuẩn đến thế. Bản sự của Tiết Nhân Quý nhìn cả trong 5000 năm lịch sử cũng thuộc nhất lưu.

- Đúng là hắn......

Trước mặt vợ con, Đỗ Hà cũng không có ý định giấu diếm, thành thật mà nói:

- Gia hỏa này cho ta áp lực rất lớn.

Hắn kể lại chi tiết mọi chuyện.

Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương đều rất nghiêm túc lắng nghe.

- Cái này có tính là khiêng đá nện chân của mình không?

Lý Tuyết Nhạn chớp chớp đôi mắt đáng yêu.

- Xem như thế đi!

Đỗ Hà sờ mũi, hắn không hề hối hận quyết định của mình, đối thủ càng mạnh, động lực tự nhiên cũng lại càng lớn.

Liền tại lúc này, Trường Nhạc bỗng nhiên nói:

- Cảnh giới mà Đỗ lang nói, ta nghĩ cũng biết một chút.

Đỗ Hà trợn tròn mắt, Trường Nhạc vốn bị bệnh từ nhỏ, thân thể yếu ớt, rất có thiên phú về hội họa nhưng luận chiến lực chỉ được năm phần, sao có thể ngộ được cảnh giới.

Trường Nhạc bị Đỗ Hà nhìn vào thì xấu hổ, do dự một lát, mới nói:

- Ta cũng không biết đúng hay không đúng, đó là cảm giác khi ta vẽ. Tiên sinh dạy ta vẽ là Diêm Lập Bản từng nói cảnh giới cao nhất của hội họa là giống như thiền định trong Phật giáo, đạt tới vô vi. Sau khi đặt bút vẽ thì quên hết mọi chuyện. Vào lúc đó chỉ là tiềm thức dẫn đường cho tay vẽ tranh, bức tranh thường vượt qua trình độ khi bình thường. Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, tựa hồ quên hết thảy. Sau đó muốn tìm cái loại cảm giác này thì không thể. Ta chỉ từng hai lần có được, một lần là khi vẽ bức [Hiệp khách hành], một lần khác là đi cùng Đỗ lang vẽ bức [Liên hoa].

Đỗ Hà nhớ lại hai bức họa này đều có quan hệ với hắn, [Hiệp khách hành] còn treo trong khuê phòng của bọn họ còn bức [Liên hoa] thì do Vũ Mị Nương sưu tầm, treo ở thuyền Túy Tiên. Cả hai xác thực vượt qua trình độ bình thường của Trường Nhạc, tuyệt không thua kém đệ nhất danh họa Diêm Lập Bổn của Đại Đường.

Hội họa có cảnh giới vậy thư pháp thì sao?

Hội họa cùng thư pháp không có khác biệt bản chất, hội họa có, thư pháp tự nhiên cũng có.

Đỗ Hà sáng mắt, ẩn ẩn đã tìm được cảm giác.

- BA~!

Đỗ Hà hai tay hợp lại, cười ha hả:

- Trường Nhạc nói một câu khiến ta tỉnh mộng, ta tìm được cảm giác rồi. Võ đạo kỳ thật cùng thư pháp, hội họa đồng dạng, cũng không có khác biệt về bản chất, mấu chốt chỉ ở tại tâm.

Bình luận





Chi tiết truyện