chương 149/ 768

Bảy ngày kế tiếp Đỗ Hà luôn luôn đi theo Lý Tĩnh bắt tay vào chuẩn bị nghi thức duyệt binh, đối với công việc chú ý hạng mục trong nghi thức duyệt binh hắn hiểu rõ hơn nhiều so với Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập cùng Lý Tích.

Toàn bộ nghi thức duyệt binh cơ hồ đều do hắn đến chủ đạo, Lý Tĩnh làm tổng chỉ huy lại biến thành trợ thủ bổ sung hiệp trợ bên cạnh.

Luận thực học, lấy khả năng hiện giờ của Đỗ Hà hoàn toàn kém hơn quân thần Đại Đường Lý Tĩnh, nhưng nghi thức duyệt binh thời cổ đại rất khó thể hiện ra được sự cường thế của một quốc gia, mà nghi thức duyệt binh hiện đại lại hoàn toàn bất đồng.

Nghi thức duyệt binh hiện đại lấy hình thức khoe khoang là chủ yếu, trải qua mấy ngàn năm tích lũy kinh nghiệm, đã hình thành một lưu trình rõ ràng gần như hoàn mỹ.

Đây là điều mà người có kinh tài tuyệt diễm như Lý Tĩnh cũng không thể tưởng tượng ra.

Đỗ Hà có được ký ức của kiếp trước, Lý Tĩnh đương nhiên là không thể bằng hắn.

Đối với việc này Lý Tĩnh cũng không để trong lòng, hắn chỉ biết khen Đỗ Hà tâm tư tinh tế, có khả năng hiểu được lòng người.

Nhưng trong chuyện này cũng có rất nhiều vấn đề phải chờ giải quyết.

Nói tỷ dụ như việc tập luyện binh mã, lần này đại duyệt binh, Đại Đường vương triều chuẩn bị thuyên chuyển mười lăm vạn binh mã trong kinh thành cùng vùng lân cận đến tham gia. Tuy nói theo ý của Đỗ Hà là tập hợp ba mươi vạn đại quân, nhưng Lý Tĩnh lại cho rằng ba mươi vạn quá mức lao sư động chúng, hơn nữa lấy lưu trình duyệt binh, muốn ba mươi vạn đại quân vây quanh thành Trường An diễu hành dù bỏ ra một ngày cũng chưa xong, cho nên giảm bớt phân nửa, cho rằng chỉ cần mười lăm vạn đã đủ khoe ra uy thế của Đại Đường.

Lý Tĩnh đề nghị thật đúng trọng tâm, Đỗ Hà cũng biết ba mươi vạn đại quân đúng là có chút khoa trương, nên không phản đối.

Dù là mười lăm vạn đại quân cũng không phải số ít, muốn cho bọn họ diễu hành quanh thành Trường An cũng phải hao phí hơn nửa ngày thời gian. Vấn đề mấu chốt là chỉ đi ngang qua chính đài cũng còn chưa đủ. Còn phải diễn luyện binh mã, chỉ có để binh mã diễn luyện chém giết mới có thể chân chính thể hiện ra sự uy hiếp của cường binh, nhưng mười lăm vạn đại quân chẳng những có số lượng kinh người, lại càng không biết nên làm sao diễn luyện. Nếu tổng duyệt ngay trước hoàng cung, quảng trường trước hoàng cung tuy rằng rộng lớn, nhưng không đủ diện tích cất chứa mười lăm vạn đại quân triển khai trận thế.

Đối mặt vấn đề khó khăn như thế, Lý Tích có lời đề nghị:

- Không bằng chọn lựa diễn luyện, để cho bệ hạ lựa ra mấy đội binh mã diễn luyện, như vậy sẽ tránh việc như thế phát sinh!

Lý Tĩnh trầm ngâm hồi lâu, chỉ đành gật đầu nói:

- Chỉ đành như thế!

Đỗ Hà chợt cười:

- Không ổn! Để bệ hạ tự mình chọn lựa sẽ có người mang ý nghĩ thiên vị, sẽ làm sứ giả các nước cho rằng bệ hạ cố ý lựa chọn tinh nhuệ trong tinh nhuệ đưa ra sàn vật diễn luyện, như thế cũng không thể lấy được kỳ hiệu.

Lý Tích cũng hiểu được đạo lý này, gật gật đầu hỏi lại:

- Vậy hiền chất có lời đề nghị gì tốt không?

Bọn họ đang thương thảo công việc, cũng không cần lộ vẻ hạn chế.

Đỗ Hà nói:

- Không bằng đem quyền lựa chọn giao cho sứ thần các nước? Khi duyệt binh để các sứ giả ở bên cạnh hoàng thượng, do chính hoàng thượng mở miệng cho họ lựa chọn bộ đội muốn duyệt binh. Như thế chẳng những có thể biểu hiện sự tự tin của Đại Đường đối với hùng binh dưới trướng, còn có thể làm các sứ giả tâm phục khẩu phục. Đương nhiên hành động này nhất định phải cam đoan mười lăm vạn đại quân mỗi người đều là tinh nhuệ mới được, bằng không vạn nhất có tân binh viên lọt vào, gây ra chuyện cười thì càng thêm mất mặt!

Hắn vừa nói vừa mở lời vui đùa.

Trong mắt Lý Tĩnh cũng sáng ngời, cười nói:

- Hành động này rất tốt! Kính lữ của Đại Đường chúng ta đều là chiến sĩ anh dũng thiện chiến, cho nên không cần băn khoăn về việc này!

Những chuyện tương tự thường xuyên phát sinh, nhưng bọn họ đều là nhân vật tuyệt đỉnh một thời, cùng nhau bày mưu tính kế làm sao không giải quyết được vấn đề khó khăn đây?

Ngay khi bọn họ đang chuẩn bị nghi thức duyệt binh, cuộc thi dũng giả hạng mục mã cầu trận cuối cùng đã được cử hành.

Môn mã cầu chẳng những thịnh hành ở Đường triều, đồng thời cũng tương đương lưu hành tại các quốc gia.

Nhất là kiểu mã cầu do Đỗ Hà sáng chế, càng được quần chúng yêu thích. Hướng theo chiều gió, xưa nay vẫn có, tỷ dụ như chuyện Đường Huyền Tông Lý Long Cơ yêu thích vẻ đẹp đẫy đà của Dương Quý Phi, vì vậy đẫy đà trở thành thời thượng lưu hành, toàn bộ nữ tử trong cả nước đều vì thẩm mỹ này mà tăng cân, mà nam nhân cũng noi theo hoàng đế lấy việc lựa chọn nữ tử đẫy đà làm vợ hay thiếp mà tự hào.

Đại Đường là quốc gia cường thịnh nhất đương thời, môn mã cầu được thịnh hành tại quốc gia này, vì vậy những nước khác tự nhiên cũng sẽ sôi nổi noi theo.

Cơ hồ mỗi một quốc gia đều chuẩn bị một đội bóng đến dự thi.

Mà Đại Đường cũng bày ra đội hình của mình, những hảo thủ như La Thông, Lý Nghiệp Hủ không thể dự thi, nhưng bởi vì là hạng mục huấn luyện điểm tựa của quốc gia chỉ định, nên mỗi một vị trí đều tràn ngập vô số người tài ba.

Đối mặt với các đội bóng các nước tham dự, đội ngũ của Đại Đường đương nhiên bách chiến bách thắng, huống chi còn có vị thủ môn Lý Nghiệp Tự tồn tại.

Cuối cùng cũng do đội thành niên cùng đội thiếu niên Đại Đường đoạt được hai miếng kim bài, cuộc thi dũng giả được duy trì hơn mười ngày cuối cùng đã kết thúc.

Đêm hôm nay, Lý Thế Dân mở tiệc chiêu đài toàn bộ tuyển thủ lấy được kim bài bên trong hoàng cung, chúc mừng bọn họ thắng được thành tích ưu tú.

Đỗ Hà, La Thông, Phòng Di Ái, Lý Nghiệp Hủ, Lý Nghiệp Tự, Lý Kính Nghiệp đều có tên trong danh sách này.

Vào lúc chạng vạng, một nhóm người đều tụ tập tại Thái Quốc Công phủ, bọn họ trước tiên bái kiến cha mẹ Đỗ Hà, sau đó cùng nhau đi dự tiệc.

Dĩ vãng Đỗ Hà kết giao bằng hữu chỉ đi thanh lâu, xông vào kỹ viện, vì một đào hát còn vung tay đánh nhau, nhưng hiện giờ hắn kết giao bằng hữu đều là thiếu niên nhân tài mới xuất hiện của Đại Đường đều được dân chúng khen ngợi.

Phu thê Đỗ Như Hối tự nhiên là thật an lòng, vì vậy đều nhiệt tình chiêu đãi những tiểu bối anh kiệt kia, mỗi khi họ đến phủ đều chuẩn bị thức ăn ngon chiêu đãi. Khiến hiện tại cả đám tiểu bối không có việc gì cũng chạy tới trong phủ hỗn ăn hỗn uống, làm cho Đỗ Hà luôn cảm thấy bất bình.

Trên đường thúc ngựa đi tới hoàng cung, Đỗ Hà ngoài ý muốn phát hiện Lý Nghiệp Tự có chút hớn hở, trong miệng đang nhai mứt hoa quả, còn không ngừng hừ lên ca khúc, không khỏi tò

mò hỏi:

- Nghiệp Tự, có chuyện gì đáng giá cao hứng còn không cùng các huynh chia sẻ một chút đây?

- Không có gì, không có gì!

Vẻ mặt Lý Nghiệp Tự đắc ý, cười nói:

- Chỉ là ta sắp làm cha!

Mọi người đều gào lên ầm ĩ.

Ánh mắt Đỗ Hà cũng trừng lớn:

- Không thể nào, không phải ngươi còn chưa thành thân sao?

Năm nay tuy Lý Nghiệp Tự đã hai mươi hai tuổi, y theo tuổi tác của người cổ đại hẳn đã sớm thành gia lập nghiệp, nhưng Cầu Nhiêm Khách đã từng nói qua người tập võ trước khi thân thể hoàn toàn trưởng thành sớm gần nữ sắc sẽ bất lợi với tiền đồ võ học.

Vì thế hắn kéo mãi cho tới bây giờ, bản thân Lý Nghiệp Tự cũng là một võ si, cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc. Thẳng đến năm trước hắn nghe Đỗ Hà nhắc nhở một câu mới nghĩ tới nên nhanh chóng kết hôn sinh con.

Mang theo chiêu bài sớm sinh con trai lưu hậu cho Lý gia, sau đó lại ra sức vì nước. Lý Nghiệp Tự về tìm cha mẹ tỏ vẻ muốn lấy vợ, hắn cũng đã trưởng thành, nghe yêu cầu của hắn song thân hắn dĩ nhiên là không cự tuyệt, nhưng lại chưa tìm được ngày hoàng đạo, không thể kết hôn lập tức, vì vậy vẫn cứ kéo dài, nghe nói tới nửa năm sau mới có ngày thích hợp.

Còn chưa tới ngày kết hôn, đã có nhi đồng? Chẳng lẽ…

Trong lòng Đỗ Hà sinh ra một ý tưởng.

Lý Nghiệp Tự tự đắc nói:

- Lừa các ngươi làm gì, năm ngày sau thành thân, đến lúc đó nhớ đến cổ động a!

Hắn chưa đem chuyện kể rõ, Lý Nghiệp Hủ đã đem “chuyện xấu” của hắn thấp giọng kể ra.

Nguyên lai Lý Nghiệp Tử đã sớm được cha mẹ hắn hỏi hôn sự cho hắn, hơn nữa là biểu muội thanh mai trúc mã. Bởi vì chưa tìm được ngày tốt nên phải đợi thêm nửa năm sau mới thành hôn.

Lý Nghiệp Tự vốn đã không chờ được nữa, hơn nữa hắn bị ảnh hưởng bởi cá tính khoái ý ân cừu của Cầu Nhiêm Khách, cũng không để ý tới lễ tiết, liền cùng vị hôn thê động phòng trước, còn không chỉ một lần.

Vào hôm nay đại phu chẩn mạch cho biểu muội của Lý Nghiệp Tự phát hiện ra nàng có hỷ mạch, suýt nữa hù dọa cha mẹ nàng ngất xỉu, nghĩ tới hoàng hoa khuê nữ của mình làm sao lại có hỷ mạch, ép hỏi mới hiểu được nguyên do.

Vì thế gia đình họ liền mang theo người chạy tới phủ của Lý Tĩnh hưng sư vấn tội!

Lý Nghiệp Tự đương nhiên bị trách phạt, nhưng việc đã tới nước này cũng chỉ đành giản lược hết thảy, lập tức chọn năm ngày sau “phụng tử” thành hôn.

Nghe xong nguyên do, nhóm người Đỗ Hà cười ngã ngửa.

Lý Nghiệp Hủ thấp giọng yêu cầu bọn họ giữ bí mật, việc này cũng không làm ảnh hưởng gì tới Lý Nghiệp Tự, nhưng đối với nhà gái mà nói thanh danh không tốt lắm.

Đỗ Hà bọn họ cũng hiểu được sự việc, bọn họ là bằng hữu thân thiết cũng chẳng có gì giấu diếm nhau, tự nhiên hiểu có một số việc có thể nhập vào tai mà không thể đi nói lung tung, cả nhóm đều vỗ ngực cam đoan.

Đỗ Hà lôi kéo Phòng Di Ái luôn cường điệu nhắc nhở, ở trong nhóm bọn họ chỉ có miệng mồm của Phòng Di Ái là lao thao nhất, chỉ sợ hắn buột miệng nói lời linh tinh.

Đi tới cửa hoàng cung, Đỗ Hà ngoài ý muốn nhìn thấy một tòa núi thịt, đó là một tòa núi thịt danh xứng với thực, so sánh với tòa núi thịt kia Trình Phỉ Thúy chỉ là đồ đệ gặp sư phụ. Tuy bộ dạng của người kia cũng cao nhưng thân thể thoạt nhìn lại tròn, ít nhất phải nặng tới bốn trăm cân, hình thể chẳng khác gì đấu vật sumo mà hắn thấy được ở hiện đại, ra vẻ như cũng tới tham gia yến hội.

Đoàn người xuống ngựa, Đỗ Hà thấp giọng hỏi:

- Gia hỏa kia là ai, bộ dạng chẳng khác gì một đầu heo vậy?

- Người Cao Lệ, hình như tên là Kim Nhật Đông, là quán quân đấu vật tổ thành niên. Thái độ làm người rất cuồng vọng, so sánh với Đại Độ Thiết chẳng kém. Nghe nói khí lực rất lớn, nhưng nghe lời đồn trong ngày thi đấu hắn té thang tại dịch quán, tổn thương không nhẹ nên không tham gia thi đấu lôi đài chiến, bị loại bỏ, hắn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, lại thả ra lời khiêu khích muốn thi đấu với quán quân lôi đài chiến thành niên, muốn đoạt lấy kim bài trong tay người chiến thắng!

Người trả lời chính là Lý Nghiệp Tự, bởi vì hắn cũng tham gia trận đấu vật nên cũng chưa từng bỏ sót bất cứ trận nào.

Đỗ Hà đối với đấu vật không có hứng thú cho nên vẫn là lần đầu tiên gặp người kia.

- Kỹ thuật thế nào?

Đỗ Hà thuận miệng hỏi một câu.

- Tạm được!

Lý Nghiệp Tự nói:

- So ra còn kém Uất Trì tướng quân, nhưng thân thể chiếm ưu thế thật lớn, ở trong trận chung kết áp té Uất Trì tướng quân lấy được thắng lợi…

Mọi người hướng tới chỗ thiết yến đi đến.

Đỗ Hà bọn họ đi thật nhanh, đã vượt qua đám người Kim Nhật Đông.

Khi đi ngang qua bên cạnh Kim Nhật Đông chợt nghe thanh âm:

- Một đám lớn lên chẳng khác gì cọng cỏ, còn có thể lấy được thứ nhất, đúng là dọa người!

Nghe được lời nói nhóm người Đỗ Hà dừng chân lại.

Tuy Lý Nghiệp Hủ thật căm tức, nhưng trong mọi người hắn là người ổn trọng nhất, lôi kéo đoàn người nói:

- Nơi này là hoàng cung, không phải bên ngoài!

Đỗ Hà gật gật đầu, liếc mắt nhìn qua Kim Nhật Đông nói:

- Đi thôi, nháo sự trong hoàng cung có hại chính là chúng ta!

Mọi người đều lấy Đỗ Hà cầm đầu, thấy hắn lên tiếng cũng không thèm để ý tới Kim Nhật Đông, hướng yến hội đi tới, nhưng đáy lòng đều giận dữ.

Toàn bộ ghế ngồi trong yến hội đều dành cho những quán quân trong cuộc thi dũng giả lần này.

Lý Thế Dân phát huy thật rõ uy nghiêm cùng tài ăn nói của một đế vương, nói chuyện chúc mừng với từng quán quân một, làm không khí yến hội càng thêm náo nhiệt.

Đến phiên Kim Nhật Đông, lại nghe hắn tả oán:

- Thiên Khả Hãn bệ hạ, quy tắc trận đấu lần này ta không đồng ý, nếu không phải ngoài ý muốn, ta hẳn phải lấy được ba mảnh kim bài mà không phải một. Mấy kẻ hỗn tạp trong đấu sức hay võ đấu đều không phải là đối thủ của ta, hơn nữa còn khiến quang vinh của ba mảnh kim bài đều bị một tiểu thí hài đoạt đi, ta thua không phục!

Lời này vừa nói ra, Lý Thế Dân cũng thoáng biến sắc.

Quán quân của đấu sức thì không nói, nhưng quán quân võ đấu chính là Hầu Quân Tập, Binh Bộ thượng thư Đại Đường, hiện giờ bị người ta nói thành hỗn tạp? Ngay cả Đỗ Hà cũng bị hắn nói thành tiểu thí hài!

Kim Nhật Đông này thật sự quá càn rỡ.

Quán quân đấu sức tổ thành niên chính là người của Đông Đột Quyết tên Ốc Khởi Mãi Lập Khắc không nhịn được bật đứng lên, hướng Kim Nhật Đông tỏ vẻ nguyện lấy kim bài làm đổ cược tiếp tục so đấu một trận với hắn.

Bởi vì Hầu Quân Tập cần chuẩn bị nghi thức duyệt binh nên hiện tại không tham gia yến hội, vì vậy cũng không thể đứng ra giữ gìn tôn nghiêm của mình.

Nhưng những danh tướng Đại Đường như Uất Trì Kính Đức, Tô Định Phương đều đồng thời đứng dậy yêu cầu nguyện ý thay thế Hầu Quân Tập nhận khiêu chiến.

Đỗ Hà cũng cười nói:

- Tên mập, không bằng chúng ta thử xem một lần, dùng ba miếng kim bài của ta đổi miếng kim bài của ngươi!

Đồng tử Kim Nhật Đông co rụt lại, hiện lên tia tham lam, hỏi:

- Lời này thật sự?

- Ở trước mặt hoàng thượng tuyệt không có giả dối!

Đỗ Hà híp mắt, trảm đinh chặt sắt nói.

Lý Thế Dân thấy Kim Nhật Đông càn rỡ mà tức giận, nhưng trước mặt mọi người lại không tiện phát tác, vốn định ngăn cấm tình thế chuyển biến xấu, lại nghe Đỗ Hà mở miệng. Hắn biết rõ thái độ làm người của Đỗ Hà, biết hắn cũng không bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc, cũng muốn cho Kim Nhật Đông bị giáo huấn, cho hắn biết cái gì là tự cao tự đại, nhân tiện nói:

- Nếu hai vị đã có nhã hứng, trẫm nguyện ý thay hai vị làm chứng!

Hắn vung tay lên, một nhóm thị vệ liền đi vào di chuyển bàn ăn khắp bốn phía, dọn chỗ trống cho bọn họ.

Kim Nhật Đông cười dữ tợn:

- Tiểu thí hài, ngươi so cái gì?

Đỗ Hà thong dong cười:

- Là môn đấu vật mà ngươi am hiểu nhất!

Lời vừa thốt ra, bốn phía đều chấn kinh.

Cần biết Kim Nhật Đông là quán quân đấu vật tổ thành niên, hơn nữa thân thể “mạnh mẽ” lực tráng, thể trọng chênh lệch giữa hai người tới ba trăm cân, Đỗ Hà chỉ như một đứa bé lại đòi đấu vật với hắn, đây quả thật là chuyện cười lớn trong thiên hạ!

Lý Thế Dân vốn thật tin tưởng Đỗ Hà, nhưng nghe hắn nói như vậy, thần sắc cũng biến đổi.

- Tiểu tử, ngươi đây là muốn chết!

Kim Nhật Đông lộ ra nụ cười dữ tợn, tính khí của hắn vốn tự cao tự đại, tự cho mình như độc cô cầu bại, càng tham lam thành tánh. Lần này kim bài cuộc thi dũng giả chỉ có hai mươi mảnh thật quý giá, mỗi một mảnh đều bằng vàng ròng, hơn nữa điêu khắc cũng không giống nhau.

Tỷ dụ như kim bài lôi đài chiến tổ thiếu niên điêu khắc một vị thiếu niên lăng không đá chân, tổ thành niên là một trung niên nhân lăng không đá chân, chẳng hạn như kỵ chiến tổ thiếu niên điêu khắc một thiếu niên thúc ngựa giơ thương, tổ thành niên đương nhiên là một người trung niên giơ thương.

Mỗi kim bài đều xem như có một không hai, nếu đặt trong tay chính là bảo vật vô giá.

Cho nên Kim Nhật Đông tiếc rẻ vạn phần vì mất hai miếng kim bài, hiện giờ đối mặt hành động “tặng không” của Đỗ Hà, tất nhiên vô cùng vui mừng, vẻ tham lam trong mắt bộc lộ không sót chút gì.

Chỉ có nhóm bằng hữu thân thiết của Đỗ Hà lại tin tưởng mười phần, mỗi người đều vỗ tay ủng hộ, thúc giục Đỗ Hà lên giáo huấn hắn.

Bình luận





Chi tiết truyện