chương 444/ 768

Hoàng cung Hoằng Văn quán

Đỗ Hà tươi cười tiến vào bên trong.

Học sĩ phụ trách Hoằng Văn quán Vu Văn Hiên cười bắt chuyện nói:

- Đỗ đại nhân, lâu rồi không thấy tới.

Đỗ Hà thong dong cười nói:

- Gần nửa tháng rồi, gần đây công việc ở Giang Nam thật sự quá bận rộn, cho nên hôm nay mới tranh thủ được một ít thời gian, vừa vặn mấy hôm trước, khi đọc “Sử ký”, đọc được thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc trăm nhà đua tiếng, cảm thấy vô cùng hứng thú với hào khí văn hóa khi đó, chỉ tiếc, Thủy Hoàng Đế dùng một mồi lửa đốt đi sạch sẽ, sách cổ lưu truyền tới nay có thể đếm được trên đầu ngón tay, sau đó lại chịu ảnh hưởng độc tôn học thuật nho gia của Vũ Đế, đã ít lại còn ít hơn, Vu học sĩ có biết ở Hoằng Văn quán còn sót lại thư tịch gì không?

Vu Văn Hiên là nhi tử của Vu Chí Ninh một trong mười tám Học sĩ năm đó, hắn dựa vào tài hoa xuất sắc, thừa kế nghiệp cha, soạn lệnh luật cho triều đình, tu lễ điển, biên sử chí, trông giữ Hoằng Văn quán, mỗi lần Đỗ Hà tới đây, hai người đều trò chuyện mấy câu.

Đường triều là thời đại tương đối cởi mở, mặc dù văn hóa vẫn dùng nho học chủ đạo, nhưng cũng không bài xích những học thuyết khác, nghe Đỗ Hà nhắc đến học thuật nho gia độc tôn, Vu Văn Hiên cũng không thấy e ngại, ngược lại đồng ý nói:

- Thủy Hoàng Đế xác thực có công bình định thiên hạ, nhưng đốt hết kết tinh của tiền bối những thời đại trước cũng thật sự đáng tiếc. Nhưng trên đời có một số người không muốn nhìn thấy văn hóa còn sót lại của tiền bối biến mất, có giấu một số thư tịch quý đi, vẫn có một ít truyền lưu đời sau. Trên lầu ba, góc trên cùng bên phải của giá sách có một số bản lẻ trước kia còn sót lại. Ta nghĩ Đỗ đại nhân có lẽ sẽ có hứng thú. Nhưng phải cẩn thận, tất cả đều là bản đơn lẻ, nếu làm hư sẽ rất đáng tiếc.

- Đa tạ.

Đỗ Hà cảm tạ, bước lên lầu trên của Hoằng Văn quán. Hắn sớm biết rõ những sách cổ còn sót lại của thời kỳ Tiền Tần được lưu giữ trong lầu ba, hắn hỏi như thế chỉ là lấy cớ lên lầu ba mà thôi.

Lên lầu ba, Đỗ Hà quay người vào chỗ cửa sổ, kêu một tiếng.

Lệ ảnh hiện lên, Công Tôn Dạ Nguyệt theo cửa sổ phiêu nhiên nhảy xuống, nàng ở trên nóc nhà, sớm đã nhìn thấy Đỗ Hà đi vào Hoằng Văn quán, chỉ là đợi hồi lâu, mới nghe thấy hắn thông báo.

Đỗ Hà cười nói:

- Ta nói chuyện với Vu Văn Hiên mấy câu.

Công Tôn Dạ Nguyệt nhìn Đỗ Hà, muốn nói gì đó nhưng lại thôi:

- Thứ ta cần…ngươi có mang đến không?

Một mình lẻ loi trơ trọi trốn ở nóc nhà, thật sự vô cùng nhàm chán, sau khi Đỗ Hà từ Long Môn trở về, chờ đợi hồi lâu, sau khi xác nhận an toàn, mới mang đồ ăn đến cho nàng, trên đường đi ngang qua một tiệm bán sách, có bán những cuốn tiểu thuyết đang truyền lưu hiện nay, tâm huyết dâng trào mới mua cho nàng một cuốn để nàng giải buồn.

Nào ngờ Công Tôn Dạ Nguyệt rất thích thú, lần nào cũng lải nhải, kêu hắn mang thêm sách đến.

Nhưng lần này Đỗ Hà không mang theo sách, cũng không mang theo đồ ăn.

- Không mang.

Đỗ Hà thấy Công Tôn Dạ Nguyệt có vẻ kinh ngạc nói:

- Hơn mấy tháng trôi qua rồi, trong mắt thế nhân, khả năng ngươi ở trong hoàng cũng là cực kỳ nhỏ bé, thủ vệ hoàng cung đã khôi phục canh giữ như trước đây, ngươi cũng đã nắm giữ được tiêu chuẩn nhất định của cánh lượn, tối nay là thời điểm ngươi rời khỏi hoàng cung, chúc mừng ngươi, thời gian khó khăn nhất đã qua, ngươi có thể tự do.

- A….

Công Tôn Dạ Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng, sắc mặt có vẻ hưng phấn, cũng có chút phức tạp, có thể rời khỏi nơi giống như ***g giam này thật sự là đáng vui mừng, nhưng hiện giờ hồi tưởng lại những ngày đã qua, nàng lại có chút lưu luyến.

Đỗ Hà thấy nàng ngơ ngác, trêu ghẹo nói:

- Không phải ngươi vui quá nên đờ người, hay là không nỡ rời đi.

- Ai...... Ai không nỡ rời đi chứ?

Công Tôn Dạ Nguyệt giống như chú mèo nhỏ bị chọc giận, khẩn trương nhảy dựng lên, xấu hổ nói:

- Ngươi mới...... Ô ô....

Nàng còn chưa hét lên, đã bị Đỗ Hà bịt miệng.

- Này, này, này….

Đỗ Hà sợ tới mức vội vàng bịt miệng nàng nói:

- Bà cô của tôi ơi, đây không phải là nơi ngươi phát giận, vạn nhất bị phát hiện thì chúng ta tiêu đời.

Công Tôn Dạ Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt ý bảo hắn lấy tay ra.

Đỗ Hà thu tay về, lắng nghe động tĩnh bốn phía, thấy không có gì dị thường, mới nhẹ nhàng thở ra.

Công Tôn Dạ Nguyệt phẫn hận nói:

- Còn không phải ngươi làm hại, nói lung tung.

Đỗ Hà đầu hàng nói:

- Được rồi, xem như lỗi của ta, dù sao sau hôm nay, cũng không biết đến khi nào mới có thể gặp lại. Đến lúc đó, ngươi có muốn nghe giọng ta cũng không được nghe.

Công Tôn Dạ Nguyệt khẽ chấn động, cúi đầu nói:

- Ai muốn nghe, ngươi không thể nói những lời thanh tịnh hơn sao.

- Được rồi, không nói nữa.

Đỗ Hà đưa một trang giấy cho nàng nói:

- Đây là một tấm bản đồ địa hình đơn giản, bên trên có ghi lại lộ tuyến từ nơi này đến vườn Phù Dung, rạng sáng tối nay, ngươi chỉ cần bay về hướng đông là được, ta sẽ an bài người đốt đuốc chỉ đường cho ngươi, từ nay về sau tất cả mọi chuyện đều nghe theo bọn họ phân phó, ta sớm đã bố trí xong tất cả, hơn nữa còn chuẩn bị mặt nạ dịch dung cho ngươi, đảm bảo ngươi có thể bình an vô sự rời khỏi Trường An. Sau khi rời khỏi Trường An, trong thời gian ngắn cũng đừng trở về, danh khí của ngươi ở đây quá lớn, không ít quan viên đều từng thấy ngươi, đợi một thời gian nữa yên ắng rồi hãy tính.

Công Tôn Dạ Nguyệt nhận mảnh giấy, nhưng không lên tiếng.

Đỗ Hà cười nói:

- Ta đi trước đây, sau này còn gặp lại.

- Đợi một lát…

Ngay khi hắn quay người rời đi, Công Tôn Dạ Nguyệt bỗng nhiên kêu ra tiếng, há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói khẽ:

- Cảm tạ.

Đỗ Hà làm một thủ thế không cần khách khí, mỉm cười rời đi.

Công Tôn Dạ Nguyệt trầm mặc hồi lâu, mới thở dài, về tới nóc nhà, nhìn theo thân ảnh Đỗ Hà đi xa, lại thở dài.

Triệu Quốc Công phủ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghỉ tay, vặn eo bẻ cổ, giãy dụa thân hình mập mạp, một năm không bước chân ra khỏi nhà, Trưởng Tôn Vô Kỵ trắng hơn nhiều, thân thể cũng mập ra.

Hắn vốn chỉ hơi mập, nhưng hiện giờ đã rất đẫy đà, dáng vẻ càng lúc càng giống Phật Di Lặc, khuôn mặt đôn hậu trung thực, nụ cười hiền lành hòa ái, khi cười rộ lên con mắt híp lại thành một đường nhỏ, cộng thêm cái bụng mập như, hiển nhiên đúng là Phật Di Lặc tái thế.

Kỳ hạn ba năm đã trôi qua một năm rưỡi, trong một năm rưỡi này, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã làm được rất nhiều chuyện.

Hắn không phải loại người dễ chịu thua, lại càng không phải loại người dễ từ bỏ.

Bại chiến một năm rưỡi trước, hắn thua rất tâm phục khẩu phục, nhưng chính vì tâm phục khẩu phục, lại khiến hắn đánh giá Đỗ Hà rất cao.

Trong thời gian một năm rưỡi này, hắn bỏ qua tất cả mọi chuyện trong triều, vụng trộm tích lũy nhân mạch tiền tài, chiêu mộ các loại nhân tài, thu làm trợ thủ.

Với thủ đoạn cao minh, trong một năm rưỡi này, hắn giống như Mạnh Thường quân, tụ tập trong tay rất nhiều nhân tài, có cả loại trộm gà bắt chó, cũng có dũng sĩ trung trinh, càng có loại âm hiểm tàn nhẫn.

Thực lực trong triều, bởi vì thời gian dài không tiếp xúc mà có chỗ yếu bớt, nhưng lực lượng trong tay xác thực tăng lên rất nhiều.

Trưởng Tôn Vô Kỵ biết rất rõ, hiện giờ Đỗ Hà đã là cánh chim cứng cáp, địa vị của hắn trong triều có thể nói tiến triển cực nhanh, không còn giống trước kia. Chỉ cần Giang Nam khai phát thành công, thực quyền nắm giữ Đỗ Hà sẽ không còn thua kém bất cứ người nào.

- Không biết kế hoạch của Thường Bách Vạn tiến hành thế nào rồi?

Trưởng Tôn Vô Kỵ không ngừng gõ tay lên mặt bàn, đầu óc xoay chuyển.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghĩ đến quan hệ giữa Vũ gia và Đỗ Hà, lắc đầu cười khổ:

- Trưởng Tôn Vô Kỵ ta sống hơn phân nửa cuộc đời, mỗi lần nhớ tới Đỗ Hà trong lòng lúc nào cũng cảm thấy lo sợ, thật là tức cười.

- Thúc phụ.

Lúc này Trưởng Tôn Thuyên đi vào thư phòng.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói:

- Ngươi tới vừa vặn, nói cho thúc phụ biết, tiểu tử Đỗ Hà gần đây có cử động lạ thường gì không?

Trưởng Tôn Thuyên nói:

- Không có gì, phần lớn là ở Thượng thư tỉnh xử lý chuyện Giang Nam khai phát, không có gì dị thường. Nói ra, tiểu tử này thật đúng diễm phúc, cưới được Trường Nhạc công chúa, Tuyết Nhạn quận chúa, hôm nay lại muốn lấy Vũ Mị Nương, đều là những mỹ nhân hiếm có.

- Cái gì? Lấy Vũ Mị Nương?

Trưởng Tôn Vô Kỵ động dung, đứng dậy, ý thức được nguy cơ, thần sắc kịch biến.

Bình luận





Chi tiết truyện