chương 56/ 768

Lão công!

Không hề lầm, quả thật Trưởng Tôn hoàng hậu đã kêu một tiếng lão công!

Lời đồn đãi không sai, yến hội lần này Trưởng Tôn hoàng hậu thật muốn nhân cơ hội tìm một vị lang quân như ý cho Trường Nhạc công chúa.

Chỉ có điều hoàng hậu đã sớm có nhân vật vừa ý.

Người đó dĩ nhiên là Đỗ Hà!

Thông qua quan sát thăm dò, biểu hiện của Đỗ Hà làm cho hoàng hậu phi thường hài lòng.

Trường Nhạc công chúa ưa thích, Lý Thế Dân tán thưởng vừa lòng, bản thân hoàng hậu cũng rất vừa ý, vì vậy Trưởng Tôn hoàng hậu liền quyết định xem Đỗ Hà là rể hiền của mình mất rồi.

Về ý kiến của Đỗ Hà, đây không phải do hắn được làm chủ.

Dù sao cũng là thời đại phong kiến, Lý Thế Dân đưa xuống thánh chỉ tứ hôn, ai có thể cự tuyệt.

Trưởng Tôn hoàng hậu muốn gọi lại Đỗ Hà, nhưng lại không biết gọi bằng tên gì mới tốt. Trực tiếp gọi là Đỗ Hà lộ ra vẻ xa lạ, gọi Đỗ nhị lang cũng không thích hợp, gọi bằng Thanh Liên cũng không thỏa đáng. Chợt nhớ tới Trường Nhạc công chúa từng nói qua Đỗ Hà có nhũ danh gọi là – lão công.

Dù sao Đỗ Hà đã sắp trở thành rể hiền của chính mình, gọi bằng nhũ danh đương nhiên là vô cùng phù hợp.

Cho nên, Đỗ Hà liền bi kịch!

Hắn dừng bước, trên mặt cũng lộ ra thần sắc rung động, hoàn toàn bị sét đánh muốn xỉu, thân thể lảo đảo, suýt nữa đã đứng không vững.

Trời xanh a, đại địa a, ta đã chọc ai gây ra ai đây…

Chiếm chiếm tiện nghi của Lý Tuyết Nhạn cùng Trường Nhạc công chúa còn chưa tính, như thế nào cả Trưởng Tôn hoàng hậu cũng bắt chước gọi theo đây chứ?

Vui đùa này thật sự quá lớn đi!

Nếu để cho Lý Thế Dân, vị đế vương thống trị cao nhất Đại Đường biết rõ, còn không đem mình ra bầm thây vạn đoạn, đem ném cho chó ăn để giải tiêu mối hận trong lòng sao?

Không được, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ ý nghĩa thực sự của từ “lão công”.

Đỗ Hà cố gắng trấn định, nhìn lại Trưởng Tôn hoàng hậu vừa gọi mình là “lão công”, tâm thần bất định, có cảm giác như có tật giật mình.

Trưởng Tôn hoàng hậu dừng một chút, gọi lại Đỗ Hà là vì muốn giải thích chuyện Lý Thừa Càn đã làm hôm nay, nhưng lại nhớ tới chuyện xấu trong nhà không thể rêu rao ra bên ngoài, thầm thở dài một hơi nói:

- Không có gì, ngươi lui xuống đi!

- Ách… Chẳng lẽ gọi ta chỉ vì một tiếng – lão công sao?

Đỗ Hà có chút rùng mình vội vàng rời đi.

Lúc này yến hội đối với Đỗ Hà mà nói chỉ là một nhạc đệm nho nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày của hắn tại Đại Đường.

Yến hội chấm dứt cũng chưa lâu, học kỳ mới của Hoằng Văn Quán lại bắt đầu.

Ở bên trong học đường, Đỗ Hà cùng Lý Tuyết Nhạn đấu võ mồm, thỉnh thoảng đùa giỡn Trường Nhạc công chúa một chút, thời gian trôi qua xem như có sắc có vị. Hai thiếu nữ đã đạt thành nhất trí, vụng trộm phân cao thấp lẫn nhau, có thể nói Đỗ Hà đã được hưởng hết tề nhân chi phúc.

Về trận thi đấu mã cầu, Đỗ Hà cũng không kéo dài, La Thông đã có phong độ của một đại tướng, có thể tự mình đảm đương mọi mặt. Khi gặp được trận đấu, hai người thay phiên trốn học, vẫn tiếp tục bảo trì khả năng bất bại, điểm tích lũy vẫn ổn định trên bảng xếp hạng.

Thời gian thảnh thơi cũng không bao lâu, có một chuyện đủ làm ảnh hưởng tới Đỗ Hà đã xảy ra.

Ngày hôm đó, là ngày nghỉ cách mỗi mười ngày học của Hoằng Văn Quán, Đỗ Hà hẹn La Thông, Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ cùng nhau đến cầu trường xem thi đấu.

Trận đấu hôm nay là hộ vệ đội hoàng gia của thái tử Lý Thừa Càn cùng một đội cầu gọi là Phong Tuyết Phiêu Linh tham gia cuộc thi.

Yêu thích của Lý Thừa Càn có chút đặc thù, dùng cách nói của Đỗ Hà chính là tâm lý biến thái.

Thân là hoàng thái tử, cái gì hắn không có được? Nhưng lại cứ ưa thích giả trang cường đạo đi trộm đoạt trâu bò của dân chúng đem về nấu ăn, còn ưa thích trò chơi giả chết, nằm trên mặt đất không nhúc nhích để cho người hầu dùng tang lễ Đột Quyết khóc tang cho hắn.

Hắn tuyệt không ưa thích văn hóa bản thổ Đại Đường, ngược lại thật tôn sùng văn hóa Đột Quyết, trong đông cung còn nuôi dưỡng thật nhiều người Đột Quyết võ nghệ cao cường, mỗi người đều lớn lên từ trên lưng ngựa, cung mã đều thật thành thạo.

Đội hộ vệ hoàng gia cũng do bọn họ tạo thành, cho nên thành tích khá ưu tú. Nhưng đội bóng này toàn bộ đều là người Đột Quyết, không thể không xem là một châm chọc lớn lao.

Thực lực của đội Phong Tuyết Phiêu Linh cũng không tệ, thế lực trận đấu ngang nhau, tương đương phấn khích.

Khi nửa trận đầu sắp kết thúc, đội hộ vệ hoàng gia rốt cục đánh vào được một cầu.

- Tốt!

Trên dãy ghế quý tân vang lên một tiếng hô, ngay lập tức lại vang lên thanh âm cười to đắc ý.

Đỗ Hà, La Thông đều nhìn qua, liền thấy Lý Thừa Càn đang ngồi trên ghế đắc ý cười lớn.

La Thông nhếch môi, hừ một tiếng nói:

- Có gì đáng đắc ý, nếu như gặp phải Thiết Huyết Phách Vương đội của chúng ta, bảo hắn muốn khóc cũng không kịp!

Xem ra Lý Thừa Càn cũng không được lòng người.

Ánh mắt Đỗ Hà chú ý tới mấy người bên cạnh Lý Thừa Càn. Nguyên một đám người ăn mặc quái dị, nhất là mái tóc, bện thành từng bím, tới mấy chục bím, chẳng khác gì bánh quai chèo, quấn trên đầu, không phải nhân sĩ Đại Đường, cũng không phải người Tây Vực hay người Đột Quyết.

- Hãy nhìn những người bên cạnh thái tử xem!

Lý Nghiệp Hủ cũng chú ý tới mấy người kia, thấp giọng nói:

- Xem trang phục của bọn hắn, hẳn là người Thổ Phiên. Gần đây gia gia đang nghiên cứu tư liệu về Thổ Phiên, gia gia từng nói hiện tại Thổ Phiên có một quân vương thật khó lường. Nếu không hạn chế bọn hắn phát triển, tương lai nhất định trở thành kình địch của Đại Đường ta. Đây là sứ giả của bọn hắn, lại cần dùng thái tử đến bồi tiếp, xem ra người của đối phương đến đây cũng không phải là tiểu nhân vật!

Đỗ Hà nghe xong lời này của Lý Nghiệp Hủ cũng phải thầm khen, Lý Tĩnh không hổ danh là Đại Đường quân thần, ánh mắt lâu dài, kiến giải độc đáo, hết thảy đều đúng như hắn sở liệu.

Thổ Phiên quật khởi trở thành địch nhân cường đại nhất tại Tây Vực của Đại Đường, tới thời đại của Cao Tông cùng Vũ hậu, luận thực lực quân sự, Thổ Phiên không kém hơn Đại Đường.

Nhất là thời Đường triều bạo phát binh biến An Lộc Sơn, Thổ Phiên càng thừa cơ cướp lấy Tây Châu, Hội Đồng, Thai Đăng, Côn Minh trực tiếp thẳng bức tới bình nguyên Xuyên Tây, uy hiếp Thành Đô. Sau đó còn xua binh sát nhập Trường An, chiếm lĩnh đô thành của Đại Đường vương triều.

Nếu như ở thời điểm Đại Đường vương triều còn cường thịnh, có thể một lần hành động dẹp yên Thổ Phiên, cần gì phải chịu khuất nhục đến như thế?

Bất quá muốn dẹp yên Thổ Phiên cũng không phải là chuyện dễ, khí hậu vùng cao nguyên chính là ác mộng của binh tướng Đại Đường.

Nghĩ tới đây, chợt thấy đoàn người Thổ Phiên cũng đang nhìn qua hướng bọn họ.

Trong đám người kia có hai người đặc biệt làm Đỗ Hà để ý.

Một trung niên nhân khoảng bốn mươi tuổi, trang phục cổ quái, tai to mặt lớn, thân hình không dưới hai trăm năm mươi cân, bộ dáng vẻ mặt như chất phác, đang ngồi bên cạnh Lý Thừa Càn.

Người này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng lại cho Đỗ Hà một loại cảm giác đại trí nhược ngu.

Còn có một người chưa đầy hai mươi, trang phục hộ vệ, tinh thần mười phần đang đứng sau lưng người trung niên kia, mắt nhìn thẳng, có cỗ khí chất nói không nên lời, loại khí chất này Đỗ Hà từng nhìn thấy qua trên người Lý Thế Dân.

Chỉ có điều so sánh với Lý Thế Dân, hộ vệ kia kém hơn rất nhiều.

Bọn hắn đến tột cùng là ai?

Đến Đại Đường có mục đích gì?

Đỗ Hà bắt đầu suy nghĩ sâu xa.



Hoàng cung Đại Đường, Cam Lộ Điện.

Lý Thế Dân đang cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ thương nghị tin tức về sứ đoàn Thổ Phiên.

- Vô Kỵ, lần này đại tướng Thổ Phiên Lộc Đông Tán phụng mệnh Tán Phổ Tùng Tán Kiền Bố của bọn họ đến Đại Đường muốn cùng chúng ta kết thân. Đối với việc này ngươi thấy thế nào?

Trưởng Tôn Vô Kỵ là đại thần mà Lý Thế Dân tín nhiệm nhất, cũng là anh vợ của hắn, loại chuyện này thương nghị cùng hắn dĩ nhiên vô cùng phù hợp.

Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm giọng nói:

- Những năm gần đây vi thần có lưu ý về Thổ Phiên, mười năm trước Thổ Phiên hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng bảy năm trước khi Thổ Phiên Tùng Tán Kiền Bố mới mười ba tuổi đã lên ngôi Tán Phổ, chăm lo việc nước, học tập văn hóa Đại Đường ta, quốc lực từ từ cường thịnh, bình định nội loạn, chinh phục chư khương, đã có dấu hiệu trở thành bá chủ tây nam. Dùng quốc lực mà nói Thổ Cốc không phải là đối thủ của bọn hắn.

- Nếu nói như thế, Vô Kỵ đồng ý kết thân sao?

Lý Thế Dân trầm giọng hỏi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ đáp:

- Hoàng thượng một lòng muốn tiến công chiếm đóng Bắc Cương, ý định bắc thượng thì nhất định phải trấn an thế lực phía nam, thần vì suy nghĩ cho Đại Đường nên đề nghị hòa thân!

- Ngươi nói không phải là không có lý!

Lý Thế Dân đứng lên:

- Thế nhưng trong chư vị công chúa, nếu chưa tới tuổi kết hôn thì cũng đã hứa gả cho nhi tử đại thần, chỉ có một mình Trường Nhạc là thích hợp. Nhưng Trường Nhạc là bảo bối trong tay trẫm! Trẫm làm sao nhẫn tâm đem nàng gả đi vùng đất man di xa xôi kia?

Trưởng Tôn Vô Kỵ nở nụ cười:

- Thần có một phương pháp, Trường Nhạc công chúa tuyệt đối không thể, nhưng bệ hạ có thể gả cháu gái trong tôn thất a. Theo thần biết, Nhâm Thành Vương Lý Đạo Tông có một nữ nhi tên Lý Tuyết Nhạn, năm nay vừa mười lăm, như hoa như ngọc, còn chưa hứa hôn. Hoàng thượng có thể sắc phong nàng làm công chúa, ứng đáp yêu cầu của Thổ Phiên.

- Chủ ý này không tệ!

Hai mắt Lý Thế Dân tỏa sáng, nói:

- Nhanh chóng triệu Nhâm Thành Vương vào kinh gặp trẫm, nếu như hắn đồng ý, trẫm sẽ sắc phong Lý Tuyết Nhạn làm Văn Thành công chúa, cùng Thổ Phiên hòa thân!

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe Lý Thế Dân đáp ứng, trên gương mặt nhìn qua như vô hại liền lộ ra nụ cười lạnh âm hiểm!

Bình luận





Chi tiết truyện