chương 447/ 768

Bài cửu còn được xưng là cốt bài, mỗi bộ bài là ba mươi hai trương, mỗi trương hình chữ nhật, bên trên khắc những dấu chấm tròn từ hai tới mười hai theo những phương thức sắp hàng bất đồng. Bài cửu bắt nguồn từ Trung Quốc, được truyền lưu rộng rãi trong dân gian, thuộc loại dụng cụ dùng để giải trí tiêu khiển. Bình thường bài cửu có bốn người cùng chơi, nhiều loại cách chơi, biến hóa cũng khá nhiều.

Ở Đường triều, bài cửu là một hạng mục đánh bạc khá náo nhiệt.

Nhưng Đỗ Hà cũng chưa từng chơi qua, ngay cả làm sao ghép thành đôi hắn cũng không biết, hắn duy nhất chỉ biết một tổ bài, chính là được xưng Chí Tôn Bảo trong cửu ngũ chí tôn, là thiên bài lớn nhất.

Sau khi Đỗ Hà ngồi xuống, lại có hai người cũng theo ngồi xuống.

Một thương nhân béo phệ, người đầy hơi tiền, trên người mặc xiêm y hoa lệ, thân hình béo chẳng khác gì một đầu trư, mười ngón tay đều đeo những chiếc nhẫn bảo thạch màu sắc khác nhau. Vừa mới ngồi xuống, hắn liền phát ra một tiếng cười to:

- Đỗ công tử, đã lâu không gặp ngươi, hôm nay lại đến đây tặng tiền…

Đỗ Hà liếc mắt nhìn hắn, cũng không nhận ra, nghĩ đến có lẽ năm đó là bằng hữu chơi bạc của “Đỗ Hà”, thong dong cười nói:

- Thật có lỗi, tại hạ quý nhân hay quên sự, không còn nhớ rõ ngươi là ai…Nhưng nếu như ngươi có đủ gan không bỏ trốn, hôm nay ta muốn thắng hết mười chiếc nhẫn trên tay ngươi…

Việc Đỗ Hà mất trí nhớ đã sớm không còn là bí mật gì, thương nhân thản nhiên cười nói:

- Như vậy xin tự giới thiệu, tại hạ Chu Ngộ Năng, nhà ở Tứ Xuyên, làm Chu Sa, trên tay ta có chút tiền tài, thiếu gia số phận đen đủi mười đổ thua cả mười đã nói ra lời này, ta có thể nào không phụng bồi tới cùng?

- Phốc!

Đỗ Hà đưa tay che miệng, cười nói:

- Ngươi có thể nào lặp lại thêm lần nữa, ngươi…ngươi tên là gì?

- Chu của chu sa, ngộ của ngộ tính, năng của năng lực! Chu Ngộ Năng!

Hắn có chút tức giận hồi đáp, loại bộ dáng này của Đỗ Hà không chút lễ phép.

Thân thể Đỗ Hà không nhịn được run rẩy nói:

- Chu Ngộ Năng, tên rất hay…

Nhưng trong lòng hắn lại nói:

- Nếu đổi cả họ sẽ biến thành Trư Bát Giới đi…

Lại thêm lần nữa liếc mắt đánh giá hắn, tai, mũi, bụng, quả thật có đủ phong phạm của Trư Bát Giới.

- Ngươi…

- Được rồi! Là ta không đúng!

Biết sai liền sửa, Đỗ Hà thật thành khẩn nói:

- Chu đông gia thật sự quá giống một người ta biết đến, cho nên thất thố, hắn họ Trư, hiện tại phỏng chừng đang trên đường đến Thiên Trúc…

Chu Ngộ Năng kinh thương chu sa, Đường triều đạo giáo hưng thịnh, chu sa cực kỳ dễ bán, hắn có thể xem như là Đại Đường Chu Sa đại vương, gia tài vạn quán, từng ở sòng bạc quét sạch tiền của “Đỗ Hà”, xem Đỗ Hà như thần tài của mình, thấy hắn vừa ngồi xuống đã bật người đuổi theo, trong lòng tức giận vì bị Đỗ Hà trêu đùa, trong mắt lộ ra hung quang, bộ dáng như muốn tiếp tục giết Đỗ Hà sạch túi thêm lần nữa.

Người còn lại ngồi cạnh Đỗ Hà cũng cười giới thiệu:

- Nói vậy Đỗ công tử cũng không nhận biết ta đi?

Đỗ Hà quay đầu nhìn lại, không ngờ là một nữ tử, bộ dạng của nàng chẳng những mi mục như vẽ, chọc người nhìn chăm chú nhất chính là vạt áo nàng mở ra cực thấp, lộ ra nửa bầu ngực cùng khe rãnh thật sâu, phi thường lãng đãng.

Tuy nói không khí Đại Đường thật cởi mở, nhưng vẫn còn có hạn độ, Đỗ Hà vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có loại nữ nhân mặc loại y phục thấp ngực ở trước công chúng như vậy, không khỏi nhìn đến ngây người:

- Không biết vị đại thẩm này quý danh là gì?

- Đại thẩm?

Sắc mặt nữ nhân kia liền biến thành cứng ngắc vô cùng cùng khó xem, chân mày nhướng thẳng, muốn giận lại không dám bộc phát.

Chu Ngộ Năng nghe vậy liền cười to:

- Tao nương môn, hiện giờ Đỗ công tử trái có Trường An đệ nhất mỹ nhân Trường Nhạc công chúa làm bạn, phải có quận chúa xinh đẹp nhất tương bồi. Hiện giờ còn sắp cưới Vũ nhị cô nương diễm lệ mê người, tư sắc của loại người như ngươi cũng chỉ xứng gọi là đại thẩm …

Nữ nhân lập tức cười vũ mị, phong tình vạn chủng ném mị nhãn cho hai người:

- Thật đáng ghét…

Chu Ngộ Năng cười to nói:

- Đỗ công tử, nữ nhân này ngàn vạn lần không thể chọc vào, đừng nhìn nàng phong tao mê người, giỏi nhất là đùa bỡn nam nhân, cả người toàn là châm nhọn, nam nhân nào gặp phải nàng thường thường bị nàng treo đủ khẩu vị lại chỉ cho xem mà không cho chạm vào. Nàng chính là lão cưu Miêu Phượng Trân của Trường An đệ nhất kỹ viện Túy Hương Viện…

Đỗ Hà lại liếc mắt nhìn nàng, về kỹ viện hắn có nghe Phòng Di Ái nói qua một ít, Trường An vốn có hai đại kỹ viện, nhưng bởi vì nữ tử đứng đầu bảng của Yến Xuân Lâu được La Thông chuộc thân, Túy Hương Viện liền trở thành Trường An đệ nhất kỹ viện, chỉ là nhân vật tú bà trong các kỹ viện mà hắn xem qua trên ti vi đều là những nhân vật hình dáng của Dung ma ma, không thể tưởng được lão cưu này lại có vẻ trẻ tuổi xinh đẹp như thế. Lúc này ngồi quanh bàn có Đỗ Hà, Chu Ngộ Năng, Miêu Phượng Trân cùng người chia bài vừa đủ bốn người, đã hợp thành một bàn đầy đủ.

Người chia bài cung kính chắp tay nói:

- Xin hỏi có thể bắt đầu rồi sao?

- Xin cứ tự nhiên!

Đỗ Hà nhấc tay làm tư thế thỉnh mời.

Chu Ngộ Năng cùng Miêu Phượng Trân cũng không phải tới nói chuyện phiếm, đều khẩn cấp hối thúc bắt đầu!

Người chia bài lấy ra bộ bài mới tinh đặt lên bàn, bốn người tùy ý xao bài.

Xao xong bài, Đỗ Hà nhấc tay nói:

- Một trăm lượng, ta muốn mua trang!

Hắn cho người hầu đặt một trăm lượng lên bàn.

Mua trang là một loại đổ pháp của bài cửu, nhà cái có đặc quyền nhất định, có thể nói là người thắng làm trang, cho nên ở lần thứ nhất cần phải mua trang đến quyết định nhà cái, ai ra nhiều tiền tự nhiên người đó làm nhà cái, về phần tiền mua trang thì thuộc về người đầu tiên chiến thắng.

Đỗ Hà vừa mở miệng đã đòi bỏ một trăm lượng bạc mua trang, ra tay thật là xa xỉ!

Chu Ngộ Nang, Miêu Phượng Trân cùng người chia bài có hứng thú, nhưng nghe Đỗ Hà báo giá lần lượt nhún vai không mở miệng.

Đỗ Hà vừa mới dạo qua một vòng trong sòng bạc cho nên cũng biết quy củ chia bài, không làm xấu mặt chuẩn xác đem bài phát ra.

Đỗ Hà đem hai trương bài của mình thu trong lòng bàn tay, cũng không mở ra xem, chỉ dùng ngón cái sờ lên mặt bài một chút, mang theo dáng mỉm cười thản nhiên nhìn ba người.

Ba người thành thục cầm bài lên, lật lật trong tay.

- Một lượng!

Ngồi ngay dưới tay nhà cái, Miêu Phượng Trân nhìn bài của mình kêu một lượng. Một lượng bạc nhìn qua như không cao, nhưng ở sức tiêu thụ tại Đường triều đã có thể sánh bằng bốn ngàn một trăm ba mươi nguyên, đủ cho một gia đình dân dã bình thường dùng tới mấy tháng, là một số tiền không nhỏ.

Người chia bài thong dong cười nói:

- Theo năm lượng…

Chu Ngộ Năng kích động nói:

- Ta thêm năm lượng!

Nói xong đem mười lượng đặt lên bàn.

- Thật quá nhỏ đi…

Đỗ Hà khẽ mỉm cười nói:

- Của ta chính là Chí Tôn Bảo, không hạ trọng chú thật có lỗi với tấm thiên bài này…

Nói xong hắn bỏ thêm hai mươi lượng!

Miêu Phượng Trân không nói nhiều lời, cũng theo hai mươi lượng, Đỗ Hà làm cái, có được thiên bài Chí Tôn Bảo xem như vô địch thông sát, nhưng ở thời cổ đánh bài cửu cùng hiện đại đánh bài ba lá có quy tắc giống nhau, có thể sử dụng hết thảy thủ đoạn tâm lý chiến, ví như trộm kê, hoặc điệu thấp, hoặc cố làm ra vẻ.

Miêu Phượng Trân chính là như thế, bài trong tay nàng chính là thiên bài hồng lục điểm tị lục điểm, bài như vậy không cao hơn được nữa, chỉ kém Chí Tôn Bảo.

Ở trên bàn chỉ có Chí Tôn Bảo cùng thiên bài của nhà cái như Đỗ Hà là có thể thắng được nàng, còn lại sẽ không ai lớn hơn nàng. Chí Tôn Bảo có thể gặp mà không thể cầu, thiên bài của nhà cái cũng chưa chắc trùng hợp như vậy, xem như là một bộ bài mang theo phần thắng thật lớn, nhưng nàng mở miệng chỉ hô một lượng, thật sự là điệu thấp, hi vọng người khác không biết nàng nắm giữ bài tốt không ngừng đem tiền đặt cược tăng lớn.

Chẳng hạn như Chu Ngộ Năng, bài của hắn là thiên cửu, là loại bài rác rưởi đếm ngược từ dưới lên là thứ tư, nhưng hắn vẫn ra vẻ trấn định, bộ dáng như bài của ta rất tốt, hi vọng có thể dọa lùi đối thủ.

Cho nên khi bọn hắn nghe được Đỗ Hà nói bài trong tay mình là Chí Tôn Bảo đã hoàn toàn không hề tin tưởng, Chí Tôn Bảo là một tổ bài cực kỳ khó khăn lấy được.

Người chia bài cũng không do dự, theo hai mươi lượng.

Chu Ngộ Năng mỉm cười, đem bài nhét lên bàn, chiêu trộm kê hiển nhiên đã bị thất bại.

- Theo ba mươi lượng!

Đỗ Hà tăng thêm đổ chú.

Miêu Phượng Trân không chút do dự lại theo.

Người chia bài nhìn lên ngân lượng trên bàn, cười nói:

- Ván thứ nhất, tùy tiện chơi đùa, ba mươi lượng thì mở đi!

Người chia bài mở bài, thập bạch thập điểm, chẳng khác gì như hoa mai được gọi là mai bài.

Bài cửu theo thứ tự lớn nhỏ là Chí Tôn Bảo, thiên bài, địa bài, nhân bài, hòa bài, mai bài, trường bài, bản đắng, hổ đầu, tứ lục, đồng chuy, yêu ngũ, thiên cửu đối, địa bát đối, nhân thất đối, hòa ngũ đối.

Mai bài thấp hơn Chí Tôn Bảo, thiên bài, địa bài, nhân bài, hòa bài, xem như là tổ bài không tệ, nhưng nếu theo tới ba mươi lượng đương nhiên có chút không khôn ngoan, người chia bài của sòng bạc trong ván đầu tiên không thể cố ý thua quá nhiều, đây cũng là phương pháp tâm lý chiến cao minh cực kỳ.

- Ngượng ngùng! Xem ra là ta thắng!

Miêu Phượng Trân mở bài ra, thiên bài không thể nghi ngờ là mạnh mẽ!

Chu Ngộ Năng âm thầm may mắn mình không tiếp tục kêu theo, nói:

- Đỗ công tử, hiện tại phải xem Chí Tôn Bài của ngươi rồi!

Đỗ Hà cũng không đáp lời, mỉm cười mở bài, chính là đinh tam phối cùng nhị tứ, nhị điểm cùng tứ điểm được xưng là nhị tứ, nhất điểm cùng nhị điểm xưng là đinh kê, tổ hợp lại chính Chí Tôn Bảo lớn nhất trong bài cửu, nhất là Chí Tôn Bảo trong tay nhà cái, đây ý nghĩa là thắng hết.

- Chết tiệt!

Miêu Phượng Trân vỗ bàn, không phải vì đau lòng số tiền kia, làm một đổ khách bí mật, thắng thua một ván bài cũng không có gì, chỉ là số tiền này bị thua đúng là buồn bực!

Chu Ngộ Năng trợn tròn mắt nói:

- Thật đúng là Chí Tôn Bảo, Đỗ công tử, chẳng lẽ hôm nay ngươi đã chuyển vận?

Đỗ Hà híp mắt cười nói:

- Cũng đã nói sớm, mục tiêu của ta là châu bảo trên mười ngón tay của ngươi, không dốc sức một chút thì làm sao đây?

Chu Ngộ Năng hừ lạnh một tiếng, không phục cao giọng nói:

- Mới chỉ là mở đầu. Có gì đặc biệt hơn người! Chờ xem ta làm sao thắng sạch sẽ túi bạc trong tay ngươi…

- Ván kế tiếp…

Vẻ mặt Miêu Phượng Trân như muốn báo thù.

Đỗ Hà cũng không thèm để ý, đưa tay tẩy bài, lúc này hắn chú ý tới bàn tay của người chia bài, tay người kia đang đặt trên bàn, nhưng hơn mười bài tẩy từ đầu tới cuối vẫn chỉ di động trong lòng bàn tay của người kia, đây là đổ thuật cực kỳ cao minh.

Đỗ Hà từng xem qua trong ti vi, cao thủ đánh bạc chân chính bọn họ luôn khinh bỉ chơi gian lận, cũng sẽ không chơi gian lận, bọn hắn có thể hỗn trong đổ đàn là dựa vào kỹ thuật chân chính. Bất quá người kia biểu diễn chính là sử dụng mạt chược, ngay khi hắn đang xao bài, đem thiên hồ đè dưới lòng bàn tay, sau đó căn cứ nhu cầu mà tăng lớn thêm bài.

Chỉ cần hắn làm cái, liền có thể khống chế trương bài căn bản, sau đó lấy được thiên bài trong lòng bàn tay hắn.

Chia bài hiển nhiên cũng có được kỹ thuật này, tuy rằng trước mắt không phải hắn cầm cái, nhưng bài cửu chỉ có ba mươi hai trương, cũng ý nghĩa hắn biết rõ hơn mười trương bài kia là gì, chỉ cần có vận khí tốt lấy được thêm trương bài phối hợp, như vậy hắn có thể biết được bài của ba nhà còn lại là như thế nào.

Đổ bạc như vậy tự nhiên luôn gặp thuận lợi, nếu như hắn là nhà cái lại có thể dễ dàng lấy được bài mà mình muốn.

Nhìn đến đây, Đỗ Hà nở nụ cười!

Bình luận





Chi tiết truyện