chương 246/ 768

Lưu Nhân Quỹ ngạc nhiên!

Vào Đường triều đã có nước tương nhưng cách gọi không đồng nhất, có thanh tương, đậu thanh tương, tương trấp, tương liệu…hơn mười loại, duy chỉ không có tên gọi là nước tương, huống chi với tên gọi mang tính thuật ngữ như vậy sao Lưu Nhân Quỹ có thể hiểu được?

Đỗ Hà thấy hắn ngơ ngác cũng cười nói:

- Ý nói là đi ngang qua, du lịch, thể nghiệm phong tình Dị tộc!

Có thành quả chiến đấu như vậy, ngay cả Đỗ Hà cũng bất ngờ, vốn chỉ muốn nghĩ kế thoát thoát khỏi sự khống chế của Hầu Quân Tập, đến trước một bước kiếm chút màu mỡ nhưng không nghĩ địa hình Xích Đình cốc hiểm trở như thế, càng không nghĩ Tây Đột Quyết sẽ đến trước chiếm cứ Xích Đình cốc để ngăn cản đại quân Hầu Quân Tập.

Có một câu không biết là ai nói “Chiến dịch kinh điển thường nảy sinh trong hoàn cảnh bắt buộc.”

Từ trận chiến Quan Độ, đến cuộc chiến Xích Bích chia ba phần thiên hạ hay cuộc chiến kinh điển nhất của Đại Đường là Hổ Lao đều là như thế.

[Tôn Tử binh pháp] có nói: Dĩ chính hòa, dĩ kỳ thắng. Trong tình huống thực lực hơn đối phương thì tấn công chính diện là tốt nhất, chỉ trong trường hợp thực lực thua đối phương thì mới mạo hiểm dùng kỳ binh.

Mượn trận chiến Quan Độ mà nói, tình huống ngay lúc đó nguy trong sớm tối, Tào Tháo căn bản vô lực đối kháng Viên Thiệu cường thế. Vào thời khắc mấu chốt, ngay cả bản thân Tào Tháo hùng tài đại lược cũng không còn tin vào bản thân, quyết định lui lại nhận thua, cuối cùng được Tuân Úc khuyên bảo cho đến Hứa Du làm phản mới có chuyển cơ. Hắn tự mình lãnh binh, tập kích Ô Sào, thay đổi chiến sự.

Lúc tiến hành trận chiến thì lửa đã sém lông mày, Tào Tháo tự thân xuất mã vốn ôm hào khí không thành công thì thành nhân. Hắn cam nguyện liều chết đánh một trận, không phải vì tự tin mà vì đã không còn cách nào. Nếu không thắng được trận chiến này thì hắn mất đi thiên hiểm Hoàng Hà, chỉ có con đường diệt vong.

Người thắng sống, kẻ bại chết!

Bị buộc đến bước đường cùng, trận chiến đánh cược với số phận đã chiến thắng huy hoàng.

Đỗ Hà cũng giống như vậy, đối mặt với bảy vạn đại quân Tây Đột Quyết đánh tới, hắn căn bản không có ý niệm chính diện chống cự. Thân mang kỳ công, hắn có thể nhờ vào khinh công để bảo toàn tính mạng nhưng sáu ngàn binh mã dưới trướng lại không có bổn sự này. Với tư cách Đại tướng, nhất định phải chịu trách nhiệm với tính mạng tướng sĩ phụ trách, vì thế hắn quyết đoán lựa chọn lui lại, thứ nhất hấp dẫn sự chú ý của đối phương, thứ hai chiếm cứ hiểm địa chống cự đại quân đối phương.

Chỉ là Tây Đột Quyết không trúng kế, ngược lại tích trữ trọng binh tại Xích Đình cốc.

Lần này Đỗ Hà lập tức lâm vào tử lộ, Xích Đình cốc là nơi một người trấn vạn người khó qua.

Hầu Quân Tập muốn từ bên trong công phá là gần như không có khả năng. Vì thắng lợi, hắn cũng chỉ có thể mạo hiểm một trận chiến không thành công sẽ thành nhân.

Cuối cùng hắn thắng, đánh ra một trận đại thắng đẹp mắt, tạo phản ứng dây chuyền, từ đó cải biến cục diện.

Cũng bởi vậy Cao Xương quy hàng, Tây Đột Quyết chạy trốn!

Đỗ Hà trong lần tây chính đã đưa lời giải hoàn mỹ: Dùng sáu ngàn người, hao tổn năm người diệt địch bảy vạn, bình định Cao Xương, dọa lùi Tây Đột Quyết buông bỏ Tây Bắc.

Hôm nay hồi tưởng lại, Đỗ Hà cũng cảm thấy bản thân như nằm mơ, nhịn không được thở dài cảm khái, thế sự khó có thể đoán trước, chiến sự biến hóa cực nhanh, chữ “kỳ” cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!

- Tướng quân, Hầu Đại tổng quản đã đến Xích Đình cốc, thỉnh Tướng quân tiến đến hỏi chuyện.

Sắp tới chạng vạng tối, Đỗ Hà đã nhận được tin Hầu Quân Tập đã đến Xích Đình cốc.

Hắn nhếch miệng cười cười, có chút hả hê thầm nghĩ:

- Không xấu không xấu, đến thực vui vẻ, thịt đã hết rồi, canh cũng uống, chỉ có một chút cặn thừa. Nếu ngươi tới muộn một chút, cả cặn cũng không còn!

Với thực lực bây giờ của Đỗ Hà, cộng thêm Yên Giả Vương tự mình đến trợ giúp hai vạn 3000 binh mã quy hắn điều khiển, hàng binh Cao Xương cũng có hơn vạn tinh nhuệ, tăng thêm hơn vạn tinh kỵ của A Sử Na Bộ Chân, cộng lại cũng có hơn năm vạn chúng.

Đám binh mã tán loạn này có lẽ không đối phó được quân chính quy Tây Đột Quyết nhưng dư đủ thu thập một ít tàn binh còn lại.

Đỗ Hà cảm giác bản thân quả thật rộng lượng, thịt ăn hết, canh đã uống, cặn cũng muốn lưu lại một chút cho đại quân của Hầu Quân Tập nếm thử tư vị, bằng không bọn họ quả thật là đến đi chơi.

Hắn giao mọi việc cho Lưu Nhân Quỹ xử lý, bản thân mang Cúc Trí Thịnh, Trương Hùng cùng với A Sử Na Bộ Chân thong thả đến chỗ Hầu Quân Tập Đại tổng quản.

Một đoàn người cưỡi ngựa tiến vào Xích Đình cốc, đến nơi liền có tiếng thông báo dẫn Cúc Trí Thịnh, Trương Hùng, A Sử Na Bộ Chân vào soái trướng trung quân.

Đỗ Hà vừa bước vào soái trướng đã cảm thấy một ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào hắn, ánh mắt như lợi kiếm muốn xé rách bản thân.

Đỗ Hà cười thầm, ra vẻ cung kính:

- Mạt tướng Đỗ Hà mang theo Cúc Trí Thịnh, Trương Hùng, A Sử Na Bộ Chân bái kiến Đại tổng quản.

Hầu Quân Tập ngạc nhiên nhìn A Sử Na Bộ Chân, hắn đã có chuẩn bị tâm lý với Cúc Trí Thịnh, Trương Hùng nhưng lại không biết chuyện A Sử Na Bộ Chân.

Đỗ Hà đem chuyện A Sử Na Bộ Chân bỏ tối theo sáng và chuyện toàn bộ tộc Tây Đột Quyết tháo chạy chậm rãi kể lại, trong đó đặc biệt tán thưởng nghĩa cử Cúc Trí Thịnh, Trương Hùng, A Sử Na Bộ Chân không muốn động binh. Ba người nghe Đỗ Hà nói tốt như thế thì chỉ biết cảm kích, lại không biết chủ tâm của hắn là muốn trêu tức Hầu Quân Tập.

Nhân quả báo ứng, thiên lý tuần hoàn.

Cạch một tiếng, chiếc bút lông trong tay Hầu Quân Tập gãy thành hai đoạn, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tựa như trong kịch Xuyên (một loại kịch cổ Trung Quốc, các diễn viên thường đeo mặt nạ phủ màu). Cao Xương hàng, Khả Hãn cũng hàng, Tây Đột Quyết bỏ chạy, vậy bản thân còn có thể làm gì?

Chẳng lẽ đến đây chỉ để thể nghiệm phong cảnh ven đường sao?

Nếu nói tâm trạng của hắn lúc trước là phiền muộn muốn chết thì lúc này càng không thể chịu nổi, chỉ cần trước mặt có một miếng đậu hủ thì sẽ không lưu tình chút nào đụng vào, trực tiếp đụng chết. Bởi vì hắn không quên hết thảy nguyên nhân đều do bản thân tạo nên mà không phải là Đỗ Hà.

Nếu không phải bản thân sinh ý bất lương, thì chức vị đại tướng tiên phong sao đến lượt Đỗ Hà; Nếu không phải bản thân cố ý để Đỗ Hà lâm vào hiểm cảnh, không hạn chế tốc độ hành quân thì sao xảy ra chuyện canh cũng không có mà uống.

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy đắng ngắt.

- Đại tổng quản?

Đỗ Hà thấy Hầu Quân Tập biểu lộ ngàn vạn, trong bụng nở hoa, nhắc nhở ba tiếng, kệ hắn hối hận thế nào, đừng đứng đó nhăn nhó.

Hầu Quân Tập phục hồi tinh thần, gắng gượng chiêu đãi Cúc Trí Thịnh, Trương Hùng, A Sử Na Bộ Chân. Đối với Cúc Trí Thịnh, Trương Hùng, hắn cũng không niềm nở nhưng với A Sử Na Bộ Chân lại hết sức nhiệt tình, một mực hỏi lại chuyện Tây Đột Quyết. Khi biết được Đỗ Hà để cho hắn chuyện truy tung chỗ hạ lạc của Tây Đột Quyết, ánh mắt lại sắc bén thêm vài phần.

Hầu Quân Tập trấn an tốt ba người Cúc Trí Thịnh, Trương Hùng, A Sử Na Bộ Chân, mặt âm trầm trở về ghế ngồi, hai mắt có chút âm tàn nhìn qua Đỗ Hà. Tuy hắn biết hết thảy mọi chuyện đều do mình gây ra nhưng không bao giờ trách cứ bản thân, người sai vẫn là Đỗ Hà.

- Đỗ Hà, chẳng lẽ ngươi không nhận được lệnh bản tướng bảo ở tại chỗ?

Hắn chất vấn, ngữ khí tràn đầy bất thiện.

- Bình tĩnh, bình tĩnh!

Đỗ Hà nói thầm hai câu, tỏ vẻ hiểu thái độ của Hầu Quân Tập, dù cho ai gặp chuyện như vậy cũng đều tức giận, chỉ là Hầu Quân Tập tính nóng như lửa, càng thêm lợi hại mà thôi.

- Ta hình như là đã nhận được mệnh lệnh như vậy!

Đỗ Hà còn chưa nói hết lời.

- Đã nhận được mệnh lệnh, vậy ngươi vì sao còn tự tiện hành động? Thật to gan!

Hầu Quân Tập lúc này cần một người để xả giận, Đỗ Hà trước mặt là lựa chọn tốt nhất:

- Còn nữa, người báo tin của ta đâu?

Hầu Quân Tập cười gằn:

- Tốt, rất tốt! Không tuân quân lệnh, ngươi muốn tạo phản sao? Người đâu, bắt Đỗ Hà lại cho ta để xử lý sau.

Thần sắc Đỗ Hà cũng biến đổi, tạo phản là tội danh thật lớn, cười lạnh nói:

- Quan uy Đại tổng quản thật lớn, đúng ngươi là thống soái tam quân nhưng ai cho ngươi lạm dụng chức quyền! Không hỏi xanh đỏ đen trắng đã bắt người lung tung?

Hầu Quân Tập cắn chặt răng, cũng biết Đỗ Hà nói không giả:

- Bổn tướng muốn nghe ngươi nói thế nào!

Đỗ Hà nói:

- Dẫn người truyền tin đến đây.

Hầu Quân Tập truyền lệnh dẫn người truyền tin bị Đỗ Hà giam giữ tới.

Người truyền tin đau khổ kể lại chuyện mình làm mất lệnh tiễn:

- Việc này hết thảy là lỗi của ta, Đỗ tướng quân vô can.

Hầu Quân Tập xanh mặt, với tài trí của hắn ẩn ẩn cảm thấy việc này rất có thể là Đỗ Hà gây nên, nhưng hắn không có chút chứng cớ nào, cũng không làm gì được.

Lệnh tiễn là tín vật, hành quân bên ngoài, chủ tướng dùng lệnh tiễn làm hiệu, thấy lệnh tiễn như thấy Tướng quân, không thấy lệnh tiễn sao có thể khiến cho Đỗ Hà nghe lệnh.

Hầu Quân Tập đột phát hiện, bản thân căn bản không thể tìm ra cớ gây khó Đỗ Hà, chỉ có thể buồn bực rời đi. Hầu Quân Tập cũng không ở lâu trong Xích Đình cốc, chỉ là phái binh phân biệt đóng ở sáu thành Cao Xương, Điền Địa, Giao Hà, Bồ Xương, Thiên Sơn, Khả Hãn Phật. Hắn không cam lòng cứ như vậy phản hồi Trường An, dẫn ba vạn khinh kỵ binh truy kích đại quân Tây Đột Quyết.

Hầu Quân Tập không thẹn là danh tướng một đời.

Hắn một hơi xâm nhập hơn tám trăm dặm sâu trong Tây Đột Quyết.

Ky Lợi Thất coi thường hắn từ xa tới mệt mỏi, tụ tập tám vạn binh mã nghênh chiến.

Hầu Quân Tập không chút nghĩ ngợi, vứt bỏ tất cả lương thảo, hét to một tiếng:

- Không thắng thì chết!

Đối mặt với tám vạn kỵ binh của Ky Lợi Thất, hắn trực tiếp đột kích trung quân đối phương, đánh cho hoa rơi nước chảy, vỡ tan ngàn dặm mới dẫn quân quay về.

Một trận chiến này, Hầu Quân Tập dùng nhược khắc cường, đúng như Lý Thế Dân đánh giá, chiến thắng cũng cực kỳ oanh liệt.

Nhưng là so với đại thắng Xích Đình cốc của Đỗ Hà vẫn còn không bằng, luận chỉnh thể công tích càng không thể đánh đồng.

Lần Tây chinh cũng vì vậy mà viên mãn kết thúc! Đại Đường đã phát ra thiên uy khiến thiên hạ cúi đầu.

Bình luận





Chi tiết truyện