chương 597/ 768

Chuyện “Lan Đình Tập Tự” bị mất trộm tạo thành một trận gió lốc khắp thành Trường An.

Người thúc đẩy trận gió lốc này chính là Đại Đường hoàng đế Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân là người hâm mộ Vương Hi Chi, đối với “Lan Đình Tập Tự” lại dị thường yêu thích, vẫn luôn hối tiếc vì không có được bảo bối này. Hiện giờ bảo bối mà hắn không chiếm được lại bị đạo tặc lấy đi, tận đáy lòng hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Đương nhiên đây chỉ là một lý do, chân chính làm Lý Thế Dân nổi trận lôi đình chính là hắn nhớ lại danh xưng “Đạo soái” kia ở mấy năm trước bởi vì chuyện Lý Thừa Càn trộm trâu mà bị Đỗ Hà trừng phạt, diệu thủ trộm lấy ấn tỷ thái tử của hắn, hơn nữa còn lưu thư nói rõ.

Lý Thế Dân là một vị hoàng đế biết nghe lời can gián, nếu như Đỗ Hà trực tiếp mắng thẳng mặt Lý Thừa Càn không đúng, có lẽ trên mặt mũi Lý Thế Dân không nhịn được, nhưng cũng sẽ không làm gì người cáo trạng, ngược lại hắn còn sẽ ngợi khen, hi vọng thêm lần nữa được nghe lời mắng nhiếc như vậy.

Nhưng đạo soái kia lại vô pháp vô thiên, tự tiện trộm lấy ấn tỳ thái tử của Lý Thừa Càn, dùng vật này trừng trị hành vi làm xằng làm bậy của Lý Thừa Càn, đây là điều mà Lý Thế Dân không thể thừa nhận. Dù sao Lý Thừa Càn cũng là con trai của hắn, muốn phạt muốn dạy là chuyện của hắn cùng các lão sư của Lý Thừa Càn. Người ngoài sao có thể tùy tiện nhúng tay, hơn nữa còn sử dụng loại thủ đoạn lén lút kia.

Sau khi Lý Thế Dân biết được hết thảy, râu vểnh lên cứng như thép, hắn không kéo được mặt mũi, cũng không đem việc này tuyên dương ra ngoài, chỉ đem cơn tức phát tiết lên người Lý Thừa Càn.

Vụ án cụ thể Lý Thế Dân cũng không tra xét kỹ, chỉ xem báo cáo của châu phủ trưởng sử, biết đạo soái trộm ấn tỷ thái tử rất có thể là đạo tặc trộm “Lan Đình Tập Tự”, tự nhiên thù mới hận cũ, tự mình hạ lệnh yêu cầu tập nã đạo soái.

Lý Thế Dân tự mình hạ lệnh, không chỉ có châu phủ bộ khoái, đại thần Đại Lý Tự cũng lần lượt xuất động.

Dư luận xôn xao, cả thành Trường An đều thảo luận chuyện này.

Ngu phủ.

Đoạn Kiền Chí lại thêm lần nữa tra hỏi đại quản sự cùng gia đinh người hầu trong phủ, xác định không tìm ra được thêm chứng cớ gì, vì vậy cho họ quay về.

Một trung niên nhân có vẻ tháo vát sau khi quay về, bước nhanh về phòng, nhìn thấy khắp bốn phía không người, khẩn trương đóng lại cửa sổ, lặng lẽ bò lên xà nhà lấy xuống một cuộn tranh.

Nếu có người nhìn thấy cảnh này, tất nhiên sẽ lâm vào kinh hãi.

Cuốn tranh kia chính là “Lan Đình Tập Tự” đã bị mất trộm.

Trung niên nhân nhìn thấy cuốn tranh vẫn còn hoàn hảo không bị tổn hao gì, trong lòng đại định, đưa tay lau mồ hôi trán, lại thật cẩn thận giấu kỹ lần nữa.

Trung niên nhân này tên là Phương Như Vũ, người cũng như tên, là một người điềm đạm nho nhã lại văn nhã, trên người có một cỗ khí độ văn sĩ. Nếu bỏ qua thân phận không nói, Phương Như Vũ có thể được xem là một văn nhân tài hoa lan tràn. Chỉ vì xuất thân kém biệt, để cho hắn khó thể thành tựu một phen sự nghiệp.

Gia gia của Phương Như Vũ là thư đồng của Ngu Thế Nam, phụ thân của hắn là thư đồng của đại nhi tử Ngu Thế Nam, mà hắn là thư đồng của trưởng tôn Ngu Thế Nam. Ngu gia là quý tộc nổi tiếng, ở thời kỳ Trần triều là quan lại thế gia, sau khi Trần triều bị Tùy triều tiêu diệt, lại được Tùy triều trọng dụng, sau khi Tùy triều bị diệt Đường triều cũng hậu đãi Ngu gia. Nhờ vậy khiến cho Ngu gia càng hưng thịnh, người bình thường vốn không tư cách đảm đương chức thư đồng cho con cháu đích tôn Ngu gia.

Phương Như Vũ bởi đang ở Ngu gia, có được cơ hội học tập mà người thường không có được, nhưng chính vì ở Ngu gia nên cũng đã chú định hắn không thể thoát khỏi thân phận nô bộc của mình. Tuy rằng tuổi tác lớn dần, Phương Như Vũ được đề bạt làm một trong những quản sự của Ngu gia, nhưng trên người hắn vẫn luôn mang theo dấu vết của Ngu phủ. Bởi gia tộc ba đời đều phụng dưỡng Ngu gia, Ngu gia đối với người của Phương gia liền cực kỳ tín nhiệm, có được quyền lực trong Ngu gia vượt hẳn người khác. Cũng bởi vì như thế, Phương Như Vũ mới có thể tự do ra vào Ngu phủ mà không bị người hoài nghi. Ở trong lúc thần không biết quỷ không hay, hắn liền trộm lấy “Lan Đình Tập Tự” cất bên trong thư phòng.

Phương Như Vũ cũng không phải sinh nhị lòng với Ngu gia, hắn làm như vậy cũng chỉ bởi vì tình thế bắt buộc…

Phương Như Vũ có một nhi tử gọi là Phương Tuấn, là nhi tử độc nhất của hắn, hắn cực kỳ sủng ái nhi tử này. Vì quá mức sủng ái nên thường thường luôn mang đến hậu quả khiến cho người ta khó có thể thừa nhận.

Phương Tuấn cũng không được như Phương Như Vũ, có một thân tài hoa chiếm cứ chút địa vị trong văn nhân thế gia như Ngu gia, mà lại là loại hư hỏng chỉ biết cắm đầu trong cờ bạc cả ngày.

Mười đổ chín thua, Phương Tuấn thiếu món nợ cờ bạc ngập đầu bên ngoài. Bị bức bách trả nợ đến mức nóng nảy, người ta sẽ luôn mù quáng bước lên con đường không còn lối về. Phương Tuấn chính là người như thế, dưới tình huống bị bức ép tới đường cùng, hắn phạm tội cướp bóc cùng vào nhà người trộm cắp, một lần nghiêm trọng nhất suýt nữa đã hại mạng người, bằng như như núi. Nếu như Phương Tuấn bị bắt, với những tội danh mà hắn liên tục phạm phải, nhẹ nhất cũng bị xử tù mười năm. Nghiêm trọng có thể bị đày đi Lĩnh Nam, vĩnh viễn không ngày trở về.

Phương Như Vũ sao nhẫn tâm thấy con trai độc nhất của mình bị hãm vào tuyệt địa? Nhưng toàn bộ chứng cớ phạm tội của Phương Tuấn đều bị một người thần bí nắm giữ trong tay.

Người thần bí rốt cục lại là ai Phương Như Vũ cũng không biết rõ ràng, hắn chỉ biết nếu mình không thuận theo yêu cầu của người kia, ăn trộm “Lan Đình Tập Tự”, vậy bằng chứng phạm tội của con hắn sẽ xuất hiện trên bàn làm việc của phủ nha châu phủ Trường An.

Vì nhi tử, Phương Như Vũ không thể không muội lương tâm lợi dụng chức vụ đi trộm cắp “Lan Đình Tập Tự”.

Người thần bí cũng không nói cho hắn biết khi nào sẽ giao lại “Lan Đình Tập Tự”, giao tại nơi đâu. Chỉ cho hắn biết “Lan Đình Tập Tự” bị mất trộm sẽ gợi ra một trận náo động, để cho hắn giấu kín bức tranh, chờ sau khi phong ba đi qua mới tính đến việc chuyển giao.

Phương Như Vũ nơm nớp run rẩy giấu kín “Lan Đình Tập Tự”, đợi tin tức của người thần bí, mỗi ngày hắn đều nơm nớp lo sợ chí bảo này một khi bị thất lạc, sẽ gây họa cho bản thân cùng vận mệnh tương lai của nhi tử.

Vũ Mị Nương nắm giữ mạng lưới tình báo quả thật khổng lồ, thủ đoạn cũng thật kinh người, nàng nhận định người có thể trộm được “Lan Đình Tập Tự” bên trong phủ mà không ai hay biết nhất định phải có chút địa vị, liền tập trung mục tiêu lên người mấy quản sự trong phủ.

Với cách điều tra làm việc của nàng, tình huống cùng gia cảnh của các quản sự, biến cố tiền bạc, vấn đề phát sinh đều tìm ra cùng đối chiếu.

Chỉ trong ba ngày trong mắt Vũ Mị Nương đã xuất hiện thân ảnh Phương Như Vũ cùng Phương Tuấn. Thái độ làm người của Phương Tuấn như thế nào, vừa tra xét liền biết, quyền lực của Phương Như Vũ bên trong Ngu gia cũng không phải chuyện gì bí mật, tra xét thật dễ dàng chóng vánh.

Tới ngày thứ năm, Vũ Mị Nương đã tập trung vào Phương Như Vũ.

Hiện trong tầm mắt Vũ Mị Nương cũng không chỉ có một mình Phương Như Vũ, ngay cùng thời gian “Lan Đình Tập Tự” biến mất, thay đổi cách sống cũng chỉ có Phương Tuấn nhi tử của Phương Như Vũ. Nguyên lai mỗi ngày Phương Tuấn đều trà trộn chung một chỗ với đám bằng hữu xấu, nhưng hiện tại lại thành thành thật thật ở yên trong nhà, không khó phát hiện ra dị thường.

Ngày thứ sáu, Vũ Mị Nương đã chính thức xác định người trộm cắp “Lan Đình Tập Tự” chính là Phương Như Vũ, lập tức thông tri cho Đỗ Hà.

Đều nói tình thương của mẫu thân luôn vĩ đại, nhưng tình thương của phụ thân có kém gì như thế!

Đỗ Hà đọc tư liệu Vũ Mị Nương đưa cho hắn, có chút bất đắc dĩ cảm khái một câu. Tư liệu của Vũ Mị Nương thật chi tiết, thái độ làm người của Phương Như Vũ cùng Phương Tuấn đều được ghi chép lại, trong đó còn nhắc tới tài hoa của Phương Như Vũ, cùng tên khốn Phương Tuấn đam mê cờ bạc cũng được lưu lại bên trong.

Phương Như Vũ là một người chính trực, vì nhi tử phải đi làm chuyện trộm cắp, mặc dù không đồng ý, nhưng phần tình thương này của người làm phụ thân cũng thật sự đáng đồng tình.

Đổi lại vị trí, Đỗ Hà cảm thấy được nếu bản thân mình là Phương Như Vũ chỉ sợ cũng lâm vào tình cảnh lưỡng nan. Giữa chính trực cùng ái tử, khó thể lấy hay bỏ, bỗng nhiên hắn cảm thấy tư liệu trong tay có chút trầm trọng:

- Tuy Phương Như Vũ có sai lầm, nhưng lòng thương con của hắn có thể thấy được, việc này bỏ qua đi. Về phần Phương Tuấn, đúng là đồ khốn, cho người giáo huấn hắn một trận, đi theo dõi Phương Như Vũ, ta cần chính là người giật dây phía sau!

Không cần hắn dặn dò, tất cả chuyện này Vũ Mị Nương cũng đã xử lý thỏa đáng.

Phong ba mất trộm “Lan Đình Tập Tự” thịnh hành suốt hơn hai mươi ngày trong Trường An, tuy rằng triều đình phái thật nhiều nhân thủ nhưng không ai có thể hoài nghi vị trọng thần Đại Đường Đỗ Hà, chuyện bắt đạo soái biến thành bế tắc, hoàn toàn không có dấu vết…

Lý Thế Dân là hoàng đế, không khả năng đem trọn tâm thần vào việc đi bắt giữ một đạo tặc, dần dần cũng không tiếp tục truy tra.

Hơn hai mươi ngày khẩn trương, quan sai cũng đã dần dần mất đi kiên nhẫn. Đương nhiên cũng không phải nói quan sai Đường triều làm việc bất lực, mà là bởi vì châu phủ nha môn cùng Đại Lý Tự đều có chuyện khác cần xử lý. Bọn họ không có khả năng đem toàn bộ tâm tư tập trung vào việc này.

Lúc trước bởi vì Lý Thế Dân còn xem trọng nên quan viên phải xuất hết sức lực triển khai điều tra. Vì vậy những vụ án công việc khác tích lũy suốt hơn hai mươi ngày không thể vĩnh viễn không lưu tâm tới, tự nhiên phải điều động nhân thủ đi xử lý. Cứ như vậy những ngày tháng thần hồn nát thần tính tại Trường An dần trôi qua.

Ngụy Vương phủ.

Lý Thái ngồi trên kiệu nhỏ đi tới hộ viện Đỗ Sở Khách. Bởi vì hắn quá mập, eo thô bụng lớn, chẳng khác gì một quả cầu thịt, đi đường thật khó khăn, chỉ cần đi mấy trăm thước đã mệt tới mức thở không ra hơi, vì thế Lý Thế Dân riêng cho phép hắn ngồi kiệu vào triều.

Có được ân chuẩn này, Lý Thái cũng không cần xuống kiệu, tỏ vẻ mình rất được đãi ngộ đặc biệt.

- Điện hạ…

Nhận được tin tức Đỗ Sở Khách tiến ra nghênh đón.

Hai người đi vào thư phòng thương nghị.

Lý Thái liền hỏi thăm về chuyện “Lan Đình Tập Tự”, việc này suốt hơn hai mươi ngày hắn vẫn luôn ôm ấp trong lòng.

Đỗ Sở Khách nói:

- “Lan Đình Tập Tự” đã sớm lấy tới tay, chỉ là vì lúc trước tình hình quá căng thẳng, không có tiếp nhận. Đợi thêm mấy ngày nữa, sau khi xác định an toàn Đỗ mỗ lập tức an bài người đáng tin mang “Lan Đình Tập Tự” tới. Nhưng có một chuyện cần hướng điện hạ thỉnh tấu. Lão thất phu Lô Tử Kiến hi vọng mượn “Lan Đình Tập Tự” duyệt xem một lần, không biết điện hạ có đáp ứng hay không?

Hai mắt Lý Thái co rụt lại:

- Lô Tử Kiến làm sao mà biết được?

Đỗ Sở Khách nói:

- Lúc trước vì đem Ngu Thế Nam cùng Trí Vĩnh dẫn dụ ra khỏi Ngu phủ, ta đã cho người dụ dỗ Trữ Toại Lương mời hai người đến tham gia tụ họp. Lô Tử Kiến là lão hồ ly thành tinh, mơ hồ đã có điều phát hiện, nhưng hắn không có chứng cớ rõ ràng. Ta cho rằng Lô Tử Kiến muốn mượn “Lan Đình Tập Tự” xem chỉ là giả, hắn muốn thử xem thái độ của điện hạ mới là thật!

Trong lòng Lý Thái như có điều ngộ ra, gật đầu nói:

- Thôi, Lô, Lý, Trịnh, Vương, ngũ đại thế gia họ Lô đứng thứ hai. Lô Tử Kiến lại là lão giả lớn tuổi nhất trong ngũ đại thế gia, mỗi tiếng nói cử động của hắn rất có tính đại biểu trong ngũ đại thế gia, bổn vương muốn lấy được thái tử vị không thiếu được sự ủng hộ của bọn hắn. Cứ như vậy đi, sau khi “Lan Đình Tập Tự” tới tay, trực tiếp phái người đưa cho Lô Tử Kiến tỏ rõ ý tứ của chúng ta!

Lý Thái nói là tặng, mà không phải cho mượn.

Năm ngày sau, Đỗ Hà lấy được tin tức Phương Như Vũ hành động.

Bình luận





Chi tiết truyện