chương 282/ 768

Phòng Di Ái giống như một kẻ đạo tặc lén lút thò đầu dò xét bên ngoài quân doanh, sau đó lưng thẳng lên, giả vờ giả vịt đi vào quân doanh chẳng khác gì bản thân mình chưa hề đi ra ngoài bao giờ.

Đi vào giáo trường, nhìn thấy La Thông đang thao luyện binh mã, hắn cười tươi tiến đến:

- Minh Đạt, lão đại vẫn chưa về sao! Vận khí không tệ, xem ra không cần chịu tội…

La Thông trừng mắt liếc hắn:

- Muốn phạt hay không đi hỏi Thanh Liên đi, việc này không quy ta quản!

Phòng Di Ái tùy tiện nói:

- Nghe ngươi nói kìa, xem ta là kẻ ngốc sao! Nếu ta đi nói, không phải chính là vừa ăn cướp vừa la làng sao? Ta không có đần như vậy đâu…

- Ngươi như vậy không gọi là đần, gọi là não tàn!

Lời của Phòng Di Ái còn chưa dứt, chợt nghe sau lưng truyền tới thanh âm của Đỗ Hà, khuôn mặt tươi cười của hắn lập tức cứng ngắc lại.

Tần Quỳnh tái phát bệnh cũ tại Trinh Quán năm năm, từ đó về sau cáo lão hồi hương không hỏi đến thế sự, đến nay cũng đã bảy năm, rất nhiều chế độ biến thảo trong triều hắn hiểu không nhiều lắm. Đỗ Hà quen thuộc với hắn nhất, vì vậy sau khi thương nghị công việc của Tả Uy Vệ xong xuôi, lại cùng hắn đi dạo khắp quân doanh, hàn huyên một ít chế độ quân chính hiện tại của Đường triều, thẳng đến khi hoàng hôn mới quay về.

Hắn vừa về đến quân doanh, liền nhìn thấy Phòng Di Ái đang lén lút đi vào, đáy lòng hiếu kỳ nên đi theo, đúng lúc nghe được toàn bộ những câu nói của Phòng Di Ái.

Vốn hắn còn không biết Phòng Di Ái vụng trộm chuồn ra ngoài, lần này không đánh đã khai.

Phòng Di Ái xấu hổ chậm rãi xoay người lại, bộ dáng tươi cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc, khóe miệng co quắp kêu lên một tiếng:

- Lão đại!

Đỗ Hà thấy gương mặt hắn có men say, trên mặt còn có vài chỗ xanh tím, giống như cười mà không cười, nói:

- Được a, Di Ái, ngươi có bản lĩnh, vụng trộm chuồn đi không nói, còn uống rượu nháo sự, thật sự rất có tiền đồ, ta thật sự cảm thấy kính trọng rồi đó!

Đỗ Hà càng lộ ra bộ dáng thế này, đáy lòng Phòng Di Ái càng thêm bất an, chân tay luống cuống:

- Lão đại, ngươi…ngươi đừng nói như vậy, ta biết sai rồi còn không được sao!

Dáng tươi cười của Đỗ Hà không chút thay đổi, vẻ mặt vẫn như đang đùa giỡn:

- A! Biết rõ sai rồi, biết rõ sai rồi vẫn còn cố phạm phải. Tội thêm một bậc!

Gương mặt Phòng Di Ái chảy xuống, khóc không ra nước mắt.

- Được rồi! Tranh đấu với người khác là ở Yến Xuân Lâu hay Túy Hương Viện?

Đỗ Hà nhìn Phòng Di Ái cũng cảm thấy đau đầu, có lẽ do giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tuy bị mình liên tục đốc xúc, tính cách của Phòng Di Ái cũng thay đổi rất nhiều, nhưng tính nết tham hoa háo sắc ưa thích lưu luyến thanh lâu vẫn không thể sửa, nhiều lần mắng vẫn không nghe, Đỗ Hà cũng không còn cách nào khác.

- Là Túy Hương Viện!

Phòng Di Ái cũng không muốn lừa gạt Đỗ Hà, đem mọi chuyện chi tiết kể ra.

Đỗ Hà trợn mắt há hốc mồm, thật không thể không phục bản lĩnh nháo sự của Phòng Di Ái, lần này xem như hắn đem toàn bộ hậu nhân danh môn trong triều đắc tội sạch sẽ. Đỗ Hà đành khoát tay áo, nói:

- Phòng Di Ái vô cớ bỏ về sớm, gây chuyện thị phi, đem hắn mang xuống dưới đánh nặng mười lăm quân côn, dùng để cảnh cáo!

Phòng Di Ái từ lúc bị Đỗ Hà bắt quả tang, cũng biết không thể tránh một trận trách phạt, vì vậy ngoan ngoãn cúi đầu xuống. Mười lăm quân trượng là do quân quy sở định, cũng không hề có bất luận câu oán hận nào.

Rời khỏi quân doanh, Đỗ Hà trên đường đi về nhà trong nội tâm sinh ra cảm giác bị người theo dõi, hắn bất động thanh sắc vẫn tiếp tục đi về phía trước, khi đi tới lối rẽ liền vọt sang bên cạnh. Đang lúc hoàng hôn, người đi đường thật đông đúc, hắn lặng yên chờ đợi hồi lâu cũng không thấy người khả nghi, thầm nghĩ:

- Có phải do ta quá đa nghi rồi hay không?

Trên đường đi tới, hắn vẫn nhìn lại sau lưng, dòng người quá nhiều nên không biết ai là kẻ đáng nghi.

Đây nếu không phải do chính mình đa nghi, vậy do đối phương rất giỏi thuật theo dõi!

Có câu bình sinh không làm việc trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Đỗ Hà nghĩ tới đây cũng không tiếp tục truy tìm, chỉ lưu lại chút để tâm.

Về tới phò mã phủ, đi tới chính sảnh đã thấy Trường Nhạc cùng Vũ Mị Nương đang ngồi nói chuyện phiếm trong Đại Đường.

Nhìn thấy Đỗ Hà đã về, Trường Nhạc mỉm cười tiến lên nói:

- Trở về rồi sao, Vũ cô nương chờ tướng công đã lâu, hình như có việc gấp gì đó.

Giúp Đỗ Hà cởi áo khoác, nàng tự nhiên cười nói:

- Hai người trò chuyện, thiếp thân còn có chút sự tình không thể phụng bồi!

Trước khi còn chưa thành hôn, đối với tình địch như Vũ Mị Nương nàng hết sức kiêng kỵ.

Nhưng sau khi thành hôn hết thảy đã hoàn toàn khác hẳn.

Sự ràng buộc giữa phu thê làm cho nàng tràn đầy tin tưởng đối với trượng phu của mình. Nàng tin tưởng trượng phu sẽ không ở sau lưng mình đi tìm cô nương bên ngoài, mặc dù là muốn tìm, cũng sẽ không gạt gẫm lén lút. Dù sao đây là thời cổ đại, ba vợ bốn nàng hầu vẫn là chuyện rất bình thường.

Đỗ Hà liếc mắt nhìn Vũ Mị Nương, hắn cũng biết sự tình có lẽ không nhỏ hơn nữa còn có liên quan tới hắn.

Đối với tình cảm của Vũ Mị Nương, không phải hắn không biết chỉ là hắn ra vẻ không biết mà thôi. Bình tĩnh mà xem xét, đối với một nữ tử xuất sắc như thế không có khả năng không sinh ra hảo cảm. Chỉ là có hảo cảm là một việc, nhưng yêu mến lại là một việc khác hẳn.

Hắn cùng Trường Nhạc lưỡng tình tương duyệt, lại cùng Lý Tuyết Nhạn ước định chung thân, tiếp hơn tháng là thành hôn, cũng thật sự khó thể tiếp nhận phần tình ý này của Vũ Mị Nương.

Hắn biết tính cách của Vũ Mị Nương có chút cao ngạo, lòng tự trọng lại rất mạnh mẽ, cũng giống như Võ Tắc Thiên ở trong lịch sử, nếu như không có chuyện đại sự nàng nhất định sẽ không đến ngôi nhà ân ái của hắn cùng Trường Nhạc.

Hắn đi tới chủ vị ngồi xuống, trầm giọng hỏi:

- Có chuyện gì phát sinh rồi sao?

Vũ Mị Nương nghiêm nghị nói:

- Thật đúng là có chuyện lớn, ngày hôm qua Mị Nương ngẫu nhiên nghe được Trưởng Tôn Thuận Đức cùng một đám người nói chuyện, nội dung cuộc nói chuyện là nhắc tới Đỗ đại ca. Bọn hắn thương nghị chuyện cơ mật, muội nghe không rõ lắm, chỉ nghe được đại khái, nội dung lại hiểu được, chính là một độc kế nhắm vào Đỗ đại ca…

Đỗ Hà vốn nghe được có chuyện phát sinh nhưng cũng không để trong lòng, nhưng hiện tại hắn lại lắng nghe với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Chỉ vì liên quan tới Trưởng Tôn Vô Kỵ!

Ở tại Đường triều không có mấy người càng hiểu được phân lượng của bốn chữ này nhiều hơn được hắn.

Trưởng Tôn Vô Kỵ chẳng khác gì loại nhân vật cực kỳ âm độc tận trong xương cốt như Trần Bình trong Tam Quốc, kế sách của hắn đúng là ác độc phi thường, luôn làm cho người trong lúc vô tình phải rơi vào bẫy rập.

Hắn từng cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đấu thắng mấy hiệp, biết rõ lão hồ ly này lợi hại như thế nào. Cho dù Trưởng Tôn Vô Kỵ nhiều lần lợi dụng sự sai lầm của người khác đến hãm hại, nhưng lão hồ ly kia lại chưa một lần nào bị liên lụy tổn thương vì thất bại, mỗi lần đều có thể thoát thân ngay trong lúc mấu chốt nhất. Ngược lại chính mình có mấy lần chỉ vì mấy câu lơ đãng của lão hồ ly mà sứt đầu mẻ trán.

Ý định của lão hồ ly Trưởng Tôn Vô Kỵ lại như thế nào? Đỗ Hà vừa nghiêm túc lại có chút ít chờ mong, Trưởng Tôn Vô Kỵ ẩn tàng sâu vô cùng, hắn không chỉ là một lão hồ ly cao thâm mạt trắc, còn là một lão hồ ly không lưu lại một cọng lông mao. Hắn đem hết thảy ưu điểm khuyết điểm của mình bộc lộ ra, đồng thời lại đem tâm tư ẩn tàng sâu vô cùng, lại làm cho người ta có thể thật đơn giản nhìn thấu hết thảy về hắn, nhưng lại không hề lưu lại chút điểm yếu nào cho người ta nắm bắt, không cho người ta nắm rõ tâm tư của hắn.

Bởi vì quá hiểu được rõ ràng, ở tại Đại Đường muốn nắm bắt chuôi tay của Trưởng Tôn Vô Kỵ đúng là còn khó hơn lên trời, ngay cả muốn đi tố cáo hắn cũng không cách nào tố cáo.

Đây cũng là lý do Đỗ Hà thật đơn giản vặn ngã Trưởng Tôn Thuận Đức nhưng vẫn không cách nào nắm bắt được Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Lần này Vũ Mị Nương lại ngoài ý muốn biết được kế sách của Trưởng Tôn Vô Kỵ, tương đương đã biết trước hành động tiếp theo của lão hồ ly, có lẽ có thể từ đó tìm được phương pháp xử lý đối phó lão tặc kia.

Vẻ mặt Vũ Mị Nương lại kỳ quái, nói:

- Việc này mãi cho tới bây giờ muội vẫn nghĩ không thông dụng ý của Trưởng Tôn Vô Kỵ nằm ở đâu. Chỉ cảm thấy sau lưng nhất định có vấn đề. Tài trí của Đỗ đại ca vượt hẳn Mị Nương gấp mười lần, nhất định có thể đoán được nguyên nhân bên trong đi!

Nàng đem từng câu từng chữ không chút bỏ sót lặp lại một lần.

Vũ Mị Nương có khả năng qua mắt không quên, những lời đối thoại được nàng lặp lại không hề bỏ sót một chữ.

Đỗ Hà nghe được Trưởng Tôn Vô Kỵ rõ ràng đem đầu mâu chỉ về hướng bằng hữu La Thông cùng Phòng Di Ái, nhất thời phi thường thịnh nộ, hai tay nắm chặt phẫn nộ quát:

- Bọn chuột nhắt nhát gan! Thật sự là đáng hận!

Nhưng ngay lập tức hắn cũng cảm thấy kỳ quái, chính mình mặc dù không có ham mê bất lương gì, bình thường tùy tính mà làm, nếu như muốn nắm bắt sai lầm của mình chưa hẳn không có con đường nào, nhưng vì sao phải phí lớn công phu như thế để đối phó La Thông cùng Phòng Di Ái? Đối phó bọn họ hoặc đả thương họ, ngoại trừ kích thích lửa giận của mình, hắn còn đạt được chỗ tốt gì? Trong lúc nhất thời hắn cũng không thể giải thích, nhưng hắn hiểu được Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất định sẽ không bắn tên không, ở trong đó nhất định phải có vấn đề, chỉ là bản thân mình còn chưa nghĩ ra được mấu chốt mà thôi.

Vũ Mị Nương thấy Đỗ Hà cúi đầu trầm tư, cũng không quấy rầy, ngày hôm qua nàng suy nghĩ hơn nửa đêm cũng không nghĩ ra nguyên nhân, cũng biết đây không phải là một chuyện dễ dàng, chỉ nói:

- Cả hai đều không liên quan, thật không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ đang nghĩ cái gì…

Đỗ Hà nghĩ không ra, liền quyết định đổi lại góc độ khác mà nhìn, nói:

- Mị Nương, chúng ta thử giả thiết một chút, suy nghĩ một chút có thể đoán ra được lão hồ ly kia đã nghĩ gì hay không…

Đôi mắt Vũ Mị Nương thoáng mở to, kỳ quái nhìn hắn:

- Giả thiết như thế nào?

Đỗ Hà nói:

- Nói đơn giản chính là thân phận khác nhau, đứng ở góc độ Trưởng Tôn Vô Kỵ mà suy nghĩ thử xem, nhìn xem có thể nghĩ ra được điều gì hay không. Hiện tại xem ra cử động của bọn hắn có liên quan gì tới việc hãm hại ta, nhưng hiện tại lại không có. Từ giờ trở đi thử xem muội là Trưởng Tôn Vô Kỵ, ta nói muội thử suy nghĩ, nhìn xem có đoán được hay không!

Vũ Mị Nương thông minh tuyệt đỉnh liền hiểu được lời của Đỗ Hà:

- Mị Nương đã minh bạch!

- Giả thiết như phục kích thành công, Phòng Di Ái cùng La Thông đều đã bị trọng thương.

Chuyện này sẽ gây ra sóng to gió lớn, bọn họ một người là hậu nhân của tể tướng, một người là cô nhi của danh tướng, trước mặt mọi người gặp phải loại chuyện này, nhất định sẽ gây huyên náo dư luận xôn xao. Như vậy long nhan sẽ giận dữ, bọn họ là huynh đệ của ta, ta sẽ không thể ngồi yên không lý đến, huống chi bọn họ rất có thể vì ta mà bị thương. Với tính cách của ta nhất định sẽ đi truy tìm hung thủ báo thù cho bọn họ!

Ta không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ làm hại ta, cho nên sẽ đem ánh mắt đặt ở địch nhân của mình cùng Phòng Di Ái và La Thông, không ngừng truy tra điểm đáng ngờ…

Vũ Mị Nương sợ hãi nói:

- Nếu như vậy Đỗ đại ca thật sự trúng độc kế của

Trưởng Tôn Vô Kỵ rồi!

Đỗ Hà vỗ mạnh lên đùi, kể lại chuyện hôm nay Phòng Di Ái đã đắc tội những người kia. Sau khi sự tình phát sinh bọn họ chắc chắn sẽ biến thành đối tượng khiến cho Đỗ Hà phải hoài nghi, qua trong giây lát hắn chợt phản ứng:

- Ta cũng đã hiểu được! Tên vương bát đản kia rõ là tính toán mưu ma chước quỷ này! Hắn đây là căn cứ theo tính cách của ta, để cho ta tự tìm đường chết!

Trong mắt Vũ Mị Nương lóe lên hào quang khác thường, hô:

- Đỗ đại ca, Mị Nương có một ám chiêu, có thể có khả năng nhổ răng của Trưởng Tôn lão hồ ly!

Bình luận





Chi tiết truyện