chương 496/ 768

Những lời cuối cùng của Đỗ Hà giống như vừa cảnh tỉnh, đem A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực choáng váng ngây người.

Bọn họ vẫn luôn cho rằng tạo thành hết thảy cục diện hôm nay không phải lỗi do bọn họ, mà là người Đường triều, là những quan chức Đường triều lòng dạ hẹp hòi, không dung nạp được họ. Nhưng hôm nay nghe Đỗ Hà vừa nói, lại phát hiện ngọn nguồn chân chính thế nhưng nằm trên người họ. Thực sự không phải Đường triều không dung nạp được họ, mà là họ vì sự thất bại trong cuộc chiến, bị thất bại nhưng họ lại không giác ngộ, một mực lợi dụng sự khoan hồng độ lượng của Lý Thế Dân để dân tộc Đột Quyết vẫn tiếp tục tồn tại bên trong Đại Đường vương triều.

Điều này cũng khó trách những quan chức Đường triều sẽ bài xích họ như thế, làm một quốc gia đại nhất thống, bọn họ há có thể cho phép bên trong quốc gia của mình còn có một quốc gia trong quốc gia xuất hiện?

Chẳng qua bởi vì trở ngại mặt mũi của Lý Thế Dân, luôn luôn không bùng nổ. Sự kiện A Sử Na Kết Xã Suất làm phản đã biến thành mồi lửa khởi động mâu thuẫn gay gắt giữa hai bên. Làm cho đám đại thần sản sinh lòng mâu thuẫn đối với quốc gia Đông Đột Quyết vốn đã bị diệt vong.

A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực thật lâu không nói gì, bởi vì không biết nên nói như thế nào.

Đỗ Hà trầm lặng nói:

- Người không giống dã thú ở chỗ chúng ta biết nói đến chữ “tình”, hai vị đại tướng quân đều là người trọng tình trọng nghĩa. Hoài niệm cố quốc là tình cảm bình thường của con người, đây không phải là sai lầm. Nhưng hi vọng hai vị đại tướng quân nên suy nghĩ cẩn thận, Đông Đột Quyết đã diệt vong, không còn tồn tại. Mà hiện tại Đại Đường tiếp nhận các vị, đối xử bình đẳng với các vị. Nguyên nhân ở chỗ bệ hạ nhân đức, khoan hồng độ lượng, không muốn tạo nên giết chóc. Nhưng các ngươi mãi không muốn dung nhập vào Đại Đường chúng ta, nếu cứ kéo dài mãi như thế hậu quả như thế nào dù là ai cũng không cách nào đoán trước. Thiên Khả Hãn bệ hạ không khả năng bảo vệ các vị cả trăm năm, chung quy cũng có ngày bệ hạ sẽ qua đời.

Hoàng đế kế nhiệm của Đại Đường đế quốc sẽ có lòng dạ khoan dung với các vị như bệ hạ hay không, ai cũng không biết.

Ta cảm thấy được sự kiện làm phản của A Sử Na Kết Xã Suất cũng không phải là một chuyện xấu, hắn làm phản, ngược lại đã vạch rõ vấn đề mấu chốt nhất đang tồn tại giữa Đại Đường cùng Đột Quyết. Hai vị đại tướng quân cũng không phải kẻ ngu ngốc, ta cho rằng hai vị hẳn nên suy nghĩ lâu dài cho việc này. Cá nhân ta cảm thấy được nếu Đông Đột Quyết luôn luôn như thế, không dung nhập vào Đại Đường chúng ta, đến cuối cùng song phương chỉ có thể xuất hiện một kết cục – đối địch lẫn nhau. Không phải Đại Đường không dung nạp được các ngươi, đem các vị tàn sát giết sạch, thì là chính các ngươi không thể tiếp tục chịu được sự thống trị của Đại Đường, vì vậy làm phản ly khai!

Lời này của Đỗ Hà không hề sai chút nào.

Đại Đường chỉ có một Lý Thế Dân, đồng dạng Đông Đột Quyết cũng chỉ có một A Sử Na Xã Nhĩ, một Chấp Thất Tư Lực.

Lý Thế Dân có bản lĩnh làm kinh sợ người Đột Quyết, làm cho bọn họ ngoan ngoãn như mèo nhỏ biết nghe lời, nhưng những hoàng đế hậu nhân của hắn chưa chắc có được kỹ năng này.

Đồng dạng A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực cũng có được lòng trung thành và tận tâm đối với Đại Đường, nguyện ý vì Đại Đường hi sinh tính mạng, nhưng những vị thủ lĩnh Đột Quyết đời sau chưa chắc có được lòng trung thành như bọn họ.

Sự thật cũng là như thế, Đỗ Hà hiểu rõ tiến trình của lịch sử, biết được vận mệnh của Đông Đột Quyết.

Sau khi Lý Thế Dân băng hà, Cao Tông Lý Trì kế vị. Lý Trì tuy không phải là hôn quân, nhưng kém cỏi hơn phụ hoàng Lý Thế Dân của hắn rất nhiều.

Vào năm đầu hắn lên ngôi, Đông Đột Quyết tù trưởng A Sử Đức Ôn Phó ở bên dưới Đan Vu đại đô hộ phủ suất lĩnh nhị bộ trong vùng quản hạt phản lại Đại Đường, lập A Sử Na Nê Thục Bặc làm Khả Hãn. Tù trưởng Đột Quyết hai mươi bốn châu hưởng ứng bọn họ, nhân số tổng cộng lên tới hơn mười vạn người. Tuy rằng cuối cùng lại bị đại tướng Bùi Hành Kiệm của hậu Đường triều đại phá Đông Đột Quyết cùng Hắc Sơn, lấy được đại thắng.

Nhưng bởi vì ngày sau Lý Trì giết người Đột Quyết đầu hàng, làm cho những người Đột Quyết còn lại trở thành kẻ địch của Đường triều, thẳng đến thời kỳ Đường Huyền Tông sau trăm năm, Đông Đột Quyết bị Đường triều cùng Thiết Lặc Hồi Hột liên hợp công kích đến diệt vong. Đột Quyết cũng bởi vì vậy mà biến mất trong dòng sông lịch sử.

Cũng chính là nói nếu Đột Quyết ở trong đoạn thời gian này còn không dung nhập vào Đường triều, trong tương lai hai ba mươi năm sau vẫn sẽ còn làm phản, hơn nữa sẽ trở thành địch nhân của Đại Đường suốt trăm năm.

Trong lòng Đỗ Hà cũng đã sớm quyết định, nếu lần này không thể dung hợp, như vậy hắn nhất định phải khuyên bảo Lý Thế Dân đem toàn bộ dân chúng Đột Quyết đuổi tới Lĩnh Nam, để cho họ đi khai hoang cống hiến cho Đại Đường. Mất đi ngựa, mất đi đặc tính qua lại như gió của dân tộc du mục, người Đột Quyết thật sự không thể chịu nổi một kích.

A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đều là thiên quân đại tướng thống soái của Đại Đường, cũng không phải kẻ thất học, Đỗ Hà đã đem sự tình nói rõ ràng như thế, bọn hắn làm sao còn không hiểu được nguy hại tiềm ẩn bên trong?

Sắc mặt hai người đều trở nên trắng bệch, không còn huyết sắc.

Bọn họ là một trong những vị đại tướng có chức vị cao nhất Đại Đường, đối với lực lượng quân sự của Đại Đường hiểu rõ hơn bất luận kẻ nào, trong đáy lòng cùng một suy nghĩ: Đại Đường cường thịnh đến như thế, nhân tài đông đảo như thế. Nếu cùng Đại Đường là địch, vậy có khác gì muốn chết?

Trong khoảnh khắc trong lòng họ liền bất an, cũng không có chủ ý.

Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về Đỗ Hà, đồng thời đứng dậy hướng hắn vái thật sâu, cùng kêu lên:

- Đỗ tướng quân, tài trí của ngài chúng ta đã được kiến thức. Không biết ngài có biện pháp nào có thể giải quyết được vấn đề này hay không!

Đỗ Hà trầm giọng nói:

- Biện pháp thì có, chính là không biết hai vị đại tướng quân có nguyện ý cùng phối hợp hay không.

A Sử Na Xã Nhĩ nói:

- Đỗ tướng quân có gì cứ nói không cần ngại!

Đỗ Hà nói:

- Không biết hai vị xem Đại Đường như thế nào, Đại Đường ở trong lòng hai vị có vị trí thế nào, hãy cứ nói sự thực!

A Sử Na Xã Nhĩ không chút do dự nghiêm nghị nói:

- Đại Đường cũng giống như tổ quốc của ta, A Sử Na Xã Nhĩ nguyện ý vì quốc gia trả giá tính mạng của ta!

Chấp Thất Tư Lực cũng nói như đinh đóng cột:

- Ta hướng tới Đại Đường đại khí, cũng nguyện ý vì Đại Đường chảy khô từng giọt máu trên người mình!

Đỗ Hà dụ dỗ nói:

- Các vị đã nguyện ý hi sinh vì Đại Đường, như vậy vì sao không dùng uy vọng khuyên bảo dân chúng Đột Quyết buông hết thảy thành kiến, dung nhập vào Đại Đường, trở thành con dân của Đại Đường? Chỉ cần hai vị thành công, bệ hạ sẽ không còn khó xử, quần thần cũng không tiếp tục làm khó dễ các ngươi, dân chúng Đột Quyết từ nay về sau cùng Đại Đường không còn phân biệt, nhất vinh cùng vinh, nhất tổn cùng tổn, như vậy chẳng phải trở nên hoàn mỹ hay sao!

A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực nghe xong lời này trong mắt đều sáng ngời, liếc mắt nhìn nhau cùng gật đầu nghĩ ra ý tưởng.

Đỗ Hà đã nói cho bọn họ biết biện pháp giải quyết sự tình.

A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực đều lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Lúc này A Sử Na Xã Nhĩ càng thêm nhiệt tình chiêu đãi Đỗ Hà.

Buổi lâm triều ngày hôm sau.

Lý Thế Dân cùng văn võ đại thần lại thêm lần nữa trình diễn giằng co tranh cãi.

Ngay khi song phương còn giằng co không ngớt, A Sử

Na Xã Nhĩ đứng dậy miệt thị liếc mắt nhìn chư vị đại thần, cao giọng nói:

- Bệ hạ, theo ý kiến của mạt tướng, những kẻ ồn ào nhiệt náo hẳn nên xử tử trảm thủ!

Lời nói này lập tức đâm thủng bầu trời.

A Sử Na Xã Nhĩ không nhanh không chậm giải thích:

- Bệ hạ, Đông Đột Quyết từ Trinh Quán bốn năm đã diệt vong. Những con dân mất nước như chúng ta đã được bệ hạ lấy vô thượng trí tuệ thu nhận và giúp đỡ, cho chúng ta nơi ăn chốn ở sinh hoạt. Chúng ta dĩ nhiên là con dân của ngài, là dân chúng Đại Đường. Nhưng những văn nhân ở đây lại giống như ước gì đem chúng ta phân tách ra ngoài, cũng không biết tồn tại ý đồ ra sao.

Bình luận





Chi tiết truyện