chương 154/ 768

Lời nói của Đỗ Hà khiến cho La Thông hoàn toàn ngây dại, thần sắc vừa vui mừng vừa bi thương, không nói nên lời, qua một hồi lâu, mới bật thốt:

- Thật sao!

- Chưa thể khẳng định!

Đỗ Hà biểu hiện dáng vẻ như chuyên gia tình yêu:

- Ta đã từng nghe “Phượng cầu hoàng”, âm điệu của nó không sai biệt lắm với khúc xướng âm của ngươi, tuy nhiên chỉ dựa vào đó cũng chưa thể khẳng định. Nhưng nếu là “Phượng cầu hoàng” thì có thể giải thích tất cả vấn đề, một nữ nhân ngại ngùng mở miệng, dùng tiếng tiêu nói hộ tiếng lòng. Nàng từng nói ống tiêu quan trọng như sinh mạng của nàng, tặng ống tiêu cho ngươi đương nhiên là tỏ vẻ nguyện ý phó thác tất cả, ngươi cự tuyệt chẳng phải là vứt bỏ tâm ý của nàng hay sao? Cho nên sắc mặt nàng mới tái nhợt, vội vàng cáo từ.

Trong đầu La Thông như hiện ra thần sắc ai oán, bi thống lúc ấy của Ngu Tử Linh, trái tim nhói đau, tự tát tai mình mắng:

- Ta thật khờ, lại đi cự tuyệt tình ý của Tử Linh.

Đỗ Hà thấy La Thông vẻ mặt ảo não cũng an ủi:

- Việc đã đến nước này, tự trách cũng vô dụng. Ta thật ra cho rằng như thế lại là chuyện tốt, chứng minh chuyện này chỉ là hiểu lầm, chỉ cần có thể gặp mặt, giải trừ hiểu lầm, tất cả tự nhiên không cần lo lắng.

La Thông ngây người hồi lâu, cuối cùng cũng minh bạch, vui mừng gật đầu.

Hắn vốn muốn trực tiếp đến chỗ Ngu Tử Linh ở Yến Xuân lâu, nhưng Đỗ Hà suy nghĩ cảm thấy nên kêu Phòng Di Ái đi cùng thì tốt hơn. Dù sao hắn chưa bao giờ đặt chân đến thanh lâu, nếu gặp phải chuyện gì, còn cần một người lão luyện tiếp ứng. Mặc dù La Thông rất nóng vội, nhưng biết Đỗ Hà bị mất trí, không còn là khách quen của thanh lâu kỹ viện, cũng đồng ý gọi Phòng Di Ái đi cùng.

Phòng Di Ái thấy Đỗ Hà và La Thông đến tìm hắn cùng đến kỹ viện cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi nghe nguyên do liên quan đến hạnh phúc cả đời của La Thông cũng ưỡn ngực bảo đảm, chỉ có điều trong ánh mắt hắn đang ẩn chứa tâm tư gì, Đỗ Hà cũng không biết được.

Yến Xuân lâu là một trong những thanh lâu nổi tiếp nhất của thành Trường An.

Đó là nơi tài tử giai nhân tụ hội, nằm ở phường Hoài Viễn.

Mặc dù lúc này là ban đêm, nhưng gần Yến Xuân lâu đã sênh ca khắp nơi, người qua lại vô cùng đông đúc, náo nhiệt.

Đỗ Hà, La Thông lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Rõ ràng là lần đầu tiên, đại ca chắc hẳn cũng quên quy củ nơi này rồi.

Phòng Di Ái thấy Đỗ Hà và La Thông lộ ra vẻ kinh ngạc, mỉm cười hỏi.

Hai người nhẹ gật đầu.

Đỗ Hà càng cảm khái, hiểu biết của hắn về thanh lâu đều xuất phát từ những bộ phim truyền hình, còn đây thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy thanh lâu, theo Phòng Di Ái tiếp tục tiến vào trong.

Phòng Di Ái tựa hồ rất quen thuộc với nơi này, cứ đi mấy bước lại gặp người quen chắp tay chào hỏi, còn có những người mà trong phim hay gọi là “Ma ma” vẻ mặt khoa trương, vung vẩy chiếc khăn đỏ trong tay vội vàng tiến đến gọi “Phòng công tử”.

Nhưng sau khi nhìn thấy Đỗ Hà phía sau Phòng Di Ái, ánh mắt càng sáng ngời, đây chính là khách hàng lớn vung tiền như rác, ồn ào chào hỏi, không ngừng kêu lên:

- Đỗ công tử, một năm rồi không đến Yến Xuân lâu chúng ta, Xuân Đào bệnh tương tư rồi.

“Ma ma” này nói thì nói Xuân Đào, “ma ma” kia lại kêu Lục Liễu, tựa hồ “ma ma” nào nhìn thấy hắn cũng vô cùng nhiệt tình chào hỏi, hơn nữa còn giới thiệu cho hắn những cô nương mới tới.

Đỗ Hà âm hàn nghiêm mặt, tựa hồ muốn bạo phát.

Những người này có vẻ rất thân mật, nhưng trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy khát vọng tiền tài, ngoài ra không còn thứ gì khác.

- Di Ái, trước kia ta thật sự thường xuyên đến đây sao?

Đỗ Hà thật sự không chịu nổi sự dây dưa của bọn họ, lạnh lùng hỏi.

- Đâu chỉ là thường tới, chính miệng đại ca nói Túy Hương viện là ngôi nhà đầu tiên của ngươi, Yến Xuân lâu là ngôi nhà thứ hai, tiếp theo mới đến phủ Quốc công. Thời gian ngươi ở những nơi này còn nhiều hơn ở phủ Quốc công.

Phòng Di Ái không để ý sắc mặt Đỗ Hà, chỉ vào đại đường Yến Xuân lâu nói:

- Đại ca, chính là ở đó, năm đó chúng ta đã cùng nhau đốt tiền vàng, nhớ lại khoảng thời gian đó, hắc hắc, thật sự là hoài niệm!

Đỗ Hà không thể nhịn được nữa cho hắn một bạt tai:

- Đừng nói nữa, mất hết thể diện.

Phòng Di Ái ôm đầu, càng ủy khuất, lẩm bẩm nói:

- Ta nói toàn là sự thật, năm đó lão đại được xưng tụng là công tử ăn chơi đệ nhất Trường An.

Đỗ Hà chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy, trong lòng thầm chửa rủa tên Đỗ Hà trăm ngàn lần.

Ở nơi này, Phòng Di Ái lại biểu hiện rất biết đối nhân xử thế, dáng vẻ thích thú, lúc thì gọi Lý ma ma, một hồi lại Vương đại tỷ.

Trong khi đang nói chuyện, cách đó không xa đột nhiên có một người cười lớn chạy ra chào đón.

Người này còn chưa tới gần, mùi tiền đã phả vào mặt.

Người đến là một phu nhân ăn mặc đẹp đẽ:

- Thì ra là Đỗ công tử, Phòng công tử, hai vị khách quý lâu lắm rồi không đến đây, còn đây là...

Nàng nhìn thấy La Thông, lập tức biến sắc.

Hôm nay La Thông ý đồ liều mạng xông vào Yến Xuân lâu, đả thương rất nhiều tiểu nhị của Yến Xuân lâu, cũng may binh lính tuần tra kịp thời chạy tới, bằng không thì Yến Xuân lâu bị hắn phá hủy cũng không biết chừng.

Phòng Di Ái thấp giọng nói:

- Đây chính là Đông gia Trịnh Lão Cưu của Yến Xuân lâu, muốn chuộc thân Ngu Tử Linh, còn phải xem bà ta có đồng ý hay không!

Đỗ Hà thấp giọng nói:

- Chúng ta tới rồi, bà ta không chịu cũng phải chịu!

Phòng Di Ái cũng biết hôm nay La Thông đã náo động Yến Xuân lâu, vội vàng giải thích:

- Huynh đệ này của ta hôm nay đến tìm Tử Linh cô nương, không phải gây chuyện, cho nên Trịnh Đông gia cứ yên tâm, sắp xếp cho chúng ta một chỗ tốt, trực tiếp gọi Tử Linh cô nương cho chúng ta.

Trịnh Lão Cưu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức cười nói:

- Chỗ tốt, người khác không có, nhưng ba vị làm sao không có được. Xin mời lên gian trên, độc nhất vô nhị, là chỗ gần với Tử Linh cô nương nhất, chỉ có điều….

Bà ta có vẻ ngượng nghịu.

Phòng Di Ái hiểu ý mỉm cười, thò tay lấy ra năm ngân lượng đưa tới.

Trịnh Lão Cưu thấy tiền liền sáng mắt, tự mình dẫn bọn hắn đi đến hậu viện.

Lúc này Đỗ Hà mới biết thì ra tiền viện là nơi dành cho khách bình thường uống rượu tầm hoa vấn liễu, hậu viện mới là nơi ở của các cô nương bán nghệ không bán thân.

Ngu Tử Linh là Ngu mỹ nhân vang vọng Trường An, là một trong hai đại danh kỹ của Trường An, địa vị không giống bình thường. Bọn họ tiến vào một đại đình viện, lúc này cách thời gian Ngu Tử Linh vào bàn còn một canh giờ, nhưng trong đình viện tiếng người đã huyên náo, tụ tập đủ loại văn nhân nhã sĩ, đương nhiên cũng không thiếu hậu duệ quý tộc thương nhân, khoảng chừng trăm người.

Đỗ Hà và La Thông đưa mắt nhìn nhau, không ngờ Ngu Tử Linh lại nổi tiếng như vậy.

Thấy có người đi vào, hơn trăm người nhao nhao nhìn ra, có rất nhiều thư nhân nhận ra Đỗ Hà liền chạy tới, ôm quyền nói:

- Thì ra là Thanh Liên tiên sinh.

Tiếp theo là một hồi nhiễu nhương, Phòng Di Ái ghét nhất là đám văn sĩ thanh tú, vội gạt mọi người ra, dẫn Đỗ Hà và La Thông lên phòng vip.

Vị trí mà Phòng Di Ái đã đặt là phòng vip trên lầu hai, người có thể bao chỗ này không phải là vương công quý tộc thì cũng là phú thương cực giàu có.

Trong phòng vip bài trí rất đẹp đẽ, đối diện với đại đường, có thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng bên trong, khi bọn hắn nghiêng người xuống bên cạnh, nhìn thấy cách đó không xa có một cái đài cao nối liền với phòng bên cạnh, theo Phòng Di Ái giới thiệu, khi đến giờ, Ngu Tử Linh sẽ leo lên đài cao thổi một khúc tiêu, sau đó ra đề mục giành thắng lợi, người chiến thắng sẽ có cơ hội ở chung phòng với Ngu Tử Linh.

Nhìn đám người tụ tập phí dưới, Đỗ Hà líu lưỡi nói:

- Tỷ lệ chẳng phải là một phần mấy trăm.

Phòng Di Ái nói:

- Kỳ thật mọi người cũng không hy vọng có thể ở cùng phòng với Tử Linh cô nương, chỉ cần nghe nàng thổi một khúc đã cảm thấy hạnh phúc rồi, hình như đối diện là Chu Đông Gia?

Hắn chỉ vào một người mập mạp ở góc phòng đối diện nói:

- Hắn là chưởng quầy của đệ nhất tửu lâu Trường An, đừng nói thi từ ca phú, chưa chắc biết nhiều chữ hơn ta, nhưng mỗi lần Tử Linh cô nương lên đài biểu diễn, hắn đều có mặt, hơn nữa còn ra tay rất hào phóng, chỉ để nhìn thấy mặt nàng, nghe một khúc tiêu mà thôi.

Đỗ Hà lắc đầu cười khổ, xem ra người hâm mộ ngày xưa cũng không hề thua kém hiện đại!

- Còn có Trưởng Tôn Hoán, con trai thứ hai của lão hồ ly Trưởng Tổn, hắn cũng là người theo đuổi Tử Linh cô nương, hơn nữa hắn đã dành được ba cơ hội ở chung với Tử Linh cô nương, thậm chí thả ra cuồng ngôn, nhất định phải cưới được Tử Linh cô nương.

- Hừ!

La Thông hừ lạnh:

- Đồ hỗn trướng đó cũng xứng sao.

Đỗ Hà lại cảm thấy kỳ quái:

- Trưởng Tôn Hoán có tài hoa như vậy sao?

Phòng Di Ái khinh thường nhếch miệng:

- Nói bậy! Tên đó còn không bằng ta, chỉ là hắn giả bộ, Mỗi lần tới đây đều mang theo hai mưu sĩ là trạng nguyên, có hai người này xuất mưu cho hắn, tỷ lệ chiến thắng đương nhiên là cao hơn người khác.

Phòng Di Ái nói thì vô tâm.

Nhưng Đỗ Hà nghe lại có ý, thị tộc môn phiệt của Đường triều thật sự quá được coi trọng, ngay cả tân khoa trạng nguyên không thuận theo thế gia cũng khó tạo thành nghiệp lớn. Cái này không thể không nói là đại sự quan hệ đến tương lai Đại Đường.

Thị tộc môn phiệt không phải không thể tồn tại, nhưng nhất định phải chịu hạn chế.

Đúng vào lúc này, dưới lầu truyền đến thanh âm ồn ào.

- Tiểu gia muốn xem xem rút cuộc là kẻ nào có gan dám cướp phòng của tiểu gia!

Phòng Di Ái mỉm cười nói:

- Vừa nhắc Tào Tháo đã thấy Tào Tháo đến. Trưởng Tôn Hoán đến rồi.

Hắn còn chưa dứt lời, cửa phòng đã bị người ta đạp ra.

Một tiểu tử khí thế đùng đùng xông vào phòng.

Đỗ Hà không thèm quan tâm, tiếp tục uống rượu.

Phòng Di Ái cũng giả bộ không nhìn thấy, tiếp tục gặm đùi gà.

La Thông còn nhắm mắt giả bộ ngủ, xem Trưởng Tôn Hoán như không tồn tại.

Trưởng Tôn Hoán tức giận trừng mắt giơ chân:

- Ta tưởng là kẻ nào hung hăng càn quấy như vậy, thì ra là Đỗ nhị lang, Phòng nhị lang, còn có tiểu tử La gia!

Ba người không thèm để ý, chỉ xem hắn như con gà trống ồn ào.

- Các ngươi cứ chờ đó cho ta!

Trưởng Tôn Hoán phất tay áo bỏ đi, luận về thân phận, Đỗ Hà, Phòng Di Ái không hề thua kém hắn, nhưng nói ra Trưởng Tôn Hoán còn xa bằng có thể so sánh với Đỗ Hà, Phòng Di Ái. Huống chi ở Trường An không ai không biết Nhị lang Đỗ gia rất được Hoàng Đế ân sủng.

Hắn cũng chỉ có thể nói một câu lấy thể diện.

Ba người nhìn nhau mỉm cười, cũng không để ý.

Đỗ Hà đột nhiên cảm thấy phía đối diện có ánh mắt sắc bén nhìn mình, định thần nhìn kỹ, suýt nữa sợ tới mức bò trên mặt đất: Ở chỗ ngồi đối diện chính là Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết Nhạn.

Bình luận





Chi tiết truyện