chương 466/ 768

Đỗ Hà thấy trên mặt A Sử Na Xã Nhĩ có chút mất tự nhiên thì trong lòng cảm thấy khá kỳ quái, có chuyện quan trọng cần thương lượng thì nói như thế nào cũng không nên có vẻ mặt này!

- Chẳng lẽ quan hệ bọn hắn không tốt? Không đúng, nếu thật là quan hệ mâu thuẫn, biểu lộ của A Sử Na Xã Nhĩ phải là phẫn nộ, không tình nguyện hoặc là chán ghét nhưng trên mặt hắn lại không có cảm xúc này, chỉ có rất nhiều xấu hổ cùng bất đắc dĩ...... Hắc, đây là chuyện nhà bọn hắn, mình quản nhiều như vậy làm gì.

Chờ giây lát, Đỗ Hà đột nhiên có chút mắc tiểu, đi ra doanh trướng, hỏi thị vệ ở cửa ra vào xem nhà vệ sinh ở đâu.

Hạ trại dã ngoại, vệ sinh cực kỳ quan trọng, nhất là doanh trại dã ngoại trên vạn người càng phải như vậy. Chỉ vì uế vật dễ dàng đưa tới ruồi muỗi, mà ruồi muỗi tụ tập sẽ dễ gây ôn dịch. Chất thải của vạn người mỗi ngày nếu không thanh lý sạch sẽ sẽ là một thảm họa. Vì thế khi đại quân cắm trại, chuyện đầu tiên là dựng doanh trại, chuyện thứ hai là bố trí nhà vệ sinh.

Thị vệ mỉm cười chỉ đường cho Đỗ Hà.

Đỗ Hà bài tiết chất thải xong đang thoải mái trở về theo đường cũ, mới được vài bước thì nghe thấy tiếng người cãi nhau, thầm nghĩ:

- Chỗ quân doanh ai dám gây ồn ào?

Hắn hiếu kỳ theo tiếng đi đến.

- Ngươi thì tốt rồi, Phò mã Tả kiêu vệ Đại Tướng quân, tay cầm mấy vạn đại quân, ái tướng của hoàng đế! Còn ta thì sao, chân tay của ngươi thì sao? Ta là huynh đệ ngươi nhưng lại chỉ là Trung Lang tướng. Ngươi cho ta chức vị có khó khăn như vậy?

Thanh âm bất mãn phẫn nộ, mang theo ý cười mỉa truyền vào tai Đỗ Hà.

- Kết Xã Suất, ngươi hãy nghe ta nói. Đường triều không phải là Đột Quyết, ở đây thân phận, địa vị gắn liền với công tích. Muốn lấy được địa vị không phải dựa vào quan hệ mà là công tích. Năm đó ta khuyên ngươi theo ta cùng xuất chinh Cao Xương, cho ngươi cơ hội lập công nhưng ngươi không muốn. Ngày nay không phải ta không muốn giúp ngươi, thật sự là không giúp được.

Lần này là giọng của A Sử Na Xã Nhĩ, hắn cũng không tức giận vì lời của đối phương mà khuyên nhủ chân thành.

Đỗ Hà giật mình cười cười, xem như đã minh bạch biểu lộ của A Sử Na Xã Nhĩ, chính là vì Kết Xã Suất bất mãn địa vị của hắn, đây cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là dưới nền chính trị rõ ràng của Đường triều, chiêu bài nhân tình là không thể thực hiện được, muốn thành công thì mấu chốt vẫn là bản sự. Bản thân hắn tuy là con của tể tướng cũng bắt đầu từ việc chỉ huy 500 quân tốt đi lên, còn cộng với Lý Thế Dân khai ân. Chức vị Trung Lang tướng của Kết Xã Suất đã không thấp, muốn tấn chức nếu không có quân công nhất định thì dù có quan hệ thế nào cũng không giúp được.

A Sử Na Xã Nhĩ là người biết chuyện, bất quá Kết Xã Suất tựa hồ không lĩnh tình, thái độ cực kỳ ác liệt, tựa hồ cầu người không phải là hắn mà là A Sử Na Xã Nhĩ.

Đỗ Hà thấy A Sử Na Xã Nhĩ không đáng phải làm thế nhưng đây là chuyện nhà người ta, hắn là người ngoài cũng không tiện can thiệp.

Đang định rời đi, chợt nghe Kết Xã Suất nói:

- Lúc ấy là ta không đúng, đáy lòng cũng không muốn bán mạng cho hoàng đế Đại Đường nhưng hôm nay ta nghĩ thông suốt, chỉ có hiệu lực cho hoàng đế Đại Đường mới có thể có ngày nổi danh. Ngươi cho ta vào quân doan, ta vốn không để ý chức vị, chỉ cần lập công trên chiến trường, với thực lực của ta có là gì!

Đỗ Hà đột nhiên dừng bước, đáy lòng sinh nghi, thầm nghĩ:

- Kỳ quái, Kết Xã Suất rõ ràng là bởi vì bất mãn chức quan thấp kém, hi vọng A Sử Na thăng chức nhưng lại nói từ nay về sau không thèm để ý chức vị lớn nhỏ, cái này chẳng phải là tự mâu thuẫn. Kết Xã Suất đến tột cùng muốn làm gì?

Hắn hiếu kỳ tiếp tục nghe tiếp.

- Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta cũng thật cao hứng chỉ là hiện tại không có chiến sự, an bài ngươi gia nhập quân doanh thì tướng tá sao phục. Như vậy đi, đợi có chiến sự ta sẽ tiến cử với triều đình, an bài ngươi tòng quân. Ta biết ngươi dũng mãnh thiện chiến, càng là đệ nhất thần xạ của Đột Quyết, dựa vào công tích đi lên sẽ rất nhanh.

Đỗ Hà nghe ra giọng của A Sử Na Xã Nhĩ cũng khá bất ngờ, chắc xưa nay không phải hắn không quan tâm Kết Xã Suất nhưng đối phương đến hôm nay mới thỏa hiệp.

- Vậy còn bao lâu nữa?

Kết Xã Suất lại cao giọng:

- Với thanh thế của Đại Đường hôm nay, ai dám tới địch, mười năm, hai mươi năm, đến lúc đó ta ngay cả cung cũng kéo không nhúc nhích, tòng quân có ý nghĩa gì? Như vậy đi, ngươi cứ an bài ta trong quân, ta thấy đại hội đi săn lần này là một cơ hội tốt, với danh hào đệ nhất xạ thủ Đột Quyết của ta tất nhiên có thể chiếm được vài phần kính trọng của hoàng đế Đại Đường, đến lúc đó lo gì không có cơ hội tấn chức.

- Cái này......

A Sử Na Xã Nhĩ khó xử nói không ra lời, nếu như dĩ vãng, tiến cử Kết Xã Suất gia nhập trong quân cũng không phải vấn đề gì, nhưng hiện tại đại hội đi săn sắp bắt đầu, đúng lúc cần cẩn trọng lại để cho Kết Xã Suất gia nhập trong quân có chút không quá phù hợp.

Kết Xã Suất nói:

- Tốt, ta cuối cùng đã minh bạch, ngươi ngàn thoái thác, vạn cự tuyệt là có chủ tâm không muốn cho ta thành tựu một phen sự nghiệp, ngươi sợ ta vượt qua ngươi, bò tới trên đầu của ngươi, có phải thế không!

A Sử Na Xã Nhĩ tính tình rất tốt, làm người khiêm hòa lại bị Kết Xã Suất chế giễu, trong lòng đã không nhịn nổi.

Kết Xã Suất tính ra cũng không phải là đường huynh của A Sử Na Xã Nhĩ. Tên đầy đủ của hắn là A Sử Na Kết Xã Suất, là huynh đệ của đệ đệ A Sử Na Xã Nhĩ là Đột Lợi. A Sử Na Xã Nhĩ trước kia còn ở Đột Quyết có quan hệ rất tốt với Đột Lợi. Đột Lợi là con của Thủy Tất Khả Hãn năm xưa. Thủy Tất Khả Hãn sau khi chết, Đột Lợi vì kế thừa di chí của cha đã đoạt vị của cha A Sử Na Xã Nhĩ khiến tạo thành ngăn cách không thể bồi lấp giữa hai huynh đệ, nhưng tình nghĩa vẫn hết sức trân trọng.

Thời cuối Vũ Đức, vào lúc cùng chung phản kháng thúc phụ Lĩnh Lợi đại Khả Hãn, hai người lại càng là tri kỷ sinh tử cùng chung chiến tuyến, đến khi Đột Lợi quyết định nhập Đường mà Xã Nhĩ mang binh tây tiến thì hai người mới xa cách.

A Sử Na Xã Nhĩ quy Đường, được Lý Thế Dân coi trọng thì đem đệ đệ Đột Lợi coi như đệ đệ của mình, mọi cách chiếu cố. Cho dù luận niên kỷ A Sử Na Kết Xã Suất nếu so với A Sử Na Xã Nhĩ còn có lớn hơn một chút.

A Sử Na Xã Nhĩ nói:

- Tốt rồi, đừng nói nữa, việc này để cho ta suy nghĩ thật kỹ, hai ngày nữa sẽ trả lời ngươi thỏa đáng!

A Sử Na Xã Nhĩ cao giọng khiến Đỗ Hà lần nữa ý định rời đi thì trong tai lại nghe đến hai chữ nhàn nhạt “phản đồ”!

Lời nói là từ miệng của A Sử Na Kết Xã Suất, hắn nói rất nhỏ, nếu như không phải thính lực của Đỗ Hà khác hẳn với thường nhân thì tuyệt không nghe được. Hắn nghe ra lời của A Sử Na Kết Xã Suất tràn đầy xem thường, khinh thường cùng phẫn nộ, là sự khinh bỉ đối với một dị loại.

Tiếng bước chân xa dần của A Sử Na Kết Xã Suất cũng truyền vào tai Đỗ Hà nhưng hắn cũng không động, chỉ là im im lặng lặng đợi, trong đầu tập hợp lại tin tức có được.

A Sử Na Xã Nhĩ từng nói, vào lúc Đại Đường thảo phạt Cao Xương đã từng khuyên A Sử Na Kết Xã Suất gia nhập trong quân, cùng một chỗ thành lập công huân, nhưng lại bị A Sử Na Kết Xã Suất cự tuyệt. Lý do không rõ, nhưng sau đó A Sử Na Kết Xã Suất nói là bởi vì không muốn hiệu lực cho Đường triều.

Điều này có nghĩa trong lòng của A Sử Na Kết Xã Suất có phản cảm rất mạnh với Đường triều, bởi vậy phỏng đoán, một câu “phản đồ” của hắn là do A Sử Na Xã Nhĩ tâm đã nghĩ đến Đường triều, phản bội Đột Quyết.

Nhưng A Sử Na Kết Xã Suất lại mong A Sử Na Xã Nhĩ cho hắn gia nhập vào quân. Điều này quả thật là mâu thuẫn vì câu cuối cùng.

Như vậy dụng ý của hắn là gì?

Đỗ Hà cười lạnh, thầm nghĩ:

- Ngươi đã cố tình, ta sẽ giúp ngươi xem ngươi giở trò quỷ gì!

Nghĩ vậy, hắn di động bộ pháp, về tới quân trướng.

A Sử Na Xã Nhĩ đã ở trong lều chờ, cặp mày có vẻ ưu phiền vì chuyện của A Sử Na Kết Xã Suất.

Đỗ Hà tiến lên cười nói:

- Để cho Đại Tướng quân chờ rồi.

A Sử Na Xã Nhĩ miễn cưỡng cười cười:

- Không sao!

Đỗ Hà đi vào ngồi xuống ghế, hỏi:

- Đại Tướng quân phiền lòng vì người có tên là Kết Xã Suất?

A Sử Na Xã Nhĩ thất kinh nhìn qua Đỗ Hà.

Đỗ Hà ra vẻ áy náy:

- Là ta không đúng, vào lúc trở lại nghe được trong quân doanh có cãi lộn, nhất thời cảm thấy kỳ quái nên tiến lên điều tra. Trong lúc vô tình đã nghe được Đại Tướng quân cãi lộn với Kết Xã Suất, cũng không phải là có chủ tâm nghe lén, chỗ mạo muội mong được tha thứ.

A Sử Na Xã Nhĩ giật mình, nhưng hắn làm người chính trực, cũng không phải chuyện gì cần giấu diếm nên không để ý.

Đỗ Hà nói:

- Đại Tướng quân xin thứ cho ta nói thẳng, ngươi cự tuyệt này Kết Xã Suất là vì tránh hiềm nghi! Kỳ thật không cần như thế, triều đại từ xưa có lệ cũ nếu như phát hiện nhân tài có thể hiệu lực cho nước thì nên làm. Hoa Hạ có một câu ngạn ngữ, quân tử chính trực, tiểu nhân ưu tư, không thẹn với lương tâm vì nước tiến tài mới là tránh hiềm nghi. Tận lực tránh hiềm nghi ngược lại lộ ra dối trá, làm ra vẻ. Chỉ cần Kết Xã Suất xác thực có tài, có thể lập công huân cho Đại Đường , tăng một viên lương tướng, cớ sao mà không làm?

A Sử Na Xã Nhĩ trầm mặc chốc lát nói:

- Đỗ tướng quân nói có lý, xác thực là ta không đúng.

Kết Xã Suất mặc dù có chút xúc động nhưng lại kiêu dũng như sói, có thể lập công huân cho Đại Đường.

Hắn cũng thôi không ưu sầu mà chuyển thành tươi cười.

Đỗ Hà cũng cười vẻ đăm chiêu, có thể khẳng định, A Sử Na Kết Xã Suất đang mưu đồ điều gì đó mờ ám, đã như vậy cứ cho hắn bộc lộ để dò xét mục đích!

Bình luận





Chi tiết truyện