chương 144/ 768

Băng, theo tiếng bật của dây cung, mũi tên biến thành một đạo hắc ảnh biến mất vào rừng cây.

Đỗ Hà thúc ngựa tiến lên cẩn thận tìm kiếm muốn nhìn thành tích của mình, kết quả mất hứng phát hiện mũi tên của mình không trúng mục tiêu cắm phập vào thân cây đến nửa xích.

- Bỏ đi! Vẫn nên thành thật một chút! Đỗ Hà có chút bất đắc dĩ thở dài, tiện tay đem mũi tên rút ra bỏ vào túi đựng tên, hết hy vọng với tiễn thuật của mình.

Hôm nay là thời gian của thi đấu săn thú, hơn ba mươi người bọn họ tiến vào trường săn Cao Lăng.

Trường săn Cao Lăng nằm tại Cao Lăng phía bắc Trường An, nơi đây bình nguyên trăm dặm mênh mông, đồi núi trập trùng, rừng rậm khắp nơi, đường sông ngang dọc, là một nơi tốt để đi săn. Lý Thế Dân lúc còn trẻ ưa thích cưỡi ngựa đi săn, lên ngôi hoàng đế cũng không thay đổi thói quen này, thỉnh thoảng nhân lúc nhàn rỗi săn bắn tự tiêu khiển, thường xuyên đem săn thú săn tặng cho thần tử, thi một ít ơn huệ nhỏ.

Để cho tiện săn bắn, quân lính tiến hành quây một trường săn ở Cao Lăng để lúc nào cũng có thể xuất hành, trường săn Cao Lăng chính là địa điểm dự thi lần này.

Y theo quy tắc dùng thời hạn một ngày, trở về lúc hoàng hôn, người dự thi nạp lại thú săn tích lũy được để tính điểm.

Cái gọi là điểm tích lũy cũng là diệu chiêu mà Đỗ Hà nghĩ ra, theo lệ cũ vốn đếm số lượng thú săn nhưng cái này cũng không công bình. Nói ví dụ như một bên săn được năm con thỏ rừng, một bên săn được năm con diều hâu, về số lượng thì người trước thắng nhưng về độ khó cần phải tranh cãi.

Cho nên vì tránh cho việc này sinh, Đỗ Hà phân loại thú săn rồi từ đó tính điểm tích lũy, ví như thỏ hai phần, hoẵng ba phần, hươu bốn phần, lợn rừng năm phần, ưng năm phần…còn đặc biệt quy định một mũi tên bắn chết được max điểm, hai mũi tên bắn chết điểm giảm phân nửa, mũi tên thứ ba, thứ tư mũi tên điểm lại giảm.

Cuối cùng không dùng con mồi nhiều ít, mà là dùng tổng hợp điểm tích lũy làm chủ. Mỗi người đều nhất trí, như vậy xem như công bình.

Trường săn thật lớn, đủ để cho tất cả người dự thi đồng thời săn bắn, cho nên trận đấu lần này không có vòng loại, chỉ là giao phong kỹ thuật định thắng thua.

Hơn ba mươi người dự thi phân tán ra, vừa mới vào cuộc, Đỗ Hà muốn khảo nghiệm tiễn thuật nên thấy một con thỏ trên đồng cỏ liền giương cung bắn ra, một mũi tên thất bại. Kết quả khiến bản thân hắn mất đi tin tưởng, cũng không dương xấu, cưỡi ngựa lướt qua bình nguyên tới vùng rừng núi phụ cận.

Đỗ Hà ghìm ngựa đi chậm trong rừng, cùng sử dụng tai mắt, chú ý động tĩnh chung quanh, bỗng nhiên thấy một con nai xuất hiện trong tầm mắt, đang nhàn nhã gặm lá bên bụi gai.

Đây là con mồi Đỗ Hà nhìn trúng, tự nhiên không thể buông tha, thò tay lấy ra một mũi tên, quán chú nội lực bắn ra ngoài.

Con nai cảnh giác, muốn chạy trốn, nhưng mũi tên của Đỗ Hà nhanh hơn, chỉ nghe “vèo” một tiếng, mũi tên đã đâm ngập vào đầu con nai.

Mũi tên được quán chú nội lực, tuy không có được tầm bắn như cung tiễn nhưng ở khoảng cách gần uy lực không thua, thậm chí còn hơn, con nai ngã vật xuống.

Đỗ Hà buộc con nai trên lưng ngựa, bản thân xuống ngựa đi bộ, cầm mũi tên trong tay, cẩn thận quan sát bốn phía, con mồi vừa xuất hiện liền không tránh khỏi mũi tên như lưu tinh, ngựa tới như giao long khiến chim thú phải sợ hãi.

Đỗ Hà càng lúc càng tiến sâu, qua nửa ngày thu được không ít thú săn, tổng cộng con nai một, hoẵng ba con, thỏ rừng năm con, số lượng đạt chín, hơn nữa đều là một kích trúng mục tiêu. Đang lúc bước đi, đột nhiên thấy trong bụi cỏ phía trước động đậy, Đỗ Hà ổn định ngựa, phô trương thanh thế, quát một tiếng:

- Hàaa...!

Một con lợn rừng từ trong bụi cỏ chui ra, kinh hãi chạy thục mạng.

Lợn rừng là con mồi giá trị năm phần, Đỗ Hà buộc ngựa vào gốc cây, thi triển khinh công kinh thế hãi tục bắn vụt ra như thỏ.

Cây cối ào ào bỏ lại sau lưng, tốc độ của hắn cực nhanh.

Với sự quen thuộc của lợn rừng với núi rừng nhưng cũng không thể chạy khỏi Đỗ Hà, ngược lại khoảng cách càng đuổi càng gần, từ 200 bước ban dầu dần thu hẹp lại 150 bước. Cự ly ném tên hiệu quả của Đỗ Hà là 200 bước, lúc này hoàn toàn có lòng tin một mũi tên trúng mục tiêu, nhưng đối phương là lợn rừng, hơn nữa là một con lợn rừng trưởng thành, sơ bộ đoán chừng không dưới 150 cân. Lợn rừng từ trước đến nay nổi danh da dày thịt béo, với sức nặng như vậy càng khỏe, nếu một mũi tên không thể trúng mục tiêu, đạt được giảm phân nửa, được không bù mất. Vì bảo đảm số điểm, hắn quyết định tới gần trăm bước mới ném ra một mũi tên.

Càng ép càng gần, tốc độ của Đỗ Hà đã lên đến đỉnh phong.

Hôm nay nội công của hắn đã có chút thành tựu, thân thể càng thêm nhẹ nhàng, mũi chân điểm một cái đã tiến thêm một mét, không thua tuấn mã, chưa qua thời gian uống cạn chung trà đã tiến gần trăm bước, xem chuẩn cơ hội, đạp chân xuống đất bắn lên hơn một trượng, từ trên nhìn xuống ném thẳng mũi tên vào lợn rừng.

Mũi tên như lưu tinh chợt hiện, đâm thấu cổ lợn rừng xuyên qua yết hầu vong mạng.

Đỗ Hà tiến lên đem lợn rừng xách trong tay, như hắn sở liệu, con lợn nặng chừng 150~160 cân.

Nếu là trước kia, Đỗ Hà không thể mang nó nhưng hiện giờ trải qua huấn luyện nghiêm khắc nên khí lực tăng không ít, mang vác một vật chừng 150~160 cân không phải là việc khó.

Quan sát bốn phía, phát hiện bản thân đã lạc vào một vùng đất lạ. Nơi đây cổ mộc che trời, nên trên mặt đất chỉ có vài dây leo, gần như không lối để đi.

Cũng may lợn rừng một đường chạy trốn, hoảng hốt chạy bừa, không biết đụng nát bao nhiêu hoa cỏ, để lại dấu vết rõ ràng, bằng không muốn phản hồi đường cũ, sợ là phải tìm một hồi lâu.

Lúc này hắn hiện tay trái không biết dính vào cái gì đó màu xanh, chắc là chạm vào rong rêu trên nhánh cây lúc truy đuổi, cảm giác ngứa ngáy.

Đỗ Hà nhíu mày, hắn xưa nay yêu sạch sẽ, tuy nói không đến mức quá đáng nhưng không thể để thứ này dính vào tay.

Tập trung tư tưởng yên lặng lắng nghe, hắn kinh hỷ phát hiện phía trước cách đó không xa ẩn ẩn có tiếng nước chảy, đem lợn rừng tiện tay giấu ở trong khóm bụi gai, rảo bước đi tới. Không bao lâu, thấy một dòng suối không biết bắt nguồn từ đâu uốn lượn qua khe núi.

Đỗ Hà tìm được một chỗ dễ dàng đặt chân, rửa sạch vết bẩn trên tay, thấy nước suối trong veo, cá lượn tung tăng, không khỏi cảm thấy khát nước, uống hai phần thấy nước ngọt lạnh như băng, cực kỳ sảng khoái, so với mấy thứ đồ uống đời sau còn hơn mấy lần.

- Cũng không biết đây là đâu vậy?

Đỗ Hà hỏi một câu, phóng mắt nhìn quanh thấy đằng sau cách đó không xa có một ít vết máu, thần sắc khẽ động, theo vết máu đi tới một vùng cỏ tranh um tùm, cau mày lấy ra một mũi tên.

Bởi vì hôm nay dùng săn bắn làm chủ, tiễn thuật của Đỗ Hà không tốt, cần dựa vào khinh công cùng ám khí mới có thể hạ được con mồi, đem Bàn Long Kiếm trên người khó vận động trong rừng nên để ở nhà. Lợi khí phòng thân duy nhất trong tay là mũi tên. Hắn vẹt đám cỏ tranh thấy bên trong có dấu vết của một vật nặng đè lên, có cả dấu lông động vật và vết máu, thần sắc trở nên ngưng trọng.

Ở đời sau, lúc Đỗ Hà còn chưa trở thành Đạo Soái rất thích đi du lịch nên kiến thức rộng rãi, đã được hướng dẫn viên du lịch giới thiệu qua chỗ ở của lão hổ nơi thâm sơn.

Lão hổ mặc dù được xưng Bách Thú Chi Vương, nhưng trên thực tế năng lực thích ứng của chúng kém xa báo hay sói, bởi vậy nên hoàn cảnh sinh tồn không phức tạp như hai loài trên. Nói như vậy, lão hổ sinh tồn hoàn cảnh phải có đủ ba hạng thiếu một thứ cũng không được cơ bản điều kiện: phải có đủ đầy đủ động vật tài nguyên, cung cấp chúng săn thức ăn. Thứ hai, phải có đầy đủ nguồn nước, cung cấp cho chúng tắm rửa uống nước để giải khát. Thứ ba phải có đầy đủ rừng rậm hoặc thảo mộc cung cấp cho chúng ẩn tàng.

Nhất là điểm thứ ba càng thêm trọng yếu, nếu như không chuẩn bị chẳng những sẽ bất lợi với việc săn mồi của chúng, lại càng không giúp chúng tiện lợi tránh né nhân loại. Nhân loại là đại địch với hết thảy động vật hoang dã, không có loài động vật nào mà không sợ hãi.

Cho nên phần lớn lão hổ đều chỉ qua lại trong hoang sơn dã lĩnh.

Nhưng theo những dấu hiệu chung quanh mà xem, ở nơi này rất có thể có lão hổ qua lại, bên trong những bãi cỏ bị đè rạp xuống, tám chín phần mười do lão hổ ẩn núp mà lưu lại.

Ở gần đây có lão hổ qua lại sao?

Đỗ Hà có chút không dám tin, nhưng ngay khi hắn còn đang cảm thấy kinh nghi trong tai loáng thoáng nghe được có người đang nhỏ tiếng hát, tiếng hát khi có khi không, chỉ có thể nghe được là tiếng hát của một nữ tử.

Hoài nghi trong lòng hắn chợt bộc phát, không phải là yêu quái sơn tinh đi!

Hắn lắc đầu cười khổ, cũng vì bản thân mình đột nhiên toát ra ý nghĩ này mà cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ:

- Bên trong hoang sơn dã lĩnh lại ca hát, cũng phải đi xem là thần thánh phương nào!

Đỗ Hà theo tiếng hát đi tới, tiếng hát cũng dần dần thêm rõ ràng, không phải khẩu ngôn Đại Đường, mà là một loại làn điệu kỳ quái, ưu mỹ êm tai, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu.

Đi tới thượng nguồn, rẽ thêm vài khúc quanh, vừa xuyên qua một dãy thanh tùng che trời, Đỗ Hà nhất thời kinh ngạc ngây người.

Chẳng biết tại sao tiếng hát đã dừng lại, ở trước mắt hắn là một hồ lớn, chung quanh hoa cỏ xen lẫn, màu sắc điểm xuyết, phản chiếu hồ nước trong xanh, dị thường ưu mỹ.

Gió nhẹ thổi qua, sóng nước nhộn nhạo, liễu rũ bên hồ, sắc màu rực rỡ, thiên nhiên dùng ngòi bút thần kỳ của mình huyễn hóa ra một bức họa tuyệt mỹ, làm Đỗ Hà nhìn đến ngây ngất, hồ đồ quên mất mục đích đi tới nơi này.

Từng mảng rừng rậm nguyên thủy cùng bụi cỏ rậm rạp kéo dài vây quanh hồ nước trong xanh, đúng thật là thắng cảnh nhân gian.

- Không nghĩ tới ở trong núi hoang lại có cảnh đẹp đến thế này. Đúng là được mở rộng tầm mắt!

Đỗ Hà tán thưởng tận đáy lòng.

Ngay khi hắn còn đang tán thưởng chúa sáng thế thật thần kỳ, chợt thấy trong hồ nước có chút gợn sóng, một cánh tay trắng nõn như ngọc từ trong hồ duỗi lên, sau đó một thân ảnh toát ra.

Đỗ Hà lại càng hoảng sợ, vội vàng cúi người trốn trong bụi cỏ, trái tim nhảy mạnh không ngừng.

Trời ạ, không phải mình thật sự gặp phải sơn tinh yêu quái rồi đi?

Hiện tại còn chưa đến mùa xuân, khí hậu vẫn thật lạnh lẽo, tuy nói hôm nay thời tiết có vẻ nắng ráo sáng sủa, nhưng hồ nước tự nhiên vẫn lạnh thấu xương, thời tiết lạnh như vậy vẫn có thể xuống hồ tắm rửa, đây quả thật không chút bình thường.

Đừng nói là một nữ tử, dù là nam nhân như Đỗ Hà cũng không dám đi xuống tắm!

Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng hiếu kỳ, hắn không khỏi đẩy ra bụi cỏ vụng trộm nhìn qua.

Vừa nhìn hắn thiếu chút đã kinh hô lên.

Hắn nhận thức nữ tử này, hơn nữa còn quen biết.

Không phải ai khác, chính là Tượng Hùng quốc Dao Trì công chúa.

Đỗ Hà trợn mắt há hốc mồm, nhưng lập tức liền nghĩ ra. Dao Trì công chúa sinh trưởng tại Tượng Hùng, Tượng Hùng lại nằm gần Thiên Sơn, thuộc vùng cao nguyên hùng vĩ, nơi đó thời tiết giá lạnh, hơn nữa nhiệt độ còn đạt tới âm hai ba mươi độ. Sống trong hoàn cảnh như vậy, đối với rét lạnh đương nhiên có được năng lực chống cự mà người bình thường không có.

Cho nên mặc dù là mùa đông Đại Đường, Trường Nhạc công chúa mặc quần áo bao bọc kín mít, mà Dao Trì công chúa lại mặc quần áo còn mỏng manh hơn cả Đỗ Hà.

Ở hiện đại cũng có không ít người thích bơi lội vào mùa đông, huống chi là người đã quen thời tiết rét lạnh như Dao Trì công chúa?

Hồ nước này đối với hắn mà nói lạnh không thể tưởng tượng, nhưng trong mắt Dao Trì công chúa chưa hẳn là như thế.

Nghĩ đến đây hắn cũng bình thường trở lại.

Lúc này Dao Trì công chúa đột nhiên hứng một vốc nước tung lên trời, sau đó trồi cả thân thể, cảm thụ vốc nước rơi xuống thân thể không một mảnh vải của nàng.

Nhìn thấy một màn này hô hấp của Đỗ Hà không khỏi dồn dập, miệng đắng lưỡi khô, đôi mắt cũng trở nên đỏ thẫm.

Thật đẹp!

Thân thể Dao Trì công chúa hầu như lộ hết ra mặt nước, da thịt trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt tú lệ, thân hình thon dài cùng gò ngực đầy đặn cùng hai giọt màu hồng phấn cao vút, khiến người cực kỳ tâm động.

Nàng đang tắm rửa bên trong hồ nước, hát lên những ca từ thật động lòng người.

Đôi mắt tươi cười, từng cử động đều tràn đầy sức hấp dẫn khó nói nên lời.

Đỗ Hà cảm giác trái tim mình muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong đầu đang không ngừng giao chiến, lý trí nói cho hắn biết không thể tiếp tục nhìn thêm, nếu còn nhìn chỉ sợ sẽ phát sinh ra chuyện khó lường. Nhưng dục vọng lại không ngừng xúi giục, hãy tiếp tục nhìn xem, loại chuyện này thật khó gặp, nếu như vậy rời đi chẳng phải là đáng tiếc, huống chi chỉ có một mình hắn, không người nào hay biết.

Hai ý niệm không ngừng tranh đấu lẫn nhau.

Nhưng ngay khi hắn còn đang tự giao chiến, đôi mắt Đỗ Hà đột nhiên trừng lớn, không thể nháy mắt.

Dao Trì công chúa lại lặn xuống hồ, Đỗ Hà thanh tỉnh lại, nhớ tới Trường Nhạc công chúa cùng Lý Tuyết Nhạn, vội vàng đánh cho mình một bàn tay, không dám nhìn thêm vội vàng rời đi.

Hắn đi ra chưa được trăm trượng, trong tai chợt nghe một tiếng hổ gầm, rung động chấn thiên, núi rừng vang vọng.

Ngay sau đó chợt nghe được một thanh âm kinh hô.

Tiếng kinh hô từ sau lưng truyền đến.

Đỗ Hà cũng không còn do dự, điểm mạnh mũi chân, quay người vọt tới nhanh như mũi tên rời khỏi dây cung!

Bình luận





Chi tiết truyện