chương 225/ 768

Nhìn thấy Hầu Quân Tập nổi trận lôi đình, ánh mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ lộ ra vẻ tự đắc, hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn, đồng thời trong lòng hắn cũng mang theo vài phần may mắn.

Có thể nói Hầu Quân Tập cũng là người trí dũng song toàn, quả thật là một nhân tài khó được. Nếu dùng thủ đoạn tầm thường đừng mơ tưởng giấu diếm được hắn, nhưng đối diện việc này đúng thật là Hầu Quân Tập không có chút lực kháng cự nào.

Bởi vì mỗi người đều phải có ưu khuyết điểm, khuyết điểm lớn nhất của Hầu Quân Tập chính là tính cách của hắn hẹp hòi không muốn thấy người khác giỏi hơn mình đồng thời sự chấp nhất của hắn đối với vị trí tể tướng.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhắm vào tính tình của hắn, cùng tính cách đặc điểm mà dùng mưu, lẫn lộn sự thật, cho hắn tin tức trong thật có giả, trong giả có thật, dù Hầu Quân Tập cơ trí thế nào cũng khó thể ngăn cản.

Hầu Quân Tập vái chào Trưởng Tôn Vô Kỵ thật sâu, long trọng bái nói:

- Tạ huynh trưởng hôm nay đã nói thẳng, cho ta cơ hội nhận thức hai lão thất phu kia rõ ràng lần nữa!

Hắn cắn chặt răng, phẫn hận Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối sâu tận xương tủy.

Hắn không phải không nhìn ra dụng tâm của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng hắn biết rõ Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nói dối bao nhiêu. Quả thật thời gian trước Ngụy Chinh từng tiến cử hắn với Lý Thế Dân phong tướng, bởi vì trước khi tiến cử Ngụy Chinh từng đến tìm hắn, nói hắn nên hảo hảo biểu hiện, muốn hắn từ nay về sau toàn tâm toàn ý mưu phúc cho Đại Đường. Nhưng về sau việc này lại không có tin tức gì, sau đó hắn có hỏi Ngụy Chinh, Ngụy Chinh chỉ lộ ra thần sắc như có lỗi, cũng không nói nhiều lời.

Hầu Quân Tập cũng không phải kẻ ngu ngốc, nhìn thấy Ngụy Chinh biểu lộ như thế làm sao không biết việc này đã bị thất bại? Nhưng hắn chỉ nghĩ rằng Lý Thế Dân không tán thành hắn, cho nên muốn dùng một cuộc chiến thắng thật uy phong để chứng minh cho Lý Thế Dân nhìn thấy tài năng của mình, nhưng cho tới hôm nay hắn mới biết được nguyên lai không phải Lý Thế Dân không tán thành chính mình mà là do Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối âm thầm hãm hại hắn, hết thảy tai họa đầu sỏ là do hai người kia gây ra.

Khó trách lúc ấy Ngụy Chinh tỏ vẻ muốn nói lại thôi, khó trách bệ hạ không suy giảm lòng coi trọng mình, tín nhiệm mình, không có chút nào ý tứ biểu lộ không nhận mình, như vậy hiện tại hết thảy đều có thể giải thích được rõ ràng.

Tính tình của hắn hẹp hòi ganh tỵ người khác, tự cho mình công cao, có chút bất mãn Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối cùng Lý Tĩnh luôn đứng trên mình, hôm nay lại bị hai người Phòng, Đỗ làm hư mất đại sự của chính mình. Hắn làm sao còn nuốt được khẩu ác khí này, chỉ muốn làm sao trả thù bọn họ, làm cho bọn họ vì hành vi của mình phải trả giá thật nhiều.

Trưởng Tôn Vô Kỵ giả mù sa mưa nói:

- Hiền đệ nói vậy cũng không đúng, mặc dù cách làm của Phòng Đỗ nhị tướng có chút không thỏa đáng, nhưng dù sao cũng là đại thần có công. Huống chi hiền đệ đã sắp xuất chinh, nếu gây ra chuyện gì ngược lại sẽ không ổn! Nếu như Phòng Đỗ nhị tướng nói công tích của hiền đệ không đủ, vậy lần này hiền đệ nên đánh một trận thật xinh đẹp để cho bọn hắn câm miệng! Như vậy vi huynh cũng càng dễ dàng nói chuyện trước mặt bệ hạ, lại lần nữa tiến cử hiền đệ làm tướng. Vi huynh thật sự không tin, sau khi hiền đệ lấy được thành quả chiến đấu huy hoàng, Phòng Đỗ nhị tướng còn có lời gì để nói là công tích của hiền đệ không đủ!

Hầu Quân Tập nghe Trưởng Tôn Vô Kỵ nói như vậy cũng khôi phục lại lý trí, bái thêm lần nữa:

- Đa tạ huynh trưởng chỉ điểm, Quân Tập đã biết phải làm sao!

Hắn ngẩng đầu lên, âm hiểm cười, trong lòng tức giận nghĩ thầm:

- Người lớn sao, lão tử không động được, nhưng kẻ nhỏ lão tử còn không động đậy được sao?

Ở thời khắc này hắn chợt nhớ tới Đỗ Hà cùng Phòng Di Ái sẽ đi theo mình xuất chinh. Nhớ tới hôm nay Đỗ Hà cùng Phòng Di Ái đều xem như bộ hạ của hắn, chiến dịch lần này lại quy cho hắn điều khiển.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Hầu Quân Tập đang cười lạnh, cũng không nói chuyện. Hắn cũng không tận lực để Hầu Quân Tập đi tìm Đỗ Hà gây phiền toái, như vậy sẽ làm cho Hầu Quân Tập phát giác được dụng ý của hắn.

Huống hồ hắn biết chắc lòng dạ của Hầu Quân Tập rất nhỏ mọn, tính cách có cừu oán tất báo, dưới tình huống không cách nào đối phó với Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối, tất nhiên sẽ đi tìm Đỗ Hà cùng Phòng Di Ái gây phiền toái, căn bản không cần hắn cố ý nói rõ.

Đây cũng là tác phong trước sau như một của hắn, sau lưng chọc dao găm, làm cho người muốn tránh cũng không thể tránh, muốn tránh cũng không được.

Ngay khi Đỗ Hà bị lọt vào tính toán âm hiểm, nhưng người trong cuộc như hắn lại đối với âm mưu này hoàn toàn không hay biết, ngược lại còn thật trầm tĩnh nghiên cứu hỏa dược.

Phương pháp chế tạo thuốc nổ hiện tại hắn vẫn còn nhớ được mang máng, tỉ lệ điều chế cũng nhớ ra. Hôm nay chỉ còn nghĩ cách làm sao căn cứ theo trình tự mà từng bước một chế tạo ra đến.

Trước sau một canh giờ Đỗ Hà cầm một cục hỏa dược đã điều chế xong đi ra, Khương Hành Bản, Trịnh Ngang cùng Tiễn Cẩm ba người đang đứng trên đất trống làm thí nghiệm.

Căn cứ suy nghĩ của Khương Hành Bản, Tiễn Cẩm dùng lưu hoàng, nhựa cây tạo thành một quả cầu tròn lớn như quả bóng đá, xem như cục đá bỏ vào trong xe bắn đá.

Trịnh Ngang cầm đuốc trong tay, Tiễn Cẩm thao tác, Khương Hành Bản đứng một bên chỉ huy!

- Châm lửa!

Khương Hành Bản ra lệnh một tiếng, Trịnh Ngang đem bó đuốc châm viên cầu, viên cầu bôi lên một tầng dầu hỏa, trong nháy mắt liền biến thành hỏa cầu!

- Phóng!

Khương Hành Bản thét to một tiếng, hỏa cầu gào thét bay ra chừng trăm bước, nện xuống mặt đất văng tứ tán, hỏa tinh văng khắp nơi, hừng hực thiêu đốt thật lâu không tắt, đem một mảng lớn đất trống đốt cháy thật lâu.

- Có chút thành tựu rồi!

Trịnh Ngang hô lên một tiếng.

Khương Hành Bản lắc đầu nói:

- Còn kém xa lắm! Dùng để thủ thành thì được, dùng trong phòng thủ dã chiến thì được rồi, nhưng cự ly trăm bước lại nằm dưới tầm sát thương của cung tiễn, chẳng lẽ muốn binh sĩ ném đá đem xe ném đá vận tới cách tường thành trăm bước mới xạ kích sao? Một trăm bước thật sự quá ngắn, tối thiểu cũng phải ba bốn trăm bước mới được!

Tiễn Cẩm không nói gì, thần sắc hiển nhiên cùng chung một ý tứ.

Đỗ Hà nhìn hỏa diễm còn chưa dập tắt phía trước, cũng đã hiểu được mấu chốt của lợi khí này. Dầu hỏa cháy sạch cũng chờ suốt buổi trưa, nhưng loại đồ vật có lưu hoàng cùng nhựa cây đốt thật lâu cũng giống như đạn lửa, hạn độ lớn nhất tạo thành tổn thương cho địch nhân.

- Không bằng cho vào bên trong viên cầu thêm hòn đá. Như vậy có thể gia tăng thêm sức nặng, gia tăng được tầm bắn xa hơn!

Đỗ Hà đưa ra một biện pháp đơn giản nhất.

Trong mắt Tiễn Cẩm cùng Khương Hành Bản đều chợt sáng ngời, biện pháp này thật đơn giản nhất nhưng thường thường luôn có hữu hiệu nhất.

Bọn họ lại bỏ thêm hòn đá vào trong viên cầu do lưu hoàng cùng nhựa cây tạo thành, lại thử thêm lần nữa.

Sức nặng đầy đủ, hỏa cầu gào thét bay ra ngoài ba trăm bước cự ly, nện lên mặt đất, bắn ra bốn phía.

Gặp thí nghiệm thành công, Khương Hành Bản, Trịnh Ngang cùng Tiễn Cẩm đều hoan hô lên.

Đỗ Hà cũng có chút tán dương gật nhẹ đầu, thầm than:

- Trí tuệ của con người quả nhiên là vô cùng vô tận, đồ vật như đạn lửa thế này nếu có thể dùng trên chiến trường đúng là một đại lợi khí. Nhưng so sánh với hỏa dược đúng là tiểu vu gặp phải đại vu rồi!

Trịnh Ngang phát hiện chiếc bình trên tay hắn, hỏi:

- Đây là đồ vật do đại nhân vừa chế tạo ra sao?

Đỗ Hà cười hắc hắc, tự đắc nói:

- Đó là đương nhiên, uy lực của thứ này so với thứ các ngươi vừa tạo ra còn lợi hại hơn nhiều lắm!

Khương Hành Bản, Trịnh Ngang, Tiễn Cẩm đều kiến thức được uy lực của hỏa cầu, thấy Đỗ Hà xuất khẩu cuồng ngôn, mỗi người đều lộ ra thần sắc không tin.

Đỗ Hà thản nhiên, bên trong thời đại vũ khí lạnh, ai cũng không tin sắt thép có thể bay lên trời, sắt thép có thể du ngoạn trong nước, chỉ cười nói:

- Cho các ngươi xem uy lực của nó một chút, để các ngươi biết được suy nghĩ của mình sai tới cỡ nào!

Đỗ Hà tìm đồ vật bỏ hỏa dược vào, nhìn thấy phiến rừng trúc ở nơi hẻo lánh, nhớ tới lễ mừng năm mới trong nhà đốt pháo hoa, âm thầm cười, tiến lên chém đứt một ống trúc, vì chấn nhiếp đám người không hiểu biết về công nghệ cao, đặc biệt còn bưng cả bình hỏa dược đổ thêm vào.

Lấy chút lưu huỳnh cùng nhựa cây, vì không muốn làm ảnh hưởng tới mạng người, ở bên ngoài trăm bước đào một cái hố, đem cây trúc nhét vào bên trong, sau đó ở phía trên châm lửa, bước nhanh đi tới chỗ bọn họ.

- Đại nhân đang làm gì, chơi pháo sao?

Trịnh Ngang hoàn toàn không hiểu.

Khương Hành Bản cùng Tiễn Cẩm đều biểu lộ như nhau.

Đỗ Hà tràn đầy tự tin cười cười:

- Đợi lát nữa các ngươi sẽ biết, cũng không khác gì pháo, nhưng uy lực càng thêm khác biệt, các ngươi đừng để bị hù đến là được rồi.

Ba người bọn họ nghe xong lời này khinh thường bĩu môi, một bộ dáng ta có kiến thức rộng rãi, không hề đem lời nói của Đỗ Hà đặt vào trong lòng.

Đỗ Hà cố ý cho bọn họ một lần giáo huấn, không nói thêm lời nào, chỉ lộ ra dáng tươi cười âm hiểm.

Dáng tươi cười của Đỗ Hà làm bọn họ không rét mà run, nhớ tới đủ mọi hành động kinh người của hắn đều có chút lo lắng, bên ngoài biểu hiện thản nhiên nhưng trong lòng đều chuẩn bị sẵn sàng đối phó.

Đột nhiên vang lên tiếng nổ tạch tạch vang giòn, chẳng khác gì thanh âm tiếng pháo.

Cả ba người đều đưa ánh mắt cổ quái nhìn qua Đỗ Hà, ngay trong tích tắc bọn họ buông lòng cảnh giác, “Oanh” một tiếng nổ vang đánh úp tới, sau đó toàn bộ đống lửa bị hỏa dược bạo tạc nổ tung sinh ra lực trùng kích cực đại văng ra tứ tán, bùn đất văng tung tóe khắp nơi, không ngừng rào rạt khắp bốn phía, ở địa phương hỏa dược nổ tung lộ ra một hố to thật rộng.

Đỗ Hà vô ý thức rụt đầu, mắt thấy toàn bộ quá trình hắn cũng không nhịn được tán thưởng:

- Con mẹ nó uy lực hỏa dược đúng là cực đại a!

Về phần Khương Hành Bản, Trịnh Ngang cùng Tiễn Cẩm đều bị tiếng nổ mạnh kinh thiên làm sợ choáng váng, Trịnh Ngang thậm chí bị hù lui một bước, bởi vì quá vội vàng thân thể không thăng bằng “phù phù” đặt mông ngồi bệch dưới đất.

Tiễn Cẩm thấp giọng hô:

- Nương a, cái này…thứ này là đồ chơi gì vậy, dọa chết người!

Thần sắc Khương Hành Bản như ngu dại, cũng chưa kịp phục hồi lại tinh thần, nhưng đối với lời nói của Tiễn Cẩm cũng gật đầu theo bản năng, trong lòng còn sợ hãi.

Lần nổ đầu tiên của hỏa dược, thành công viên mãn.

Qua một hồi, ba người bọn họ mới triệt để hồi phục lại tinh thần.

Nguyên một đám người vui mừng, lộ ra thần sắc bội phục, ánh mắt nhìn Đỗ Hà lộ ra vẻ sùng bái, xem hắn như không phải người mà là thần.

Đột nhiên Tiễn Cẩm nhìn chiếc hố to do hỏa dược tạo thành, cùng bùn đất tứ tán, quát:

- Đem hỏa dược tàng nhập vào trong hỏa đạn vừa rồi, ở trên bầu trời chỗ địch nhân bắn ra, các ngươi nghĩ sẽ có cảnh tượng thế nào?

- Ý kiến hay!

Đỗ Hà hồi tưởng lại, uy lực của hỏa cầu, hưng phấn quát to một tiếng, hai mắt có chút nóng bỏng nhìn Tiễn Cẩm, cảm thấy đầu có của người này dùng thật tốt, vì vậy nhìn qua Trịnh Ngang nói:

- Trịnh giám chính, người này Khoa Kỹ Viện muốn lấy!

Sắc mặt Trịnh Ngang lập tức cứng ngắc.

Hai ngày sau, vũ khí nóng đạn lửa đầu tiên trong lịch sử được sinh ra đời. Đạn lửa có hai đại sát chiêu, danh như ý nghĩa, hỏa, đạn lửa. Bên ngoài do lưu hoàng cùng nhựa cây bao bọc, cùng lực lượng sau khi hỏa dược nổ tung có thể ảnh hưởng phạm vi năm mươi bước, đồng thời hòn đá dùng gia tăng sức nặng cũng đổi thành sắt, khi đạn lửa bạo tạc nổ tung, miếng sắt sẽ nổ bắn bốn phía, uy lực lớn vô cùng!

Bình luận





Chi tiết truyện