chương 584/ 768

Tuy thanh âm của Lý Thế Dân rất nhỏ, nhưng Đỗ Hà luyện tập nội công, tai thính mắt tinh, nghe được rõ ràng không lọt một chữ, dở khóc dở cười đem câu điển cố ngụ ngôn “Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi” viết ra ba lần.

Lý Thế Dân cầm trên tay, xem xét thật kỹ lưỡng, không ngừng gật đầu tán thưởng.

- Chữ tốt, chữ tốt…

Lý Thế Dân xem xét một lần lại một lần, nhìn về phía Đỗ Hà cười nói:

- Hiền tế, chỉ mới qua một thời gian chữ của ngươi đã tốt hơn, so với trước kia càng thêm sâu sắc.

- Cảm tạ nhạc phụ đại nhân đã khen ngợi, gần đầy tiểu tế quả thật có lĩnh ngộ.

Đỗ Hà thản nhiên thừa nhận, ở phương diện này hắn cũng không có gì đáng che giấu. Luận thư pháp Lý Thế Dân cũng là một trong những danh gia đương thời, thư pháp của mình có tiến bộ đương nhiên không qua mặt được hắn.

Lý Thế Dân vui vẻ nói:

- Nói thử nghe một chút…

Đỗ Hà đem cảnh giới của mình nói lại tỉ mỉ chi tiết.

Lý Thế Dân như có suy nghĩ, nói:

- Biết thì biết được, giống như có chút hiểu được, nhưng nắm không được mấu chốt.

Mặc dù hắn trọng mặt mũi, nhưng tuyệt đối không phải loại người chết cũng không nhận thua, sĩ diện khổ thân, khi cần người khác chỉ điểm hắn cũng sẽ không làm ra vẻ, khiêm tốn thỉnh giáo.

Đỗ Hà nói:

- Tiểu tế muốn nói chính là lực tập trung, nhạc phụ đại nhân có nghe qua điển cố cắt bào đoạn giao?

Lý Thế Dân gật gật đầu, luận nghiên cứu cổ thư hắn còn vượt trên Đỗ Hà, điển cố cắt bào đoạn giao hắn cũng biết, là câu chuyện xảy ra thời cuối Đông Hán.

Thời cuối Đông Hán, có một đôi bằng hữu tốt tên Quản Ninh cùng Hoa Hâm. Gia đình Quản Ninh bần hàn, từ nhỏ đã mất cha, thân thích bằng hữu đáng thương đồng tình hắn, đưa tặng thật nhiều tài vật cho hắn chôn cha, nhưng hắn không lấy một đồng nào, chỉ nương vào chính tài lực của mình để an táng phụ thân, hắn không màng danh lợi, là một vị ẩn sĩ đại danh đỉnh đỉnh thời bấy giờ. Mà Hoa Hâm là một nhân vật tài giỏi tột cùng, từng nhậm chức ngự sử đại phu, tướng quốc, thượng thư lệnh, tư đồ…

Điển cố cắt bào đoạn giao nói về bọn họ, hai người tài học phi phàm, cả ngày như hình với bóng, ngồi cùng bàn dùng cơm, cùng bàn đọc sách, cùng giường ngủ, ở chung rất hòa hài. Có một lần hai người đang đọc sách tới chỗ hứng thú, bỗng nhiên bên ngoài ồn ào, một tiếng cổ nhạc xen lẫn tiếng chiêng dẹp đường thét to cùng nhóm người đến xem náo nhiệt ồn ào truyền vào

bên trong.

Quản Ninh chuyên chú đọc sách, hoàn toàn không chú ý tới tiếng ồn ào bên ngoài, thật giống như không có chuyện gì phát sinh. Mà Hoa Hâm hoàn toàn bị thanh thế phô trương bên ngoài hấp dẫn, lại ngại ở trong phòng không nhìn thấy rõ, vì vậy không đọc sách tiếp tục mà vội vàng chạy ra ngoài xem đoàn xe đi qua.

Quản Ninh vừa phát hiện, liền cắt đứt sạp ngồi, tỏ vẻ đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Đỗ Hà nói:

- Ban đầu khi tiểu tế đọc được điển cố này, vẫn luôn không hiểu rõ chẳng biết tại sao Quản Ninh lại nghiêm túc như thế, Hoa Hâm cũng không làm gì sai lầm. Lòng hiếu kỳ của mọi người ai cũng có, gặp phải loại chuyện kia mặc cho ai cũng không nhịn được muốn đi xem. Vì sao phải căng thẳng tới mức cắt bào đoạn giao nghiêm trọng như vậy? Thẳng đến gần đây tiểu tế mới hiểu

được, Quản Ninh không phải tức giận lòng hiếu kỳ của Hoa Hâm, mà là tức giận hắn không chuyên tâm đọc sách, không chuyên tâm học tập. Quản Ninh hoàn toàn làm được mắt điếc tai ngơ, nhưng Hoa Hâm lại không làm được, là bởi vì Quản Ninh đều đem tinh lực tập trung trong việc học tập, cả người tiến vào cảnh giới vô ngã, mà Hoa Hâm lại không có, mặc dù hắn đang đọc

sách, nhưng không dụng tâm mà xem, bất cứ động tĩnh thanh âm gì cũng sẽ làm ảnh hưởng tới hiệu suất của hắn. Kỳ thật con người luôn giống nhau, một người học nhanh mấu chốt ở chỗ hắn không phải thông minh bao nhiêu, mà là hắn dùng bao nhiêu tâm thần cho việc làm đó. Đồng dạng là đọc sách, cảnh giới của Quản Ninh có thể làm cho hắn trong một canh giờ nắm giữ được tri thức văn chương, mà loại thái độ của Hoa Hâm cho dù dùng ba canh giờ cũng kém hơn một canh giờ của Quản Ninh.

Gần đây tiểu tế học được cách khống chế loại cảnh giới này, có thể tự chủ tiến vào cảnh giới vô ngã. Tiểu tế muốn đọc sách sẽ dùng toàn bộ tinh lực đi đọc, muốn luyện chứ cũng có thể dùng toàn bộ tinh lực đi luyện, dù viết chữ cũng dùng được toàn bộ tinh lực đi viết, không hề bị ảnh hưởng, hiệu suất tự nhiên vượt hơn người khác mấy lần. Kỳ thật loại cảm giác này nhạc phụ đại nhân cũng có thể thể hội, cơ hồ mỗi người khi rơi vào trạng thái thật chăm chú sẽ lơ đãng tiến vào cảnh giới vô ngã, quên hết thảy, quên thời gian, chờ sau khi hoàn hồn mới phát hiện thời gian đã qua mấy canh giờ. Người ở trong cảnh giới này, làm chuyện gì cũng đặc biệt hữu hiệu!

Lý Thế Dân cũng từng có loại cảm giác này, nhưng cách khống chế mà Đỗ Hà nói hắn cũng không thể tưởng tượng, trầm mặc một lúc lâu mới nói:

- Phỏng chừng năm xưa Vương Hữu Quân cũng đạt tới cảnh giới này đi, nếu tiếp tục như thế, hiền tế có lẽ sẽ nổi danh như Vương Hữu Quân cũng không nhất định.

Đỗ Hà cười hăng hắc, cũng không đáp lời, hắn cũng có chút tự mình hiểu lấy. Vương Hữu Quân chính là Vương Hi Chi, Vương Hi Chi chính là đệ nhất nhân thư pháp Trung Hoa, cũng không phải là ai có thể tùy tiện so sánh được, ít nhất hiện tại Đỗ Hà xa xa không thể. Tài viết lập luận sắc sảo, nói ra thật dễ dàng, làm được thật sự vô cùng khó khăn. Cho dù là đại văn nhân Tống triều

Tô Thức cũng không dám dùng bốn chữ kia để diễn tả chính chữ viết của mình.

Lý Thế Dân rất thích thư pháp, Vương Hi Chi là thần tượng của hắn, mỗi khi nhắc đến Vương Hi Chi, Lý Thế Dân cũng không gọi tên của hắn mà cung kính gọi hắn là Vương Hữu Quân.

Lý Thế Dân đột nhiên nhớ tới một chuyện, trong mắt

sáng ngời:

- Đúng rồi, nói đến Vương Hữu Quân, trẫm nghe được một tin đồn, không biết là thật hay giả.

Hắn thu lại nắm tay, có chút kích động:

- Trẫm được một tin tức, nghe nói ở Giang Nam xuất hiện bút tích của Vương Hữu Quân “Lan Đình Tập Tự”, đệ nhất thiên hạ hành thư này trẫm mong ngóng đã lâu, không biết cuộc đời này có cơ hội nhìn thấy hay không. Ba năm trước ngươi từng đi qua Giang Nam, chẳng biết ngươi có nghe qua chuyện này?

Đỗ Hà nhớ lại trong lịch sử Lý Thế Dân vì muốn có được thiên hạ đệ nhất hành thư kia, không tiếc lấy thân tôn sư hoàng đế đi lừa gạt, âm thầm cười, lập tức nói:

- Quả thật nghe qua, khi tiểu tế ở Trường Giang qua sông có nghe nói qua về “Lan Đình Tập Tự”. Tương truyền “Lan Đình Tập Tự” đã bị thất lạc bên trong chiến loạn, nhưng căn cứ theo lời nói của khách đi thuyền, vật quý chân chính đang ở trong tay hậu nhân đời thứ bảy của Vương Hi Chi, hòa thượng Trí Vĩnh.

Lý Thế Dân cười nói:

- Không sai không sai, chính là nằm trong tay Trí Vĩnh, Khác nhi cũng nhận được tin tức này, trẫm đã gọi hắn phái người đi gặp Trí Vĩnh mượn về cho trẫm, chỉ là mãi cho tới nay không nghe được tin tức. Chờ khi “Lan Đình Tập Tự” tới tay, trẫm mời ngươi đến thưởng thức, nhìn xem thiên hạ đệ nhất hành thư có lập luận sắc sảo như thế nào. Ngươi giúp trẫm viết lại một phần để lưu niệm.

Hắn là người hâm mộ Vương Hi Chi, từ khi lên ngôi đã bắt đầu thu thập tác phẩm của Vương Hữu Quân, nhưng vẫn không lấy được thiên hạ đệ nhất hành thư “Lan Đình Tập Tự” nên vẫn hối tiếc, ba tháng trước nghe Ngô Vương Lý Khác truyền về tin tức nói “Lan Đình Tập Tự” cũng không bị hủy do chiến loạn, mà đang nằm trong tay hậu nhân đời thứ bảy của Vương Hi Chi là Trí Vĩnh hòa thượng. Nhất thời trong lòng nôn nóng khó nhịn, riêng viết một phong thư để Lý Khác mang đi cho hòa thượng Trí Vĩnh, hi vọng mượn “Lan Đình Tập Tự” nhìn xem, thỏa mãn tiếc nuối trong lòng.

Trong thư Lý Thế Dân không hề đề cập tới việc mua bán, bởi vì đều là thư pháp danh gia nên hắn hiểu được “Lan Đình Tập Tự” là tác phẩm vô giá, dùng giá để tính toán, đó là làm ô uế danh xưng “thiên hạ đệ nhất hành thư”.

Đỗ Hà cũng yêu thư pháp, nếu có thể duyệt qua thiên hạ đệ nhất hành thư cũng là điều mong mỏi, nhưng loại bảo bối kia đâu phải nói mượn thì có thể mượn. Hắn nhớ mang máng Lý Thế Dân lấy đến “Lan Đình Tập Tự” là chuyện rất nhiều năm về sau, mãi cho tới khi Trí Vĩnh đã qua đời đem “Lan Đình Tập Tự” truyền lại cho đồ đệ Biện Tài.

Biện Tài xem “Lan Đình Tập Tự” như chính sinh mạng, như thế nào cũng nhất định không cho Lý Thế Dân mượn xem, còn đem giấu chối là mình không có. Lý Thế Dân nổi giận, phái giám sát ngự sử Tiêu Dực đi lừa gạt. Tiêu Dực cải trang thành Sơn Đông sĩ tử kết giao cùng Biện Tài, hai người chơi cờ đánh đàn, tán gẫu trò chuyện, bình văn thuật sử, nghiên cứu thảo luận thư pháp, tâm đầu hợp ý chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Tiêu Dực bỏ nhiều thời gian gần gũi Biện Tài, còn lấy ra bút tích của Vương Hi Chi đưa cho Biện Tài thưởng thức. Biện Tài nắm giữ “Lan Đình Tập Tự” đương nhiên không xem trong những bút tích mà Tiêu Dực mang tới, ngạo mạn nói:

- Bút tích thì đúng là đồ thật, đáng tiếc không phải hàng thượng đẳng.

Tiêu Dực giả vờ nói hắn không ăn được quả nho thì chê quả nho chua, Biện Tài tức giận mất khôn, lại nói “Lan Đình Tập Tự” đang ở trong tay hắn. Tiêu Dực lại bảo:

- Trải qua nhiều năm chiến loạn, “Lan Đình Tập Tự” đã bị hủy hoại, trong tay ngươi nhất định là giả!

Biện Tài quá tức giận nên đem bút tích thật giấu trên mái hiên đưa ra.

Tiêu Dực thừa dịp Biện Tài rời khỏi nhà trộm đi “Lan Đình Tập Tự” hiến cho Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân cũng là nhân vật lòng dạ hiểm độc, phái người lừa gạt bảo bối của Biện Tài, còn ngông nghênh giáng xuống một đạo thánh chỉ, nói hắn phạm tội khi quân, vốn nên xử tử hình, nhưng bởi tuổi già nên được miễn xá, còn giả vờ ban thưởng ba ngàn thạch ngũ cốc ép mua đệ nhất thiên hạ hành thư.

Đỗ Hà nhớ lại sự kiện này, trên mặt mỉm cười:

- Nhạc phụ đại nhân muốn mượn, nhưng Trí Vĩnh hòa thượng chưa chắc sẽ cho mượn…Đây là báu vật vô giá, cũng không phải là vật bình thường…

Lý Thế Dân trừng mắt cả giận nói:

- Hắn dám, trẫm là mượn, cũng không phải cướp!

Nói xong lại có vài phần chột dạ, lại nghĩ ngợi, nếu như hắn là Trí Vĩnh, loại bảo bối này hắn cũng sẽ không cho mượn, ngừng một chút nói:

- Nếu hắn không cho mượn, chọc giận trẫm, trẫm mạnh mẽ lấy tới, xem hắn có thể làm gì trẫm?

Đỗ Hà thấy bộ dáng này của Lý Thế Dân, trong lòng biết “Lan Đình Tập Tự” sợ khó thoát khỏi tay hắn. Nếu như Trí Vĩnh nguyện ý cho mượn, với tác phong trọng mặt mũi của Lý Thế Dân, phỏng chừng sẽ trả lại, hắn còn chưa tới mức vì thiên hạ đệ nhất hành thư mà mất lòng tin của thiên hạ. Nhưng nếu Trí Vĩnh không cho mượn, chỉ sợ Lý Thế Dân thật sự muốn dùng vũ lực

chiếm đoạt.

Trí Vĩnh cũng không hiểu rõ tính nết của Lý Thế Dân, hắn há chịu dùng bánh bao đả cẩu? Như vậy nhất định sẽ biến thành cực đoan, cho nên hắn mới có suy đoán này.

Ngay khi Lý Thế Dân cùng Đỗ Hà đang nhắc tới “Lan Đình Tập Tự”, bên ngoài thành Trường An lại có hai hòa thượng đang trộn lẫn trong thương đội đi tới kinh thành tiếng tăm lừng lẫy.

- Sư phụ…

Một hòa thượng trung niên sợ hãi nhìn lên thành Trường An:

- Nghe nói dân chúng thành Trường An cực hận tăng nhân, theo đệ tử xem chúng ta không nên đi vào…

Tăng nhân lớn tuổi hí mắt nhìn tòa thành, cười nói:

- Không ngại, không ngại, ta và ngươi đều không phải là ngụy tăng nhân, dân chúng trong thành sẽ không làm khó chúng ta. Huống chi trong thành lại có nhiều vị thư pháp danh gia…vi sư tuổi tác đã cao, nếu không làm theo tổ huấn, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa.

- Đại sư…

Thanh âm như chim hoàng anh xuất cốc, xa xa một vị giai nhân chậm rãi bước đến.

Bình luận





Chi tiết truyện